" 400.000" Người bí ẩn kia nói
" 500.000" Tư Thần nói
" Wow, hôm nay quả là ngày đặt biệt. Vậy có ai ra giá cao hơn 500.000 không ạ? "
" Thôi hôm nay thu nhập được nhiều báu vật như vậy rồi. Nhường cậu đấy cậu nhóc à" Nói xong người bí ẩn kia đứng dậy rời đi
" Và 500.000 lần thứ nhất, 500.000 lần thứ hai và 500.000 lần thứ ba" Boong. " Món đồ thuộc về vị khách này"
" Rốt cuộc cũng có được rồi" Tư Thần nói với Minh Nam
" Mà sao cậu liều vậy? Lỡ không có được thì sao?"
" Phải có được"
Khi định chuẩn bị rời đi, MC đưa ra thêm món đồ khiến cho Tư Thần phải lưu luyến mà ở lại...
" Và đây là món đồ cho ngày hôm nay, nhẫn đúc từ hoa linh lan và kim cương thạch ánh xanh lam. Món đồ thất lạc trong giới thượng lưu đã lâu, hôm nay xuất hiện tại đây cũng là màn kết cho buổi đấu giá nên giá thành cũng sẽ không rẻ nhưng tôi biết quý vị ở đây ai cũng đủ sức để có thể sở hữu cho mình chiếc nhẫn này..."
Nói rồi món đồ được đưa ra trước mặt mọi người, quả không hổ danh là kim cương khó tìm nhất thế giới. Màu sắc xanh đẹp tựa biển cả nhưng bên trong lại có đọng thêm hoa linh lan khiến vẻ đẹp của nó ngoài sức tưởng tượng, thật có vẻ kiêu sa khiến mọi cô gái phải ao ước có được nó.
" Và giá khởi điểm của nó là 1.000.000.000" MC nói
" Cái gì, quả thật là có giá trị lớn đấy"
"Kim cương hàng thật, giá trị cao quá"
" Cũng quá sức rồi, muốn sở hữu nó thật đấy"
Tiếng bàn tán sôi nổi của mọi người khiến cho hiện trường lúc đó ồn ào hơn lúc ban đầu. Ánh mắt của Tư Thần không ngừng nhìn về phía chiếc nhẫn và hiện lên dòng suy nghĩ..
( Liệu mình tặng cô ấy món quà này thì cố ấy có thích không nhỉ?)
" Và không biết ở đây có ai ra giá không ạ?"
"1.500.000.000" Người bí ẩn kia giơ tay nói..
"2.000.000.000" Tư Thần định hình lại suy nghĩ rồi giơ tay ra giá cao hơn..
" Và có ai ra giá cao hơn."
" 2.700.000.000" Người bí ẩn kia nói..
"3.000.000.000" Tư Thần kiên quyết muốn có được chiếc nhẫn nãy để tặng Diệu Chi nhưng có lẽ người kia không có ý định nhường thì phải..
Sau 1 hồi ra giá kịch liệt thì Tư Thần đã có được món đồ mình cần với cái giá cũng không chát là bao " 9.000.000.000"
Sau khi mọi người lần lượt ra về, Tư Thần cũng ghi giấy chuyển tiền cho bên đấu giá và lấy đi 2 món bảo vật hôm nay có được....
****************
Tại biệt thự của Hoàng gia..
" Cha à, người mau ăn ít cháo này đi ạ" Gia Ninh đưa cho Hoàng Quốc khay đựng tô cháo nóng và ly nước...
"Để đó từ từ cha ăn. Hôm nay con đi thăm Chi Nhi thế nào rồi? À có gặp Ly Nhi không?"
Gia Ninh vội vàng bỏ khay thức ăn sang 1 bên rồi nhanh chóng đáp lại lời của Hoàng Quốc..
"Dạ cha, Diệu Chi cậu ấy đỡ nhiều rồi ạ. Lúc con về có gặp chị Ly tới đưa đồ ăn cho Diệu Chi đó, bây giờ quan trọng là người nhanh chóng ăn uống để mau lại sức để còn cho ra mắt sản phẩm mới nữa chứ. Cha quên việc chúng ta đang nghiên cứu sản phẩm mới sao"
"Con không nhắc ta lại quên mất. Ta sắp khỏi rồi, khi nào đỡ hơn ta cùng con đến nhà máy xem xét tình hình rồi qua bên phòng thí nghiệm để thử nghiệm lại sản phẩm "
" Dạ cha" Gia Ninh vui vẻ mỉm cười
Từ khi nhận Hoàng Quốc là cha nuôi, Gia Ninh lúc nào cũng vui vẻ cười nói. Có khi Hoàng Quốc lại đưa cho Gia Ninh thẻ tín dụng để cho cô đi shopping mua đồ cho tinh thần thoải mái khuây khỏa hơn. Nhớ hồi đó khi còn ở Tống gia, ngày nào Gia Ninh cũng bị 2 mẹ con của Lâm Hi chèn ép đến độ có hôm không được ăn gì. Đi lang thang ngoài trời đông giá lạnh, may mắn thay hôm đó Diệu Chi đang đi dạo vô tình gặp Gia Ninh sắp ngất nên gọi cô ấy về nhà mình ăn gì đó chứ không 1 cô bé chỉ hơn 5 tuổi sao có thể nhịn đói sống được chứ??
Cho dù bản thân Tống Quý thấy được việc Gia Ninh bị bắt nạt nhưng ông ta mắt nhắm mắt mở để cho 2 mẹ con Lâm Hi được nước lấn tới bắt nạt Gia Ninh. Sau này
khi học đại học rồi, Gia Ninh tìm được việc vặt nên may ra có chút tiền sinh hoạt chứ chờ Tống Quý cho tiền sài chắc đã chết từ lâu. Nhìn Gia Nguyệt cô ta lúc nào cũng xúng xính váy áo mới còn Gia Ninh chỉ dám mặc quần áo đơn giản. Hận không thể cho cả mấy người đó nghiệp tan thành mây khói..
Vẫn may cuộc đời này không tàn nhẫn quá với Gia Ninh khi giờ đây đã có được gia đình yêu thương mình và người mình thương..
水水水水水水水水水水水水水水水水
1 tháng sau..
Hơn 1 tháng qua Ngọc Ly không còn xuất hiện thường xuyên ở bệnh viện nữa. Nếu có chắc chỉ là để gặp Diệu Chi thăm bệnh thôi. Sau thời gian này nên Diệu Chi cũng dần hồi phục rồi nên sắp xuất viện rồi..
Vì thế nên Lữ Thanh muốn nói chuyện với Ngọc Ly đều bị cô tránh mặt nên cả tháng nay cả 2 vẫn chưa nói gì đến nhau nữa. Đoạn tin nhắn cũng chưa từng xuất hiện thêm bất cứ cuộc trò chuyện vui vẻ nào hay là cuộc gọi nào cả..
" Ly à, em..." Lữ Thanh vô tình gặp Ngọc Ly đi trên hành lang bệnh viện tiến đến định gọi nhưng nghe thấy là tiếng của Lữ Thanh thì Ngọc Ly nhanh chóng đi nhanh hơn để tránh né anh..
( Rốt cuộc phải làm sao để giải hòa mối quan hệ này bây giờ..) Suy nghĩ của Lữ Thanh..
Ngọc Ly đi nhanh về phòng của Diệu Chi. Lúc này trong phòng thì Diệu Chi và Gia Ninh đang dọn dẹp hành lý chuẩn bị về nhà thì Ngọc Ly đi vào bên trong.
"Chị à, sao chị đi nhanh vậy chứ? Từ từ thôi không ngã bây giờ đó" Diệu Chi nói
" Không sao đâu, mấy đứa xong chưa mình ra xe nè. Về sớm cho cha bớt lo lắng "
" Vâng vâng em biết rồi chị" Diệu Chi nói
" Vậy chúng ta đi" Ngọc Ly nói
"Diệu Chi đưa tớ cái túi tớ cầm giúp cho" Gia Ninh nói rồi đưa tay xách túi đồ của Diệu Chi..
Nói chuyện xong cả 3 nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Đi ra đến nơi thì Lữ Thanh cũng đến trước cửa. Lữ Thanh định giờ tay chào thì Ngọc Ly nhanh chóng né anh như né tà đi nhanh xuống bãi giữ xe.
Còn 2 người đi sau không hiểu gì cũng lễ phép cúi người chào rồi đi theo sau Ngọc Ly
" Chào anh "Diệu Chi và Gia Ninh nói
"Ờ chào 2 đứa." Vừa nói xong thì cả 2 cũng đu mất để lại Lữ Thanh ở lại nhìn về phía họ...