Dạ Tổng. Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 57: Yên tâm, tôi sẽ bên em dù em chẳng nhớ ra tôi là ai..




" Được tớ nhớ rồi "

Trong lúc Tư Thần và Lữ Thanh nói chuyện. Diệu Chi mãi lo chạm tay vào vết thương mình gây ra cho anh mà rơi nước mắt. Trong tâm trí Diệu Chi thầm nghĩ..

(" Rõ ràng là không có quan hệ gì hay quen biết? Tại sao mình lại đau lòng khi thấy anh ta bị thương đến như vậy? Rốt cuộc mình đã quên những gì? Anh ấy là chồng mình thật sao? Tại sao lại quên đi những điều quan trọng này chứ Diệu Chi??")

Những dòng suy nghĩ cứ diễn ra trước mắt Diệu Chi như thướt phim ngắn. Tư Thần lay tay cô vài lần mà không được..

" Chi Nhi.. Chi Nhi em làm sao vậy trả lời anh "

Nghe được tiếng gọi, Diệu Chi quay về thực tại trả lời Tư Thần đang nhìn cô với vẻ mặt đầy lo lắng..

" Không sao, vết thương của anh sao rồi. Mau đi xử lý đi kẻo lại bị nặng hơn"

"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ không làm tôi chết được. Đây mau uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi cho mau lại sức "

Tư Thần nói, tay đưa lên xoa đầu cô rồi lấy thuốc và nước đưa đến trước mặt cô..

"Nhưng mà.."

"Không nhưng nhị gì hết, mau uống đi. Ngoan tôi sẽ ở đây canh em, sẽ không ai làm phiền em nghỉ ngơi đâu"

Chần chừ 1 lát, Diệu Chi nhận lấy thuốc và nước trên tay Tư Thần và bắt đầu uống nó. Sau vài phút, Diệu Chi dần dần mơ màng và thiếp đi trong vô thức. Tư Thần nhẹ nhàng đắp chăn lên và bỏ tay cô vào trong sợ cô bị lạnh sẽ không tốt.

Tư Thần nhẹ nhàng đứng dậy ra ngoài, bên ngoài đã có y tá cùng Lữ Thanh đang đứng đợi để xử lý vết thương cho anh. Sau khi hoàn thành, Tư Thần dặn dò lại tất cả mọi người rồi mở cửa đi vào.Tư Thần sau khi vào trong thì đi đến giường cạnh bên bắt đầu nằm xuống nghỉ ngơi. Nhưng đầu anh lúc nào cũng nghiêng về phía cô gái với làn da trắng như hoa, môi đỏ hồng hào nhưng lại quên đi anh..

Ngắm nhìn hồi lâu, Tư Thần cũng rơi vào giấc ngủ say. Cả 2 cùng nhau ngủ đến tối muộn...

*x**************

Tại phòng của Lữ Thanh

Tiếng khóc nức nở nhỏ nhỏ nhưng lại khiến người nghe thấy đau xé lòng. Ngọc Ly ngồi trên ghế, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Lữ Thanh bên cạnh im lặng chỉ biết ôm lấy cô vào lòng mà dỗ dành..

" Ly Nhi, không khóc nữa nè. Ngoan nhé "

" Hức..hức... anh à, rốt cuộc con bé như vậy làm sao? Nếu để ba biết được chắc ông ấy sẽ buồn lắm.."

"Ngoan nghe lời anh nha, nín đi nè. Chuyện này tạm thời không ai biết nên là em yên tâm. Đợi Diệu Chi khỏe lại rồi hẳn nói ra, cứ đợi xem sao nha. Bây giờ anh đưa em về nhà anh rồi tụi mình nghỉ ngơi có được không? "

"Được, vậy lâu lâu em sẽ qua chăm con bé"

" Được đi thôi"

Nói rồi cả 2 đứng dậy ra khỏi phòng đóng cửa ra khỏi bệnh viện lên xe ra về..

****************

Tại biệt thự của Minh Nam, trên phòng ngủ riêng của Minh Nam

Hình ảnh từ cửa phòng đến trên giường. Trên chiếc giường rộng lớn, 2 người nam nữ đang ôm nhau ngủ say đắp chăn ôm nhau rất ấm áp. Gia Ninh đang nằm trong vòng tay của Minh Nam ngủ, quay người lại nhìn mặt đập vào bộ ngực rắn chắc của anh mà chợt tỉnh.

Gia Ninh mở mắt ra ngước lên nhìn thấy Minh Nam, không kìm được bản thân liền muốn đưa tay lên chạm vào mặt anh. Đúng là Lý tổng trong lời đồn, thủ đoạn không bằng ai mà nhan sắc cũng không ai bằng.

Đang đưa tay chạm từ cánh mũi thì bỗng tay Gia Ninh bị ai đó cầm lại làm cho cô giật mình

"Em đang làm gì đấy? Hử""

"Em.. em không làm gì cả"

Gia Ninh vội rút tay lại, Minh Nam nhìn thấy mặt cô đỏ như trái cà chua thì thầm cười..

"Anh cười cái gì vậy chứ"

" Anh không có nhé "

Gia Ninh ngại ngùng mà lấy chăn đắp qua đầu. Minh Nam thuận theo mà ôm lấy cả cục bột trắng to vào lòng mà cười. Tay còn không quên xoa xoa đầu cô..

Đang ôm lấy Gia Ninh thì điện thoại của Minh Nam để trên bàn bên cạnh mỗi reo lên liên hồi. Minh Nam thầm nghĩ không biết giờ này tên nào dám làm phiền đến anh đang ở bên cạnh người yêu bé nhỏ của mình

"Reng.reng.. reng"