Đa Tình Vương Gia Vô Tình Sủng

Chương 1: Băng thành giai nhân




Yến kinh.

Ba tháng cuối xuân, oanh phi điệp vũ, đúng là phong cảnh đẹp nhất trong năm.

Đến trước đại môn một tòa phủ khí thế hùng vĩ, người đó lập tức ghìm ngựa, ngựa hí một tiếng dài, thân dựng đứng lên, nhưng người đó cũng bất chấp, lập tức xoay người xuống ngựa, vội vàng hướng đại môn mà đi.

Hạ nhân đã sớm đứng ở cửa, tiến lên dắt ngựa, một lão nhân râu tóc hoa râm cũng tiến lên, đuổi theo cước bộ người nọ: “Vương gia, Cẩm Hương lâu vừa đưa tới hai nữ tử, đang đợi hầu hạ trong phòng ngài.”

Yến quốc Dự thân vương kiêm Trấn quốc tướng quân Tiết Đàn mạnh mẽ dừng chân, chậm rãi quay đầu, liếc mắt nhìn người phía sau một cái, nhất thời cảm thấy trong lòng có cổ hỏa khí muốn lao ra.

Tào Cát Tường như cảm giác được hơi thở sắc bén mà nguy hiểm kia, rụt lui thân mình, không dấu vết lui nửa bước.

Tiết Đàn chính là đệ đệ duy nhất, cũng là thủ hạ, trợ thủ đắc lực nhất của đương kim hoàng thượng. Nhiều năm qua, hắn Nam chinh Bắc chiến, số lượng chiến dịch lớn nhỏ tham gia cũng đến hàng trăm, mỗi một lần đều là khải hoàn trở về.

Yến quốc lúc đầu là một tiểu quốc chớp mắt biến thành cường quốc xưng bá thiên hạ như hôm nay, không thể không kể công Tiết Đàn. Cũng có thể nói, không  có Tiết Đàn, thì không có Yến quốc hôm nay.

Nhiều năm sống trong chinh chiến, cũng khiến cho Tiết Đàn càng trở nên quái dị.

Nay đã muốn hai mươi bốn tuổi, Dự thân vương công tử Đàn, có được toàn bộ quyền lợi cùng phú quý, ở Yến quốc chỉ dưới một người trên vạn người, nhưng trong Dự vương phủ to lớn như vậy lại không có nửa nữ chủ nhân.

Nhưng là, Dự thân vương Tiết Đàn cũng không thiếu người thị tẩm.

Nam, hay nữ, chỉ cần hắn ngủ, liền có người nằm bên cạnh hắn, người xuất hiện cũng chưa từng lặp lại người nào.

Những người đó đều là Tiết Đàn tự mình đề danh cho Yến kinh đệ nhất lâu danh xưng Cẩm Hương lâu đưa tới. Kỹ viện nữ tử, nam viện nam tử, người người đều là dung mạo đẹp như tiên, nhân gian vưu vật.

Đáng tiếc là, bọn họ lấy tấm thân xử nữ thị tẩm, ngày thứ hai liền bị vĩnh viễn tống xuất khỏi trạch đế xa hoa này, không còn đến cơ hội bước vào.

“Ta muốn nhìn Tử Giai.”

Lời Tiết Đàn nói ra thản nhiên, kiên định “trảm đinh tiệt thiết” rồi vội vàng trở về mục địch ban đầu.

Đúng vậy, hắn muốn đi xem Tử Giai.

Xuất chinh sáu tháng, hắn cửu tử nhất sinh, rốt cuộc đã trở lại, hắn không có tâm nguyện khác, thầm nghĩ nhanh được nhìn thấy Tử Giai đã nhiều ngày ngày nhớ đêm mong, Tử Giai làm cho hắn sáu tháng đêm không thể ngủ kia.

Tào Cát Tường há hốc mồm, lại không thể ngăn lại Vương gia của hắn.

Tiết Đàn không hề để ý đến hắn, vội vàng hướng tới địa phương ngày khát đêm tưởng mà đi.

Rất xa, phía tây bắc Dự vương phủ ẩn hiện một tiểu viện bị vờn quanh hỗn loạn bởi tu trúc và hoa đào.

Mái công một góc, như một vẩy mực ẩn hiện làm bừng tỉnh bức tranh sơn thủy, yên tĩnh, trí xa, mà lại duy mĩ.

Tiết Đàn cước bộ nhanh hơn, đến trước cửa, cũng hoãn xuống sự mất tự chủ.

Thật cẩn thận đẩy cửa, khinh thủ khinh cước đi vào, sợ quấy nhiễu người ở bên trong.

Kỳ thật, ngay cả chính hắn cũng không hiểu được, Lăng Tử Giai bất quá là món đồ chơi của hắn, nhưng mỗi khi đối diện với gương mặt im lặng lạnh nhạt kia, hắn lại luôn không tự chủ được quên hết thân phận.

Tử Giai họa hoa ngoài cửa sổ, đưa lưng về phía hắn, rất là xuất thần. Y chậm rãi thu bút, nhìn ngoài của sổ, có chút đăm chiêu.

Ngoài cửa sổ hiu hiu gió nhẹ, hoa rơi chân thành, tu trúc lay động.

Hết thảy tiểu viện này, như vì phối hợp với chủ nhân, đều lập tức chậm rãi đến đáng sợ.

Lăng Tử Giai bạch y lay nhẹ, tu trúc hoa đào ánh ngoài cửa sổ, như tiên nhân đi ra từ bức họa, siêu nhiên thoát tục làm cho người ta không dám phụ cận.

Tiết Đàn khinh thủ khinh cước đi qua – kỳ thật cho dù hắn không cố ý phóng khinh cước bộ, Tử Giai cũng không phát hiện được hắn – mỗi lần đều như vậy,  một khi y xuất thần, cho dù thiên tháp rơi xuống y cũng sẽ không có phản ứng.

Án thượng là một bức họa đình viện tu trúc hoa đào, tu trúc ảnh lay động, hoa đào chân thành lạc, đình hạ suối nước róc rách, trong lâu chỉ có một chàng công tử thùy mâu nhìn hoa rơi trong nước.

Tả thượng giác (phía trên bên trái) để lại một chỗ trống, Tiết Đàn nhẹ cười, tùy tay cầm lấy bút, tiện tay đề thi.

“A ngươi…” Lăng Tử Giai mạnh mẽ phục hồi tinh thần, nhìn Tiết Đàn ở trên bức họa của y đề thi, không khỏi hoảng hốt, định vươn tay phàn trụ cánh tay Tiết Đàn, lại không thể ngăn cản được. Y không chút sinh khí nhìn Tiết Đàn tín bút rồng bay phượng múa, ngoài miệng không khỏi ngâm lên:

“Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.

Băng thành có giai nhân, nhất cố càng khuynh thành.”

Tiết Đàn thu bút, đem bút đặt lên giá, quay người ôm lấy Lăng Tử Giai, nhẹ giọng hỏi: “Có nhớ ta không?”

Lăng Tử Giai liếc mắt nhìn Tiết Đàn một cái, cúi đầu xuống lặng im trong chốc lát, nhẹ nhàng đẩy Tiết Đàn ra, cầm lấy bút vừa rồi Tiết Đàn dùng qua chậm rãi tẩy trừ, thản nhiên nói: “Không phải vừa tới hai thị tẩm sao?”

Tiết Đàn sửng sốt, theo phía sau ôm lấy Lăng Tử Giai, ghé vào lỗ tai y khẽ cười nói: “Như thế nào, ngươi ghen tị? Mặc kệ đến đây mấy người, cho các nàng chờ là được, hôm nay ta sẽ ở chỗ ngươi. Ta vừa gặp hoàng huyng xong liền vội vàng gấp rút trở về nhìn ngươi, ngươi sẽ không không hiểu chuyện như vậy đi?”

Lăng Tử Giai đầu cúi càng thấp, tay cũng ngừng lại, tùy ý Tiết Đàn ôm mình.

Tiết Đàn khẽ cười một tiếng, hơi thở nam tính mang theo nhiệt khí của hắn theo hương cảnh( ta nghĩ là sau cổ) Lăng Tử Giai một đường đi xuống, Tử Giai mặt lập tức liền đỏ đến mang tai.

Tiết Đàn nhẹ nhàng hàm trụ vành tai Tử Giai dùng kỹ xảo hút, thẳng đến khi Tử Giai chịu không nổi nhẹ nhàng phát ra tiếng rên rĩ, mới chịu buông ra. Sau đó theo hương cảnh Tử Giai chậm rãi hôn xuống.

Tử Giai muốn đẩy hắn ra, nhưng thân thể đã trở nên hư nhuyễn, làm sao còn có khí lực?

Tiết Đàn mạnh mẽ ôm lấy Tử Giai hướng về phía giường.

Ý thức Lăng Tử Giai đã muốn hoàn toàn bị Tiết Đàn không chế.

Tiết Đàn phát ra tiếng cười khẽ trầm thấp trong cổ họng, hắn biết Tử Giai là đứa nhỏ nghe lời.

Hắn nhìn Tử Giai ánh mắt mê ly, trong thân thể có cái gì đó nhanh chóng chạy, ầm ầm đi xuống phúc dũng, yết hầu hắn không khỏi cao thấp giật giật, cố gắng kiềm chế xúc động sắp dâng lên.

Ngay sau đó, ở trên người Tử Giai mạnh mẽ đoạt lấy, những nụ hôn như bão táp điên cuồng, không chút ý tứ thương hương tiếc ngọc.

Lăng Tử Giai có chút chịu không nổi từ chối vài cái, lại bị Tiết Đàn ép tới càng nhanh, y liền khó chịu vặn vẹo muốn đứng lên.

Y vừa động, Tiết Đàn chỉ cảm thấy máu trong cơ thể nhắm thẳng phúc dũng (chỗ ấy ấy ;>) mà đi, đưa một tia lý trí cuối cùng của hắn đánh tan.

Hắn trong lòng mắng một tiếng, mẹ nó, cũng quá nhanh đi, ngay cả một khúc dạo cũng không làm cho lão tử hảo hảo hưởng thụ.

Hắn kéo hạ quần áo hai người, nhìn ánh mắt mê ly trong suốt của người dưới thân mình, tay không tự chủ được hướng về phân thân phía dưới.

Thân thể Lăng Tử Giai nhẹ nhàng run rẩy một chút, rất nhanh lại liền khôi phục bình tĩnh, cũng là cố gắng khống chế không cho chính mình phát run.

Y vươn tay ôm lấy Tiết Đàn, chủ động hôn Tiết Đàn, Tiết Đàn ngẩn ra, phản thủ ôm lấy y, đưa y dán ở trên người mình, tách ra hai chân y, đưa tay thâm nhập vào giữa.

Tiết Đàn cường ngạnh lấy ngón tay chạm đến phía trước Tử Giai, sau khi đùa nghịch, Tử Giai liền phát ra tiếng khóc nức nở rên rĩ, toàn thân rũ xuống.

Nhìn thân thể xinh đẹp, trẻ trung đã muốn trở thành tù binh, trong mắt Tiết Đàn đã phủ một tầng sương mù, hô hấp dày đặc đè mạnh người trong lòng, đưa y hoàn toàn vây quanh trụ trong đó.

“A… A… Cầu… Cầu ngươi… Cầu ngươi… Mau … Mau…” Chịu nhiều sức ép, Lăng Tử Giai cảm giác chính mình đã nhẫn nại đến cực hạn, ánh mắt ướt át nhìn Tiết Đàn, vừa thở dốc vừa không ngừng cầu xin.

“Mau cái gì?” Tiết Đàn trêu đùa, thanh âm đã trở nên khàn khàn, mang theo hô hấp thật mạnh phun trên người Tử Giai, hương vị mê hoặc càng phát ra dày đặc, nháy mắt hơi thở nóng bỏng dây dưa cùng nhau, mồ hôi theo đường cong thân thể chạy xuống.

Động tác trên tay Tiết Đàn không chút dừng, không lâu, Tử Giai không áp chế được thân thể hưng phấn, âm thanh cầu xin chuyển thành tiếng rên rĩ mị hoặc.

Tiếng thở dốc say mê mà dồn dập, Tử Giai nắm chặt lấy Tiết Đàn, kịch liệt run rẩy chính mình phóng ra. Tiết Đàn mắt thấy người trong lòng mê ly, nhìn thân thể y hơi hơi phiếm hồng, không khỏi dục vọng càng tăng, ngón tay trượt theo thân thể Lăng Tử Giai đi xuống.

Thân thể Lăng Tử Giai mạnh mẽ run rẩy, nắm chặt bả vai Tiết Đàn, móng tay không tự chủ được dùng sức khấu tiến da thịt.

Ngón tay Tiết Đàn linh hoạt mà thuần thục bát lộng đóa hoa đỏ nhạt ướt át kia, thẳng đến khi đóa hoa đang co rút kia bởi vì khiêu khích của mình mà chậm rãi thả lỏng, từ từ nở rộ, hắn mới mạnh mẽ lật nhẹ thân thể Tử Giai, làm cho y quỳ ghé vào trên giường.

Tiết Đàn lấy tay đỡ lấy thắt lưng Tử Giai, mạnh mẽ xỏ xuyên qua nụ hoa.

“A…”

Lăng Tử Giai thảm thiết rên rĩ, nhưng cho dù nghe được tiếng thở dốc thống khổ như vậy, Tiết Đàn vẫn như cũ không có ý dừng lại.

“A… A… A… Ô… Ô… A…”

Tiết Đàn dùng sức cử động phần eo, tấm lưng mảnh khảnh của Tử Giai đau đớn run rẩy, phát ra tiếng rên rỉ đứng quãng.

……

Tiết Đàn tựa vào đầu giường, Lăng Tử Giai nằm trong lòng hắn, giống như một con mèo nhỏ.

Gió thổi từ ngoài cửa sổ vào, cuốn theo vài cánh hoa đào.

Tử Giai nhặt lên một cánh hoa đào rơi trên giường, nhẹ nhàng sờ, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tiết Đàn, nói: “Đàn, hai thị tẩm kia…”

Tiết Đàn nhìn khuôn mặt thật sự nhỏ nhắn của y, đưa y ôm càng chặt hơn, nói: “Ngươi cùng bọn họ bất đồng.”

Đôi mắt tinh khiết trong suốt của Tử Giai chợt lóe sáng, nắm vai Tiết Đàn, hỏi: “Có cái gì bất đồng?”

Tiết Đàn cúi đầu vừa hôn môi y, vừa khẽ cười nói: “Ngươi có biết không ngươi hiện tại rất giống khuê phòng oán phụ?”

Tử Giai mạnh mẽ đẩy Tiết Đàn ra, chợt xoay người, đưa lưng về phía Tiết Đàn, rồi nói vọng lại: “Ta và bọn họ bất đồng là bởi vì ta giống khuê phòng oán phụ chất vấn ngươi, bọn họ lại luôn lúm đồng tiền như hoa lấy lòng ngươi?”

Tiết Đàn bị y đẩy ra liền kinh hãi, chưa phục hồi lại tinh thần, lại nghe y nói lời này, không khỏi có chút buồn cười, quan sát y, quay người đưa y đặt ở dưới thân, điểm nhẹ chóp mũi y, sủng nịch nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Bọn họ bất quá là công cụ phát tiết của ta mà thôi, như thế nào có thể đánh đồng với ngươi? Ngươi là bảo bối  nhi ta thật cẩn thận che chở trong lòng bàn tay. Tái hồ nháo như vậy, ta cần phải hảo hảo trừng phạt ngươi nga.”

Lăng Tử Giai hồ nghi nhìn hắn, giống như từ trên khuôn mặt tươi cười kia cố nhìn ra thật giả.

Tiết Đàn cũng đã hôn đi xuống, trong miệng nỉ non: “ Đến, tiểu sủng vật của ta, làm cho ta hảo hảo xem một chút.”

Tiết Đàn âm trong lời nói chưa lạc, Tử Giai lại mạnh mẽ đẩy hắn ra, không đợi Tiết Đàn thân thủ giữ chặt y, liền xuống giường mặc quần áo đi ra ngoài.

“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Dục vọng của Tiết Đàn lại dâng lên tràn ngập đầu óc hắn, nhìn đến Tử Giai mặt không lộ hờn giận đi ra ngoài không thèm quan tâm hắn, lập tức sinh khí, ngữ khí cũng đề cao vài phần: “Ngươi bất quá là một sủng vật mà thôi, không có tư cách theo ta cò kè mặc cả! Ngươi tốt nhất nhớ rõ điểm ấy! Ngươi có biết có bao nhiêu người chờ lấy lòng ta không?”

Lăng Tử Giai thân mình cứng đờ, quay mạnh đầu, không dám tin nhìn Tiết Đàn, muốn đem người trên giường kia xem cho rõ ràng. Hồi lâu y mới giật giật ánh mắt, lông mi như phiến cánh bàn nhẹ nhàng run run, che đậy đôi mắt đầy sương mù, tự giễu kéo kéo khóe miệng, đạm mạc nói: “Vậy ngươi tìm bọn họ đi a!”

Cửa ở phía sau y đóng mạnh lại, trên giường thân mình Tiết Đàn không khỏi chấn động, khí huyết hướng não, hắn quát mạnh: “Người tới! Người tới mau!”

Sớm có người ở bên ngoài nghe được động tĩnh, đi gọi Tào Cát Tường tới, Tào Cát Tường cũng bất chấp Lăng Tử Giai, vội vàng đi vào, lại nhìn đến đống hỗn độn đầy đất.

Tào Cát Tường liền trong lòng cảm thán một phen, tiểu tổ tông này cũng thật lợi hại a, mới chút công phu a, liền đem nơi này biến thành như vậy.

“Đi! Đi mang hai người thị tẩm kia đến đây!” Tiết Đàn mắt màu đỏ tươi, cúi đầu, hung hăng trừng mắt Tào Cát Tường, giống như muốn đem Tào Cát Tường tê thành mảnh nhỏ.

Tào Cát Tường không khỏi sợ run cả người, nhìn nhìn mọi nơi, thật cẩn thận nhắc nhở nói: “ Vương gia, nhưng nơi này là nơi ở của Lăng công tử a…”

“Ngươi không nghe lời của ta nói sao? Ngươi cũng chán sống?” Tiết Đàn cơ hồ là từ hàm răng bài trừ ra hai câu nói, cả người hơi thở nguy hiểm càng ngày càng đậm liệt, tựa hồ phải lập tức hủy đi toàn bộ phòng ở.

Tào Cát Tường thình lình lại run run một cái, vội vàng đáp ứng, xuất môn liền thúc giục người đi đem hai thị tẩm kia mang đến.

Lăng Tử Giai ở dưới cây đào, nghe động tĩnh trong phòng, nghe Tiết Đàn bởi vì chính mình không nghe lời mà nổi giận suất này nọ, nghe Tiết Đàn phân phó Tào Cát Tường đi đem hai thị tẩm kia đưa đến trong viện y trụ, nghe cửa mở,  thanh âm hợp hoàn bội leng keng khi có người quỳ xuống đất vấn an, nghe thâm âm xé rách quần áo, nghe… nghe… – nghe tiếng ngâm nga nũng nịu tiếng thở dốc thật mạnh kia…

Thân thể y không tự chủ cứng đờ.

Phong quá trong rừng, hoa lạc đầu vai, động tác rất nhỏ rất nhỏ kia, giống như một cây đao, ở trong lòng y nặng nề mà chặt bỏ, chặt bỏ…