Trong tình hình hiện tại anh chỉ muốn trói chặt tay chân của người đàn bà đang không thể kìm chế bản thân ngay trước mắt.
Ả liên tục giẫy giụa nhưng anh không thể buông tay ả ra nên phải ép sát tay ả xuống ghế sofa, vì anh rất cần tập trung khi làm việc nên phòng làm việc của anh rất kín đáo và những phòng xung quanh cũng toàn là phòng kín nên nhân viên khó có thể nghe thấy anh gọi.
Anh kéo ả đứng dậy để đưa ở ra ngoài để bảo vệ tống cổ ả ra khỏi công ty thì ả ỏng ẹo ngã về phía anh, ả tựa vào ngực anh vẻ mặt thích thú thỏa mãn...
Một tiếng đổ vỡ bên ngoài cánh cửa vẫn còn mở từ lúc Y Loan bước vào.
Anh giật mình nhìn về phía vừa xảy ra tiếng động...Cô đang đứng trước cửa nhìn anh với đôi mắt thản thốt ứa lệ, dưới sàn là mấy hộp thức ăn đổ tan nát...
- Vĩnh...Ân...anh và...cô ta...hai người...
- Thục Tâm...Anh không có...Anh....
- Anh quá đáng lắm Lâm Vĩnh Ân!
Cô hét lên trong đau đớn rồi bỏ chạy ra ngoài, nước mắt cô rơi, những giọt lệ đau khổ do anh gây ra cô cứ nghĩ đã là quá khứ nhưng không ngờ hôm nay cô lại một lần được hứng chịu cảm giác đau đớn này.
Anh hoảng hốt khi thấy cô bỏ đi, vội đẩy mạnh ả ta ra rồi chạy theo cô nhưng nhân viên nói cô đã lái xe đi mất.
Chẳng màn đến việc ở công ty nữa, anh hối hả chạy về tìm cô với hy vọng cô đã về nhà nhưng cô không về, gọi cho cô thì không bắt máy, gọi điện về nhà ba mẹ của anh và cả mẹ ruột của cô vẫn không thấy cô ở đâu cả.
Lòng anh nóng như lửa đốt, cô đã hiểu lầm anh, rõ ràng là hiểu lầm.
Anh không làm chuyện có lỗi với cô nhưng phải làm sao để cô hiểu đây.
Anh chạy xe tìm cô ở khắp nơi, những nơi anh nghĩ cô có thể đến đều đã tìm hết nhưng mãi cũng không thấy cô đâu...Bỗng anh chợt nhớ đến Bá Kỳ...Có lẽ cô đang ở nhà của Bá Kỳ, Đình Luận thì đã sang nước ngoài ký hợp đồng cả tuần nay nên người duy nhất cô có thể tâm sự chắc chắn là Bá Kỳ.
Nghĩ là làm anh nhanh chóng lái xe đến nhà Bá Kỳ...
Vừa đến trước cổng nhà Kỳ thì anh đã thấy ngay xe của cô đậu ở sân nhà, anh nóng lòng lòng bấm chuông, đích thân Bá Kỳ bước ra mở cửa cho anh vào nhà chứ chẳng phải là người giúp việc.
Anh cứ nghĩ rằng vừa thấy anh Bá Kỳ sẽ cho anh một trận vì chắc chắn rằng cô đã kể cho anh ấy nghe chuyện xảy ra...nhưng khác hoàn toàn với suy nghĩ của anh, Bá Kỳ bình tĩnh bước ra mở cửa để anh vào nhà rồi nhìn anh cau mày...Anh chưa kịp mở miệng hỏi thì Bá Kỳ đã nói trước:
- Cô ấy vẫn ổn, anh biết đến đây tìm cô ấy xem ra anh rất quan tâm đến vợ mình...
- Tôi vào giải thích rõ với cô ấy...
- Tôi sợ cô ấy sẽ kích động khi thấy anh, anh đừng quên cô ấy đang mang thai.
_ Kỳ nhấn mạnh.
- Anh giúp tôi vào nói với cô ấy là chuyện lúc chiều chỉ là hiểu lầm, cô ấy hãy nghe tôi giải thích...
- Được rồi, anh chờ tôi một lát...
**Chương 65**
Vài phút sau Bá Kỳ bước ra vẻ mặt bất lực nhìn anh:
- Tôi nói với Thục Tâm anh đến tìm và muốn nói chuyện với cô ấy nhưng cô ấy im lặng...
Anh buồn bã không biết phải làm sao để giải oan:
- Cô ấy đã kể mọi chuyện với anh rồi phải không? Đó chỉ là hiểu lầm, tôi không như cô ấy nghĩ.
- Anh đã từng làm tổn thương cô ấy quá nhiều, liệu cô ấy còn có thể tin anh?
- Tôi phải vào gặp cô ấy!
Kỳ nắm tay anh lại, anh nghĩ Kỳ đang ngăn cản mình nên vội hất tay Kỳ ra:
- Đừng cản tôi! Tôi không thể để như vậy được!
- Cố lên!_ Kỳ bước đến vỗ vai anh.
- Hả!? Anh nói gì?_ Anh ngạc nhiên.
- Tôi nói anh cố lên, đừng làm cô ấy kích động là được, tôi chỉ mong Thục Tâm được hạnh phúc!
- Cám ơn anh!
Anh vào trong nhìn thấy cô đang bình thản ngồi trên ghế sofa xem tạp chí, trông cô như vậy anh càng cảm thấy lo lắng hơn gấp nhiều lần so với khi cô khóc hay buồn bã.
Phải chăng khi người phụ nữ đau đớn quá nhiều lần họ sẽ trở nên vô cảm và bình thản đến bất thường? Anh nhẹ nhành bước đến bên cô:
- Thục Tâm...mọi chuyện không như em nghĩ, em hãy nghe anh giải thích...
Một bầu trời im lặng đến đáng sợ, ánh mắt cô vẫn chăm chú nhìn tạp chí mà không hề để tâm người trước mặt.
- Em à, em đừng im lặng như vậy.
Anh xin em...
Khoảng không gian ấy vẫn im phăng phắc, im lặng đến mức ta có thể nghe được hơi thở của gió trời thoáng qua những tán lá ngoài kia.
Khi nỗi đau được lặp lại vài ba lần như thế thì liệu rằng sự tin tưởng có còn tồn tại?
❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇
- --- Hai tuần sau, tại một quán cafe----
Một ả đàn bà đang ỏng ẹo ngồi bên cạnh người đàn ông nũng nịu:
- Anh à, chừng nào anh mới ly hôn để chúng ta đường đường chính chính đến với nhau?
- Cho anh chút thời gian!
- Em đã chờ đợi ngày chúng ta thật sự là của nhau từ rất lâu rồi...Anh đừng để em chờ lâu quá! _ Ả nắm khoác lấy tay anh.
- Em đừng làm vậy! _ Anh kéo tay ả ra.
- Anh sao vậy Vĩnh Ân? Từ lúc anh nói sẽ bỏ con nhỏ Thục Tâm để đến với em thì anh chưa bao giờ nắm tay em và cũng không để em nắm tay hay ôm anh! Anh không muốn gần gũi em chứ gì! Anh còn yêu cô ta phải không? _ Ả nhõng nhẽo quay lưng khóc lóc.
Anh nhìn ả lắc đầu nhưng cũng quay sang vỗ dành:
- Thôi mà Y Loan, anh xin lỗi...anh chỉ muốn khi đợi đến khi nào chúng ta chính thức đến với nhau như vậy sẽ thoải mái hơn...
- Anh nói thật không đó! _ Ả đưa mắt đo đỏ nhìn anh.
- Ừm..thì...Thật!
- Em tin anh mà.
Em yêu anh nhiều lắm Vĩnh Ân! _ Ả ta ôm chằm lấy anh.
Anh không đáp trả cái ôm đó, hai tay anh buông lơi kèm câu nói mà một chút cảm xúc cũng không có:
- Ừ...anh cũng...vậy!.