Về đến phòng anh mở ngay một bản nhạc quen thuộc có giai điệu nhẹ nhàng nhằm giảm bớt nỗi bức xúc trong lòng rồi nằm trên chiếc giường quen thuộc và nhớ lại những gì ba anh khi nãy đã nói.
Ba anh đã nói rằng nếu không lấy cô thì anh sẽ không thể trở thành tổng giám đốc khánh sạn - mà đó là ước mơ từ nhỏ của anh, ước mơ trở thành người đứng đầu một khách sạn tiếng tăm.
Anh hiểu rất rõ ba mình, một khi ông đã nói thì nhất định sẽ làm.
Anh suy nghĩ một lúc lâu: " Bây giờ ba chỉ muốn mình kết hôn với cô ta, mẹ thì lại ủng hộ ba.
Chẳng biết cha con cô ta đã dùng loại bùa chú gì mà khiến ba mẹ mình binh vực như thế!"
Nhắm mắt suy nghĩ một hồi lâu, bỗng nhiên anh ta bật dậy cười nhếch môi: " Được! Nếu ba mẹ muốn như vậy thì con sẽ chiều ý hai người.
Con sẽ cưới cô ta rồi sớm muộn cũng sẽ lột mặt nạ của hai cha con nhà cô ta cho xem.
Diệp Thục Tâm! Là chính cô muốn tôi lấy cô thì hậu quả cô tự mà gánh chịu! Tôi thề người thiệt thòi trong cuộc hôn nhân này sẽ là cô!".
Hôm sau anh đã có mặt tại bàn ăn sáng để cùng ăn sáng cùng gia đình - có cả cha con Thục Tâm.
Ba mẹ cô thấy rất mừng vì thấy thái độ của anh khác hôm qua rất nhiều, hơn nữa anh còn chủ động hỏi thăm cha con Thục Tâm và trò chuyện cởi mở cùng cô.
Lúc này cô vui mừng khôn siết, cô cứ nghĩ rằng anh đã thực sự muốn lấy cô và đã chịu quan tâm đến cô khiến cha cô cũng an tâm.
Ngày hôn lễ của thiếu gia nhà họ Lâm và cô cũng cuối cùng cũng đến.
Trông cô lúc này cứ như thiên thần đi lạc chốn nhân gian.
Quan khách họ hàng hai bên gia đình đều tấm tắc khen cặp đôi " Tiên đồng ngọc nữ" thật quá xứng đôi.
Cô ngồi trong phòng thay đồ chờ đợi mà lòng không khỏi hồi hộp.
Khi cô được cha nắm tay dẫn đến trước mặt anh trên lễ đường và trao tay cô cho anh thì anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô nhưng nụ cười mà anh nhìn cô lại đầy vẻ ác cảm.
Thật sự lúc đó cô khá run sợ.
Buổi hôn lễ kết thúc và cha cô phải trở về quê hương trong nôm nhà cửa, hai cha con chia tay nhau trong nước mắt, cô ôm chầm lấy cha mình và hứa rằng sẽ thường xuyên gọi điện và tranh thủ thời gian về thăm cha.
Ông ôm con gái vỗ về và căn dặn cô phải chăm học, vâng lời ba mẹ chồng vì giờ cô đã là con dâu của gia đình danh giá.
Rồi ông dặn dò con rể phải yêu thương con gái của ông, hãy mang lại hạnh phúc cho cô.
Nghe ông nói vậy anh miệng thì hứa hẹn nhưng trong lòng bất tuân.
Cuộc chia tay đầy nước mắt của hai cha con khép lại nhưng mở ra cho cuộc đời Thục Tâm những tháng ngày cay đắng tiếp theo...
** Chương 6**
Lần đầu tiên cô bước vào phòng của anh và cũng là phòng tân hôn, cô không tránh khỏi hồi hộp và lo lắng.
Cô khẽ nhìn anh nhưng vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng ảm đạm và không nói gì với cô.
Cô lặng lẽ đi thay quần áo sau đó ngồi lên chiếc giường ngủ có ý muốn ngã lưng, anh ngồi ở ghế sofa đối diện thấy thế vội lắc đầu, giọng đầy vô tâm:
- Chỗ của cô không phải ở đó mà là ở kia! - Vừa nói anh vừa chỉ tay vào góc tường.
Cô lặng người nhìn anh mà không biết nói gì.
.
ngôn tình hài
Anh trừng mắt nhìn cô rồi nói thêm:
- Cô tự lấy nệm hay chăn gối có sẵn trong tủ rồi đi qua đó mà ngủ, giường là của tôi nên cô làm ơn tránh ra!
Cô đau xót nhìn anh:
- Nhưng...em là...vợ anh...
Anh cười lớn rồi bước đến chỗ cô, nhìn chằm chằm vào cô, bàn tay anh nâng cằm cô lên rồi nhếch môi:
- Vợ sao? Cô nghe cho rõ đây cô Diệp! Tôi sẽ KHÔNG BAO GIỜ coi cô là vợ nên cô đừng khiến tôi phải nực cười! Giờ thì ra khỏi giường của tôi.
Trông anh lúc này thật đáng sợ, cô run rẩy vội vã đứng dậy khỏi giường của anh rồi tự lấy chăn gối bước đến góc tường.
Nằm xoay mặt vào trong để anh không nhìn thấy rồi hai hàng nước mắt của cô bắt đầu rơi.
Cô cố kiềm nén để tiếng khóc không bật thành tiếng.
Giờ cô đã nhận ra những gì cô hy vọng vào cuộc hôn nhân này bây giờ chỉ là con số 0.
Anh không hề muốn lấy cô mà thậm chí còn ghét cô.
Tại sao chứ? Cô đã làm gì sai?
Cả ngày hôm nay mệt rã rời cô cứ ngỡ đêm nay sẽ được anh quan tâm nhưng mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Cô nằm suy nghĩ một lúc sau thì ngủ thiếp đi lúc nào không hay....