Trước khi rời khỏi Kỳ quay sang hỏi Luận với vẻ mặt rất nghiêm túc:
- Trước giờ chú là người rất lạnh lùng với phụ nữ dù cho đó là phụ nữ đẹp nhưng cử chỉ và cả lời nói chú đối với Thục Tâm đều ân cần quá mức._ Đang tra hỏi.
- Chú thích cô ấy! _ Quá thẳng thắn.
- Biết ngay mà! _ Nói trúng tim đen.
- Khả năng quan sát của cháu cũng không tệ, hay do đó là người con gái cháu yêu!_ Biết nhưng vẫn cố tình.
- Đúng vậy! Con không để chú có được cô ấy đâu! Trước đây vì hoàn cảnh nên con mới không thể bày tỏ với cô ấy, giờ thì khác rồi! _ Quyết tâm.
- Được! Vậy con cứ thử xem!_ Vỗ nhẹ lên vai Kỳ thách thức...
❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇
Cô về đến nhà thì thấy một chiếc ô tô đậu trước cổng.
Nhìn kĩ thì thấy anh đang dựa lưng vào cửa xe, tay bỏ vào túi quần ra vẻ đang chờ đợi ai đó.
Cô ngay lập tức thay đổi sắc mặt vui vẻ thành một gương mặt sắc lạnh rồi điềm nhiên bước đến.
Vừa thấy cô anh vội mỉm cười hạnh phúc:
- Em đi đâu mới về vậy? Anh đến tìm em nhưng người trong nhà bảo em đã ra ngoài, anh chờ em suốt 2 tiếng..._ Giọng ngọt ngào đến siêu lòng.
- Chờ làm gì! Tôi đi đâu phải báo cáo với anh à! Anh nghĩ mình là ai? _ Cô lạnh nhạt.
- Anh không có ý đó! Anh...anh xin lỗi...Anh nhớ em...nên.
_ Anh nắm tay cô.
Cô hất mạnh tay anh ra rồi nhếch môi:
- Nếu không có gì liên quan đến công việc thì anh đừng làm phiền tôi! Lo về nhà chăm sóc cho vợ con của anh đi ( ý nói tới Y Loan).
- Không! Anh đã biết hết mọi chuyện xấu của cô ta và cả cái thai đó...không phải...của anh..._ Anh gấp gáp giải thích.
- Liên quan gì tôi!_ Lạnh tựa như băng.
- Anh xin em đừng như vậy với anh mà Thục Tâm! _ Giọng ân hận.
- Tôi nói lại lần cuối! Tôi tên Song Lam! Thục Tâm mà anh nói đã chết theo đứa con của cô ấy rồi! _ Ánh mắt cô ngập tràn lửa hận.
- Được...rồi...Song Lam...em bình tĩnh lại nghe anh nói..._ Giọng anh trầm xuống.
- Anh biến đi!_ Nói rồi cô gọi người hầu ra mở cửa, cô đi một mạch vào nhà bỏ mặc anh năn nỉ cô ở lại nghe anh nói.
Thật ra cô đã âm thầm tìm hiểu về chuyện của anh và Y Loan trước khi cô đến khách sạn để ký hợp đồng với anh.
Cô biết tất cả, biết rằng Y Loan đã bị nghỉ việc khoảng 1 năm trước và cô cũng biết anh luôn tìm kiếm mình.
Nhưng cô vẫn muốn hành hạ anh, khiến anh phải đau khổ vì những gì anh đã làm với cô và đứa con chưa kịp chào đời...
**Chương 32**
Sáng hôm sau vừa thức giấc cô đã nhận được điện thoại từ một số máy trông rất quen.
- Em đã thức chưa? _ Giọng nói quan tâm cất lên.
- Ai vậy? _ Cô đã biết là anh nhưng vẫn cố ý hỏi lại với giọng điệu vô tâm.
- Anh Vĩnh Ân đây, anh muốn gặp em! _ Anh khăng khăng.
- Hay thật, biết cả số điện thoại của tôi! _ Cô cười khẩy một tiếng.
- Vì anh...nhớ em! _ Anh dịu dàng.
- Nếu không phải chuyện công việc thì tôi xin cúp máy!
Sợ cô cúp máy nên anh vội lên tiếng.
- Khoan đã! Anh muốn bàn công việc với em.
- Chẳng phải lần trước đã bàn rồi còn gì! _ Cô nói trống không.
- Anh muốn bàn thêm với em về một số vấn đề! _ Cố diện lý do.
- Vậy để tôi báo lại với người của công ty đến trao đổi với anh! _ Cô từ tốn nói nhưng lời nói rất ảm đạm.
- Không! Anh chỉ muốn bàn công việc với em...anh biết mình không có tư cách xin em điều gì...nhưng lần này anh xin em đến gặp anh..._ Anh tha thiết năn nỉ.
- Thấy anh tội nghiệp như vậy...được thôi.
Lát nữa tôi nhắn thời gian, địa điểm qua cho anh.
_ Cô nhanh chóng lạnh lùng cúp máy.
❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇
.....Tại quán cafe TT....
- Sao em lại hẹn anh ở đây?_ Anh thắc mắc.
- Anh không thích à? _ Cô liếc nhẹ anh.
- Đâu có,...tại anh thắc mắc thôi mà...!_ Nói nhỏ nhẹ trong rất ngoan.
- Có chuyện gì, nói lẹ đi! _ Cô tựa lưng vừa ghế ngẩng cao cổ quý phái nhìn anh.
- Anh biết thời gian trước đây anh làm nhiều điều sai trái với em, anh có lỗi với em và con...anh..._ Anh cúi ngầm mặt, hai bàn tay đan vào nhau nắm chặt.
Cô ngắt ngang lời anh nói, giọng sắt lạnh xen lẫn thù hận như hàng ngàn mũi dao đâm vào tim anh:
- Anh có tư cách để nhắc đến đứa con tội nghiệp do chính anh giết chết sao! Thật kinh tởm! Nếu anh không nói về công việc thì tôi xin phép.
_ Cô đứng lên tỏ ý muốn bỏ đi.
Anh cũng vội đứng dậy ngăn cản cô:
- Em ngồi xuống nghe anh nói hết được không em? _ Mắt anh hiện rõ sự buồn bã.
Cô cười khinh rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, bắt chéo chân nhìn anh hằn giọng.
- Anh có 10 phút!
- Xin em cho anh cơ hội chuộc lỗi, cho anh được ở bên em, dù em muốn anh làm gì cũng được, bất kỳ điều gì! _ Anh cầu xin tha thiết.
- Bất kỳ điều gì sao! Thật chứ! _ Cô cười thủ đoạn.
- Phải! Bất kỳ điều gì em muốn..._ Anh khẳng định.
- Tôi nào dám bắt Lâm Tổng làm gì cho tôi! Anh muốn ở bên cạnh tôi chứ gì! Vậy tôi sẽ cho anh toại nguyện! _ Cô chồm người về phía anh, bàn tay cô khẽ vuốt gương mặt tuấn mỹ.
- Em nói thật chứ Thục...Tâm...à không...Song Lam..._ Anh vui mừng nắm lấy tay cô.
- Dĩ nhiên là thật! Anh sẽ được ở nhà của tôi, ở bên cạnh tôi cả ngày và làm việc nhà cho tôi như những người hầu trong nhà từ sớm đến tối! Đơn giản thế thôi! _ Ánh mắt lạnh lùng nhìn anh.
- Anh...
- Sao hả...không làm được à!
- Được...anh sẽ làm...mỗi ngày sau giờ làm anh sẽ sến nhà em dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài không sót chỗ nào! _ Anh âu yếm nhìn cô.
Cô ngồi lại ngăn ngắn vào ghế rồi nhìn anh lắc đầu:
- Anh chưa nghe rõ những gì tôi nói sao? Tôi nói là TỪ SỚM ĐẾN TỐI! Một là anh cứ tiếp tục làm Tổng giám đốc của anh, chúng ta vĩnh viễn không gặp nhau nữa.
Hai là đến nhà tôi làm nô lệ để mặc tôi sai bảo!_ Cô cười đểu.
- Được...em nói gì anh cũng nghe...nhưng em cho anh thời gian sắp xếp công việc được không, đột ngột như vậy anh chưa thể đồng ý ngay được! _ Anh nhìn cô lắp bắp.
- Tôi cũng không phải người thích làm khó người khác, là do anh tự nguyện thôi! Tôi cho anh một tuần! Sau một tuần mà anh không cho tôi câu trả lời thì đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi!
Vừa lúc đó Bá Kỳ bước đến:
- Thục Tâm em đến sớm thế, anh đến đúng giờ hẹn mà em đã đến rồi! _ Anh hớn hở.
Cô nhanh chóng bỏ mặc Vĩnh Ân đi đến khoác tay Bá Kỳ ngay trước mắt anh, giọng nói đầy ngọt ngào:
- Em nôn nóng gặp anh nên đến sớm! Mình đi thôi!
- Hình như em đang nói chuyện cùng ai phải không! _ Anh ngoáy lại nhìn người đang ngồi.
- Đối tác của em thôi! Em bàn việc xong rồi! Mau đi thôi!_ Cô kéo tay anh bước ra cửa.
Chứng kiến hết mọi chuyện, lòng anh đau nhói khó chịu.
Chính anh đã để mất cô, chính anh đã khiến cô trở nên tàn nhẫn với anh như bây giờ, anh nhận ra cô không hề thay đổi, cô chỉ thay đổi cách đối xử với một mình anh thôi! Anh siết chặt tay tự nhủ: "Anh sẽ dùng tình yêu chân thành để chuộc lỗi với em, anh sẽ làm mọi cách có thể để Thục Tâm của ngày xưa quay về bên anh.".