Dạ Thuật

Chương 55




CHƯƠNG 55

Nói ngày mai, kỳ thực đã là bốn ngày sau đó.

Vương Tam ngày ngày thấy nam nhân kia đi ra khỏi phòng từ sáng sớm, ngồi trên thềm đá phía sau cửa, bất động trầm mặc cả ngày, đến lúc mặt trời khuất núi thì lại đi vào nhà.

Hắn như là đang nhìn ông loay hoay với hoa hoa cỏ cỏ, nhưng lại như là đang nhìn đi chỗ khác.

Tới khi Song Phi quay lại Ngự dược đường thăm Tiết Lăng Phong thì trời đã trở lạnh, không có mặt trời rực rỡ, không có trời xanh và mây trôi.

Thế nhưng hình như nam nhân kia đã đỡ hơn, lúc hắn đi vào phòng, thấy y đang dựa vào giường, bàn chuyện với Lý Ngọc Bạch và Dư Phàm.

Nhìn thấy hắn vào, hai hộ pháp Bàn Long sơn trang ăn ý cùng nhau cáo từ Tiết Lăng Phong. Tiết Lăng Phong không ngăn họ, ngồi ở đầu giường lẳng lặng nhìn người mấy ngày nay không xuất hiện.

Song Phi vốn tưởng mình đã chuẩn bị đủ tốt rồi, thế nhưng khi bị Tiết Lăng Phong nhìn, hắn vẫn thấy cả người khẩn trương tới độ căng thẳng. Vậy là hắn cứ đứng ở cửa, không tiến lên phía trước.

“Có việc?” Tiết Lăng Phong hơi nhướn mày, ngữ khí nhàn nhạt.

“Ân.” Song Phi rũ mắt, không hề nhìn y, như là làm vậy có thể trốn tránh được một chút, “Ta muốn nói chuyện lần này.”

Tiết Lăng Phong cũng không gọi hắn tới gần, chăm chú nhìn hắn một hồi, lãnh tĩnh nói: “Ngươi nói đi, đừng có gạt ta.”

“Chúng ta quen nhau trong Thiên Ảnh môn.”

“Hắn từng giúp đỡ ta rất nhiều.”

“Hắn đã cứu ta hai lần, có một lần còn suýt thì chết.”

Kỳ thực Song Phi đã nghĩ ra rất nhiều lời nên nói, thế nhưng đợi tới khi mở miệng trước mặt Tiết Lăng Phong, không biết vì sao lại biến thành khó khăn nhả ra từng câu từng câu một.

“Hắn và ta, kỳ thực chúng ta…”

Hắn không biết nên nói như thế nào nữa.

Tiết Lăng Phong đợi một hồi, thấy người nọ cắn chặt môi, đứng cạnh cửa vẻ không biết phải làm sao, rất muốn nói, nhưng lại không nói nên  lời, liền nói đều đều:

“Vậy ngươi nói xem ngươi cứu hắn như thế nào đi.”

Song Phi ngẩng đầu liếc Tiết Lăng Phong, đối phương vẫn đang nhìn mình, tùy rằng không có biểu tình gì, thế nhưng có phải trong lòng y đang cười nhạo mình ngốc nghếch hay không?

“Hôm đó ta nghe thấy Nhị hộ pháp đại nhân và ngài nói chuyện của hắn xong, ta đã nghĩ phải cứu hắn. Đêm đó ta hạ thuốc mê trong dược của ngài, xin lỗi…”

Nói tới đây, Song Phi bất giác nhìn TIết Lăng Phong một cái, vẻ mặt đối phương vẫn bình tĩnh, không ngắt lời hắn, vì vậy hắn lại nói tiếp: “Sau đó, chờ ngài ngủ, ta lấy trộm lệnh bài của ngài, tới bảo khố trong dược đường lấy lam hương, rồi tới hình đường thả người.”

“Sau đó chúng ta chạy trốn mãi tới tận bên sông, lúc đó không có thuyền, chân hắn cũng không thể đi lại nữa, chúng ta ở trong một nham động bên bờ chờ thuyền tới. Đợi cả buổi tối, tới hôm sau khi thuyền đến, chúng ta liền…”

Chuyện sau đó hai người đều đã biết, Song Phi không nói thêm nữa.

Tiết Lăng Phong thấy rất lâu hắn không mở miệng, liền hỏi: “Ngươi nói xong rồi?”

“Ân.”

“Vậy ở trong động các ngươi cùng nhau làm gì?”

Song Phi nghe Tiết Lăng Phong hỏi như vậy, vội vã ngẩng đầu lên, muốn phát hiện ra gì đó trong ánh mắt nam nhân này, nhưng hắn không nhìn ra điều gì cả, Tiết Lăng Phong vẫn chỉ bình tĩnh nhìn hắn, đợi đáp án của hắn.

Hẳn là y không biết đâu? Chuyện đêm đó nhất định là y không biết, nếu không sao y có thể bình tĩnh như thế, lại còn có thể thay mình thụ hình?

Song Phi suy nghĩ bốn ngày, chính là nghĩ đến đáp án này, hắn có thể thẳng thắn tất cả, duy nhất chỉ có chuyện kia là không thể nói. Bởi vì, đó rõ là bằng chứng xác thực hắn đã phản bội y triệt để. Một khi hắn nói ra, hắn nghĩ Tiết Lăng Phong không có khả năng sẽ tha thứ cho hắn, không có khả năng chấp nhận hắn lần nữa.

Nhưng hắn rất muốn trở lại bên người y, cùng một chỗ với y.

“Không làm gì, chúng ta chỉ chờ thuyền tới.”

Song Phi nói xong, không nhìn Tiết Lăng Phong nữa. Hắn cầu khẩn lão thiên gia giúp hắn lần này, cả đời hắn chỉ cần lúc này đây là đủ rồi.

Tiết Lăng Phong trầm mặc nhìn Song Phi, vì sao hắn lại phải lừa y hết lần này tới lần khác?!

Trong miệng bỗng nhiên dâng lên mùi máu tươi, Tiết Lăng Phong hung hăng nuốt xuống, “Song Phi, ngươi có gạt ta không? Ngươi cùng hắn chưa hề làm chuyện gì sao?”

Người ở cạnh cửa hình như do dự trong chốc lát, nhưng vẫn nói: “Không có.”

Tiết Lăng Phong không nói nữa. Cả đời này, y cũng chỉ đem sự tín nhiệm trọn vẹn trao cho hắn, mà hắn mỗi một lần lừa dối, đều là thương tổn thẳng tới chỗ sâu nhất của y.

Hắn nói hắn sẽ mau chóng trở lại, kết quả khiến y phải đợi mười năm; lần đầu y vì hắn uống hết bát thuốc đắng chát, kết quả bị hắn hạ thuốc mê; y hy vọng có thể nghe được lời giải thích hoàn chỉnh của hắn, kết quả hắn lảng tránh, nói vài câu bịa đặt nghĩ là đã lừa được y.

Y không muốn cái loại cảm tình tràn ngập lừa dối này nữa.

Song Phi thấy mãi Tiết Lăng Phong không nói gì, chỉ ngồi cúi đầu một mình, trong lòng bắt đầu lo sợ bất an, “Chủ nhân?”

Hắn thử thăm dò nam nhân trên giường.

Tiết Lăng Phong nghe hắn gọi như thế, cười khổ lắc đầu, “Song Phi, nếu như ta không đến, ngươi sẽ đi cùng với hắn đúng không?”

“Ta sẽ không!” Người cạnh cửa đáp một cách vội vàng, hoàn toàn không suy xét.

Tiếp tục lừa y đi, lừa đủ thì thôi, hắn thật sự cho rằng mình không nghe thấy lúc Quy Khư kia hỏi ba lần, ba lần hắn đều trả lời là muốn đi cùng gã đó sao?

Tiết Lăng Phong nghĩ, vết thương trên người lại bắt đầu đau nhức, thậm chí khiến mãi y không thể nói nổi một câu. Y nhắm mắt lại, đến khi cơn đau dễ chịu hơn, y mới nhìn thoáng qua người từ đầu tới cuối vẫn đứng ở cửa không động nửa bước.

“Ngươi còn chuyện gì khác không?”

Song Phi nghe Tiết Lăng Phong hỏi vậy, kinh ngạc nhìn y. Hắn cho rằng có thể y sẽ hỏi tiếp vấn đề khác, hắn còn tưởng rằng phải bịa ra trăm lời nói dối cho các vấn đề của y để che giấu cái lời nói dối thấu trời kia.

“Hôm nay ta có thể ở lại đây chứ?”

Như vậy thôi sao? Một việc lớn như vậy, Tiết Lăng Phong lại không hề hỏi thêm câu nào?

Tiết Lăng Phong không nói gì cũng không trả lời gì mà lần nữa nằm xuống, hướng lưng ra ngoài, hơi cuộn người lại. Nếu người kia không muốn nói, y sẽ không hỏi nữa; hắn muốn lừa dối y, vậy y sẽ tiếp nhận sự lừa dối đó mà không vạch trần ra.

Cho dù để y lựa chọn lại lần nữa, hình phạt có nặng tới đâu y cũng sẽ chịu thay hắn, bởi vì bất luận là quá khứ hay là tương lai xa xôi sau này, y đều không thể tưởng niệm một người nào sâu sắc như vậy, chờ đợi một người nào như vậy.

Ngày, lại chậm rãi khôi phục sự yên bình.

Không lâu sau, trận đại tuyết đầu tiên bao trùm toàn bộ Bàn Long sơn trang.

Hoa cỏ của Vương Tam đều bị tuyết bao phủ, lòng ông sốt ruột cầm bản chải dọn đi tuyết đọng trên bề mặt.

Tiết Lăng Phong đứng ở cửa phòng Song Phi, cũng không đi vào, hoa tuyết bướng bỉnh nhè nhẹ xoay tròn rơi trên đầu vai y, ánh mắt y trầm tĩnh nhìn nam nhân trong phòng.

“Ngươi có lạnh không?”

“Không lạnh.” Trong phòng có hai lò sưởi đang hừng hực cháy.

“Đã ăn chưa?”

“Ăn rồi.”

Sau đó hai người không nói gì nữa. Tiết Lăng Phong đứng một hồi, không vào phòng, nhanh chóng rời đi.

Hai tháng rồi, Tiết Lăng Phong và hắn vẫn cứ như vậy. Không cùng hắn ăn, cũng không nhìn hắn lâu.

Ban đầu, chính Song Phi cũng chủ động vài lần.

Ở trước mặt y chủ động cởi y phục, dưới ánh mắt lạnh nhạt gần như nước đá của y, chủ động nằm sấp xuống hầu hạ y.

Tại Thiên Ảnh môn chịu đựng đau đớn khôn kể mới học được cách khắc chế và nén chịu, hiện tại lại phải sửa thành chủ động và nhiệt tình, quả thực là khiến hắn phải trải qua sự đau đớn lúc trước một lần nữa.

Tiết Lăng Phong cũng không phải không có dục vọng, nhưng y chính là không cần hắn, nếu như y thấy bản thân sắp không khống chế được mà bắn ra, thì thà bắt hắn ra ngoài, sau đó tự dùng tay.

Trong lòng Song Phi rõ ràng, Tiết Lăng Phong khẳng định là còn đang giận hắn vì chuyện gì đó, có lẽ là chuyện kia. Tuy rằng hiện tại họ không còn là quan hệ chủ tớ nữa, thế nhưng đã thành thói quen, hắn không dám quá đà đi hỏi suy nghĩ của y.

Lúc hắn ngẫu nhiên hỏi, Tiết Lăng Phong chưa bao giờ trả lời hắn.

Thời gian như tuyết trùm lên từng tầng từng tầng một, trôi qua một cách vội vã.

Tới cuối năm, bỗng nhiên Tiết Lăng Phong lại muốn ra ngoài tầm bảo. (tìm bảo vật :-“)

Mọi người trong trang cảm thấy rất kinh ngạc, bởi trang chủ của bọn họ đã lâu rồi không có ra ngoài đi tìm bảo bối.

Buổi tối trước hôm xuất phát, Song Phi đợi mãi không thấy Tiết Lăng Phong tới phòng mình. Vì vậy, hắn quyết định đi tìm y.

Từ sau khi Tiết Lăng Phong thay hắn thụ hình, hình như địa vị của hắn trong trang cũng yên lặng xảy ra biến hóa. Những người khác cho dù thấy hắn không vừa mắt tới mức nào, cũng không dám cười nhạo và châm chọc một cách lộ liễu trước mặt hắn. Hơn nữa, Hoắc Quân cũng đã nói hắn không còn là ảnh vệ nữa.

Vậy nên, lúc Song Phi tới tìm Tiết Lăng Phong, lần này không có thị vệ nào ở cửa ngăn cản.

Lúc hắn tới nơi, cửa phòng khép hờ, Tiết Lăng Phong ở bên trong đang nói chuyện với Mộ Dung Ly. Mộ Dung Ly tựa hồ có chút không hài lòng, liên tục bĩu môi lắc đầu, Tiết Lăng Phong nhìn nàng cười cười, cũng không tức giận.

Song Phi không tiến vào, cũng không gõ cửa, đợi tới khi họ nói chuyện xong, thời gian đã bất giác trôi qua hai canh giờ. Tiết Lăng Phong có vẻ có chút mệt mỏi, Mộ Dung Ly đứng dậy cáo biệt y.

Lúc Mộ Dung Ly mở cửa phòng ra, thấy Song Phi đứng ở cửa, lại càng hoảng sợ.

“Ngươi đến đây lúc nào vậy? Sao không lên tiếng?”

Nàng ngẩng đầu hỏi Song Phi, thế nhưng cũng không thực sự chờ câu trả lời của hắn, mà rời đi ngay. Nàng cũng đã buồn ngủ đi không nổi nữa, ngày mai còn phải dậy sớm một chút, lén trèo lên cây tuyết tùng kia nhìn Tiết Lăng Phong lên đường.

Song Phi đứng ở cửa, nhìn nam nhân bên trong, hóa ra tối nay y căn bản không có dự định tới tạm biệt hắn.

Tiết Lăng Phong không có chút ngạc nhiên nào trước sự xuất hiện của hắn, sao y có thể không biết có người đứng ngoài phòng.

Y tắt đi vài ngọn đèn, chỉ còn chút ánh sáng nến tại góc phòng, sau đó đi tới cạnh cửa hỏi: “Có chuyện gì?”

Song Phi thấy y thổi tắt đèn, có vẻ chuẩn bị đi nghỉ ngơi, liền biết là y không hề muốn mất thời gian thêm với mình, “Ngày mai ngươi phải đi rồi sao? Lúc nào trở về?”

Tiết Lăng Phong trầm mặc một hồi, “Khoảng hai ba tháng, sao vậy?”

Trên gương mặt nam nhân hiện lên một tia lạc tịch, lại lắc đầu, “Không có gì, ta chờ ngươi trở về.”

(lạc tịch là vừa có vẻ mất mát lại cô đơn)

Nhìn Song Phi rời đi, Tiết Lăng Phong không nói thêm gì.

Lẽ nào hắn không cảm thấy rằng, họ đã không thể trở lại như trước kia được nữa rồi sao?

.

Tiết Lăng Phong đi thật lâu.

Ngay cả thịnh yến Nguyên Tiêu cũng không trở về.

Tuy rằng không có trang chủ ở nhà, nhưng lễ vẫn phải tổ chức. Tối Nguyên Tiêu vẫn náo nhiệt như cũ, chỉ có Song Phi là một mình. Hắn ngồi trên chiếc ghế đá ở sườn núi kia, nhìn con đường nhỏ kéo dài từ chân núi đi lên.

Ánh trăng trên trời tự tạo thành một vòng tròn, u ám chiếu lên tuyết đọng trong rừng núi. Hóa ra không có Tiết Lăng Phong, hắn cũng không thuộc về nơi này. Hắn đã ở nơi này mười năm, vậy mà lại không có một nơi nào khiến hắn có chút lưu luyến.

Nếu đã là vì y, vậy bản thân càng trở nên hữu dụng hơn đối với y, giống như trước kia lúc nào cũng có thể thủ hộ bên y.

Ba ngày sau, Âu Dương Ngọc tới chẩn trị cho Song Phi.

Một năm nay, cơ bản cứ ba tháng hắn lại tới một lần, luôn hoàn thành nhiệm vụ Tiết Lăng Phong dặn dò.

Nhưng đây là lần cuối hắn tới, bởi thân thể của nam nhân kia đã khôi phục gần như ban đầu, hơn nữa Tiết Lăng Phong cũng làm theo yêu cầu của hắn, chưa từng để người kia thụ hình hay là bị trọng thương.

“Trang chủ không có nhà à?”

Sau khi Âu Dương Ngọc thấy Song Phi, thuận miệng hỏi một câu, hắn không biết Tiết Lăng Phong đã ra ngoài tầm bảo gần được hai tháng rồi.

Song Phi nhẹ nhàng gật đầu.

Hắn và Âu Dương Ngọc không còn xa lạ nữa, họ đã giao tiếp nhiều lần, vậy nên lời Âu Dương Ngọc nói, thỉnh thoảng hắn cũng đáp lại.

“Được rồi, đây là mười thang thuốc cuối cùng, sau này ngươi chỉ cần chú ý nghỉ ngơi, không nên quá mệt mỏi, thì sẽ không có vấn đề gì nữa.”

Âu Dương Ngọc đưa thuốc cho Vương Tam đứng một bên ở đằng sau, Vương Tam đón lấy hộp gỗ vuông, tập tễnh đi ra ngoài.

“Âu Dương đại phu, có chuyện muốn cầu ngươi hỗ trợ, ngươi có thể khôi phục võ công của ta hay không?”

Song Phi nhìn Âu Dương Ngọc, rất chăm chú.

Âu Dương Ngọc đang uống trà tới phân nửa, thiếu chút nữa thì phun ra.

“Ngươi dùng Thiên tàm ti khóa huyệt đạo của ta, thế nhưng hiện tại ta đã không sao nữa rồi, ngươi có thể cởi ra được không?”

Âu Dương Ngọc phát hiện ra biểu tình của nam nhân này rất nghiêm túc, không có vẻ là đang nói giỡn chút nào.

“Vì sao vậy? Ngươi cần võ công để làm gì?”

Vừa hỏi xong, hắn lại thấy mình rất ngốc, một người trước đây từng có võ công, sao lại không muốn có lại chứ?

“Có thể không?”

Song Phi vẫn chỉ truy vấn một câu đó.

“Ngươi ra quyết định này, đã hỏi trang chủ chưa?” Âu Dương Ngọc không dám tùy tiện động vào người của Tiết Lăng Phong.

Ban đầu Song Phi không nói gì, nhưng sau đó lại giương mắt nhìn Âu Dương Ngọc nói rằng: “Ngươi giúp ta đi. Ta muốn ở lại bên hắn, ta cần một cái cớ và lý do.”

Nửa tháng sau đó, Dư Phàm không thể tin nổi khi nhìn thấy Song Phi quỳ gối trước mặt mình, “Dư đại nhân, ta muốn làm thị vệ của trang chủ.”

Cả nửa buổi cổ họng Dư Phàm không phát ra được một câu nào, một ảnh vệ biến thành một thị vệ? Hắn quản vấn đề an toàn của Bàn Long sơn trang lâu như vậy rồi, vẫn chưa gặp qua chuyện như thế này.

Lại qua nửa tháng, Tiết Lăng Phong rốt cuộc trở về.

Mọi người trong trang đều đứng ở cửa nghênh đón theo quy củ.

Song Phi cũng ở đó,  hắn đứng ở giữa đám thị vệ nghênh tiếp, ăn mặc y phục màu nâu giống họ.

Lúc Tiết Lăng Phong từ trên xe xuống, Dư Phàm dẫn họ đi tới.

“Trang chủ.”

Đám thị vệ hành lễ vấn an Tiết Lăng Phong.

Đôi mắt Tiết Lăng Phong tùy ý lướt qua trên người họ, lúc thấy Song Phi cũng ở trong đó, y lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Dư Phàm.

“Trang chủ, lát nữa thuộc hạ sẽ giải thích với ngài.”

Dư Phàm hạ giọng nói một câu.

Tiết Lăng Phong vừa chuẩn bị nói gì đó, một thân ảnh nho nhỏ màu đỏ tươi đã nhào từ mã xa xuống, thoáng cái đã nhảy vào lòng Tiết Lăng Phong, trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp, một đôi mắt lo sợ bất an nhìn đoàn người đông đảo, lại ôm lấy Tiết Lăng Phong càng thêm chặt.

“Trang chủ.”

Đến thanh âm cũng tràn ngập sự yếu đuối hòa lẫn bất an khiến người ta trìu mến.

Sự chú ý của Tiết Lăng Phong nhanh chóng bị hắn lôi cuốn.

Trong đôi mắt đen sâu của Song Phi, phản chiếu bóng Tiết Lăng Phong khom lưng, kiên trì  thay nam hài kia buộc lại áo bông.

Nam hài kia khoảng chừng mười lăm tuổi, giống như họ mười năm trước.