Dạ Thuật

Chương 48




CHƯƠNG 48

Buổi trưa hôm sau, Vương Tam đang ở trong sân chăm sóc hoa cỏ mới trồng, khí trời vẫn tốt như vậy, cảnh xuân tươi đẹp, điểu ngữ hoa hương. Tiếp qua mấy ngày nữa, sẽ có bươm bướm bay lượn giữa đám hoa ông trồng.

Lúc ông nhổm người dậy duỗi thắt lưng thì vừa vặn thấy Tiết Lăng Phong tới.

Đầu tiên y chẳng nói chẳng rằng đi thẳng tới phòng ảnh vệ của y, rất nhanh sau đó lại đi ra, tới hỏi: “Người đâu?”

“Sáng sớm đã theo con đường nhỏ ở cửa sau đi vào rừng rồi.”

Vương Tam nhìn ra được tâm tình của Tiết Lăng Phong đang không tốt. Sáng sớm lúc ông dậy đi múc nước, vừa vặn gặp Tiết Lăng Phong cùng Dư Phàm đi tới chủ điện, có lẽ là sáng nay lúc trong trang có hội nghị đã xảy ra mâu thuẫn gì đó.

“Hắn có nói gì không?”

Vương Tam lắc đầu, Tiết Lăng Phong liền xoay người bỏ đi. Vương Tam lại cúi đầu chăm sóc hoa cỏ của mình, rất tỉ mỉ, như thể chúng nó đều là con cái của lão đầu cô đơn này.

Trong rừng cây rất an tĩnh, cổ mộc che trời tạo ra bóng râm thật lớn, qua bao nhiêu năm chúng vẫn đứng lặng như vậy, thời gian dường như ngừng trôi tại đây.

Mấy tháng trước, hồ nước đầu rừng cây còn rất lạnh, hiện tại đã có lục bình xanh ngọc bích trôi lững lờ cùng cây cối bồng bềnh.

Từ xa xa Tiết Lăng Phong đã thấy ảnh vệ của y ngồi một mình dưới gốc cây bên hồ, y định chạy qua, nhưng rồi lại dừng bước.

Y qua đó làm gì? Y nên nói gì đây?

Người y đợi lâu như vậy đã ngay trước mắt, vì sao cảm nhận không giống trong tưởng tượng mừng như điên và kích động như là tìm lại được thứ đã mất? Vì sao lại có nhiều do dự và trù trừ như vậy?

Tiết Lăng Phong lẳng lặng đứng một hồi, vẫn đi qua. Bất luận làm sao, y vẫn thích được ở bên hắn.

Tiết Lăng Phong chậm rãi đi tới dọc theo con đường, đi tới rất gần rồi ảnh vệ của y mới phát hiện, đợi y đến gần một chút, ảnh vệ của y liền đứng dậy quỳ xuống: “Chủ nhân.”

Hắn vẫn còn gọi y như thế, trong lòng Tiết Lăng Phong không nói nên lời là cảm giác gì. Thế nhưng, như vậy cũng khiến y bớt đi chút cảm giác xấu hổ và không biết phải mở miệng làm sao.

Tiết Lăng Phong dựa vào gốc cây ngồi xuống, Song Phi cũng ngồi xuống một bên.

“Song Phi,” Tiết Lăng Phong quay đầu nhìn hắn, “Mấy năm nay, thật xin lỗi.”

Ảnh vệ của y không nói gì, chỉ an tĩnh nhìn y một cái, rồi lại chuyển ánh mắt về phía giữa hồ.

“Ta sớm nên biết, ngươi chính là hắn.” Tiết Lăng Phong cũng nhìn ra xa, nhìn phù vân nhàn nhạt nơi chân trời,

“Chủ nhân, ta không phải là hắn, chúng ta đều thay đổi rồi. Hôm qua thuộc hạ không nên nói với ngài những lời đó.”

Hắn vốn không định nói cho y. Hà tất phải nói ra, nói ra rồi, chỉ bất quá lại càng thêm phức tạp, bất quá là đánh vỡ một mộng tưởng đầy chờ mong của y nhiều năm qua.

Người y chờ là một ảnh vệ, trong Bàn Long sơn trang không có vị trí của ảnh vệ. Đón nhận mình, nghĩa là y sẽ phải như cha y từ bỏ tất cả, đi xa tha hương; mà không đón nhận, người y chờ sẽ không còn tồn tại nữa, sự gửi gắm của y đều tan biến.

Tiết Lăng Phong lắc đầu, ngược lại bình tĩnh nhìn ảnh vệ của y, “Song Phi, ngươi còn yêu ta không?”

Đầu tiên ảnh vệ của y trầm mặc một lúc, sau đó mới gật đầu nói: “Yêu.”

Song Phi nhìn dáng vẻ Tiết Lăng Phong thở phào nhẹ nhõm, không nói thêm gì. Nhiều năm si mê như vậy, sao có thể nói không yêu là liền không yêu ngay được, có lẽ sau này, sẽ dần dần đỡ hơn.

Tiết Lăng Phong ở một bên đợi nửa ngày, cũng không thấy ảnh vệ của y lên tiếng nữa, liền ôm lấy hắn hỏi: “Song Phi, sao ngươi không hỏi ta gì vậy? Sao ngươi không hỏi ta yêu ngươi nhiều như thế nào?”

Song Phi chỉ bình tĩnh cười cười, lâu như vậy rồi, hắn rất hiểu y, còn phải hỏi sao? Hắn nhìn dáng vẻ do dự, không biết làm sao cho phải đó của y, là biết y đang cân đong đo đếm tình cảm của hắn đối với y.

Giá trị của phần tình yêu đó, so được với gia tài bạc triệu, non sông gấm vóc của y sao? Đáng để y buông tay tất cả sao?

Thực sự là không nên nói cho y.

Nhìn bộ dạng Tiết Lăng Phong dựa ở trên người mình, mê man do dự, dưới đáy lòng Song Phi thở dài một tiếng.

Kỳ thực không có ký ức là một chuyện cũng khá tốt. Chuyện cũ năm xưa ấm áp như vậy, nhưng sau này hồi ức đó lại hóa thành một thanh đao cùn, cắt không đứt quá khứ, lại lăng trì bản thân.

Tiết Lăng Phong vẫn ôm ảnh vệ của mình không buông, y không cho phép hắn đi đâu cả, không bao giờ chấp thuận hắn rời đi nữa, tuy rằng bây giờ y còn chưa rõ rốt cuộc mình nghĩ thế nào, nhưng nói chung trước tiên cứ nắm chặt lấy người này đã rồi tính sau.

.

Từng ngày trôi qua, bụi hoa Vương Tam trồng trong vườn cuối cùng cũng nghênh đón rất nhiều ong mật và bươm bướm.

Ông đã quen mỗi ngày sáng sớm chăm bón cây cỏ xong, lúc nhấc lưng lên nghỉ ngơi, sẽ thấy Tiết Lăng Phong đi vào từ cửa sau của sân, không nói gì hết đi thẳng tới phòng của nam nhân nọ nghỉ ngơi một hồi.

Có đôi khi, y đi ra một mình, có lúc thì cùng với người kia. Cũng có lúc, hai người đứng nói chuyện ở cửa.

Có điều Vương Tam nghĩ Tiết Lăng Phong nói là chính. Đại bộ phận thời gian, người nọ đều không mở miệng, yên lặng không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt hắn, lời Tiết Lăng Phong nói, hắn vẫn đều đang chăm chú nghe.

Tiết Lăng Phong đã ra lệnh, không được thượng ngọc thế cho hắn nữa, đến kim hoàn phía dưới cũng lấy ra, Vương Tam cảm giác công tác của mình lại rảnh rỗi, nhàn nhã mà tiêu phí quãng tuổi già chẳng còn lại là bao.

Tiết Lăng Phong nghĩ bản thân có lỗi với người này. Thứ y có thể cho hắn không nhiều lắm, nhưng y cũng muốn có được tình yêu và cảm tình của hắn.

“Song Phi, ngươi có yêu ta không?”

“Song Phi, cho ta chút thời gian nữa.”

Hai câu này đã biến thành những lời cửa miệng mà mỗi ngày Tiết Lăng Phong đều phải nói, chỉ khi nghe được hắn trả lời là ‘Yêu’, chỉ khi thấy hắn gật đầu, y mới có thể an tâm.

Thế nhưng đến bản thân Tiết Lăng Phong cũng không biết, y hỏi hắn như vậy rốt cuộc là để làm gì, chẳng lẽ nào từng ngày trôi qua, bản thân sẽ nghĩ thông suốt được hay sao —— kỳ thực tiếp thu một ảnh vệ cũng không có gì, kỳ thực buông tha tất cả không hề khó như vậy?

Đảo mắt đã tới mùng bảy tháng bảy, Ngưu Lang Chức Nữ ở trên trời gặp gỡ. Hoa của Vương Tam đã tới lúc rực rỡ nhất.

Ngày này rất náo nhiệt, trong thành trấn dưới chân núi có chợ đêm đến tận khuya.

Ban ngày, Tiết Lăng Phong không có cách nào, phải theo lệ cũ đi thăm hỏi nữ nhân của y.

Đêm Thất tịch cũng gọi là ‘Thủ xảo tiết’ (Thủ xảo là khéo tay, còn tiết là lễ), các nàng ở bên hồ nước dựng sân khấu diễn kịch, diễn ‘Bạch xà truyện’, Tiết Lăng Phong không thể không đi. Bởi vì các nàng đều tự tay làm lễ vật khéo léo, diễn kịch xong muốn tự tay tặng cho nam nhân mà mình thích.

Ba hộ pháp của Tiết Lăng Phong cũng đi, ở dưới đài xem vui vẻ vô cùng.

Đánh đàn chính là Mộ Dung Ly, mặc một bộ váy dài tuyết trắng ngồi ở bên góc trái của sân khấu kịch. Cầm nghệ của nàng thập phần tinh trạm. Khi trình diễn tới đoạn Bạch xà bị nhốt vào Lôi Phong tháp cùng Hứa Tiên vĩnh biệt, lại phối với khúc nhạc nàng đàn, nữ nhân dưới đài liền khóc như mưa.

Tiết Lăng Phong ngồi nghe dưới đài, hướng nàng cười tán thưởng, nàng cũng cười khẽ đáp lại.

“Trang chủ, người đâu?”

Nhị hộ pháp Dư Phàm đến bên tai Tiết Lăng Phong thấp giọng hỏi một câu, vừa vỗ tay, vừa nhìn chung quanh một phen —— không phát hiện nam sủng kia.

“Hắn không muốn tới.”

Tiết Lăng Phong hạ giọng đáp lại một câu.

“Nga.”

Dư Phàm cảm thấy ngạc nhiên, một ảnh vệ mà cũng bắt đầu biết ‘muốn’ và ‘không muốn’ rồi sao, tới hay không chẳng lẽ không phải phụ thuộc hoàn toàn vào ý tứ của chủ nhân hay sao?

“Trang chủ, Hoắc hộ pháp nói, đã tra ra được hành tung của tên ảnh vệ chạy trốn kia rồi, hẳn là sắp bắt về.”

“Vậy sao? Sau khi bắt về Hoắc Quân định sẽ làm gì?”

Tiết Lăng Phong vẫn đang xem kịch, lúc này ‘Hứa Tiên’ đã mất đi ái thê, đang ở dưới nắng gắt tháng bảy khóc tới thê thảm, còn ‘Thanh xà’ thì đang suy nghĩ biện pháp báo thù.

“Đương nhiên là dụng hình, hắn có nhiều biện pháp, ta cũng không hiểu rõ lắm.” Dư Phàm nhìn phản ứng của Tiết Lăng Phong, nhưng Tiết Lăng Phong hoàn toàn không có phản ứng gì, dáng vẻ như là không liên quan tới mình, vì vậy lại nói tiếp “Hoắc hộ pháp còn nói, tất cả ảnh vệ đều phải tới xem dụng hình. Hắn cố ý muốn ta hỏi ngài một chút, liệu có đưa cả người của ngài đi hay không?”



Tiết Lăng Phong không đáp, y biết rõ ‘người của ngài’ là ám chỉ ai, Dư Phàm cũng không nói gì nữa.

Hoa tháng bảy, phong điệp tháng bảy, tri điểu tháng bảy và màn ‘Bạch xà truyện’ này cùng nhau âm ĩ náo nhiệt bên hồ ba quang lân lân

(ba là sóng, quang là ánh sáng, lân là nước ở giữa các hòn đá – theo Vdict. Nói chung là một cụm từ tả sóng nước nhộn nhạo lấp lánh, chắc vậy)

Tiết Lăng Phong vẫn xem kịch, gần đây đầu óc thường suy nghĩ về một vấn đề: ảnh vệ và bọn họ, thực sự là sống ở hai thế giới khác nhau sao? Trong thế giới của họ cũng chỉ có phục tùng, tử vong và tra tấn?

Trong Bàn Long sơn trang này, người người đều biết y rất sủng Song Phi, nhưng sự sủng ái đó không thể cải biến cái nhìn của mọi người đối với nam nhân này, ở trong lòng mọi người, cho dù là được sủng ái, vẫn là một ảnh vệ, cho dù đã bay lên rồi, cũng bất quá là chó gà mà thôi.

Đôi khi Tiết Lăng Phong nghĩ Song Phi rất thông minh, hắn luôn kiệm lời, bởi vì hắn biết, ở một nơi không có địa vị của hắn, hắn có nói gì cũng vô dụng.

Tiết Lăng Phong bắt đầu hiểu, cha y năm xưa vì sao phải dẫn ảnh vệ kia cùng nhau bỏ đi, có lẽ chính ảnh vệ của y cũng đang chờ y dẫn hắn cùng nhau đi chăng?

Kịch vừa xong, TIết Lăng Phong liền đi thẳng tới rừng cây bên hồ, y biết ảnh vệ của y nhất định đang ở đó.

Cả đoạn đường Tiết Lăng Phong đều đi rất vội vàng, tới bên hồ, quả nhiên có ảnh vệ của y.

Hắn đang hướng lưng về phía ánh mặt trời, đứng ở trong nước, mặt nước lóng lánh ánh sóng khiến cho tấm lưng trần của hắn phủ thêm một tầng màu mật ong sáng bóng, tôn cái chữ ‘Lăng’ kia lên đỏ tươi tới lóa mắt.

Hắn là của mình, luôn luôn là như vậy. Tiết Lăng Phong nhìn không chớp mắt vết tích tên mình được tạc trên người Song Phi, đã nhìn nhiều lần như vậy rồi, nhưng lần nào cũng thấy hài lòng.

Tuy y biết, ở trên da khắc một dấu vết lớn như vậy, lúc đó hẳn là đau đớn rất dữ dội, chính là nỗi đau như vậy, mới có thể khắc sâu số phận hai người vào cùng một chỗ, không bao giờ xa nhau nữa.

Khí trời nóng bức, trong nước lạnh lạnh mới cảm thấy thoải mái, Song Phi tắm một hồi, khi xoay người thì liền thấy Tiết Lăng Phong không biết đến từ khi nào vẫn nhìn mình không nhúc nhích.

Nhất thời hắn cảm thấy rất bối rối, rất xấu hổ, vì sao phải tới vừa vặn ngay lúc mình đang tắm, nhưng lại không lên tiếng.

“Chủ nhân.”

Song Phi lên bờ, mặc quần áo lại. Cũng không hề có vẻ không được tự nhiên, hay là che che giấu giấu.

Kỳ thực cũng chỉ xấu hổ một lúc như vậy thôi, dù sao bị nhìn cũng không phải mới một hai lần, người từng xem qua cũng không phải chỉ một hai người, lúc thụ hình ở Thiên Ảnh môn, chẳng phải cũng là cả người trần trụi sao.

“Song Phi, ngươi thật đẹp.”

Tiết Lăng Phong đi qua, hôn một cái lên mặt ảnh vệ của y, biểu tình của hắn không có gì thay đổi, từ đầu tới cuối đều an tĩnh nhìn y.

“Đi thôi, vừa vặn tới giờ ăn trưa, ta đưa ngươi xuống chân núi ăn, đến tối trở về.”

Nói rồi Tiết Lăng Phong liền kéo người đi xuống chân núi.

Thành trấn cực kỳ náo nhiệt, người đến người đi, như thủy như chức. (chức là thêu, nói chung đều là để chỉ cảnh người đông đúc qua lại liên tục)

Thương khách buôn bán, chẳng từ lao khổ, lại còn dựng một cái đài lớn, mời cả tượng nguyệt lão tới, đặt ở đó để cho người ta xin xăm thăm viếng.

Đồ ăn vặt bán chạy nhất ở chợ là ‘Cửa hàng bánh bao Vị Ưng’, là tiểu *** của của một đại thúc mở mang theo cô con gái thơ dại của mình. Tuy rằng chỉ là một cái sạp nho nhỏ, thế nhưng mỗi ngày nơi đó đều có một hàng dài thật dài.

Lần đầu tiên Tiết Lăng Phong thành thật xếp hàng cùng với ảnh vệ của y, chờ hơn nửa canh giờ mua bốn cái bánh bao.

Lúc ở trong rạp hát xem xiếc khỉ, Tiết Lăng Phong thấy ảnh vệ của y cũng lộ ra nụ cười như những người bên cạnh, tuy rằng rất mờ rất nhạt thôi, nhưng vẫn khiến y thấy hài lòng.

“Song Phi, Thất Thất của chúng ta có phải là cũng thông minh như thế không?”

Tiết Lăng Phong vén tóc bên tai Song Phi lên, nhẹ nhàng cắn vào cổ hắn một chút.

(ngồi trong rạp cũng không yên phận @_@)

“Thất Thất rất thú vị.” Ảnh vệ của y nhìn đám khỉ sôi nổi trên đài, nụ cười càng sâu thêm một chút “Thời gian đó, mỗi buổi tối ngươi đều phải chơi với nó tới khuya mới đi ngủ.”

Tiết Lăng Phong nhìn chăm chú vào bên góc mặt Song Phi, lúc hắn hồi ức về mình vẫn cười, điều đó chứng minh hắn vẫn yêu mình. Khi nhớ lại chuyện lúc trước, sẽ quên mất dùng ngôn ngữ như là ‘Thuộc hạ’, ‘Chủ nhân’.

Giống như họ vẫn cùng nhau lớn lên, chưa từng chia lìa bao giờ.

“Song Phi, ngươi có thể kể cho ta một ít chuyện khi còn bé được không?”

TIết Lăng Phong đưa tay ra ôm lấy Song Phi, nhưng động tác này tựa hồ kinh động tới ảnh vệ của y, trong ánh mắt hắn nhìn lại y, như là hiện lên một tia thất vọng khi quay về với hiện thực.

Tiết Lăng Phong thấy Song Phi không nói gì thêm, cũng không ép hắn, ngoan ngoãn ra vẻ đoan chính, nhìn lên sân khấu.

“Song Phi, ngươi có yêu ta không?”

“Yêu.”

“Vậy có thể cho ta một chút thời gian nữa được không?”

“Có thể.”