CHƯƠNG 15
Y hời hợt liếc qua mấy ảnh vệ đó, đi tới bên cạnh thạch bàn ngồi xuống, tiếp nhận điểm tâm sáng người hầu bưng lên, nhấp một ngụm nho nhỏ, lúc này mới nói với Hoắc Quân: “Hoắc hộ pháp, ta nhớ rõ ta chỉ bị chết ba ảnh vệ, sao ngươi lại đưa bốn người tới cho ta?”
Cảnh xuân đẹp vô cùng, phủ lên vạn vật, cũng chiếu xuống người Hoắc Quân, nhưng chung quy không xua nổi khí tức âm lãnh quanh thân hắn. Hắn cười cười, tiến lên nói với Tiết Lăng Phong “Trang chủ, là bốn người không sai. Mời trang chủ kiểm nghiệm, nếu thỏa mãn rồi, ta sẽ mang bọn họ xuống dưới đóng hỏa ấn.”
Tiết Lăng Phong buông chén trà, cũng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Hoắc Quân, Hoắc Quân đương nhiên có thể cảm giác được Tiết Lăng Phong im lặng chất vấn, lúc này mới móc ra một chuỗi chuông bạc từ trong ngực, đặt lên thạch bàn, cũng không nói gì, chỉ lùi lại đứng một bên.
Tiết Lăng Phong nhìn thứ kia, lập tức liền minh bạch đã xảy ra chuyện gì, nhất thời vừa tức vừa giận. Hoắc Quân này nửa đêm tự tiện phái người tới bắt ảnh vệ của y đã chẳng nói, sáng sớm tới tìm cũng không chủ động thông báo. Nhớ tới ảnh vệ của y có khả năng đã bị nghiêm phạt, trong lòng Tiết Lăng Phong lại sản sinh một tia lo lắng hòa lẫn khẩn trương.
Tuy rằng Hoắc Quân bối phận ở trên y, y thường ngày cũng tôn kính vị tiền bối này, nhưng cho dù là lão nhân gia cũng không thể giẫm lên danh tiếng của Tiết Lăng Phong y mà tiến bước được.
Bất quá tất cả điều đó cũng không biểu hiện ra ngoài gương mặt vẫn gió êm sóng lặng của y, Tiết Lăng Phong cầm chuỗi chuông bạc kia lên, hỏi ngược lại: “Đây là cái gì?”
Hoắc Quân trong lòng hồi hộp, cũng bùng lên chút lửa giận. Chủ tớ hai người này nhất trí giả ngây giả dại trước mặt hắn, lời dối trá ngu xuẩn lại nói ra quang minh chính đại như vậy, sức mạnh mười phần, xuyên thành một mạch như thể đùa giỡn hắn.
“Lẽ nào trang chủ không biết vật này?” Sự bất mãn của Hoắc Quân cũng không biểu hiện trên khuôn mặt dữ tợn của hắn.
“Không biết.” Tiết Lăng Phong buông chuông bạc, lạnh lùng đứng lên từ ghế đá, đứng chắp tay sau lưng, trầm giọng nói “Hoắc hộ pháp, cái gì nên nói thì nói, đừng lãng phí thời gian.”
Hoắc Quân hướng Tiết Lăng Phong chắp tay, cũng cười lạnh: “Thứ này chính là đồ thuộc về một ảnh vệ của trang chủ, cũng được cho là vật chứng hắn cùng người khác thông ***.”:
“Chứng cớ cùng ai thông ***?” Tiết Lăng Phong đi tới trước mặt Hoắc Quân, cứ vậy nhìn hắn cười cười, trong nháy mắt khiến những người xung quanh cảm giác được một luồng sát khí.
Hoắc Quân cũng tỏ ra không chút yếu kém mà hồi đáp: “Trang chủ hẳn cũng biết đạo lý thiên tử phạm pháp tội như thứ dân? Theo lý mà nói…”
“Thiên tử? Ta đây chẳng lẽ đang ở hoàng cung sao? Hoắc hộ pháp, quy củ của giang hồ cũng không giống với hoàng cung quý tộc.” Tiết Lăng Phong lạnh lùng ngắt lời hắn, ai cũng có thể nghe ra được trong những lời này đã dẫn theo tức giận.
Tiết Lăng Phong nhìn chằm chằm Hoắc Quân nọ, trong lòng cười nhạt, cái gì thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, lẽ nào hắn còn muốn áp giải Tiết Lăng Phong đây tới hình đường cho ăn đập sao?
Đúng lúc này, trong rừng cây bên sân truyền đến tiếng chuông nhè nhẹ, nghe ra y như tiếng của những chiếc chuông bạc kia.
“Người nào? Đi ra!”
Hoắc Quân gầm lên một tiếng, ném đi đại đao trong tay, phập một tiếng đâm vào thân cây khô, không bao lâu sau, từ sau thân cây một mỹ sắc nữ tử run rẩy đi ra, hoảng hốt đứng ở nơi đó không biết làm sao, bên hông đeo một chuỗi chuông bạc mềm mại lay động theo lâm phong.
Tiết Lăng Phong liếc mắt liền nhận ra đó là ái thiếp của mình, y cười đi về phía trước, dắt nàng ra khỏi rừng cây. Nàng kia quả thực cũng bị nụ cười của Tiết Lăng Phong làm cho say mê, si ngốc đi theo y vào trong sân, lại bị những lời kế tiếp của Tiết Lăng Phong chấn động tới độ vạn kiếp bất phục.
“Thường ngày ta đối với nàng sủng ái có thừa, nhưng sao nàng lại ở sau lưng ta tư hỗn với ảnh vệ của ta? Còn lấy cái thứ đồ chơi của trẻ con này ra để biểu lộ chân tình, nàng xem, hôm nay Tứ hộ pháp đã hỏi tội tới cửa, nàng bảo giờ ta phải để mặt mũi vào đâu đây?”
Tiết Lăng Phong vẫn tiếp tục cười cởi xuống chuỗi chuông bạc bên hông nữ tử, ném lên mặt bàn đá, quả nhiên là giống chuỗi chuông trên bàn như đúc, hợp thành một đôi.
Phi tử kia cả kinh không nói nên lời.
Chuông bạc đó vốn là một đôi, từ sau khi Tiết Lăng Phong lấy một nửa ở cuộc liên hoan, còn hảo hảo thu dấu lại, nàng lại cho rằng đó là Tiết Lăng Phong ám chỉ với nàng, vì vậy ngày ngày ở khuê phòng chờ đợi người trong lòng tới biểu lộ thực tâm với nàng, nhưng nào biết chờ đợi mấy ngày cũng không thấy Tiết Lăng Phong đến.
Bị sự nhớ nhung dày vò, hôm nay nàng thực sự không nhịn được, len lén chạy tới chỗ Tiết Lăng Phong ở, định xem một chút, không nghĩ tới lại biến thành nàng và ảnh vệ có liên hệ với nhau, đánh chết nàng cũng không quen ảnh vệ của Tiết Lăng Phong a. (ạch, thanh minh trong thầm lặng và vô vọng)
“Trang chủ, thiếp, thiếp không…”
Tiết Lăng Phong đương nhiên không đợi nàng biện giải cho tội danh vu vơ kia, vội vã chen ngang “Hôm nay nàng tới là muốn lén gặp tình lang của nàng hả? Thế nhưng nàng có biết hay không, hắn bởi vì nàng mà bị Tứ hộ pháp bắt đi rồi, hiện tại còn không biết chịu bao nhiêu tội, ái phi, loại chuyện này có thể làm tùy tiện sao? Bản trang chủ thương hương tiếc ngọc, biết là nàng vì quá tịch mịch, không nỡ phạt nàng, để nàng bị khổ, nhưng Tứ hộ pháp đối với tình lang của nàng không có tốt như ta đối với nàng đâu.” (Đổi trắng thay đen, nói điêu không chớp mắt, ghê~)
“Trang chủ, trang chủ, thiếp thực sự không…”
Lời của nàng vẫn không có cơ hội kết thúc, Tiết Lăng Phong đã quay đầu nói với Hoắc Quân “Tứ hộ pháp, ngươi nói ảnh vệ của ta cùng người thông *** chính là việc này hả? Nếu nhân chứng vật chứng đều ở đây, không bằng chúng ta cùng đi xem, đồng thời làm rõ chuyện này.”
Hoắc Quân cũng thấy kỳ lạ, lẽ nào tin tức hắn nhận được lại sai sao? Nhưng lúc này Tiết Lăng Phong không thừa nhận, phía Song Phi cũng không hỏi ra kết quả, mà chuông bạc trên thạch bàn xác thực là một đôi, hắn chỉ đành đồng ý đưa Tiết Lăng Phong tới hình phòng.
Thương cảm cho ái thiếp của Tiết Lăng Phong vẫn còn mịt mờ ở nơi đó, thất kinh, ngẩng đầu đã thấy Tiết Lăng Phong lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, còn cảnh cáo ở bên tai nàng: “Câm miệng. Ít nói nhảm.”
Chỉ cần chuyện của y và Song Phi còn có thể giấu diếm được, y sẽ có biện pháp đưa ảnh vệ của y ra khỏi Thiên Ảnh môn.
Đoàn người đi tới Thiên Ảnh môn, cửa lớn vừa mở ra, nàng kia liền bị tiếng kêu rên sởn gai ốc ở trong làm cho kinh hoảng thét chói tai, chui thẳng vào lòng Tiết Lăng Phong.
Tiết Lăng Phong bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ôm nàng tiếp tục đi, đợi tới lúc đến cửa hình phòng, ái phi của y đã sợ đến phát khóc.
“Thế nào? Nói cái gì chưa?”
Hoắc Quân hỏi hộ vệ ở cửa hình phòng, hộ vệ lắc đầu.
Hoắc Quân hừ lạnh một tiếng, phất phất tay: “Mở cửa.”