Phương Nhược Thần bước vào phòng, dùng ánh mắt có thể nói là đâm thủng người nhìn chòng chọc vào anh, ánh nhìn đó quá mức thâm sâu, bao hàm rất hiều cảm xúc, có kinh ngạc, có mừng rỡ, có đau đớn, và cũng có thất vọng, tất cả những cảm xúc đều cùng lúc xuất hiện, mà chắc có lẽ kể cả cậu cũng không biết biểu tình hiện giờ của mình là như thế nào.
Cậu từng bước từng bước đi đến bên cạnh người đàn ông mà mình ngày nhớ đêm mong, nhưng đối phương chỉ hờ hững nhìn cậu một cái, rồi sau đó quay đầu đi.
Lạnh nhạt như thế……
Phương Vân Dật từ trên giường đứng lên, nửa ngày sau mới gian nan nghẹn ra được một câu: “ Anh à, sao anh…..”
Còn chưa nói xong, Phương Nhược Thần đỏ mắt vung ra một quyền. Phương Vân Dật vốn không ngờ tới Phương Nhược Thần lại ra tay với mình, đại não trống rỗng, đợi đến khi phản ứng lại được, thì cậu đã ăn ngay một đấm của đối phương.
Một đấm bao hàm cả sự giận dữ, không hề có cái gì chặn lại khiến cậu ngã ngay xuống đất.
Trên mặt dấy lên một trận đau rát, Phương Vân Dật che má mình lại, kinh ngạc ngồi dưới đất. Một trận nóng ấm từ mũi chảy ra, cậu nhanh tay đưa tay lên quệt mũi thì mới phát hiện đó là dịch thể màu đỏ tươi.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn Phương Nhược Thần, đối phương đang nhàn nhã thu nắm đấm của mình lại, trong mắt cuối cùng cũng không có loại ôn nhu dành cho anh em gì nữa. Có, thì chỉ còn lại cơn tức giận điên cuồng và sát ý mà thôi.
Nháy mắt Phương Vân Dật biến sắc.
Phương Nhược Thần lạnh lùng nhìn cậu một cái, rồi lập tức đi đến chỗ Lăng Thịnh Duệ bên giường.
Lăng Thịnh Duệ lúc này đây, đang lõa thể phần trên, thân thể còn gầy hơn lúc ở Sydney nữa, màu da tái nhợt, không hề có chút hồng hào nào, mà một bên má kéo dài đến tận ngực trái còn có một vết thương khiến người ta ngỡ ngàng, cũng khiến trái tim cậu nghẹn lại. Mới có hơn mười ngày không gặp, sao anh ta lại tiều tụy thế này?
Đi đến trước giường, Phương Nhược Thần khó khăn mở miệng: “ Đại thúc……”
Thanh âm khàn khàn, trong giọng nói rõ ràng còn chứa đựng sự đau đớn.
Thế nhưng Lăng Thịnh Duệ liếc cũng không thèm liếc nhìn cậu, giống như không hề nghe thấy cậu nói gì.
Phương Nhược Thần trấn tĩnh lại nội tâm đang chua xót của mình, vươn tay,muốn nhẹ nhàng phủ lên bên má bị thương của anh. Bị thương nặng như thế, hẳn là anh cảm thấy rất đau.
Chỉ là, ta cậu vừa mới tới gần má anh, thì người đó đã hơi hơi nghiêng đầu đi chỗ khác.
Vài giây sau, cậu mới phản ứng lại, người đàn ông này đang sợ hãi cậu…..
Phương Nhược Thần hơi tổn thương rút tay về.
“Sao anh lại thành thế này, là ai đánh anh thành như thế?” Cậu tức giận hỏi.
Nói xong, Lăng Thịnh Duệ vẫn không thèm chú ý.
“Nói đi!” Cậu tăng âm lượng lên.
Giống như ngại cậu phiền phức, anh dứt khoát nhắm mắt lại.
Phương Nhược Thần nghẹn một bụng tức, rồi lại không bộc phát ra ngoài, một hồi lâu cậu mới thất bại nói: “Nghe được thì trả lời tôi một câu đi chứ, anh như vậy, tôi biết giúp anh thế nào đây?”
Cậu nói rất nhỏ, nghe vào chẳng khác nào đang lẩm bẩm. bỏ đi lớp ngụy trang lạnh lùng trong trẻo thường ngày, lúc này đây trông cậu rất đáng thương.
Đôi mắt lơ đãng đảo qua sợi dây lưng bên giường, con người Phương Nhược thần co rút lại.
Cậu quay đầu nhìn Phương Vân Dật, lạnh lùng hỏi: “ Là cậu làm?”
Cơn khủng hoảng qua đi, Phương Vân Dật dần dần bình tĩnh trở lại, không chút sợ hãi nào nhìn cậu,chậm rãi đứng lên: “Là em.”
Cậu thẳng thắn trả lời, không hề do dự một chút nào, cũng không hề mượn cớ này nọ giải vây cho bản thân mình.
Phương Vân Dật nói: “Thế thì đã sao? Anh ta quá lắm chỉ là một món đồ chơi của anh thôi, không có chuyện anh sẽ thích anh ta, sớm muộn gì cũng có ngày anh chơi chán thôi, chẳng lẽ, anh muốn vì chuyện này mà trở mặt sao?”
Máu mũi cậu vẫn còn chảy, hơn nữa trên mặt còn có vết xanh vết tím, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp không hề tỳ vết của cậu giờ phút này nhìn rất thú vị.
Phương Nhược Thần cắn răng: “Anh ấy không phải đồ chơi, mà là người tôi yêu.”
Phương Vân Dật nở một nụ cười, trong mắt đầy vẻ châm chọc: “Sao có thể chứ, anh lại yêu người thế này sao?”
“Đây là chuyện của anh, không cần cậu quản.” Phương Nhược Thần không muốn tiếp tục bàn cãi chuyện này với cậu nữa, chỉ vào người đàn ông trên giường: “Cậu biết rõ mấy ngày nay anh vất vả tìm kiếm anh ta, thế mà cậu tìm được rồi lại lén mang giấu trong phòng mình còn hành hạ anh ta? Cậu làm vậy, không sợ…. khiến anh thất vọng sao? Nếu không phải thấy thái độ hôm qua của cậu là lạ, kiếm người hầu hỏi cho rõ, sợ rằng chuyện này còn bị giấu nhẹm đi. Nếu anh không phát hiện ra, có phải cậu định mãi mãi gạt anh không?”
“Là thế thì sao, mà không phải thì sao?” Trong ánh mắt Phương Vân Dật thoạt nhìn như không hề lung lay khi bị vạch trần, cậu nhìn Phương Nhược Thần, chậm rãi nói: “Anh thích anh ta, nhưng em cũng vậy, tại sao anh có thể quang minh chính đại chơi đùa anh ta, còn em thì sao chỉ có thể lén lút chứ? Rõ ràng em là người đầu tiên nhắm trúng anh ta, dù gì thì anh ta cũng phải là người của em, cho dù anh thích thì cũng không thể một mình chiếm lấy anh ta được!”
Máu tươi chảy xuống tây trang đạm màu của cậu, vết máu lan tràn ra, nhìn rất chói mắt, nhưng cậu mặc kệ không thèm quan tâm.
Cố nén xúc động đi qua đánh nhau với Phương Vân Dật, Phương Nhược Thần chỉ vào cửa, lạnh lùng nói: “ Cậu, cút đi, vĩnh viễn đừng quay về đây nữa.”
Phương Vân Dật khó có thể tin được: “ Vì một món đồ chơi như thế, mà anh đuổi em đi?”
(Kaze: sao giống…..:v)
“Anh ấy không phải đồ chơi.” Phương Nhược Thần nói: “ Mà là vợ anh.”
Cậu nói không lớn tiếng lắm, nhưng mỗi một câu đều hết sức rõ ràng, âm thanh hữu lực đâm thẳng vào tai Phương Vân Dật.
Sắc mặt Phương Vân Dật tái nhợt lại: “Anh thật sự muốn đuổi em đi?”
“Còn phương pháp khác nữa là giết chết cậu.”
Phương Nhược Thần trả lời chắc như đinh đóng cột, cơ thể Phương Vân Dật lảo đảo một cái, chăm chú nhìn theo cậu: “ Ban đầu ba đã không cần em, bây giờ đến lượt anh cũng không cần em?”
Phương Nhược Thần chỉ lạnh lùng nhìn cậu.
Hai người nhìn nhau chốc lát, Phương Vân Dật cười thê lương: “ Xem ra, em đi tới đâu cũng đều khiến người ta ghét đến đó…..”
(Kaze: về đây em nuôi anh T^T….)
Vừa dứt lời, cậu xoay người, lảo đảo đi ra ngoài.
Phương Nhược Thần nhìn bóng lưng cậu, môi mấp máy, nhưng cuối cùng lại không thể nói ra được câu nào. Cậu vẫn không có cách nào có thể tha thứ cho việc làm lần này của Phương Vân Dật……
Trận xung đột này vô cùng kịch liệt, nhưng kết thúc cũng nhanh, nội dung đoạn đối thoại tất nhiên là một chữ anh cũng không bỏ sót nghe hết vào tai, chỉ là biểu cảm của anh vẫn ngây ra như cũ. Phương Nhược Thần ôm anh vào lồng ngực mình, cười khổ: “ Vì anh, tôi và tiểu Dật cãi nhau đến nỗi đoạn tuyệt luôn rồi, anh vẫn không có chút phản ứng nào sao?”
Lăng Thịnh Duệ dường như hơi mệt mỏi, anh nhắm mắt lại.
Phương Nhược Thần xoa xoa đầu tóc của anh: “ Thôi không sao, cuối cùng cũng tìm được anh rồi, ban đầu sau khi nghe Ni Kỳ nói anh bị bắt mang đi, tôi thật sự bị dọa muốn chết, sợ anh lại xảy ra chuyện gì đó, tôi phái người đi tìm anh, nhưng lục soát toàn bộ Sydney cũng không tìm được, kể cả Chu Dực bên kia phái thám tử tư bên nhà đi tìm cũng không có tung tích gì của anh, tôi gần như sắp tuyệt vọng luôn rồi, may mà anh không có chuyện gì…..”
Cậu ôm chặt lấy anh, nội tâm mất mát trở nên vô cùng vui sướng vì tìm được cái mình muốn, cũng không để ý xem anh có nghe hay không, gần như là cậu tự lẩm bẩm một mình.
“Ni Kỳ sao rồi?” Cuối cùng Lăng Thịnh Duệ cũng lên tiếng.
Phương Nhược Thần sửng sốt, cúi đầu xuống, nhìn anh một cái, xác định vừa rồi anh đang nói chuyện với mình thì cậu mừng rỡ như điên, vội vàng trả lời anh: “Nó không sao.”
Người này cuối cùng cũng phản ứng lại với cậu, không hề xem cậu như không khí, khiến cậu có cảm giác như bay bổng trên trời.
(Kaze: chỉ được thúc nói chuyện thôi mà… anh làm qá…-_-)
“Người kia không làm nó bị thương chứ?” Lăng Thịnh Duệ tiếp tục hỏi.
“Không có, người đó rất có lương tâm, chỉ đánh ngất nó thôi.”
Lăng Thịnh Duệ thở phào nhẹ nhõm, còn trong lòng Phương Nhược Thần thì tràn đầy vui mừng nhìn anh, ánh mắt đầy chờ mong, nhưng sau khi hỏi xong hai câu, Lăng Thịnh Duệ lại tiếp tục trầm mặc.
Nhất thời Phương Nhược Thần có cảm giác chẳng khác nào thất vọng.
Ngực dâng lên cảm giác chua lét như acid chế vào, người đàn ông này….. thà quan tâm tới đứa nhỏ mới quen biết mấy ngày cũng không chịu phản ứng lại với cậu, thật là bất công.
Chỉ là bực thì cứ bực, chứ cậu không dám nổi giận.
Chú ý tới bánh mì và sữa đặt ở đầu giường, Phương Nhược Thần hỏi: “ Anh đang đói bụng à?”
Qua một hồi, Lăng Thịnh Duệ mới nhẹ nhàng gật đầu. sống chung mấy với nhau được một thời gian, kỳ thực ấn tưởng của Phương Nhược Thần đối với anh đã tốt lên rất nhiều rồi, vừa nãy không phản ứng lại cậu, là do anh rất có ác cảm với Phương Vân Dật, cho nên mới đem hết cơn oán giận trong người mình phát tiết hết lên Phương Nhược Thần.
Phương Nhược Thần nói: “ Tôi đi gọi đầu bếp làm cơm cho anh ăn nhé.”
Không đợi anh trả lời, Phương Nhược Thần cẩn thận để anh lại giường, rồi lập tức xuống giường, vội vội vàng vàng ra ngoài.
Cậu vừa ra khỏi phòng thì Lăng Thịnh Duệ đã lập tức ngồi bật dậy, lấy tốc độ nhanh nhất mặc áo sơ mi vào, rồi cẩn thận đi ra đến cửa. Lúc này trời đã khuya, người hầu của Phương gia hầu như đều đã ngủ hết, phòng khách không có lấy một người, Lăng Thịnh Duệ hít sâu một hơi, đợi đến khi Phương Nhược Thần vào nhà bếp thì anh lập tức đi xuống lầu.
Ra được khỏi nhà họ Phương, anh vận dụng hết tất cả sức lực của mình, một hơi chạy trên đường lớn, khi chạy đến một con ngỏ nhỏ, anh lập tức rẽ vào núp đằng sau thùng rác..
Đợi gần mười giây sau, bên ngoài lập tức truyền đến tiếng bước chân.
“Chết tiệt, tại sao lại không thấy?” Âm thanh lo lắng của Phương Nhược Thần truyền tới, cậu đứng một lát rồi quay đi.
Lăng Thịnh Duệ lắng tai nghe tiếng giày vang lên bên ngoài, tiếng tim đập nhanh theo nhịp bước chân cậu, anh sợ mình bị phát hiện ra, nên rúc vào bên trong, đột nhiên đụng phải một vật thể mềm mại nào đó.
Anh vô thức quay đầu lại, vừa lúc đối mặt với hia tia sáng yếu ớt âm u, khiến anh bị dọa đến xém kêu ra tiếng, bình tĩnh nhìn kỹ lại, mới phát hiện đó là ánh sáng của đôi mắt.
Đèn đường không thể rọi được đến đây,mà ngõ nhỏ thì lại rất u ám, không nhìn ra được đó là ánh mắt của vật thể gì, đợi đến khi vật đó cúi đầu phát ra tiếng gầm gừ, anh mới xác định được, nó là chó hoang. Hơn nữa, nghe giọng nó, hình như không hoan nghênh lắm với vị khách không mời mà tới này….
Trán anh bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hiện Phương Nhược Thần còn đang ở gần bên, anh không thể chạy ra ngoài, cũng không thể phát ra âm thanh lớn nào, nếu không thì sẽ như kím củi mười năm đốt trong một giờ mất.
Làm sao bây giờ?
Trong lúc anh tự hỏi, thì một trận đau đớn từ cẳng chân phải truyền đến, Lăng Thịnh Duệ hừ nhẹ một tiếng, cố gắng không phát ra tiếng kêu nào, anh cắn chặt răng, xuất ra một đấm vào đầu con chó hoang kia, con chó liền rên lên một tiếng nức nở, nhưng không nhả ra, ngược lại còn ngoạm chặt hơn.
Đau đớn càng lúc càng nhiều, nhưng Lăng Thịnh Duệ không muốn để Phương Nhược Thần phát hiện ra mình, nên không dám làm ra động tác mạnh bạo nào, chỉ có thể đánh những nấm đấm vô nghĩa vào người con chó hoang, nhưng anh không ngờ rằng, khuỷu tay của mình lại đụng trúng thùng rác phía sau.
Thùng rác gần như trống rỗng nghiêng ngã một hồi, đổ trên mặt đất, vang lên tiếng kêu nặng nề giữa đêm khuya vắng lặng.
Phương Nhược Thần còn chưa đi xa nghe được âm vang lập tức chạy tới, khi nhìn rõ được tình huống đang diễn ra thì thiếu chút nữa giận điên lên.
“Chó chết! Cút ngay!”
Hét lớn một tiếng, Phương Nhược Thần hướng một đá con chó hoang, như ý thức được nguy hiểm, con chó lập tức buông chân anh ra, nhanh nhẹn trốn về phía sau, nhưng không hoàn toàn tránh thoát được, nó gánh một phần của cú đá vào người, thút thít tập tễnh trốn vào sâu trong ngõ nhỏ.
Lạnh lùng nhìn sang hướng nó chạy thoát một thoáng, rồi Phương Nhược Thần ngồi xổm xuống bên cạnh anh, lo lắng hỏi: “ Có sao không?”
Lăng Thịnh Duệ không nói chuyện, hai bàn tay bịt chặt vết thương bên chân phải mình, chỗ đó máu tươi đang ồ ạt chảy ra ngoài.
Phương Nhược Thần đau lòng cực kỳ, đưa tay muốn ôm chặt lấy anh, thì Lăng Thịnh Duệ đột nhiên ngẩng đầu lên: “Không! Thả tôi đi đi! Cầu xin cậu….”
Lời cầu xin của anh khiến tim Phương Nhược Thần như bị hàng ngàn cây đao cắt vào, người đàn ông này rốt cuộc hận cậu đến mức nào? Giờ phút này đây lại cầu xin cậu nhưng mà cậu thả anh đi, thì ai tha cho cậu đây?