Lăng Thịnh Duệ nhẹ giọng mở miệng: “Trình Trí Viễn….”
“Hửm?” Âm cuối của Trình Trí Viễn cao lên, nghe vào thì thấy tâm trạng hắn đang rất vui sướng.
Lăng Thịnh Duệ hỏi: “Tại sao cậu cứ phải quấn lấy tôi mãi thế?” Đây là vấn đề anh nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra.
“Anh muốn biết?”
“Ừm.”
Trình Trí Viễn cười xấu xa nói: “Chuyện này mà còn phải hỏi sao? Cơ thể anh ngon lành như thế, vóc người còn là loại hạng nhất nữa, nhìn rất đã mắt nè, “kỷ xảo” mặt sau giỏi vô cùng, mỗi lần làm là tôi đều không muốn rút nó ra luôn. Anh nói coi, một người đàn ông tuyệt vời như thế, thì làm sao tôi có thể để vụt mất được đây.”
Hắn tận dụng cơ hội để trêu đùa Lăng Thịnh Duệ, mà anh thì trong suốt quá trình không phản ứng lại chút nào.
Trình Trí Viễn tự tìm niềm vui cho mình, hắn nhẹ nhàng dùng cằm cọ cọ lên vai Lăng Thịnh Duệ, suy nghĩ một hồi, rồi mới chuyển từ giọng điệu lưu manh thành nghiêm túc nói: “ Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại như thế nữa, nhưng mà tôi rất muốn cột anh lại bên người mình, rất không muốn để anh rời đi.”
“Tại sao?” Lăng Thịnh Duệ hỏi.
Trình Trí Viễn thoáng chốc nở một nụ cười: “ Hoặc có thể nói đây là yêu nhỉ.”
Lăng Thịnh Duệ im lặng.
“Tôi yêu anh.” Trình Trí Viễn nói.
Nếu như là lúc đầu thì anh sẽ không hiểu được hàm ý của hắn đâu, ý nghĩa của ba con chữ này làm sao anh không biết cho được chứ. Nhưng là ngàn vạn lần anh cũng không thể tin được là Trình Trí Viễn lại nói lời tỏ tình với anh, càng không nghĩ tới hắn thật sự ….. yêu anh, cho nên ngay lập tức Lăng Thịnh Duệ không biết mình phải phản ứng như thế nào cho tốt nữa.
Không biết vì sao, sau khi nói ra lời tỏ tình này thì Trình Trí Viễn có chút ngượng ngùng.
Đây là lần đầu tiên trong hắn xuất hiện loại cảm giác này.
Nhưng mà, người kia hình như không có phản ứng kích động gì thì phải…..
Trình Trí Viễn cảm thấy rất không hài lòng, hắn nhẹ nhàng cắn một ngụm vào cổ Lăng Thịnh Duệ, tức giận nói: “Tôi nói ra rồi, thế mà sao anh không có phản ứng gì vậy? Hay là, anh thấy tôi không đủ tư cách, không thèm tôi?”
Trình Trí Viễn nheo mắt lại đầy nguy hiểm, cả cơ thể trở nên căng cứng, chỉ cần người đàn ông này nói một chữ “Ừ” thôi thì hắn nhất định đè người này xuống ngay, rồi làm anh đến khi nào khóc lóc cầu xin tha thứ mới thôi.
Lăng Thịnh Duệ che cái cổ bị hắn cắn một cái lại, vẫn cảm thấy không thể tin được, lời bày tỏ của Trình Trí Viễn quá đột ngột rồi, khiến anh vẫn tưởng như mình còn đang ở trong mơ.
“Lời cậu vừa nói là thật hả?” Lăng Thịnh Duệ chầm chậm lên tiếng.
Trình Trí Viễn nhướng mi: “ Anh cảm thấy tôi giống đang nói chơi lắm à?”
Lăng Thịnh Duệ không trả lời.
“ Bây giờ anh đã rõ hết chưa, thật đúng là người đàn ông chậm tiêu mà.” Trình Trí Viễn nhẹ nhàng cắn tai anh một cái, nở nụ cười vô lại nói.
Yêu cầu quá mức bá đạo, khiến cho Lăng Thịnh Duệ không còn đường nào đành lên tiếng nói: “ Nhưng mà, tôi không muốn cùng cậu…”
Tay Trình Trí Viễn nhanh chóng mò xuống quần anh, rồi ở trên tai anh nhè nhẹ thổi khí: “Hửm, anh nói gì cơ? Tôi nghe không tõ, nói lại lần nữa đi.”
(Kaze: hết sức thô bỉ…)
“…….”
Cảm giác được lòng bàn tay ấm áp của hắn đang bao lấy chỗ yếu ớt của mình, thậm chí còn muốn dùng sức xoa nắn nó nữa, khiến cho lời nói Lăng Thịnh Duệ muốn thốt ra phải nuốt lại.
Uy hiếp trắng trợn như thế, đối với một người đàn ông mà nói, thì đó là một phương pháp tốc chiến tốc thắng không cần bàn cãi…..
“Sao không nói chuyện, không phải anh muốn nói ra suy nghĩ trong lòng mình sao?”
Lăng Thịnh Duệ: “ …….”
Trình Trí Viễn nở nụ cười hài lòng: “ Anh đã không nói gì, vậy tức là anh đã đồng ý rồi đó.”
Lăng Thịnh Duệ cười khổ: “ Tôi còn có lựa chọn nào nữa không?”
“Có chứ.” Trình Trí Viễn nói: “Anh có hai sự lựa chọn, thứ nhất: là làm vợ tôi, thứ hai: là làm nộ lệ của tôi, chính là loại làm ấm giường ấy, anh chọn cái nào?”
Lăng Thịnh Duệ: “ ……..”
“Chắc không phải cậu định dù chuyện gì cũng không chịu buông tha tôi đó chứ?” Lăng Thịnh Duệ cắn cắn môi dưới mình.
“Đương nhiên rồi, nếu muốn tôi buông tha cho anh, trừ khi một ngày nào đó tôi hết mất toàn bộ ký ức hoặc chết đi.” Trình Trí Viễn thong thả nói, nhưng giọng điệu lại kiên định lạ thường.
Lăng Thịnh Duệ nhắm mắt lại, mặc dù không hài lòng lắm, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh chấp nhận sự thật này.
Cả đời này của anh, xem ra đã vĩnh viễn không còn cách nào trốn thoát khỏi sự truy đuổi của đại ác ma này rồi…..
Anh thật sự không có cách nào tin được còn người này lại yêu anh, nhất là anh đã có kinh nghiệm đau thương từ Chu Dực, từ đó anh đã không còn tin vào chuyện yêu đương nữa rồi. Với anh, việc người này điên cuồng với anh cũng chỉ là chấp niệm mà thôi, một loại tình cảm mang tên quan hệ thể xác đầy vặn vẹo, có thể là nay mai người ta sẽ đi tìm mục tiêu mới cũng nên.
Giống như Chu Dực vậy….
Mà như vậy cũng tốt, ít nhất anh sẽ không đáng thương tới nỗi không ai yêu thương, ít ra còn có người đang quan tâm tới anh, Lăng Thịnh Duệ anh, chắc sẽ không phải cô độc sống trọn tuổi già đâu nhỉ….
Nếu đã vậy rồi, thì tùy cậu đi.
Mục đích của họ, là cơ thể của anh, mà mục đích của anh, là một chút sự quan tâm ít ỏi từ họ….
Tất cả mọi người chỉ vì nhu cầu của riêng mình mà thôi.
Lăng Thịnh Duệ tiêu cực nghĩ.
Anh không nói chuyện, khiến cho Trình Trí Viễn còn tưởng anh đang do dự, thế là hắn tiếp tục nhõng nhẽo anh: “ Dù gì thì tôi cũng coi như anh đã đồng ý rồi đó nha, nếu sau này anh dám trốn khỏi tôi, tôi chắc chắn không tha cho anh đâu đó, hình thức trừng phạt của tôi hẳn anh cũng biết rồi đó, chính là liên tục làm anh, cho đến khi nào anh khóc lóc cầu xin tôi tha thứ mới thôi.”
Lăng Thịnh Duệ im lặng suy nghĩ, chính là sau này anh cũng không có cái can đảm chạy trốn đâu, mấy người này lợi hại lắm, anh đã không còn nhiều sức lực để mà khảo nghiệm năng lực của họ nữa rồi, anh chán việc chơi trò mèo bắt chuột lắm, dù sao thì cho dù anh có trốn đến phương trời nào đi chăng nữa thì cũng bị họ bắt về thôi.
Lăng Thịnh Duệ nói với Trình Trí Viễn: “ Cậu muốn sao thì làm vậy đi, tùy cậu.”
Trình Trí Viễn siết chặt hai cánh tay lại, ôm Lăng Thịnh Duệ càng chặt hơn, hài lòng cười nói: “Chính miệng anh đã đồng ý đó nha ~”
Bỏ đi lớp ngoại trang sát thủ lạnh lùng, cuối cùng Trình Trí Viễn cũng để lộ ra một mặt nội tâm hết mực đè ép vào chỗ sâu vực thẩm đã lâu: một thanh niên trẻ tuổi hoạt bát và thẳng thắn vô cùng.
Lăng Thịnh Duệ đã mệt lắm rồi, nên cũng không nói gì nữa.
Trình Trí Viễn lật người anh lại, để cho anh phải đối mặt với hắn, rồi sau đó hung hăng dùng sức hôn lấy anh.
Lăng Thịnh Duệ có chút không thích ứng được, nhưng cũng không hề phản kháng.
Trình Trí Viễn xoay người đè lên anh, nắm lấy tay anh đặt sang hai bên, rồi say sưa hôn anh.Tác phong của hắn luôn luôn như một dã thú, cho dù đứng trên bất kỳ tình huống nào hắn cũng không thể ôn nhu nổi.
Lăng Thịnh Duệ sớm đã quen với sự thô bạo đó rồi, nên cũng chỉ yên lặng chịu đựng mà thôi.
Phản ứng ẩn nhẫn của anh khiến cho Trình Trí Viễn càng thêm điên cuồng,cánh tay phải từ từ dời xuống theo đường cong cơ thể đầy mê hoặc của anh, dừng trước cửa động phía sau, rồi nhẹ nhàng vỗ về nó.
Cơ thể Lăng Thịnh Duệ cương cứng một chút, lập tức nghiêng mặt đi… tránh cái hôn của hắn, nhỏ giọng nói: “Buổi chiều tôi còn có công việc nữa…..”
Trình Trí Viễn do dự một hồi: “Chỉ làm một lần thôi mà, chắc là không sao đâu.”
Lăng Thịnh Duệ đáp: “Tôi thật sự mệt chết luôn rồi…..”
Anh vốn chỉ thuận miệng nói mà thôi, trong lòng cũng không có hy vọng gì về việc Trình Trí Viễn sẽ dừng tay lại, thế mà hắn không những không tiếp tục tiến tới mà còn thật sự đứng dậy khỏi người anh nữa.
“Nếu vậy thì anh ngủ trước đi.” Trình Trí Viễn nói.
Lăng Thịnh Duệ sửng sốt, gần như là không thể tưởng tượng được việc Trình Trí Viễn có thể bỏ qua dễ dàng vậy được.
Đây thật sự là Trình Trí Viễn thích làm theo ý mình sao…..
Nhìn biểu cảm ngốc nghếch của anh, Trình Trí Viễn cười xấu xa, ngắt mặt anh một cái: “Sao nào, nhìn anh thất vọng vậy? Hay là suy nghĩ trong lòng và lời nói của anh không đồng nhất với nhau, thật ra là anh muốn tôi làm anh à?”
Hắn vừa dứt lời liền làm bộ xấn tới định hôn anh, Lăng Thịnh Duệ vội vàng cúi đầu tránh đi, thế là nụ hôn của Trình Trí Viễn đáp lên đỉnh đầu anh.
Nụ cười của Trình Trí Viễn ôn nhu vô cùng, gương mặt chôn vào mái tóc đầy mềm mại của anh. Hít lấy mùi thơm trên người anh, đầu tóc anh tản ra một luồng hương bạc hà nhàn nhạt.
Lăng Thịnh Duệ không dám cử động loạn xạ, anh sợ sẽ gợi lên dục vọng của Trình Trí Viễn, nhưng mà hắn cũng không hề có bất cứ động tác nào khác nữa, chỉ im lặng ôm lấy anh.
Cơ thể Lăng Thịnh Duệ dần dần buông lỏng xuống.
Cơn buồn ngủ cứ thế ập tới, khiến cho mí mắt của anh càng lúc càng nặng, rất nhanh anh chìm vào giấc ngủ…..
Trình Trí Viễn nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán anh ra, đỡ lấy gương mặt ngủ say của anh.
So sánh với lúc trước, người này dường như đã gầy đi một vòng, nhưng lại càng đẹp hơn, lông mi dài và dày bao phủ toàn bộ đôi mắt anh, ánh lên một chút ánh sáng nhạt màu, đôi môi hơi mở ra, cánh môi hoàn mỹ, có phần nam tính, màu sắc cũng hơi nhạt, nhưng đó cũng là một loại dấu ấn của riêng anh, chân mày anh nhíu lại, biểu tình ôn nhu mà vô hại, toát ra loại thần tình không màng đấu tranh.
Bề ngoài của anh hoàn mỹ đến gần như là không có gì để bới móc ra được khuyết điểm gì, chỉ là điều khiến Trình Trí Viễn thích nhất vẫn là khí chất của anh, giống như loại khí chất thanh bạch, trong sáng, không màng danh lợi.
Có thể bây giờ anh vẫn chưa thích tôi, nhưng chắc chắn một ngày nào đó, tôi sẽ hoàn toàn khiến anh phải động lòng…..
Nhẹ nhàng vuốt hàng lông mày đang cau lại của anh, trong lòng Trình Trí Viễn âm thầm tuyên bố, vẻ mặt đầy tự tin, không chút nào nghi ngờ năng lực của mình.
Trong lúc mơ ngủ, Lăng Thịnh Duệ như cảm giác được sự tính trong lòng hắn, lông mi bất an mà run rẩy.
Công việc buổi chiều lại tăng lên, một mặt là làm khách mời đặc biệt cho một chi nhánh sắp khai trương,mặt khác cậu còn phải làm người mẫu chụp ảnh vào buổi tối, thế là Lăng Thịnh Duệ chỉ mới ngủ được đến ba giờ chiều đã bị gọi dậy, cùng với Chu Tường vội vàng đi đến địa chỉ của chi nhánh mới khai trương kia.
Đức Duy Hoàn còn chưa về, mà Trình Trí Viễn cũng không thích những nơi đông người, cho nên cũng không tham gia vào.
Bởi vì trong lúc chuẩn bị, bày bố an nình và bảo vệ làm chưa được tốt lắm, cục diện có hơi hỗn loạn, đã sắp trễ hơn thời gian dự kiến nửa tiếng rồi mà vẫn chưa được bắt đầu.
Lăng Thịnh Duệ ngồi trong phòng nghỉ, cả người đều bất an vô cùng, không vì chờ đợi quá lâu, mà là anh cảm thấy dường như có cái gì đó đang ở một nơi bí mật theo dõi anh.
Vì công tác chuẩn bị đầy thiếu sót,cho nên phòng nghỉ không có nhiều, thậm chí còn không có cửa nữa nhân viên công tác bên ngoài cứ đi đi lại lại, có thể nói là vô cùng hỗn tạp.
Lăng Thịnh Duệ nhìn ngó xung quanh, cũng không phát hiện một người khả nghi nào, thế nhưng cảm giác đó mạnh lắm, anh không thể nào tự thuyết phục mình xem đó là ảo giác được.
Trong lúc vô tình, anh nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong đám người đó.
Gương mặt đó đã khắc quá sâu vào trong ký ức của anh, chỉ cần liếc mắt là anh có thể biết được người đó là ai.
Phương Nhược Thần….
Lăng Thịnh Duệ ngây ra một lúc, sao cậu ta lại ở chỗ này?
Đợi đến khi Lăng Thịnh Duệ đứng dậy thì Phương Nhược Thần đã không thấy đâu nữa, Lăng Thịnh Duệ đi ra khỏi phòng nghỉ, nhìn xung quah, cũng không hề phát hiện ra bóng dáng cậu đâu cả.
Anh gặp ảo giác sao……
Lăng Thịnh Duệ nghĩ, rồi lập tức cười khổ, xem ra thần kinh của mình dạo gần đây áp lực nhiều quá rồi, hơi chút là sinh ra ảo giác ngay.
Thông báo tới, buổi lễ khai trương sắp bắt đầu.
Chu Tường phải lên sân khấu, Lăng Thịnh Duệ không có việc gì làm đành phải đứng bên ngoài chờ.
Anh dự định đi vệ sinh một chuyến.
Vừa vào chưa được bao lâu, thì lại có người bước vào, đứng ngay bên cạnh anh.
Lăng Thịnh Duệ cũng không chú ý tới người vừa tới, mục tiêu đang nhìn của anh chính là vách tường trắng bóc trước mặt, anh đang suy nghĩ về đoạn đối thoại giữa mình và Trình Trí Viễn lúc sáng nay.
Đến khi anh đi xong rồi, lúc xoay người lại thì đường nhìn vô tình lướt đến người đứng bên cạnh anh nãy giờ, ngay lập tức cả người anh đều ngây ra.
Hóa ra vừa nãy anh không nhìn nhầm, Phương Nhược Thần thật sự tới đây…..
Cậu ta tới đây làm gì?
(Kaze: tất nhiên là dự tiệc rồi…. thúc đa nghi quá…-_-)
Lăng Thịnh Duệ nghi ngờ và kinh ngạc nhìn cậu, theo bản năng muốn bỏ chạy.
Nhưng mà, anh lại phát hiện ra, Lăng Thịnh Duệ căn bản không có ý định chào hỏi anh, cậu chỉ lạnh lùng đứng ở đó, ngay cả liếc mắt cũng chưa từng nhìn anh.
Nội tâm Lăng Thịnh Duệ hoảng sợ không ngừng, nhưng cả người đã dần dần tỉnh táo lại.
Anh nhẹ bước đi đến bồn rửa tay, đứng bên đó, từ tấm kính quan sát động thái của cậu.
Phương Nhược Thần trước sau vẫn không hề liếc mắt nhìn về bên này lấy một cái.
Cậu kéo khóa quần lên, rồi cũng tiến lại phía này.
Lăng Thịnh Duệ vội vàng cúi đầu xuống.
Phương Nhược Thần đi đến bên cạnh anh, rồi chỉ đơn giản rửa tay, lau khô, rồi cất bước đi ra khỏi cửa nhà vệ sinh, từ đầu tới cuối đều làm như không nhìn thấy anh.
Cửa đóng lại, Lăng Thịnh Duệ nhìn cánh cửa mà xuất thần.
Phương Nhược Thần giống như đã hoàn toàn quên mất anh rồi…..
Lăng Thịnh Duệ ho nhẹ một cái, xem ra chấp niệm của thằng nhóc này đã không còn nữa, cậu ta trở lại đúng đường rồi.
Như vậy thì tốt.
Lăng Thịnh Duệ vốn đang có chút lo lắng Phương Nhược Thần sẽ giống như trước đây quấn lấy anh không chịu buông tha, như vậy chỉ khiến cả hai người họ đều rơi vào tình cảnh tự dằn vặt lẫn nhau mà thôi, nhưng hiện giờ nhìn Phương Nhược Thần thì Lăng Thịnh Duệ nghĩ, đây có lẽ là phương thức giải quyết tốt nhất. Vốn cả hai người họ đã không thuộc về cùng một thế giới, nếu như miễn cưỡng ở cùng nhau thì sẽ rất khó dứt ra được.
Hiện giờ anh chỉ giống như một người hoàn toàn xa lạ bước qua cuộc đời cậu mà thôi…
Buổi lễ bắt đầu, Chu Tường được mời làm khách quý quan trọng, nên phỉa lên sân khấu, Lăng Thịnh Duệ thì đứng dưới đài, lúc Chu Tường đi tới bên người anh thì nhẹ nhàng nhìn anh một cái, khóe miệng câu câu lên một chút, rồi rất nhanh lại khôi phục lại bộ dáng lãnh khốc của mình.
Lăng Thịnh Duệ lại đang thất thần, nên cũng không hề chú ý tới cậu.
Phương Nhược Thần đứng một bên khác dưới đài, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi người mẫu trên sân khấu.
Cả hai rất gần nhau,nhưng vẫn không nhìn nhau lấy một lần.
Tuy đã hóa giải khúc mắc rồi, nhưng Lăng Thịnh Duệ vẫn không thể nào bình tĩnh chống đỡ tình cảnh này được, Chu Tường vừa biểu diễn xong, thì anh lập tức trở về phòng nghỉ.
Sau đó Chu Tường cũng vào theo, cậu đối với sự thất thần vừa rồi của anh có chút bất mãn: “Vừa rồi anh làm sao vậy? Như người mất hồn ấy.”
“A, không có gì, chỉ là âm nhạc ầm ĩ quá.” Lăng Thịnh Duệ cúi thấp đầu trả lời.
Chu Tường cũng không biết nói gì nữa, cậu đến phòng thay đồ thay lại quần áo của mình, rồi nói với Lăng Thịnh Duệ: “Tôi cũng không thích chỗ này, bảo vệ an nình, bày trí cũng không xong, nhưng nhiệm vụ cũng coi như hoàn thành rồi.” Chu Tường nhìn đồng hồ đeo tay: “ Thời gian không còn nhiều, chúng ta đến chỗ chụp hình thôi.”
Lăng Thịnh Duệ đứng lên: “ Đi thôi.”
Hai người im lặng rời đi,đến địa điểm chụp hình.
So với buổi lễ khai trương hỗn loạn vừa rồi, chỗ chụp ảnh tựa như là thiên đường vậy, yên tĩnh, trình tự ngay ngắn, cũng không hề có tạp âm gì, nhưng mà đối với Lăng Thịnh Duệ mà nói, thì điều khiến anh an tâm nhất chính là ở đây, không có bóng dáng của Phương Nhược Thần…..
Buổi chụp ảnh hôm đó, tâm trạng Chu Tường rất tốt, nên là dự tính mười giờ tối mới hoàn thành được thì chưa đến chín giờ tất cả đã xong xuôi ổn thỏa rồi, thế là lập tức thu dọn về nhà.
Cả ngày trạng thái tinh thần của Lăng Thịnh Duệ đều không tốt, nên Chu Tường cũng không mè nheo với anh, sau khi hai người trở về khách sạn thì đều ai nấy về phòng mình.
Lăng Thịnh Duệ mở cửa ra, đèn trong phòng đang được mở, có một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ Tây màu xám đang ngồi trên sô pha, mỉm cười nhìn anh.
Gương mặt đẹp trai có hơn phân nửa giống với Phương Nhược Thần, Lăng Thịnh Duệ đột nhiên cứng đờ ra, bàn tay nắm cửa từ từ trượt xuống.
Phương Kiến Hồng......