Sau khi xong việc, Lăng Thịnh Duệ đến phòng tài chính để lấy tiền lương của mình.
Bởi vì chỉ là làm công tạm thời, cho nên tiền cũng không được nhiều, nhưng quản lí đã hứa là tăng gấp ba tiền lương cho nên số tiền cũng gọi là tương đối, Lăng Thịnh Duệ xác nhận số tiền một hồi, rồi mới bỏ đi.
Vừa mới rời khỏi cổng khu giải trí chưa được bao lâu, thì phía sau lập tức có người gọi anh: “ Lăng thúc.”
Giọng nói quen thuộc…..
Thân thể anh cứng lại một chút rồi bước đi nhanh hơn, giả bộ như không hề nghe thấy người phía sau đang gọi.
“Chờ một chút.” Người đằng sau cũng tăng tốc độ theo.
Lăng Thịnh Duệ không dám quay đầu lại, thẳng thắng chạy luôn.
Tiếng bước chân phía sau cũng càng lúc càng nhanh, người đó cũng đang chạy theo anh.
Hai ngày nay trải qua quá nhiều chuyện, hơn nữa cả ngày hôm nay anh cũng làm việc, cho nên từ đầu tới chân đều mệt rã cả người, còn sức đâu mà chạy nữa chứ? Chẳng bao lâu đã bị đuổi theo, ngăn chặn lối đi của anh.
“Sao anh lại làm bộ không nhận ra tôi?” Chu Tường tháo chiếc kính râm trên mặt ra, nhíu mày nhìn anh.
Lăng Thịnh Duệ cúi đầu: “Cậu nhận sai người rồi.”
Chu Tường nở một nụ cười, nhướng mày nói: “ Tôi nhận sai ai cũng chắc chắn không nhận sai anh.”
Lăng Thịnh Duệ không nói gì.
“Sao anh lại…lưu lạc tới đây?” Chu Tường đánh giá anh từ trên xuống dưới, ánh mắt có chút kỳ quái: “ Còn nữa, sao trông anh, nghèo quá vậy…..”
Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu lên, cười khổ nói: “ Xem ra tôi trốn tới đâu cũng không thoát được các người..”
Chu Tường cũng chỉ trầm mặc một lát, rồi ngay lập tức thay đổi trọng tâm câu chuyện, hỏi anh: “Không phải anh với anh tôi…. À Chu Dực ở chung sao? Có phải hai người xảy ra chuyện gì không?”
Lăng Thịnh Duệ cắn cắn môi dưới, nhịn xuống cơn đau đớn khi cái tên khiến anh đau lòng được nhắc đến: “Cậu có thể nào không cần nhắc lại tên người này được không?”
Chu Tương mẫn cảm bắt được nỗi đau khổ trong mắt anh thoáng qua, cũng không hỏi tiếp vấn đề này nữa, ngược lại quan tâm tới tình huống của anh hơn.
Quần áo trên người anh vô cùng bẩn, đôi giày thể thao dưới chân anh hoàn toàn không không hợp với bộ đồ tý nào cả, Chu Tường khéo léo hỏi: “ Tài chính của anh có phải có chút khó khăn không?”
Lăng Thịnh Duệ không trả lời, nhưng cũng không phủ nhận, anh im lặng.
“Vậy, anh có muốn….”
“Không cần, cảm ơn ý tốt của cậu.” Lăng Thịnh Duệ biết trước cậu sẽ nói gì, anh không chút khách khí ngắt ngang lời cậu: “Bây giờ với tôi cũng không tệ, mong cậu đừng quấy rầy tôi nữa, tôi có bần hàn cỡ nào cũng không cần người khác thương hại.”
Chu Tường không còn gì để nói.
Lăng Thịnh Duệ nhìn cậu, mặt không đổi sắc: “Cũng xin cậu tránh xa tôi một chút, không nên quấy rối tôi nữa.”
Anh không chút khách khí bày tỏ ra, và cũng rất bất ngờ là không chừa chút mặt mũi nào cho Chu Tường cả, và cũng thẳng thắn kết thúc cuộc nó chuyện vô nghĩa của cả hai.
Sau khi nói xong, anh đi vòng qua Chu Tường, đến đầu cũng không thèm ngoái lại.
Mà tiếng bước chân cũng không thấy vang lên, nỗi thấp thỏm trong ngực Lăng Thịnh Duệ cuối cùng cũng thả xuống.
Coi bộ, Chu Tường đã hiểu chuyện hơn so với trước đây rồi…..
Vửa rời khỏi khu giải trí, anh cũng không đến trạm xe lửa mua vé xe ngay. Anh đơn giản tính toán lại một chút, tiền dư trên người hôm nay cũng không nhiều, anh chỉ có hơn ba trăm đồng mà thôi, nếu như thật sự mua vé xe, thì còn tiền ăn phải tính sao, hầu như là phải trút hết tiền trên người anh rồi. Nghĩ nghĩ, anh vẫn quyết định ngây ở đây mấy hôm vậy, cứ ở lại chỗ này làm công vài ngày đi, mà tên đại minh tinh Chu Tường kia sau khi xong vụ này, biết đâu sẽ không tới đây nữa.
Nghĩ thông suốt xong rồi, Lăng Thịnh Duệ không còn lo âu nữa, anh bình tĩnh hơn nhiều.
Buổi tối vẫn ngủ trong công viên nọ, chỉ là trời hôm nay lạnh hơn so với hôm qua nhiều, Lăng Thịnh Duệ rụt người lại, ngủ còn ngon hơn cả hôm qua nữa.
Buổi sáng ngày hôm sau, anh trở lại ao nước hôm qua rửa mặt xong thì quay lại khu giải trí để làm việc.
Chỉ là, đãi ngộ với anh của tên nhân viên chính thức khác xa hoàn toàn so với ngày hôm qua, nếu như hôm qua là nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường thì hôm nay lại vô cùng nhiệt tình, thậm chí còn chủ động đến gần anh nữa, khiến anh cảm thấy kỳ lạ, rồi sau đó, người ở bộ phận nhân sự trực tiếp đến gặp anh, nói là biểu hiện trong công việc của anh rất tốt, cho nên đề bạt anh lên làm nhân viên chính thức.
Lăng Thịnh Duệ vì được coi trọng mà cảm thấy hơi hoảng sợ, nhưng lại lập tức hiểu ra được đây tuyệt đối là trò quỷ của Chu Tường, khiến sắc mặt anh khó coi vô cùng.
Anh quyết định từ chối, mà người kia lại không thèm để ý vẫn cứ tiếp tục khuyên bảo anh hãy ở lại đây làm.
Ban đầu anh còn nghiêm túc từ chối, nhưng càng về sau thì càng im lặng, công việc này với anh mà nói, là một cơ hội khó tìm được, nếu như bỏ qua thì chưa chắc đã tìm được công việc nào thích hợp hơn, như vậy chắc chắn anh sẽ trở thành kẻ lưu lạc mất, hơn nữa, nếu như đồng ý công việc này thì đó cũng là do anh tự mình kím ra đồng tiền mà…..
Lăng Thịnh Duệ do dự một lúc lâu, cuối cùng mới gật đầu, nhận công việc này.
Sau đó là phần chi tiêu cho bộ phận công nhân, bởi vì được làm nhân viên chính thức cho nên anh cũng có thể ở trong ký túc xá, chỉ là anh thuộc vào diện “Tình huống đặc biệt”, cho nên là một mình anh một gian phòng, để không bị người khác chú ý, Lăng Thịnh Duệ không hỏi gì cả, chỉ yên lặng vào ở.
Vài ngày đầu, sắp xếp công việc cũng coi như ổn thỏa, mà Chu Tường cũng không thấy xuất hiện nữa. Để gây thiện cảm với quản lý và đồng nghiệp, ngày nào anh cũng làm việc đến có thể nới là bán sức lao động, tối nào sau khi về ký túc xá anh cũng không còn chút sức lực động đậy nào, mỗi lần đều tắm rửa xong là lên giường ngủ ngay.
Mặc dù là thế, nhưng anh rất hài lòng với trạng thái hiện tại của mình, rất đầy đủ.
Anh dần dần thích ứng được với cuộc sống như vậy.
Ngay ngày thứ bảy làm việc ở khi giải trí, Chu Tường vẫn chưa từng xuất hiện cuối cùng cũng xuất đầu lộ diện.
Buổi tối ngày hôm đó, lúc Lăng Thịnh Duệ tan ca, vẫn giống như bình thường quay về ký túc xá, nhưng lại bị quản lý bộ phận gọi lại: “Chờ chút.”
Lăng Thịnh Duệ quay đầu: “Xin hỏi Còn chuyện gì nữa không?”
Đối phương nở nụ cười thần bí nhìn anh: “Hôm nay có một vị khách đặc biệt tới, muốn tham quan chỗ này, cho nên vất vả cho anh rồi, anh dẫn cậu ta đi dạo đi.”
“Khách đặc biệt?”
Lăng Thịnh Duệ nhíu mày, hoàn toàn chưa phản ứng lại được thì vị khách kia đã tự động đi ra, đứng bên cạnh quản lý, mỉm cười nhìn anh.
Sau khi nhìn thấy được rõ ràng dung nhan người khách đó rồi, thì nụ cười trên mặt Lăng Thịnh Duệ lập tức tan thành mây khói.
Cậu thanh niên đẹp trai dáng người cao gầy kia, không phải Chu Tường thì còn ai vào đây?
“Chính là cậu ấy.” Quản lý cười cười: “ Tôi nghĩ hẳn là anh cũng nhận ra cậu ta đúng không, lần trước hai người có chụp hình chung rồi đó, nên nhiệm vụ hiện giờ của anh là dẫn cậu ta đi mua sắm, và làm quen với cái phương tiện trò chơi ở đây.”
“Kaze: có 1 trò chơi không cần làm quen mà anh Tường vẫn chơi được:v:v)
Lăng Thịnh Duệ định từ chối thẳng thừng, nhưng lại để ý đến nụ cười của quan lý, trong ánh mắt còn chứa một tia uy hiếp, khiến anh đành cắn răng gật đầu.
“Vậy, làm phiền rồi.” Chu Tường giả bộ khách khí nói.
Nhìn ý cười đùa dai trong ánh mắt cậu, Lăng Thịnh Duệ chỉ cảm thấy đau dạ dày thôi.
Lúc này đã qua giờ đóng cửa rồi, nên theo lẽ thì các phương tiện trò chơi đều phải được ngắt điện hết, nhưng vì để phục vụ cho vị khách “Đặc biệt” này, thì khu giải trí vẫn hoạt động như bình thường.
Bầu trời đầy sao sáng, và khung cảnh ánh sắng của khu giải trí khiến nó giống như là tranh cổ tích của thiếu nhi vậy.
Dưới ánh trăng lãng mạn, thế mà Lăng Thịnh Duệ lại nghĩ đến một vấn đề: một mình một người chơi hết khu giải trí lớn thế này, mà khi không có khách nhưng vẫn hoạt động như bình thường, vậy giá tiền có tăng không?
“Thế này thì, ngài hướng dẫn viên thân mến, xin hỏi là anh định đưa tôi đi đâu trước?” Chu Tường đứng cạnh anh, cười hì hì nhìn anh, nửa đùa nói.
Mặt Lăng Thịnh Duệ không biểu tình gì chỉ chỉ cái tàu lượn không xa phía trước, thản nhiên nói: “ Đi cái đó trước.”
Chu Tường nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, lập tức nhăn mi lại: “ Tàu lượn?”
Lăng Thịnh Duệ gật đầu.
Chu Tường nhún vai: “Được rồi, vậy đi nó trước đi.”
Buổi tối bay vòng vòng trên trời, thế mà chỉ có hai người, khiến không khí có chút cổ quái. Không có bất kỳ tiếng thét chói tai của người thứ ba nào, bên tai chỉ có tiếng gió vù vù vút qua, ngay lúc đạt tới điểm cao nhất, mọi phương hướng đều bị đảo lộn hết cả, bầu trời như bị hàng ngàn ánh sao dẫm nát dưới chân vây, loại cảm giác này thật kỳ diệu, khiến Lăng Thịnh Duệ quên luôn cả việc sợ hãi, hoàn toàn chìm đắm trong đó.
Chỉ là, đợi khi xuống được tới mặt đất thì chân Lăng Thịnh Duệ như nhũn cả đi.
Cả thế giới đều là một vòng tròn…..
Anh đầu choắng mắt hoa, đến đứng cũng không vững, Chu Tường liền nhanh tay đỡ lấy anh thì bị anh né ra, đi tới bên góc thùng rác, nôn thốc nôn tháo.
Chu Tường dùng hết sức mím môi mình lại, cố gắng nhịn cười, cậu đi đến phía sau anh không nói chuyện.
Sau khi Lăng Thịnh Duệ nôn xong thì hai chân đã mềm nhũn đi.
“Sao rồi, anh không sao chứ?” Chu Tường quan tâm hỏi.
Lăng Thịnh Duệ nhìn cậu, trong lòng luống cuống vô cùng, anh nói là đi tàu lượn, thật ra là để “Trừng phạt” Chu Tường một chút, nhưng mà cái phương thức “Đồng quy vu tận” này của anh hình như không chút tác dụng nào nhỉ…..
Nhìn nụ cười tươi rói của chàng thanh niên trẻ tuổi trước mặt, Lăng Thịnh Duệ bất lực đỡ trán.
Sao mình lại kém cỏi thế này….