*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bà chủ trong miệng cô gái rất nhanh được gọi ra, tuổi còn rất trẻ, lớn lên cũng không tệ, vẻ mặt khôn khéo đeo một cặp kính mắt, trên người mang theo cái tạp dề, rất rõ ràng là đang làm bếp. bà chủ nhìn thấy Lăng Thịnh Duệ cũng giật mình sửng sốt.
“Anh là người đồng ý làm đầu bếp sao?”
“Vâng” để chống lại ánh mắt hoài nghi,anh không thể làm gì khác hơn là mỉm cười gật đầu.
“Nhưng nhìn anh thật sự không giống một người đến nhận làm công việc đầu bếp.” Giống như sợ lòng tự trọng của Lăng Thịnh Duệ bị tổn thương, câu chữ rất mang nghĩ hàm súc, ý nghĩa là một người ăn mặc như anh mà lại chạy đến đây xin làm đầu bếp? Bị bệnh sao?
Lăng Thịnh Duệ xấu hổ cười: “ Tôi quên thay quần áo, nếu không thì oti6 sẽ vào làm thử vài món xem sao.”
Bà chủ có chút do dự, nhưng không cưỡng lại được ánh mắt chân thành của anh, chẳng hiểu ra sao, thâm tâm lập tức mềm xuống, người đàn ông này, tướng mạo và khí chất đều xuất chúng, vừa nhìn là biết người có giáo dục đàng hoàng, phải ra ngoài làm công việc này chắc hẳn là bất đắc dĩ lắm.
Nghĩ như vậy, bà chủ đối với Lăng Thịnh Duệ có chút đồng tình.
Chỉ tay về phía nhà bếp, đưa ra yêu cầu: “ Vậy anh làm thử ba món, nếu không được tốt tôi cũng không còn cách nào khác,chúng tôi không nhận người không được việc.”
Lăng Thịnh Duệ vội vàng gật đầu: “ Được, tôi nhất định sẽ khiến cô hài lòng.”
Bà chủ trẻ tuổi vốn không ôm hy vọng gì nhiều với Lăng Thịnh Duệ, vì cô thấy Lăng Thịnh Duệ xem ra mười ngón tay đều không giống như phải chịu qua cực khổ bao giờ, nhưng khi Lăng Thịnh Duệ vào bếp rồi, thái độ của cô liền thay đổi.
Bất luận là động tác thái đồ ăn, đảo chảo,Lăng Thịnh Duệ đều rất thành thạo, làm ra những món ăn ngập tràn hương vị thơm ngon, mặc dù chỉ là những món dơn giản, bình dân, nhưng rất hấp dẫn.
Bà chủ dùng đũa gắp một hoa bầu dục xào (*) cho vào miệng, thoáng đánh giá một chút, liền lập tức nở nụ cười.
(*:hoa bầu dục: món ăn làm bằng thận của dê, lợn được khía thành hình như bông hoa dài
)
“Mùi vị không tồi.” không tiếc lời mà khen ngợi, “ Thật không ngờ người có dáng vấp hào hoa phong nhã như anh đây mà tay nghề lại tốt như vậy.”
Lăng Thịnh Duệ lau mồ hôi trên trán,vừa cười vừa nói: “ Đây là một trong số những món trong sở trường của tôi.”
“ Ha ha, được, anh rất hợp với vị trí này, từ hôm nay anh chính là đầu bếp ở đây.” Quan sát Lăng Thịnh Duệ từ trên xuống dưới một lượt, rất sảng khoái tuyên bố.
“Được.”
Lăng Thịnh Duệ rất hài lòng, rốt cuộc anh cũng tìm được một công việc.
Quán cơm này tuy chu vi nhỏ, tên gọi hơi tục nhưng rất dễ nhớ, tên quán là “ tiệm cơm Phúc Vân Lai”, mặt tiền chỉ có chưa tới một tram mét vuông, nhân viên ở đây ít, tính qua tính lại cũng chỉ có bốn, năm người, nguyên nhân chính vì đầu bếp trước đây mới mấy ngày trước gây ra xung đột với bà chủ nên đã bỏ việc, hiện giờ Lăng Thịnh Duệ đang thế chỗ của người kia, trở thành đầu bếp của tiệm cơm.
Bà chủ tuổi không lớn, chỉ mới hơn hai mươi, tên là Lưu Thi Vân, là một điển hình của một nữ cường nhân trên thương nghiệp, tính cách khôn khéo, nhưng lại rất ngay thẳng, bình thường luôn luôn tùy tiện, cá tính phi thường khả ái.
Mục đích tìm việc của Lăng Thịnh Duệ cũng được thực hiện, một ngày bao ăn ba bữa, anh ở phòng nhỏ lầu một tại tiệm cơm, tuy tiệm nhỏ, nhưng với Lăng Thịnh Duệ đã là thỏa mãn lắm rồi.
Anh đã sắp phải là thằng ăn mày đầu đường xó chợ…
Tốt hơn trước đó, tình hình hiện tại thật sự rất tốt.
Lăng Thịnh Duệ rất nhanh thích ứng với sinh hoạt trong tiệm, trong tiệm không ít khách, hầu như cả ngày anh đều phải đứng trong nhà bếp, không hề có thời gian nghỉ ngơi, tuy mệt muốn chết luôn, nhưng cuộc sống rất phong phú.
Bởi vì tính cách anh hòa đồng, mọi nhận viên trong tiệm đều rất có hảo cảm với anh, rất nhanh đã cùng nhau quen thân.
Lăng Thịnh Duệ cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ hỏi qua tại sao tiệm này chỉ có 1 chủ quán là nữ, vì khi anh vừa chuyển đến, thì đã có người nói cho anh, đây là một ít chuyện vụn vặt của quán, cũng xem như là bí mật. Tuy là như vậy, nhưng anh từ trong miệng bọn họ cũng nghe được một vài tin tức phong phanh, nam chủ nhân của quán này trước đây đã cùng người khác bỏ trốn, hơn nữa đối tượng lại là nam nhân.
Lăng Thịnh Duệ lúc đó hơi chấn động, nhưng chỉ trầm mặc.
Anh chưa bao giờ thích xen vào chuyện người khác.
Hôm nay, Lăng Thịnh Duệ mang thân thể đau nhức do suốt một ngày một đêm làm việc, lắc lư về phòng. Anh dự định sẽ tắm một cái rời mới đánh một giấc, nhưng khi vừa vào phóng tắm, chai sữa tắm không biết đã bị dùng hết từ lúc nào.
“Không thể nào…”
Lăng Thịnh Duệ cố sức bóp cái chai,nhưng nửa ngày cũng không có giọt nào chảy ra, anh thấy rất kỳ quái, thì đột nhiên nhớ đến tối hôm qua, một đầu bếp trẻ tuổi đến xin nhờ anh cho tắm nhờ, lúc đó anh đang mơ hồ nên cũng không để ý, không ngờ cậu ta lại dùng hết.
Lăng Thịnh Duệ đã đứng cả ngày trong nhà bếp, cả người trên dưới đều bẩn cả, không tắm là không được,mượn người khác thì anh thấy không mở miệng được, hết cách, anh đành lết thân thể sắp cạn kiệt sức lực của mình đến tiệm tạp hóa gần đó.
Trong tiệm tạp hóa.
Cầm lên một chai sửa tắm, Lăng Thịnh Duệ môt đường đi về phía thu ngân.
“Tổng cộng năm mươi nguyên.”
“Vâng.”
Lăng Thịnh Duệ móc túi tiền ra, vừa đính mở thì bị một bàn tay chặn lại.
“Tôi trả cho anh ta.”
Giọng nam trầm thấp vang lên bên tai, tâm Lăng Thịnh Duệ hơi chùng xuống, cả người cứng đơ, cái tay kia vẫn đang nắm cổ tay anh, dùng sức bóp chặt thiếu chút nữa khiến các khớp xương như rớt cả ra, bàn tay nắm tay anh ở dưới bàn kéo anh lại, thân thể cũng sát lại gần nhau.
“Vâng được ạ.” Đối với sự xuất hiện đột ngột của nam nhân, thu ngân có hơi kinh ngạc, lần đầu tiên cậu nhìn thấy một người có cặp mắt tím, hơn nữa ngoại hình tuấn mỹ thật khiến người khác khó quên được, trong lúc thất thần, đối phương đã ném ra một tờ tiền mau hồng, lôi kéo người nam bên cạnh tiêu sái ra ngoài không quay đầu lại.
Cầm tiền mặt trong tay, nhân viên trẻ tuổi nhìn bóng lưng hai người rời đi, đường nhìn chăm chú vào tay họ, xuất thần.
Hai nam nhanh này coi bộ hơi thân quá thì phải…
Trong tay Lăng Thịnh Duệ xách theo chai sửa tắm, túi plastic trong tay theo động tác mà lay động thật mạnh, trong lúc đi qua lối đi bộ, dướ chân lảo đảo một cái, thân thể bất ổn, mắt thấy sắp ngã xuống mặt đường, Trình Trí Viễn rất đúng lúc vươn tay ra đỡ lấy anh.
“Sao vậy? Chột dạ à, bước đi cũng không vững như thế?”
Nhìn biểu tình thất thần của anh, Trình Trí Viễn dùng giọng điệu mỉa mai trào phúng nói, theo như cách nhìn của hắn, biểu cảm hiện tại của người này nhất định là do vị dọa sợ đến mất hồn rồi.
Túi plastic trong tay anh không cẩn thận rơi xuống đất, tạo ra một tiếng vang nặng nề, nhìn chai sửa tắm lăn long lốc, sửa tắm trong chai tràn ra ngoài, anh thấy có hơi đau lòng, vô thức muốn nhặt lên, thân thể lại bị Trình Trí Viễn mạnh mẽ ôm chặt vào ngực, không thể động đậy.
Lăng Thịnh Duệ thở dài, không thể tránh mặt mãi, cuối cùng cũng có người tìm được anh,nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, anh thậm chí còn chưa chuẩn bị tinh thần.
“Làm sao cậu tìm được tôi.?”
“Hả? Bằng thủ đoạn của tôi, anh nghĩ trốn được bao lâu?” Trình Trí Viễn hừ lạnh một tiếng, anh không dám ngẩng đầu, nhưng có thể tưởng tượng được biểu tình hiện tại của mình, nhất định là mặt mày trắng bệch, yếu đuối.
Trình Trí Viễn mạnh mẽ nâng cằm anh lên, buộc anh đối diện với mình, biểu tình tràn đầy tức giận, giọng điệu trong trẻo vốn có thay bằng giọng diệu lạnh băng cùng đôi con ngươi sắc tím nhiễm một tia máu đỏ.
“Nói nhé, anh trốn lâu như vậy, cuối cùng cũng bị tôi tìm được, chúng ta tính sổ luôn một lần đi.”
Trình Trí Viễn càng ngày càng thô bạo, dùng hết sức lực vào ngón tay đang nắm cằm anh như muốn bóp nát nó ra,Lăng Thịnh Duệ cố hết sức đè xuống cảm giác thống khổ, gian nan giãy khỏi tay hắn, cầm lấy hai tay hắn, cố hết sức gở ra, nhưng không có tác dụng gì, tay Trình Trí Viễn vẫn vững vàng nắm trụ cằm anh.
So với sức lực của một sát thủ được đào tạo chuyên nghiệp từ nhỏ như Trình Trí Viện, Lăng Thịnh Duệ không là gì cả.
Hai mắt Trình Trí Viển hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên anh phản kháng cậu. Trước đây dù hắn có làm chuyện gì, người đàn ông nhu nhược này cũng sẽ yên lặng chiệu đựng. Mà hiện tại khí chất trên người đều rất lạ, đều thay đổi rất nhiều.
Dường như kiên cường hơn trước…
Cơn giận của Trình Trí Viễn xông lên, một người luôn tự phụ như hắn sao lại để dàng tha cho sự phản kháng của anh? Một chút cũng không cho, hắn muốn đem tất cả dập tắt hết.
“Một năm không gặp, gan anh to hơn rồi nhỉ.” Trình Trí Viễn nở nụ cười lạnh lẽo, ngón tay tăng thêm một chút lực, mắt Lăng Thịnh Duệ tối sầm, cảm thấy như cằm mình sắp sị bóp nát, đau đớn lan khắp toàn thân, khiến anh xíu nữa là ngất đi.
“Ưm, buông ra…a! đau quá..”anh tựa như không thể thốt nên lời.
“Ha ha, còn phải xem tâm trạng của tôi đã.” Nụ cười càng thêm lạnh xuống: “ Nếu anh làm tôi thỏa mãn, còn không thì đừng hòng tôi buông anh ra.”
Lăng Thịnh Duệ cắn môi, không để ý tới.
“Xem ra, anh không muốn hợp tác, nếu tôi không giáo huấn lại anh, anh không thể biết hối hận là gì.” Anh xem thường khiến hắn cười lên giận dữ.
“Tôi không sai, buông tôi ra.”
Rốt cuộc không chịu được nữa, đau đớn khiến hai mắt anh bắt đầu ươn ướt, đó là nước mắt. Anh biết không thể phản khán, Trình Trí Viễn rất có thể bóp nát cằm anh, nhưng anh không để đầu hàng.
Cả người anh đều run lên.
Nhiều người đi ngang qua, sắc mặt Lăng Thịnh Duệ trầm xuống, mặt cắt không còn một giọt máu, trắng như tờ giấy, nhưng vẫn như cũ không nhả ra, tiếu ý trên mặt Trình Trí Viễn dần dần trầm xuống, hơi lạnh bốc lên, người đàn ông này rõ ràng biết không thể chống cự, tại sao còn kiên cường như thế?
Trình Trí Viễn nghĩ, cách mười năm gặp lại, hắn dường như không thể hiểu rõ người này được nữa.
Hình ảnh triền miên trong trí nhớ hắn, từ lâu đều toàn là khoãnh khắc có Lăng Thịnh Duệ, thậm chí có nhiều cái như mộng lại như thực.
Hắn bắt đầu hoang mang.
Lúc Lăng Thịnh Duệ đau đến sắp ngất rốt cuộc cũng được thả ra, anh mềm nhũn ngã vào trong lòng hắn, dường như khí lực đều không còn, Trình Trí Viễn ôm chặt thân thể anh, anh thì vô lực dựa vào vai hắn, thân thể vì dau mà không ngừng run lên.
Trình Trí Viễn vốn tâm lạnh như băng, cũng cảm thấy đau đớn.
“Anh vì sao còn ra vẻ kiên cường như thế? Chỉ cần nói xin lỗi, tôi nhất định sẽ buông anh ra, anh không cảm thấy làm vậy là rất vô ích sao?”
Cằm anh vì vừa bị đối xử thô bạo nên hồng một mảng, chỉ chạm nhẹ liền như điện giật văng ra.
Con ngươi Trình Trí Viễn co rụt lại, trong mắt hiện lên yêu thương, thả lỏng lực tay ra một chút.
“Anh đau lắm sao?” Trình Trí Viễn nhẹ nhàng xoa mặt anh,ngữ khí hòa hoãn hơn rất nhiều, giống như chuyện lúc nảy không hề xảy ra, lúc này đây hắn ôn như như trấn an vợ không cẩn thận của mình.
Trong mắt Lăng Thịnh Duệ hiện lên tia kinh khủng, ngón tay hơi lạnh cảu hắn chạm vào mặt anh, thân thể hôi chấn động, vô thức lùi ra sau.
Trình Trí Viễn không quan tâm, đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt căm anh, lực tay tuy hơi mạnh, nhưng cũng không khiến anh thống khổ như trước, không ngừng trấn an thân thể và tâm lý của mình.
Hiện anh có thể xác định, Trình Trí Viễn đích thị là một tên điên, hơn nữa còn là loại biến thái trầm trọng.
Anh cắn lưỡi ngân mình xúc động, mặc cho hắn vuốt ve, cúi đầu nhẹ giọng trả lời lúc trước của hắn: “ Tôi không sai, tại sao phải xin lỗi.?”
“……..”
Vốn Trình Trí Viễn đang chìm trong đau lòng, nay lại bị phẫn nộ đánh cho bay sạch, lần thứ hai bộc phát.
“Anh dám nói mình không sai sao?” Trình Trí Viễn híp mắt, tàn bạo trừng anh, âm thanh như hận không thể bóp nát anh thành mảnh nhỏ: “ Anh đừng quên, anh đã đáp ứng tôi, vĩnh viễn không phản kháng tôi, thế nhưng anh lại bỏ trốn một năm rưỡi, anh thất hứa với tôi, còn nói mình không sai?”
Trình Trí Viễn càng nói càng lạnh, biểu tình luôn bảo trì trạng thái cười hài lòng cũng không chống được phẫn nộ mà âm thanh càng lớn, bây giờ đã khuya, người trên đường thưa thớt, hắn phẫn nộ gầm nhẹ làm vang vọng xung quanh, kinh động nhiều người, mọi người đều hiế kỳ mà vây lại.
Hai người lại không chú ý tới.
Lăng Thịnh Duệ tuy sợ, nhưng vẫn chết không sợ mà trả lời: “ Đó là cậu ép tôi, tôi vốn không tự nguyện.”
Âm thanh tuy nhỏ, nhưng truyền vào tai Trình Trí Viễn rõ ràng từng chữ một, hắn gắt gao theo dõi anh, khuân mặt tuấn mỹ vì giận dữ mà hơi nhăn lại, dưới ánh đèn đỏ nhìn thật dọa người.
Hai người rất lâu không ai mở miệng, bầu không khí áp bách không gì sánh được, trong không khí phảng phất nỗi bất an, không khí mà Trình Trí Viễn tạo ra ép cho người ta không thể thở được.
Thời gian như bị đình chỉ lại.