Phương Nhược Thần cười nhẹ một cái: “ Anh đó, cứ thích nghĩ những chuyện không đâu.”
Lăng Thịnh Duệ nhíu mày: “ Chuyện đó không phải chuyện không đâu, dù thế nào cũng không thể để một đứa trẻ thấy cảnh đó được.”
Phương Nhược Thần cười lắc đầu, cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: “ Cái này cũng đúng.” Hồi tưởng lại khi còn bé, những hành động này nọ của Phương Kiến Hồng đã tạo nên ảnh hưởng cho cậu, lúc đó trong tâm trí cậu đã tạo thành bóng ma rồi.
Anh gật đầu, mặc quần áo vào,rồi xoay người xuống giường.
Phương Nhược Thần cười tà liếc anh từ trên xuống dưới: “ Thân thể anh như vậy, mà còn có thể đi được sao?”
Trong mắt Lăng Thịnh Duệ bịt kín một tầng chịu đựng, làm bộ như hoàn toàn không nghe cậu nói, anh đỡ mép giường, thử đứng dậy, mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng cũng coi như đứng vững được chút, anh dùng một tư thế quái dị đi đến cửa.
Phương Nhược Thần mím môi, cố nén tiếng cười.
Lăng Thịnh Duệ cắn chặt răng, mỗi bước đi đều gian nan vô cùng, đã lâu không làm tình với đàn ông rồi, vậy mà tối qua Phương Nhược Thần lại mãnh liệt như thế, khiến phía sau nhất định bị thương rồi.
(Kaze: tui vẫn còn cay cú tác giả vụ H giả dối ở chương trước:v)
Mới đi được mấy bước, mà toàn thân anh đã đổ đầy mồ hôi.
Tối qua mưa rất lớn, lại sát ngay cửa sổ, bây giờ trên mặt đất vẫn còn đọng lại nước mưa, toàn bộ lực chú ý của Lăng Thịnh Duệ đều đặt trên người mình,nên tạm thời không chú ý tới, lập tức trượt chân một cái, cả người lảo đảo.
Phương Nhược Thần tay mắt lanh lẹ một bước nhảy xuống giường, phóng về phía trước, ngay lúc anh chuẩn bị ngã xuống, thì cậu đã vững vàng tiếp được anh từ phía sau.
“Đã bảo anh đừng cậy mạnh rồi, mà vẫn cứ không nghe lời.” Phương Nhược Thần cười nói nhỏ bên tai Lăng Thịnh Duệ: “ Nếu vừa rồi, anh thật sự ngã xuống đất, tôi sẽ đau lòng lắm đó.”
Cậu nói chuyện, hởi thở ấm nóng thổi vào trong tai anh, Lăng Thịnh Duệ nhịn không được rùng mình một cái, toàn thân nổi đầy da gà.
Ý thức được mình đang tựa vào lòng Phương Nhược Thần, Lăng Thịnh Duệ vội vàng muốn giãy ra, nhưng cậu vẫn chăm chú ôm anh, bờ ngực không một mảnh vải dán vào lưng anh, cách một lớp áo mỏng cũng cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể cậu cuồng cuộn không ngừng.
Cảm giác có hơi mờ ám….
Phương Nhược Thần bất đắc dĩ nói: “ Yên tâm, có anh che lại rồi, người bên ngoài có dùng kính viễn vọng cũng không nhìn được đâu.”
(Kaze: ý nói là đừng lo Thần khỏa thân bị người ta thấy, thúc đứng trước che rồi, nên yên tâm:v)
Gương mặt Lăng Thịnh Duệ hóa đen trong nháy mắt.
Mặc dù ôm người này rất thoải mái, nhưng Phương Nhược Thần không muốn bị anh ghét thêm, nên ở trên tai anh hôn khẽ một cái, sau đó buông ra.
Sau khi cánh tay trước ngực mình thả ra, Lăng Thịnh Duệ thở phào nhẹ nhõm.
May quá, người này không động dục….
Chỉ là mới được có hai giây, thân thể đã bị đảo ngược lên trời, Lăng Thịnh Duệ chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cả người hóa đá, ngay khi đối diện với gương mặt cười đến nỗi mang chút tà ác của Phương Nhược Thần, anh mới phản ứng được, anh đang được người này bế lên.
“Cậu làm gì? Mau buông ra.” Anh sốt ruột kêu lên.
Phương Nhược Thần chỉ cười, không nói gì hết, cứ ôm chặt lấy anh đi về phía giường.
(Kaze: nhớ không lầm, hai người mới vài dòng trước vừa phóng từ trên đó xuống đó…:3 ~~~ cuộc sống ăn, ngủ, ch*ch không tốt lắm đâu nha ~~~)
Sắc mặt Lăng Thịnh Duệ trắng bệch, đầu tiên không nói đến chuyện anh bị một thanh niên nhỏ hơn mình bảy tám tuổi dùng tư thế xấu hổ này ôm lấy khiến anh có bao nhiêu khó chịu, chỉ là nhìn đến chiếc giường lớn đằng kia, thì da đầu đã tê dại rồi, mọi người đã sắp tới đây rồi, nếu Phương Nhược Thần lại “chà đạp” anh giống tối hôm qua nữa….
Lăng Thịnh Duệ run lên một cái, không dám… nghĩ tới nữa.
Sau khi lưng tiếp xúc với chiếc giường mềm mại thì Lăng Thịnh Duệ đầy tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi đợt dằn vặt kế tiếp.
Một giây.
Hai giây.
Mười giây….
(Kaze:wao!!! Nhảy cóc ghê thật:v)
Lăng Thịnh Duệ đợi cả nửa ngày, cũng không hề xảy ra chuyện gì.
Mở mắt ra, anh nhìn thấy Phương Nhược Thần đang khoanh tay đứng trước cửa sổ nhìn anh cười như không cười.
Chuyện có chút xấu hổ, Lăng Thịnh Duệ hơi ngây ra.
“Sao nào? Nhìn sắc mặt anh giống như đang thất vọng nhỉ?” Phương Nhược Thần nhướng mi, trêu chọc nói.
Anh hồi phục lại tinh thần, cảm thấy xẩu hổ vô cùng, cũng không biết phải nói gì cho đúng.
“A, không phải…”
“Vậy anh mới tưởng tượng tôi làm chuyện gì sao?” Bộ dáng kinh ngạc của người đó thú vị vô cùng, trong mắt Phương Nhược Thần hiện lên một tia đùa dai lóe qua, tiếp tục ép hỏi.
“Ưm…” Mặt Lăng Thịnh Duệ hơi hồng, ấp úng nửa ngày cũng chưa nói ra được nguyên do, gấp tới độ đổ đầy mồ hôi hột, thật sự không biết phải nói gì, vì vậy anh đành cúi đầu, không nói luôn.
Phương Nhược Thần cười cười, không ép anh nữa, đi đến cửa sổ sát đất.
Tâm Lăng Thịnh Duệ thả lỏng xuống, anh ngước đầu lên, Phương Nhược Thần trên người trần truồng, đứng ở bên cửa sổ.
Một thời gian dài nằm trên giường tịnh dưỡng, Phương Nhược Thần gầy đi một vòng lớn, nhưng không mang dáng vẻ bệnh hoạn, mà ngược lại còn thon dài xinh đẹp hơn trước kia, nước da cũng tái nhợt hơn, cứ như thế hòa vào nhau, khiến cho khí chất càng trở nên ôn hòa hơn trước.
Nhìn bòng lưng cậu, anh có chút thất thần.
Phương Nhược Thần nhanh tay khép cửa sổ lại, sau đó kéo rèm che.
Căn phòng vốn đang sáng sủa bỗng chốc trở nên tối sầm.
Trước khi Phương Nhược Thần xoay người, Lăng Thịnh Duệ bình tĩnh lại xoay mặt đi, tim đập hơi nhanh một chút, Phương Nhược Thần quay trở về hỏi anh: “ Như vậy anh hài lòng rồi chứ ha.”
“Ừm.” Anh bâng quơ trả lời.
Phương Nhược Thần bò lên giường, thân thể Lăng Thịnh Duệ hơi chấn động một chút.
Anh nghĩ, mình hiện giờ hình như có gì đó không đúng, trong khoảng thời gian anh ở chung với Phương Nhược Thần, ngoại trừ phiền lòng và chán ghét ra thì không còn gì, nhưng chỉ mới đây thôi, anh lại vì nhìn thân thể thanh niên này mà ngây người!
Lăng Thịnh Duệ lắc đầu, nỗ lực vứt cái ý nghĩ đang chạy loạn trong đầu mình ra, nhưng không có tác dụng. Anh phát hiện ra, rõ ràng mình hận Phương Nhược Thần đến thế cơ mà, nhưng cảm giác khó chịu lại dần dần tan biến, có đôi khi, thậm chí anh lại vì những hành động ôn nhu của đối phương làm cho tâm có chút kích động.
Tại sao lại như thế?
Trong lòng Lăng Thịnh Duệ càng ngày càng rối loạn.
Phương Nhược Thần nhìn anh, nghĩ anh hơi kỳ lạ, cậu hỏi: “ Anh sao vậy?”
Lăng Thịnh Duệ dùng sắc mặt nhìn cậu một cái, không nói.
Phương Nhược Thần thu lại nụ cười, nhanh tay tìm kiếm trán anh, sờ soạng trên trán anh một chút, nhíu mày nói: “Nóng rần lên rồi, có chỗ nào khó chịu không?”
Lăng Thịnh Duệ lắc đầu.
“Vậy rốt cuộc anh bị làm sao?” Phương Nhược Thần lo lắng hỏi.
Lăng Thịnh Duệ miễn cưỡng nở nụ cười nói: “ Có lẽ là do ngủ không đủ giấc, giấc ngủ gần nhất cũng không được tốt.”
Phương Nhược Thần hiểu rõ, cười xấu xa: “Vậy anh ngủ đi.”
Lăng Thịnh Duệ ghét cái biểu tình khinh thường này của cậu, không nói gì nữa, ngã thẳng vào giường, anh quay lừng về phía cậu, giả vờ ngủ.
Phương Nhược Thần nhìn bóng lưng anh, nụ cười càng trở nên ôn nhu hơn.
Ngồi trên giường một hồi, Phương Nhược Thần mới bước xuống, mặc quần áo vào, rồi vòng qua giường, đi đến trước mặt Lăng Thịnh Duệ.
Lăng Thịnh Duệ vội vàng nhắm mắt lại.
Một làn hơi ấm thổi lên mặt anh, lập tức sau đó là cái gì đó mềm mại nóng rực đáp lên môi anh.
Lăng Thịnh Duệ biết, đó là Phương Nhược Thần đang hôn anh.
Nhìn xuống ý muốn quay đầu đi.
Từ khi tới Sydney, sáng sớm mỗi ngày cậu đều kiên trì tặng anh một nụ hôn, mỹ danh kêu là “Nụ hôn buổi sáng”, Phương Nhược Thần hôn không lâu, nhưng đối với Lăng Thịnh Duệ mà nói trước sau vẫn là một màn tra tấn.
Bây giờ cũng thế.
Chỉ là cảm giác thì không được giống lắm…..
Tiếng bước chân xa dần, sau đó lập tức là tiếng mở cửa, động tác của Phương Nhược Thần rất nhẹ, giống như là cố gắng không đánh thức anh.
Mấy ngày gần đây, sinh hoạt tập quán của Phương Nhược Thần ôn nhu vô cùng.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Lăng Thịnh Duệ mở mắt ra, nhìn cửa phòng ngây ngốc.
Anh vốn nghĩ cảm giác mấy ngày hôm nay trong người chỉ là nhất thời thôi, nhưng qua mấy ngày rồi, anh mới phát hiện… cái cảm giác này không hề biến mất, trái lại càng ngày càng mãnh liệt, giống như sợi dây nối tiếp nhau tràn ra, mỗi lần Phương Nhược Thần mỉm cười ôn nhu với anh, anh luôn tìm cách để trốn tránh, không phải ghét, mà vì, nụ cười của Phương Nhược Thần sẽ khiến nội tâm anh hỗn loạn, không thể nào từ chối được.
Anh cảm thấy mình không được bình thường rồi.
Chính là không thể nào trốn tránh được…..
Mỗi ngày hầu như khi rãnh rỗi,hai người luôn ở cùng với nhau, đơn giản tiếp xúc tay chân là điều không thể tránh khỏi, điểm chết người chính là, khi đánh vỡ được rào chắn cuối cùng rồi thì Phương Nhược Thần không bao giờ…. che giấu dục vọng trong mắt với anh nữa. Trên cơ bản nếu Lăng Thịnh Duệ không phản khán quá mức kịch liệt, thì đều sẽ không lưu tình ăn sạch anh từ trong ra ngoài, nhưng lại không giống bản tính trước đây một mực cướp đoạt, mà mỗi lần đều hết sức lấy lòng anh, mỗi khi đã dụ dỗ anh vào tay giặc rồi, thì không thể quay đầu nữa.
Nếu còn tiếp tục như thế nữa, Lăng Thịnh Duệ nghĩ mình sẽ điên mất.
Nội tâm anh tràn ngập hổ thẹn với Chu Dực.
Thời gian trôi qua rất nhanh, hai người ở Sydney đã được một tháng rồi. Buổi tối hôm nay, Phương Nhược Thần được mời đi dự một buổi tiệc rượu của một người bạn thương nhân giàu có ở đây, cậu có kêu Lăng Thịnh Duệ đi chung, nhưng nói thế nào đối phương cũng không chịu đáp ứng cả,kể từ kinh nghiệm kinh hoảng từ bữa tiệc lần trước, Lăng Thịnh Duệ cực kỳ bài xích mấy hoạt động xã giao kiểu này. Không còn lực chọn nào khác, Phương Nhược Thần đành phải một thân đi dự tiệc.
(Kaze: 1 tháng…. 1 tháng…. Bao nhiêu cảnh H của tui… =.=”… nếu không nhờ bữa tiệc đó, thúc sẽ không thể câu được anh Hoàn – người cân bằng của Team đâu đó:v)
Không có Phương Nhược Thần, Lăng Thịnh Duệ một mình ngồi ngây ngốc trong căn phòng yên tĩnh, thậm chí anh còn kêu Ni Kỳ tới, ôm nhóc trong lòng mình, đọc đồng thoại cho nó nghe.
“Cuối cùng, con sói rơi vào lò lửa, bị thiêu đến chết đi sống lại, cái đuôi cũng bị thiêu trụi lũi. Nó tru lên ôm đuôi chạy mất, không dám…. Đến tìm chú heo nhỏ gây sự nữa.”
Cậu chuyện thứ nhất vừa kể xong, Ni Kỳ đã có chút buồn ngủ, cái đầu không ngừng gật lên gật xuống. Lăng Thịnh Duệ dở khóc dở cười, nhéo má nó: “ Sao nào, chuyện chú Duệ kể không hay à?”
Ni Kỳ dụi dụi hia con mắt buồn ngủ, lắc lắc đầu nói: “ Không ạ, chú kể hay lắm, chú Duệ.”
“Vậy sao nhìn con không chút hứng thú vậy?”
“Chuyện này cũ rồi ạ, ông Phương đã cho con đọc rất nhiều lần rồi.”
Lăng Thịnh Duệ thiếu chút nữa là phun máu, lại là Phương Kiến Hồng? Cái người máu lạnh tàn nhẫn kia mà lại đọc cho con nít nghe đồng thoại? Có nhầm không vậy?
(Kaze: muốn biết tại sao không? …..:3…. Mốt đi tui nói cho nghe ~~~)
Không còn cách nào, thằng nhóc hoàn toàn không có hứng thú với đồng thoại (*), Lăng Thịnh Duệ không biết làm gì nữa đành gượng cười: “Vậy con muốn nghe gì?”
(* trên kia quên chú thích… đồng thoại: truyện kể cho trẻ con)
“Tây Du Ký ạ.”
Lăng Thịnh Duệ: “……….”
Quả nhiên vẫn là con nít, sở thích cũng không khác nhau lắm.
“Được rồi.” Lăng Thịnh Duệ cười cười: “ Chú kể Tây Du Ký cho con nghe.”
Trên mặt Ni Kỳ hiện rõ vẻ hưng phấn, cả người lập tức lên tinh thần, nhìn chằm chằm vào anh, trông đôi mắt xanh ánh lên vẻ mong chờ.
Bộ dáng đáng yêu thế này khiến Lăng Thịnh Duệ cảm thấy buồn cười, vò vò mái tóc vàng mềm mại của nó.
Câu chuyện rất dài, Lăng Thịnh Duệ hồi tưởng lại một chút, bắt đầu kể từ đầu.
“Từ xa xưa, ở một ngọn núi phía Đông xa xôi, có tên gọi là Hoa Quả Sơn, bên trong là nơi trú ngụ của một đàn khỉ, trong đó có một con vô cùng lợi hại…..”
Lăng Thịnh Duệ không giỏi ăn nói, nhưng lại đặc biệt có kiên nhẫn với trẻ con, hơn nữa hồi trước Lăng Hạo lúc nào cũng muốn nghe anh kể chuyện xưa, nhất là truyền thuyết về Trung Quốc cổ, rất nhiều chuyện anh đã thuộc nằm lòng rồi, nên có thể kể một cách lưu loát.
Rất nhanh, Ni Kỳ đã thoải mái đắm chìm trong tình tiết câu chuyện.
Lăng Thịnh Duệ thấy nhóc nghe hăng say như thế, cũng không dừng lại, vẫn tiếp tục kể.
Thẳng đến khi một vật gì đó cứng lạnh đặt trên thái dương anh.
Lăng Thịnh Duệ đang nói chợt ngừng lại, nội tâm sợ hãi, vô ý thức muốn ngẩng đầu lên.
“Không được nhúc nhích, nếu không muốn đầu mình nở hoa.” Giọng nói lạnh băng vang lên, thân thể Lăng Thịnh Duệ chấn động một chút, không dám…. Nhúc nhích một lần nào nữa.