Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 3 - Chương 3: Đêm mưa lạnh lẽo




Bầu không khí có chút xấu hổ, nhưng Quan Thế Kiệt dường như không hề có cảm giác có gì không đúng, ngay lần thứ 2 Lăng Thịnh Duệ định mở miệng, cậu ta đúng thời cơ ngăn cản, lạnh lùng nói: “ Tôi nghĩ, tạm thời chú không nên gặp Tiểu Hạo thì tốt hơn.”

“Tại sao?” Lăng Thịnh Duệ vô cùng kinh ngạc.

“Gần đây,tâm tình Tiểu Hạo không được tốt, mới hôm qua thôi, còn nói vĩnh viễn không muốn gặp lại chú nữa.” Quan Thế Kiệt thản nhiên nói.

“Thật sao?” Lăng Thịnh Duệ cúi đầu,nhãn thần tràn ngập bi thương.

“ Đúng vậy, tôi nghĩ trước khi tâm trạng cậu ấy tốt hơn, chú đừng nên quấy rầy cậu ấy.”

Lăng Thịnh Duệ không cam lòng ngẩng đầu: “ Hay đó chỉ là lời nói trong lúc giận dỗi của nó thôi.”

Quan Thế Kiệt đẩy đẩy kính mắt, trong mắt hiện lên sự không kiên nhẫn: “Thân là cha cậu ấy, tôi nghĩ chú phải là người hiểu rõ tâm tính cậu ấy hơn chứ.”

Vẻ mặt cậu ta rất chăm chú, Lăng Thịnh Duệ phản chiếu qua kính cậu ta, thấy được bộ dạng đang sợ hãi của mình, anh trầm mặc một hồi, bất đắc dĩ thở dài: “ Tôi sẽ trở lại sau.”

Quan Thế Kiệt không nói gì, gật đầu.

Lăng Thịnh Duệ vốn còn muốn hỏi cậu ta tình hình Tiểu Hạo thế nào rồi, nhưng đối phương đã quay mặt đi, không chút do dự đóng rầm cửa lại.

Đối mặt với cánh cửa lạnh băng, Lăng Thịnh Duệ cười khổ, người bạn này của Tiểu Hạo, đúng là không nể mặt gì hết.

Sau khi cửa đóng một hồi, Lăng Thịnh Duệ kéo hành lý, một lần nữa bước xuống lầu.

Mà lúc này ở trong phòng…….

Sau khi Quan Thế Kiệt đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi về phía phòng của  Lăng Hạo.

Lăng Hạo lúc này đang trùm kín người bằng chăn bông, đem mình vây thành một cục, chỉ lộ ra khuôn mặt tươi cười, vẫn còn làm một con sâu lười trong chăn, thật là khả ái.

“Ai vừa tới vậy? Sao tôi nghe thấy giống tiếng Papa quá.”

Nghe được tiếng bước chân, Lăng Hạo mở mắt, mơ màng nhìn về phía Quan Thế Kiệt.

“Không có, là em nghe nhầm đó, người vữa nãy là tiếp thị quảng cáo, tôi đuổi đi rồi.” Quan Thế Kiệt mặt không đổi sắc bịa chuyện.

“Ưm, đầu tôi đau quá.” Lăng hạo che trán lại.

“Ai bảo em trời lạnh mà còn ngâm trong nước lâu vậy, không cảm mới là lạ.” Quan Thế Kiệt lạnh lùng nói, nhưng ngữ khí thì tràn ngập ôn nhu.

Lăng Hạo trừng mắt liếc cậu: “ Đó là chuyện của tôi, còn nữa, sao anh cứ cắm rễ trong nhà tôi hoài vậy?”

“Tôi chăm sóc bệnh nhân.”

“Tôi không phải bệnh nặng cần người chăm sóc.” Lăng hạo cắn răng: “ Hơn nữa, tôi với anh cũng không phải thân lắm, anh ở nhà tôi suốt ngày, không cảm thấy mất mặt sao?”

Bị ghét bỏ như vậy, Quan Thế Kiệt cũng không ngại, trực tiếp bò lên giường, cách một tầng chăn đè Lăng Hạo dưới thân, lạnh lùng cười nói: “ Thật ra, tôi có một phương pháp làm cho chúng ta rất nhanh tăng nhiệt độ, em muốn thử không?”

Cách một lớp kính, ánh mắt rét lạnh của Quan Thế Kiệt khiến Lăng Hạo cảm thấy nổi đầy da gà, cậu đột nhiên nhớ tới một câu nói của đám bạn: trong mười người đeo mắt kính nhất định có một người biến thái, mà người này khi đã nhận định một người liền sẽ quấn quít lấy người hắn nhận định sống chết không tha, tuyệt đối là biến thái trong biến thái (là đứa nào nói cái câu sai trái này vậy hở??)

“Không, không cần.” Lăng Hạo run run mở miệng.

Quan Thế Kiệt lạnh lùng hừ một tiếng, ngồi dậy khỏi người cậu, xoay người xuống.

Lăng Hạo không nói gì, trở người một cái, bất đắc dĩ nghĩ, vừa rồi mà là Papa thì tốt rồi, cậu có thể đuổi cái tên đáng ghét này ra ngoài.

Nhìn khuôn mặt khả ái tức giận của Lăng Hạo, biểu tình không đổi trên mặt Quan Thế Kiệt hiện ra ý cười nhàn nhạt, mặc dù vừa rồi đuổi “Cha vợ” đi, cậu cảm thấy hơi hổ thẹn, nhưng vì tiểu tử kia, tuy hơi ích kỷ, nhưng cậu không muốn chia sẻ với ai hết.

————————————————————————————————

Lăng Thịnh Duệ kéo hành lý, ảm đạm rời khỏi khu nhà, lời nói vừa rồi của Quan Thế Kiệt làm anh bị tổn thương, anh không cách nào tiếp thu được đứa con anh luôn yêu quý lại hận anh như vậy.

Cả đời này vĩnh viễn cũng không muốn gặp………

Lăng Thịnh Duệ cười khổ, thật tuyệt tình mà.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua bầu trời, bầu trời vốn xanh lam lại vì ánh mặt trời chói lọi tản ra mà trắng một mảng lớn, trước đây Lăng Thịnh Duệ cảm thấy ánh sáng mặt trời là sáng lạn không gì sánh được, lúc này lại trở nên chói mắt như vậy.

Chuyển qua đi trên một con đường khác, Lăng Thịnh Duệ quyết định tìm một nơi ở trước một đêm, chuyện khác ngày mai tính.

Bởi vì lệch múi giờ nhau, hầu như nguyên ngày nay anh không chú ý tới tạo nên cảm giác hoảng loạn. Con đường dài tiêu hao rất nhiều thể lực, hơn nữa vừa gặp phải đả kích lớn, anh đã sớm không còn sức lực gì nữa, bước chân cũng không ổn định được.

Lăng Thịnh Duệ đi được vài bước nữa, cảm thấy hình như có gì đó không đúng, vì vậy dừng chân, quay đầu lại. Một chiếc xe thể thao màu đỏ có rèm che theo sát anh cách đó không xa, Lăng Thịnh Duệ dừng lại, chiếc xe cũng dừng theo.

Mí mắt Lăng Thịnh Duệ nhắc lên, đó là xe của Phương Nhược Thần….

Người này theo làm gì?

Lăng Thịnh Duệ đứng yên tại chỗ một hồi, Phương Nhược Thần vẫn không xuống xe, chỉ đậu xe ở đó, nửa ngày cũng không có phản ứng gì.

Lăng Thịnh Duệ không hiểu gì hết, vì vậy mặc kệ cậu ta, tiếp tục bước về phía trước.

Một lát sau, âm thanh động cơ xe truyền đến từ phía sau.

Lăng Thịnh Duệ đen mặt, cước bộ nhanh hơn, chỉ là tốc độ anh có biến đổi như thế nào, xe của Phương Nhược Thần vẫn như cũ duy trì khoảng cách nhất định với anh, anh đi nhanh, cậu ta cũng chạy nhanh theo, anh đi chậm cậu ta cũng giảm tốc độ theo. Lăng Thịnh Duệ rốt cuộc không nhịn được nữa,vì vậy trực tiếp quẹo vào một con hẻm nhỏ đủ cho một người đi, nghĩ thầm xe không thể nào theo anh được nữa, nhưng khi nhìn lại,  Phương Nhược Thần lại xuống xe, đi theo phía sau anh.

Lăng Thịnh Duệ thiếu chút nữa ngất xỉu, quay đầu lại trừng cậu, bất đắc dĩ hỏi: “ Cậu muốn sao đây? Tại sao còn đi theo tôi?”

Phương Nhược Thần dừng bước, lạnh lùng nhìn anh một cái: “ Anh đừng có tự tin quá, tôi theo anh hồi nào?”

“Vậy bây giờ cậu đang làm gì đây?” Đầu Lăng Thịnh Duệ càng ngày càng đau.

“Tản bộ.”

“……………….”

Lăng Thịnh Duệ mạnh mẽ áp chế xuống cơn giận của mình, vô lực chống tường: “ Cậu sẽ không tản bộ trong này chứ?”

Trong mắt Phương Nhược Thần hiện lên ta châm chọc: “ Tôi đi dạo trong này, liên quan gì tới anh?”

Lăng Thịnh Duệ thật hết chỗ nói, từ trước tới giờ anh không hề biết Phương Nhược Thần lại có ngày chơi xấu như vậy,nhưng lại giảo hoạt làm cho người ta không giận nổi. Biết Phương Nhược Thần cố ý, Lăng Thịnh Duệ không làm gì khác ngoài lắc đầu bất đắc dĩ,không nói gì nữa, tiếp tục đi về phía trước.

Ra khỏi hẻm nhỏ, cách đó không xa có một khách sạn nhỏ, Lăng Thịnh Duệ vốn không còn chút sức lực nào, vì vậy anh quyết định ở lại chỗ này.

Vào trong khách sạn, tiếp tân tại sảnh là một phụ nữ trung niên mập mạp, thấy có khách đến, nét mặt lạnh tanh lập tức được thay bằng nét mặt tươi cười như hoa: “ Xin hỏi anh muốn ở lại chỗ này đúng không?”

Lăng Thịnh Duệ bỏ hành lý xuống, mỉm cười: “ Tôi muốn ở đây.”

Cô quan sát anh từ trên xuống dưới, nụ cười càng thêm xán lạn: “ Được, tôi dẫn anh đến xem phòng.”

“Được” Lăng Thịnh Duệ gật đầu.

Căn phòng của Lăng Thịnh Duệ nằm ở lầu ba, vừa lúc đối diện với đường cái, đứng từ cửa sổ phòng, Lăng Thịnh Duệ nhìn ra ngoài, vẫn thấy được xe của Phương Nhược Thần đậu ở ven đường, không khỏi cau mày lại,xoay người hỏi người phụ nữ trung niên kia: “ Xin hỏi còn phòng nào nữa không? Ở đây gần đường cái, tôi sợ có nhiều tiếng ồn.”

Người phụ nữ nhìn anh: “Vậy à? Nhưng tất cả các phòng đều đã đầy hết rồi, không còn phòng nào cả.”

Chưa đợi Lăng Thịnh Duệ trả lời, vội vàng bổ sung: “ Kỳ thật ở đây rất yên tĩnh, xe cô qua lại cũng không nhiều lắm, sẽ không làm phiền anh nghỉ ngơi đâu.”

Lăng Thịnh Duệ hơi do dự, cuối cùng vẫn cười, nói: “ Nếu đã như vậy, vậy tôi xin làm phiền, tôi thuê căn này, cô cứ ra ngoài trước,tôi muốn nghỉ ngơi.”

“Được rồi, có gì thì anh cứ tìm tôi là được.”

Lăng Thịnh Duệ đóng cửa lại, nhẹ nhàng thở dài, đi tới phía cửa sổ nhìn ra ngoài,xe của Phương Nhược Thần vẫn còn ở ngoài kia, tuy rằng cách một lớp cửa kính đen làm anh không thấy rõ tình huống bên trong, nhưng anh biết, Phương Nhược Thần đang nhìn anh, anh có thể cảm giác được đường nhìn nóng bỏng mà bá đạo của đối phương, qua lâu như vậy rồi, nhưng vẫn còn đó tính xâm lược mạnh mẽ.

Lăng Thịnh Duệ tâm phiền ý loạn, kéo rèm cửa sổ.

Anh biết Phương Nhược Thần là muốn quấn lấy mình không tha, người này luôn tự cho mình là đúng, nếu như chưa đạt được kết quả như ý, chắc chắn sẽ không buông tay ra.

Chỉ là, Lăng Thịnh Duệ không bao giờ….. nghĩ sẽ cùng cậu ta dây dưa một chỗ.

Lăng Thịnh Duệ nắm chặt tay, sau đó chậm rãi buông ra, đi tới bên giường, thuần thục cởi y phục ra nằm xuống giường, trong đầu anh loạn thành một cục, không thể nào tỉnh táo được đành phải ngủ một giấc thật ngon để có thể hoàn hảo xử lý…. Mớ tình cảm loạn cào cào này.

Mà bên ngoài khách sạn, hai tay Phương Nhược Thần khoác lên vô lăng, mắt chằm chằm nhìn vào gian phòng của Lăng Thịnh Duệ.

Bên tay phải cậu đang cầm một điếu thuốc lá hút được phân nửa, mặc dù đã quyết định sẽ không bao giờ hút thuốc nữa,nhưng trong thời gian Lăng Thịnh Duệ bỏ đi, cậu đã phá vỡ châm ngôn của mình, hút thuốc tuy không tốt, nhưng khó chịu trong lòng một thời gian, dùng một ít kích thích thần kinh (cái gì trong thuốc lá á) đã đem gần như mọi đau khổ trong lòng cậu vơi đi ít nhiều.

Đưa tay lên, Phương Nhược Thần nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó nhả ra, làn khói mờ ảo tràn ngập trong khoang xe,Phương Nhược Thần cũng không thích mùi vị này cho lắm, nhưng lại trầm mê vào nó, trên mặt là biểu tình băng lãnh, thần sắc thì lại có chút mê ly, tô thêm một chút chán chường gợi cảm.

Cậu không biết tại sao mình phải chờ ở đây, cậu có thể trực tiếp vào khách sạn lôi người đàn ông không biết tốt xấu kia về nhà, nhưng cậu biết, chỉ sợ khi làm vậy, Lăng Thịnh Duệ sẽ càng tránh xa cậu hơn, chạy trốn tới nơi nào đó, có lẽ là sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt cậu.

Cậu không ngại Lăng thịnh Duệ chán ghét mình, cậu chỉ sợ không tìm thấy được nam nhân đã đem trái tim cậu bắt làm tù binh.

Tình trạng Lăng Thịnh Duệ trong phòng cũng không ổn định lắm, anh vừa ngủ đã nằm mơ, một giấc mơ dài dằng dặc như ác mộng, trong mộng anh bị trói nhốt vài trong lồng sắt, cả người đều mang xiềng xích, không thể nhúc nhích, đứng bên ngoài là một đám dã thú hung hãn, trong bóng tối, ánh mắt chúng nó lóe ra u quang. Chậm rãi tiếp cận anh, mỗi lần lại gần, đều tràn ra khí tức áp bách, tràn ngập cả không gian, ép anh tới thở không ra hơi.

Sau đó, Lăng Thịnh Duệ tỉnh lại, tim đập mạnh trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài.

Chung quanh một mảnh đen kịt, Lăng Thịnh Duệ ngồi dậy, xuống giường, động tác hơi mạnh, khiến anh có cảm giác đầu choáng mắt hoa, thân thể một mảnh lạnh lẽo, bộ đồ đính sát vào người anh, rõ ràng là mùa hè mà anh vẫn có cảm giác rét run, lúc này mới nhận ra là mình đang đổ mồ hôi lạnh.

Tắt điều hòa, Lăng Thịnh Duệ xuống giường.

Vốn anh định đi WC, nhưng chỉ vô tình liếc mắt nhìn về phía cửa sổ, đi đến đó.

Giật màn cửa, bên ngoài trời đang mưa tầm tả, cách một tầng mưa cảnh vật bên ngoài trở nên mơ hồ, nhưng dựa theo ánh sáng leo lắt của đèn đường, anh nhìn thấy xe của  Phương Nhược Thần, đứng lặng trong cơn mưa, có vẻ cô đơn dị thường.

Cậu ta còn chưa đi……