Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 3 - Chương 27: Thù hận càng sâu




Hôm nay, Lăng Thịnh Duệ theo thường lệ đến bệnh viện chăm sóc Phương Nhược Thần, trời trong nắng ấm, anh đi dưới ánh sáng chói chan, kinh ngạc nhìn con đường đi, anh hơi hoảng hốt.

Lúc đi ngang qua một con đường cái, đột nhiên anh bị người lôi trở lại.

Anh càng bị dọa sợ hơn, vội vàng quay đầu, phía sau là một chàng trai cao gầy mang kính râm đang kéo tay anh.

“ Làm gì?” Lăng Thịnh Duệ vô thức muốn giãy khỏi tay người nọ.

Người kia không nói gì, tháo cặp kính trên mặt lộ ra một khuôn mặt vô cùng tuấn tú.

Lăng Thịnh Duệ trừng lớn con mắt.

Là Chu Tường.

“Cậu….” Lăng Thịnh Duệ còn chưa kịp nói hết, Chu Tường cấp tốc đeo kính lại, sau đó nhỏ giọng nói: “ Ở đây nói chuyện không tiện,trước tiên qua chỗ khác đã.”

Anh hơi nghi ngờ, sau đó mới chợt nhớ tới thân phận của Chu Tường….. là một ca sĩ, người mẫu nổi tiếng, đi đến đâu là có chó săn, người hâm mộ đến đó.

“ Ơ, tôi có chuyện gấp.”

Anh nói vừa nói vừa muốn giãy tay ra, nhưng lại bị Chu Tường nắm chặt không tha.

Lăng Thịnh Duệ nhíu mày, nhìn ngó bốn phía, nhỏ giọng nói: “ Cậu làm sao vậy?Thế này người khác rất dễ chú ý, lẽ nào cậu muốn người khác bu lại sao?”

Chu Tường không hồi đáp, cách tầng kính râm, dường như anh cũng thấy được sự chấp nhất trong đôi mắt cậu.

Những người đi đường xung quanh, đã bắt đầu chú ý tới hai người.

Anh bất đắc dĩ, thật sự anh không muốn có quan hệ gì với một ngôi sao nổi tiếng cả, hai người cứ dằn co mãi thế, Chu Tương khẳng định mình sẽ bị nhận ra, vì vậy anh nhỏ giọng nói: “Buông ra trước đã, tôi theo cậu là được chứ gì.”

Lúc này Chu Tường mới buông tay anh ra.

“Nhưng, tôi chỉ có thể cho cậu mười phút.” Lăng Thịnh Duệ bổ sung. Hôm nay anh có linh cảm rằng nói không chừng sẽ bị Phương Vân Dật lăng mạ cho xem, cứ nghĩ tới là đau đầu.

“Ừm.” Khóe miệng cậu cong lên.

Anh nhìn cậu ta, cảm thấy tính cách của tiểu tử này cứ đổi tới đổi lui, mỗi lần một dạng, trước đó thì tàn bạo, sau lại mềm yếu, mấy ngày trước thì khả ái, hiện giờ thì hóa thành một người đanh đá đáng sợ, Lăng Thịnh Duệ buồn bực, rốt cuộc đâu mới là con người thật của cậu ta?

Anh càng nghĩ, cậu diễn viên xuất sắc này thật khiến mình khó đỡ.

Hai người tới một quán cà phê.

Đi theo người phục vụ có nụ cười hòa nhã vào một gian riêng tư ngồi.

Không khí trong phòng tốt, bày trí cũng không thô tục, hai người ngồi trên sô pha, nghe tiếng nhạc truyền ra từ trong loa, không nói gì.

Cà phê được mang lên rất nhanh, anh cúi đầu khuấy cà phê trong cốc.

Anh đang đợi Chu Tường mở lời, nhưng đối phương chỉ bỏ kính ra, hai tay đan chéo chống cằm nhìn anh cười.

Một khúc nhạc đàn ghi-ta chấm dứt, ngay khoảng thời gian nhạc dừng lại, anh nhịn không được mở miệng: “ Cậu nói đi chứ, tìm tôi có chuyện gì?”

Chu Tường nói: “ Một chuyện rất quan trọng.”

Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu, nhíu mày hỏi: “ Chuyện gì mà quan trọng giữ vậy?”

Chu Tường cười lên rất đẹp, một lúm đồng tiền nho nhỏ lộ ra bên má trái, đáng yêu đến độ làm anh không biết phải phản ứng thế nào.

(Kaze: ….. thằng nhỏ rất có tố chất làm thụ cho một tổng tài bá đạo nào đó,… khi đó chúng ta sẽ có một chuyện tình tổng tài công x nghệ sĩ thụ:3 ~~~~)

“Cậu không nói thì tôi đi đây, tôi còn có việc gấp.”

Anh đứng dậy.

Chu Tường hơi bất ngờ, cậu đứng dậy, hai tay đặt lên vai anh, dùng lực đẩy anh ngồi xuống.

Lăng Thịnh Duệ bất đắc dĩ: “ Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Nụ cười của Chu Tường càng thêm chói lóa, lộ ra một hàm răng trắng sáng chỉnh tề.

Cậu nói: “ Nếu… tôi có lời mời cho anh, anh có đồng ý không?”

Dáng vẻ của cậu nhìn có hơi cà lơ phất phơ, giống như đang nói đùa vậy,anh nhìn cậu, không biết nói gì.

“Ưm, xem ra anh không đồng ý ròi.” Đợi một hồi, không thấy Lăng Thịnh Duệ trả lời, cậu cười khổ một cái, lấy từ túi ra một tấm vé: “Chỉ là vài ngày tới tôi có một buổi biểu diễn, anh có thể tới tham dự không?”

Cậu dùng là câu hỏi, nhưng lại không cho Lăng Thịnh Duệ cơ hội từ chối nào, nhét thẳng tấm vé vào trong tay anh.

Anh không tình nguyện nhận tấm vé: “… Tôi không có thời gian.”

“Buổi biểu diễn tổ chức buổi tối, khi đó hẳn là anh ở nhà nhỉ, không phải là anh cũng chỉ ra ngoài buổi sáng thôi sao?” Chu Tường cười nói.

Lăng Thịnh Duệ kinh ngạc: “ Sao cậu biết?”

Chu Tường cầm tách cà phê lên, uống một ngụm,sau đó nói: “ Tôi có đi xem.”

Bốn chữ đơn giản, lại làm cho sắc mặt Lăng Thịnh Duệ biến sắc, vội đứng lên, khiếp sợ nhìn chằm chằm Chu Tường: “ Cậu giám sát tôi?”

Sắc mặt anh hơi khó coi, anh không thể ngờ được là mọi hành động của mình lại bị người khác biết sạch từ đầu tới cuối, hơn nữa người đó còn là em trai của chồng mình.

(Kaze: … ờ …. Trong nguyên tác nó để vậy đó:v)

Chu Tường nhìn anh hoảng đến co rúm lại, vội vàng lắc đầu giải thích: “ Không phải giám sát…” Cậu có chút mất mác, thanh âm càng ngày càng thấp: “ Tôi chỉ muốn biết anh mình sinh sống thế nào, sở dĩ nếu không có thời gian sẽ ở gần giúp một chút, tôi không tìm cách giám sát anh.”

Dáng vẻ của cậu nhìn có chút đáng thương, Lăng Thịnh Duệ yên lặng, có cảm giác như mình đang bắt nạt trẻ nhỏ vậy.

(Kaze: sao thấy tội cho anh Tường quá:v cứ bị xem là trẻ con là như lào:v)

Đột nhiên anh nhớ lại, người này vốn chỉ là một đứa trẻ cô đơn bị anh mình lãng quên mà thôi.

Bất đắc dĩ anh phải ngồi xuống lại, giọng nói nhẹ hơn rất nhiều: “ Được rồi, tôi đồng ý, nhưng có thể hay không thì không nói trước được nhé.”

Ánh mắt Chu Tường rất kiên định: “ Nhất định phải tới, hôm đó tôi sẽ chờ anh.”

Lăng Thịnh Duệ nhìn cậu, gương mặt Chu Tường có vài nét giống hệt Chu Dực, khi nghe được làm mặt anh nóng lên.

“Tôi sẽ cố.” anh thật không thể cự tuyệt được.

“Tốt quá.” Chu Tường hân hoan, dáng vấp đó khi ánh dương chiếu lên làm cậu như một một chàng trai hoàn mỹ cao quý. Anh hơi thất thần, người này thật sự là là tên côn đồ tính cách âm u lúc trước sao?

Vui vẻ xong, đột nhiên cậu cầm tay Lăng Thịnh Duệ, anh hồi phục tinh thần, vội rút tay lại, đứng lên, nhìn đồng hồ treo trên tường một chút: “ À, xin lỗi, đã hơn 20’ rồi, tôi đi đây.”

Chu Tường trầm xuống: “ Không thể ngồi lại một chút sao?”

Lăng Thịnh Duệ lắc đầu: “ Thật sự tôi có việc rất gấp, không nán lại được đâu.”

“Ưm.” Chu Tường cúi đầu.

Lăng Thịnh Duệ không dám ngồi lại, anh sợ nhìn biểu tình của cậu rồi lại mềm lòng, đáp ứng những yêu cầu của cậu nữa, vì vậy xấu hổ cười cười, đi vòng qua bên cậu: “ Cứ vậy đi, tôi đi đây.”

Chu Tường hơi thất vọng, nhưng cũng miễn cưỡng mỉm cười một cái: “ Vậy lần sau có cơ hội lại nói tiếp.”

Anh cười gật đầu: “ Ừm, hẹn lần tới.”

Trong thời khắc mở cửa ra, anh thầm cầu khẩn trong lòng,tốt nhất vĩnh viễn đừng cho anh gặp lại người này nữa.

Cửa khép lại, Chu Tường lẳng lặng nhìn cửa gỗ ván lim có tấm kính mờ mờ, dáng tươi cười trên mặt dần mất đi, dáng vẻ ngây thơ không còn nữa,mà trở nên càng thâm trầm hơn.

Thu hồi đường nhìn, cậu nhanh chóng cầm lấy ly cà phê Lăng Thịnh Duệ không hề cầm qua, uống một ngụm.

Làm vậy quá lỗ mãng, mang tới biết bao giày vò, Lăng Thịnh Duệ không có đường thoát. Cậu nhắm mắt lại, cảm thụ hơi ấm của anh vẫn còn vương vấn, khóe miệng dần dần nhích lên.

Ra khỏi cửa quán cà phê, anh lấy tấm vé từ trong túi ra.

Đó là một tờ giấy được thiết kế tinh vi, chí ít anh xem là vậy, mặt trên, Chu Tường cầm cây ghi-ta, nhắm mắt, giống như đang say mê với điệu nhạc, có thể là đã thông qua chỉnh sửa, nên khuôn mặt cậu càng trở nên hoàn mỹ không một vết nhơ nào, lấy màu xanh lá làm nền, tạo nên khí tức xung quanh cậu tươi mới hơn.

Anh cười khổ, có thể mang đến cảm giác ấm áp, sạch sẽ chính là ưu điểm lớn nhất trên người Chu Tường, nhưng mà người thiếu niên này mấy năm trước chính là một tên côn đồ đầu đường xó chợ, còn phạm tội cương gian nữa,…

Cất lại tấm vé vào túi, anh hít sâu một hơi, chuyện cũ tuy rằng rất quá đáng, nhưng anh không muốn truy cứu nữa.

Chu Tường từng làm chuyện quá đáng với anh, nhưng theo thời gian trôi qua, trong lòng anh cũng vơi bớt rồi.

Cứ để chuyện cũ bay theo gió vậy…

Anh cười cười, bước chân hòa vào ánh dương rực rỡ.

Thân ảnh anh hòa vào trong ánh dương, vẫn giống như trước thon dài, anh đi rất gấp, nên không thấy Chu Tường đang đứng tựa cửa cà phê, nhìn theo bóng lưng anh cho đến khuất dần.

Anh đi tới bệnh viện, đã quá giờ định trước với Phương Vân Dật một tiếng rồi, đứng trước cửa phòng bệnh,anh đã làm tốt chuẩn bị tâm lý rồi, lúc mở cửa ra, bên trong ngoại trừ Phương Nhược Thần nằm trên giường, thì không có một ai.

Phương Vân Dật không hề…

Anh thấy hơi kỳ, nhưng tâm tình dần dần dịu xuống.

Tốt, không bị ai mắng.

Cửa phòng đóng lại, anh đi tới bên giường nhìn Phương Nhược Thần một chút, cậu ta chưa có dấu hiệu tỉnh lại, lông mi dài và dày bao trùm mí mắt, biểu cảm khuôn mặt rất nhu hòa, chỉ dường như là đang ngủ thôi.

Anh cười khổ,có thể sẽ sống cả đời như người thực vật, đối với người trẻ tuổi thế này có chấp nhận được không…

Đợi lâu Phương Vân Dật cũng chưa tới Lăng Thịnh Duệ hơi do dự, liền tự ý bắt đầu cởi đồ lau người cho Phương Nhược Thần.

Đây là công việc phải làm sau khi Phương Nhược Thần biến thành cuộc sống thực vật. trước đây chuyện này, đều do anh và Phương Vân Dật cùng nhau làm, Phương Nhược Thần quá nặng, đối với người như anh thì không đủ sức, Phương gia lại không cho người trợ giúp. Nguyên nhân Phương Vân Dật cũng đã nói, Phương Nhược Thần rất nóng tính, nếu khi tỉnh lại phát hiện một người xa lạ đụng chạm vào thân thể mình, cậu ta nhất định nổi giận, mà đối với người bệnh mà nói, điều đó rất nguy hiểm.

Không còn cách nào khác, Lăng Thịnh Duệ đành nhận công việc này.

Vào toilet ôm một chậu nước nóng ra, anh bước tới gường, xốc chăn ra, bắt đầu giúp cậu **

(Kaze: nguyên văn nó vậy đó -_-, cùng tự suy diễn nào ~~)

Đồng phục bệnh nhân rất rộng, Lăng Thịnh Duệ một nút lại một nút cởi áo cậu, giật ra hai bên,thân thể thon dài hiện ra trước mắt.

Không biết tại sao, mặt anh có chút nóng.

Lúc bình thường có Phương Vân Dật ở đây, cho dù có đối mặt với thân thể xích lõa của Phương Nhược Thần, anh cũng không có cảm giác gì nhiều, nhưng bây giờ chỉ có hai người thôi, cùng một tình huống, thì cảm giác lại thay đổi.

Anh có cảm tưởng mình như một ông chú mắc bệnh biến thái vậy…

Bị ý nghĩ của mình làm phát lạnh, anh ngồi xổm xuống, áp chế các loại suy nghĩ trong đầu lại, nghiêm túc cởi quần áo cậu ra.

Không nhìn xuống nửa dưới của cậu ta, anh ngồi xuống, vắt khăn ướt trong chậu, bắt đầu tỉ mỉ lau thân thể  cho cậu.

Thân thể Trải qua hai cuộc phẫu thuật, anh cầm khăn trượt dọc xuống vết khâu trên bụng, Lăng Thịnh Duệ ép buộc mình không được chú ý quá, chỉ cần tập trung cái khăn mặt là được rồi. chỉ là, anh vẫn không kìm được mà run nhè nhẹ.

Ngay khi khăn mặt xẹt ngang qua bụng, thì Phương Nhược Thần vốn đang nằm yên trên giường bỗng có chút chuyển biến.

Tâm tình anh chấn động, vội ngẩng đầu nhìn, đường nhìn lại lơ đãng đảo xuống dưới thân cậu, sau đó lập tức vòng về, dừng ở nơi nào đó, trừng lớn hai mắt.

Có mấy lúc, phản ứng của anh lại rõ ràng như lúc này.

Thân dưới Phương Nhược Thần, “Thần nho nhỏ”  vốn phải là đang ngủ yên, không biết từ lúc nào đã dựng lên, hiên ngang thẳng tắp hướng thẳng trần nhà.

Cậu ta có phản ứng…