Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 3 - Chương 18: Coi như tôi chết rồi đi




“Được, vậy là tốt.” Lăng Thịnh Duệ vừa dứt lời, Chu Dực đột nhiên nói, ngòi dậy từ trên người anh.

Lăng Thịnh Duệ không hiểu nhìn y.

Trên măt Chu Dực là dáng cười quỷ kế tà ác vừa mới được thực hiện, ngồi bên cạnh anh, trong túi móc ra một cái bút ghi âm, ngón tay nhấn vào cái nút mở trên cây bút.

Chí một chút trầm mặc.

“Không nên tiếp tục trốn tránh tôi. Tôi thật sự yêu anh, không muốn phải tiếp tục vô ích mất thời gian nữa, anh hiểu không?”

“Được.”

“Vĩnh viễn cũng không bỏ đi?”

“Ừ.”

Lăng Thinh Duệ: “ …….”

(Kaze: há há há há há…..:v)

Đoạn đối thoại mới vừa rồi của họ được bút ghi âm pháp ra rõ ràng và không thiếu một chữ nào, nghe như thế nào cũng giống với lời thề tuyên thệ trong truyền thuyết tình yêu cả, Lăng Thịnh Duệ vừa nghe liền đỏ mặt, không biết làm gì nhìn biểu tình thỏa mãn của tên kia.

“Sao cậu có thể ghi âm lại chứ?”

Lăng Thịnh Duệ nghiến răng nghiến lợi. Làm mấy chuyện thế này, Chu Dực không thấy ngại sao?

Chu Dưc câu khóe môi lên: “ Đây là bằng chứng “kết hôn” của chúng ta, nếu có một ngày anh đổi ý trốn đi, tôi cũng có thể quang minh chính đại đi bắt anh về, đến khi đó nếu tôi có “nghiêm phạt” thế nào, anh cũng không có quyền phản kháng.”

Bỏ lại cây bút ghi âm vào trong túi, Chu Dực nghiêng người nằm bên cạnh anh, cười tủm tỉm nhìn anh,chỉ là dáng cười này nhìn thế nào cũng thập phần tà ác.

Thân thể anh cúng đờ, nhẹ nhàng xê dịch ra xa hơn.

Hiện giờ anh đã có thể chắc chắn, thằng nhãi Chu Dực này tuyệt đối không phải người tốt gì, y căn bản là lang sói đội lót cừu non mà, chính là loại người rất giỏi ngụy trang ấy.

(Kaze: thật sự thì trong QT đúng là để “thằng nhãi” đó:v, dù sao thì thúc cũng lớn hơn Chu Dực 8 hay 9 tuổi lận mà, kêu thằng nhãi cũng không quá:3)

Lăng Thịnh Duệ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm cửa sổ.

“Giận sao?” Chu Dực cười hỏi, từ góc nhìn của y, đường cong của chiếc cằm của anh thật sự rất đẹp.

Lăng Thịnh Duệ không để ý đến y.

“Thật sự giận sao?”

Chu Dực lần thứ hai hỏi, tâm tình càng thêm sung sướng, bộ dạng giận dỗi của người kia thật sự rất đáng yêu…

“Không có.” Trầm mặc một lát, Lăng Thịnh Duệ rầu rĩ đáp. Nói không giận là không đúng, chỉ là anh yếu thế Chu Dực, cho dù ngực có không thoải mái đến đâu cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

Chu Dực nhanh chóng bò lên giường, nằm kế bên, nắm tay anh: “ Tôi biết anh giận, nhưng anh có từng nghĩ qua, trong khoảng thời gian anh bỏ đi, tâm trạng của tôi thế nào không?”

Lăng Thịnh Duệ cúi đầu:  “Xin lỗi, tôi tưởng cậu quên tôi rồi.”

Biểu tình Chu Dực phức tạp nhìn anh: “ Tôi cũng đã từng thử bắt đầu lại, nhưng không có cách nào khác cả, một năm qua tôi cũng từng thử quen với người khác, nhưng rồi lại phát hiện ra vốn là không thể ngừng nhớ anh. Anh có biết đoạn thời gian đó tôi khổ sở thế nào không? Hầu như trong mỗi giấc mơ tôi đều thấy anh, đến khi tôi giật mình tỉnh lại, mới phát hiện xung quanh chỉ có một mình mình, anh có biết trong lòng tôi tuyệt vọng đến thế nào không?”

Lần thứ hai anh rơi vào trầm mặc. Lời Chu Dực làm anh có chút áy náy cũng có chút cảm động, một loại cảm giác không tên bắt dầu trào ra.

Có chút ngọt, có chút đắng…

“Tôi yêu anh, anh cũng có thể yêu tôi không?” Chu Dực nắm chặt tay anh, vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh.

Anh không biết phải trả lời y thế nào, đang chống lại ánh mắt tràn ngập nhu tình và chờ đợi của y thì nội tâm anh bỗng mềm xuống, hay là không phải Chu Dực chỉ nói suông, mà thật sự thích anh.

“Để tôi cố gắng thử xem…”

Trên mặt y liền tràn ra bộ dạng tươi cười rạng rỡ như bao giờ hết, mừng như điên ôm anh vào lòng, Lăng Thịnh Duệ không kịp thích ứng, có hơi giãy dụa một chút, nhưng rất nhanh không giãy nữa, sa vào trong ôn nhu vô hạn của Chu Dực.

Được ôm trong lòng, Lăng Thịnh Duệ cúi đầu.

Anh không dám nhìn vào biểu tình lúc này của Chu dực, cũng không muốn cho Chu Dực thấy.

Ánh sáng của chiếc nhẫn trên ngón áp út chiết xạ ra một loại ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng cao nhã. Lăng Thịnh Duệ nhìn nhìn một chút, lúc này mới phát hiện trên mặt nhẫn có khắc một dòng chữ.

Anh nhìn nửa ngày mới hiểu được ý nghĩa thật sự của dòng chữ kia.

Chu Dực và Lăng Thịnh Duệ, tình yêu vĩnh hằng….

(Kaze: sến vừa vừa thôi cha:v)

Nhìn nó, khóe miệng anh không nhịn được cong lên, đã nhiều năm qua, Chu Dực là người duy nhất đối tốt với anh như vậy, quan tâm cảm nhận của anh, cũng để anh trong lòng.

“Thế nào, thấy được rồi à, đây là bằng chứng chứng minh tôi yêu anh.”

Giọng nói ôn nhu của y truyền đến, anh ngẩng đầu, con mắt hơi hồng lên, từ trước đến nay anh ghét phải khóc, nghĩ rằng một người đàn ông mà khóc thì còn ra thể thống gì, à, ngoại trừ bị Phương Vân Dật làm cho sụp đổ một lần, thì đã nhiều năm rồi anh chưa từng khóc.

Anh chun mũi, anh áp chế dòng lệ sắp tuôn ra, cười nói với Chu Dực: “Tuy có hơi sai chút, nhưng tôi sẽ thử yêu cậu xem sao.”

Trán Chu Dực đụng vào trán anh, khoảng cách gần thế này khiến người đối diện đều cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Chu Dực trầm giọng nói: “ Để tôi yêu anh, anh cũng phải yêu tôi.”

Lăng Thịnh Duệ gật đầu:  “Ừ.”

Quan hệ người yêu của hai người, cứ như vậy đã xác định, bây giờ cho dù có ngồi xe, cũng hận không thể mua vé đôi (-_- kiếu so sánh gì vậy?), thế nhưng anh cũng dần nghĩ, cùng một người đàn ông nói chuyện yêu đương cũng không tệ lắm.

Nhất là với người đàn ông tốt như Chu Dực đây…..

Hôn nhân trước đây của anh phải nói là vô cùng rối bời, lộn xộn, nhưng bây giờ đã có Chu Dực, sở hữu những ưu điểm để bù đắp lại cho anh, Chu Dực ôn nhu, cũng không che giấu ý nghĩ – yêu thương, mỗi lần đều khiến anh trầm luân, anh dường như hồi tưởng về thời trẻ của mình, lúc đó anh cũng từng thầm yêu một người, nhưng đó lại là cơn ác mộng khó quên nhất cuộc đời anh, mà bây giờ, tình cảm mãnh liệt vốn đã thành tro do hiện thực tàn khốc một lần nữa bùng cháy lên, càng lúc càng mãnh liệt.

Anh nghĩ, mình có thể thật sự yêu Chu Dực được.

Từ sau khi xác nhận tình cảm, thì màn sinh hoạt ngọt ngào như kẹo của hai người bắt đầu, ngoại trừ Chu Dực có công việc ở công ty hoặc họp ban gì đó, còn lại đều về nhà rất đúng giờ, hai người dường như là một khi dính lại một chỗ là không tách ra được, dĩ nhiên sẽ tự nhiên rơi vào bể tình dục giọng với người yêu nhỏ bé của mình.

(Kaze: tui chém đó:v ra bão chưa???)

Hôm nay, một mình anh ngồi ở sofa xem TV.

“Kính Koong.”

Tiếng chuông cửa vang lên, anh nhìn lên đồng hồ treo tường, bây giờ là hai giờ chiều, Lăng Thịnh Duệ hơi không hiểu, theo lý mà nói hiện giờ Chu Dực phải ở công ty, sao về nhanh thế?

Đứng lên từ sofa, anh đi ra cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo. Đứng bên ngoài là một người nam mặc đồng phục cầm một gói bưu kiện.

Anh mở cửa, lễ phép cười hỏi:  “Xin hỏi, có chuyện gì không?”

“À, xin hỏi có phải là anh Chu Dực không ạ.” Ngay khoảnh khắc của được mở ra, cậu nhân viên vốn trên mặt là biểu tình mất kiên nhẫn tức thì bày ra bộ dáng chuyên nghiệp mỉm cười với anh, đưa gói kiện hàng cho anh.

Lăng Thịnh Duệ lắc đầu: “ Không, tôi không phải Chu Dực….”

“Đây là nhà anh Chu đúng không?” Không đợi anh nói xong, cậu nhân viên nôn nóng hỏi.

“Đúng.”

“Nếu vậy, phiền anh ký tên giúp tôi.”

“Ờ.”

Cầm lấy gói hàng, trở lại phòng khách, Lăng Thịnh Duệ ngó qua tên người gửi một chút.

Phương Nhược Thần….

(Kaze: anh này cứ như oan hồn đeo bám ý:v)

Phàn ứng đầu tiên của anh là muốn ném gói hàng kia xuống, nhưng lại áp chế xuống, Phương Nhược Thần đưa đến gói hàng này, nhất định không có ý gì tốt, nhất định là muốn báo thù anh và Chu Dực.

Tại sao?

Tại sao đã đến nước này rồi, Phương Nhược Thần vẫn không chịu buông tha cho anh?

Chăm chú nhìn gói hàng kia, anh nắm chặt tay, trong mắt toàn là lửa giận, anh hoàn toàn bị cậu chọc giận.

Anh luôn luôn nhẫn nại mà hành xử, nhưng bây giờ, anh không nhịn được nữa. Sinh hoạt của anh đang dần đi vào quỹ đạo, anh không muốn bị cậu phá hủy hạnh phúc mà anh mói có được này.

Do dự nửa ngày, anh quyết định không mở gói hàng, trực tiếp vứt lên bàn làm việc của Chu Dực, đó là đồ của y, anh không có quyền xem, bất quá anh sẽ dùng phương pháp của mình để giải quyết chuyện này.

Ngồi trên giường, anh cầm điện thoại, do dự một chút, cuối cùng ấn ra con số của một trong những người mà anh bị ép buộc phải học thuộc.

Đó là dãy số của Phương Nhược Thần.

Điện thoại chỉ mới reng được một hồi đã có người bắt máy, anh thậm chí còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần nữa. Không khỏi hơi buồn bực, lẽ nào Phương Nhược Thần đoán được anh sẽ gọi tới sao? Sao lại bắt máy nhanh thế này?

Lâu sau anh mới biết được, đó là bởi Phương Nhược Thần mang theo hai cái di động, mà một trong cái đó thì chỉ lưu một số của một người duy nhất, đó là anh….

“Alo, ai vậy?” Thanh âm lạnh lùng từ đầu dây bên kia truyền tới.

(Kaze: đm:v còn bày đặt “ai vậy” nữa chớ:v)

Âm thanh băng lãnh này, giúp anh lấy lại tinh thần, trầm giọng nói:  “Tôi, Lăng Thịnh Duệ, cậu là Phương Nhược Thần.”

Anh nỗ lực kiềm chế âm thanh của mình lại,nhưng vẫn là không được nó cứ run lên.

“Ồ, là anh à, tìm tôi có chuyện gì?” Bên kia trầm mặc một chút mới trả lời, dường như đang nhớ xem anh là ai, sau đó mới bừng tỉnh trả lời, loại khí thế ngạo mạn này làm Lăng Thịnh Duệ nghiến răng nghiến lợi.

(Kaze: bên kia ảnh đang cười tới ngoác mồm đó mà:3)

Anh không muốn vòng vo với cậu, trực tiếp vào đề:  “ Phương Nhược Thần, có phải cậu mới gửi cho Chu Dực một kiện bưu phẩm không?”

“Đúng”

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Không phải là chuyện của anh.” Mấy giây qua đi, Phương Nhược Thần lạnh ngắt trả lời.

(Kaze: ảnh đang ghen:3)

Anh cắn cắn môi dưới, hạ giọng nói:  “Trên thực tế là có đó, hiện giờ tôi và cậu ta đang ở chung, cũng đã xác định quan hệ rồi, tôi không muốn cậu phá hoại hạnh phúc của tôi, nên là… xin cậu đừng làm phiền bọn tôi nữa, tôi làm người ở trong nhà cậu lâu như vậy, thậm chí còn bị hai anh em cậu… đó đều là ác mộng của tôi, cậu muốn tôi trở lại với sinh hoạt như thế, tuyệt đối không có khả năng, dù chuyện gì tôi cũng sẽ không về với hai người, nên là buông tha cho tôi đi, coi như là cậu làm việc thiện đi.”

Ngữ khí của anh gần như là cầu xin, có chút kích động, nắm chặt lấy ống nghe, ngón tay trắng bệch cả ra.

Chỉ là sau khi anh nói xong, bên kia lại không đáp lại, anh cũng chỉ trầm mặt theo, đợi cậu trả lời, anh ức chế xung động muốn cúp luôn điện thoại. Anh thầm cảnh báo trong lòng, không được trốn tránh, không được trốn…

(Kaze: ảnh đang tức giận:3)

“Anh nghĩ đoạn thời gian chúng ta ở chung, đều là ác mộng của anh?” Đợi nửa ngày, giọng nói như hầm băng ngàn năm của Phương Nhược Thần mới truyền đến.

(Kaze: ảnh tổn thương qá mà thành như thế:v)

“Đúng.”Anh không chút do dự trả lời.

“…..”

Lại trầm mặc.

(Kaze: ảnh đang kềm chế:3 Trạch: m khỏi chú thích -_-)

“Vậy anh muốn tôi dừng lại… không quấn lấy anh nữa? Trả tự do cho anh?”Phương Nhược Thần tiếp tục hỏi, ngữ khí không hề sợ hãi, chùn bước.

“Đúng.” Lăng Thịnh Duệ bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào chốt mở điện thoại, đèn trên đó vẫn chớp, biểu hiện cuộc trò chuyện vẫn đang được tiếp tục, anh mới nhỏ giọng mà kiên định nói:  “ Coi như tôi chết rồi đi, trên thế giới này không có tôi, như vậy cậu sẽ thấy thoải mái hơn.”