Hai người đứng mặt đối mặt với nhau, Lăng Thịnh Duệ cúi đầu xuống, dán mắt xuống mặt đất, anh không dám nhìn vào cái vật trong tay mình, càng không dám ngẩng đầu nhìn mặt Phương Nhược Thần, mặc dù như thế, anh vẫn cảm thấy được đường nhìn tràn ngập tính xâm lược, khiến anh giống như đang ngồi trên đống lửa, toàn thân không tự tại.
Nếu như một lát Phương Nhược Thần dám làm chuyện gì đó, vậy cứ nhân trước lúc cậu ta thực hiện được mục đích đánh ngất cậu ta, sau đó chạy trốn…
Lăng Thịnh Duệ vừa giúp Phương Nhược Thần “tẩy rửa” bộ vị chủ chốt một cách máy móc, vừa âm thầm nghĩ ngợi. Tuy rằng anh biết sức lực của bản thân so với với thể lực của Phương Nhược Thần thì khoảng cách kém xa, nhưng đối phó với một người bị thương cả hai tay, anh vẫn còn tự tin lắm, dù sao thì nhiều năm kiên trì luyện tập không ngừng nghỉ này cũng không phải là uổng phí.
Tuy nhiên, Phương Nhược Thần chỉ là không ngừng thở dốc, nhưng lại thủy chung không có một động tác lấn tới.
Hai người từ đầu đến cuối duy trì một khoảng cách nhất định, rất gần, nhưng lại không bị đánh gãy.
Trong lòng Lăng Thịnh Duệ càng ngày càng khẩn trương, tựa như đang dần dần nhích sát đến một ngọn lửa đang hừng hực cháy kịch liệt, tuy rằng lòng anh đang nóng như lửa đốt, nhưng trước khi bị ngọn lửa ấy đốt mất, anh lại không thể rút thân.
“Động, động tác nhanh một chút…” Hai tay Phương Nhược Thần đặt trên vai Lăng Thịnh Duệ, cằm đặt tại gần hõm vai, thở dốc một cách gấp gáp.
Hơi thở cực nóng từng đợt phả vào một bên gáy của Lăng Thịnh Duệ, khoan sâu vào tai anh, thậm chí cả cổ áo, có hơi ngứa, phảng phất như một bàn tay vô hình đang nhẹ nhàng vuốt ve, liên lụy đến cả tim anh cũng bắt đầu có đôi chút bạo động lên.
Lặp lại một động tác trong thời gian khá lâu, hai tay Lăng Thịnh Duệ đã sớm bị đau nhức vô tận.
Mục đích của Phương Nhược Thần đã rõ như ban ngày, thế nhưng anh lại không biết giải quyết như thế nào cả… Nếu như dừng lại vào lúc này, Phương Nhược Thần tuyệt đối sẽ trực tiếp đè anh xuống cưỡng **** ngay tại đây.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Lăng Thịnh Duệ cảm thấy quả thực dài lê thê như cả thế kỉ. Hô hấp của Phương Nhược Thần ngày càng trở nên nhanh hơn, hơi thở ẩm ướt nóng ấm đánh vào trên má Lăng Thịnh Duệ, ngưa ngứa, cũng có đôi chút gợi cảm đánh động nhân tâm…
Thời điểm phun trào, Phương Nhược Thần hồ như đã hoàn toàn áp lên trên thân Lăng Thịnh Duệ, Lăng Thịnh Duệ vốn đã là bị biến cố đột ngột khiến cho sốc đến ngốc ra, đầu óc cứ như máy móc, lại thêm sàn nhà tắm bởi vì dính nước mà trở nên trơn trượt, cho nên nhất thời mất thăng bằng, ngã thẳng cả người về phía sau.
Tiếng va đập nặng trịch vang lên, cả hai song song ngã xuống, sau lưng Lăng Thịnh Duệ đổ ầm trên đất, bị va đập đến trước mắt tối sầm. Mà Phương Nhược Thần thì trực tiếp ép lên người anh, cơ thể nặng hơn trăm cân (1 cân = 600g) lại cộng thêm lực đập tiếp đất cường đại, cơ hồ đã bị chấn động mạnh đến mức ngất ngay tại chỗ.
Dòng nước ấm nóng phun ra từ vòi sen, rót chảy trên thân thể hai người.
Túi nhựa trên tay phải của Phương Nhược Thần đã rách ra, một nửa còn đang rối lại trên cánh tay cậu, một nửa treo trên công tắc của vòi sen.
Có được tấm thảm người là Lăng Thịnh Duệ đây, Phương Nhược Thần không hề chịu chút thương tích gì, nhưng đến lúc ý thức được tình trạng xảy ra vừa nãy, cậu không hề leo khỏi người đứng dậy.
Bất thình lình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến cậu trong lòng mừng rơn.
Tuy rằng không biết tiếp theo đây phải làm cái gì, nhưng tình huống hiện tại là hoàn toàn bất ngờ, đồng thời cũng là mong ước bao lâu trong đầu cậu.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, Phương Nhược Thần hoàn toàn dựa lên trên thân thể Lăng Thịnh Duệ.
Một cảm giác thật là ấm áp…
Phương Nhược Thần thỏa mãn nhắm mắt lại.
Dòng nước chảy tỉ mỉ trôi rửa đi bọt xà phòng trên cơ thể Phương Nhược Thần, cũng làm ướt mất quần áo của Lăng Thịnh Duệ, mà bó băng trên tay phải Phương Nhược Thần lại không thể tránh được bị nhúng nước, bất quá cậu cũng không quan tâm.
Sau một lúc ngắn bị va đập mạnh, thời điểm thần trí không thanh tỉnh qua đi, Lăng Thịnh Duệ đang dần hồi phục trở lại, bị cảnh tượng trước mắt dọa đến thót tim.
Phương Nhược Thần nằm đè lên người anh!
Sau lưng là một cơn đau vô cùng lớn, từ phần gáy đến tận đốt sống cuối cùng là phần cuối xương chậu phát nhức, cứ lưu chuyển khắp nơi bên trong thân người. Lăng Thịnh Duệ ngược lại nhăn mặt, nơi nào đó từng bị Phương Vân Dật tàn phá dường như lại nứt ra, toàn thân trên dưới lại còn đau đớn không ngừng, cơ thể cứ như bị vỡ ra từng mảnh, cảm giác có chút… không được rõ ràng.
Trước mắt Lăng Thịnh Duệ có hơi tối lại.
Cố sức chống đỡ bản thân tránh khỏi hôn mê, Lăng Thịnh Duệ cắn răng đẩy Phương Nhược Thần đang nằm đè lên người mình, đối phương thì trái lại không hề động đậy.
Phương Nhược Thần dường như bất tỉnh nhân sự rồi…
Lăng Thịnh Duệ nhất thời vẻ mặt hắc tuyến, một chuỗi chuyện loạn hết cả lên cứ liên tục phát sinh, anh có chút không ứng phó kịp.
Đầu tiên là Phương Vân Dật cường bạo mình, sau đó là đến Phương Nhược Thần mang hai cái tay bị thương một cách khó hiểu, còn anh thì bị Phương Nhược Thần kéo đến làm “bảo mẫu” kè kè bên người, đầu tiên là đút cậu ta ăn cơm, sau lại còn bị cậu ta bắt đến tắm giúp, giúp cậu ta “đánh súng” không nói, lúc cuối cùng không hiểu sao lại bị cậu ta đè ra trên sàn nhà tắm.
Suy nghĩ đang trôi dạt, Lăng Thịnh Duệ cảm thấy bản thân giống như đang ở trong một giấc mơ vậy, nhưng sự đau nhức toàn thân lại nói cho anh biết một cách vô cùng rõ ràng rằng đây chẳng phải mơ.
Chỉ là, có tồn tại một loại hiện thực phi lý thế này sao?
Lăng Thịnh Duệ bây giờ bất luận là thể chất hay tâm lý đều cảm thấy cực kì thống khổ, mà Phương Nhược Thần trái lại vừa khéo tương phản.
Cậu cảm thấy có chút lâng lâng như trên mây…
Dưới thân, thân thể ấm áp của người đàn ông kia tản mác hơi ấm nóng, tuy rằng đã cách một tầng vải vóc, nhưng chỉ càng cảm thấy ám muội thêm.
Đèn điện nhà tắm rải trên sàn, sáng trưng đến mức đôi lúc chói mắt, cả hai người im lặng nằm trên mặt đất, toàn bộ căn phòng chỉ còn lại tiếng nước rào rào chảy, từ trên thân hai người chảy xuống mặt sàn, thuận theo sàn nhà tắm láng bóng cuộn lại vào cống thoát nước ở một bên, từ khắp bốn phía nó mà hình thành một vòng xoáy nhỏ.
Bầu không khí ngoài hòa hợp một cách thần kỳ, nhưng ở giữa hai người thì lại bí mật dâng trào.
Vật gì đó vốn dĩ nên mềm rũ xuống dần trở nên cương cứng, tì lại ở nơi giữa hai chân Lăng Thịnh Duệ, cảm giác ngày càng rõ ràng hơn.
Lăng Thịnh Duệ cứng ngắc thân thể.
Phương Nhược Thần đang giả vờ ngất…
Một cơn lửa giận chẳng biết từ đâu đến, trong nháy mắt đã bắt đầu chạy loạn cả lên.
Một khắc tiếp theo, Phương Nhược Thần bị anh một chân đá khỏi trên người xuống, cũng không biết là anh lấy sức lực từ nơi nào đến.
Phương Nhược Thần kêu đau một tiếng, cuộn cả người lại trên sàn, ngã về một bên, vẫn không nhúc nhích.
Lảo đảo người mà bò dậy, Lăng Thịnh Duệ xoay người bỏ đi, cuối cùng lại vì bộ dáng lúc này của Phương Nhược Thần mà nảy sinh chút không đành lòng, đi đến cửa phòng tắm xong thì quay người trở lại.
“Này, cậu không sao đấy chứ.” Lăng Thịnh Duệ ngồi xổm trước mặt Phương Nhược Thần, đẩy đẩy vai cậu, nhỏ giọng hỏi.
Phương Nhược Thần không trả lời, đối lưng với anh, cơ thể cao to cuộn cả lại, hơi hơi run rẩy, thế nhưng lại có vài tiếng rên đau rít qua kẽ răng.
Lăng Thịnh Duệ nhất thời lo lắng, lúc nãy anh nhất thời bực tức mà đá Phương Nhược Thần một phát, nhưng không biết là đã đá trúng chỗ nào, nếu thương tổn đến nơi hiểm yếu thì phiền phức rồi đây.
“Này, cậu không sao đấy chứ.” Phương Nhược Thần tăng thêm âm lượng, ngữ điệu có đôi chút lo hơn.
Phương Nhược Thần vẫn như cũ không trả lời anh, được một lúc sau, thì hai tay chống đỡ mặt sàn, chậm rãi đứng trở lên.
Lăng Thịnh Duệ vội vàng đến đỡ cậu, nhưng lại bị dùng sức đuổi ra, hai tay ngượng ngùng mà dừng trên không trung.
Phương Nhược Thần miễn cưỡng đứng vững, ngẩng đầu mình lên, sắc mặt bệch trắng, hung tợn mà nhìn chằm chằm anh, hai mắt rực đỏ, gương mặt anh tuấn lúc này đã trở nên đôi chút vặn vẹo, giống như đang phải chịu đựng một loại khổ sở kịch liệt nào đó.
Lăng Thịnh Duệ trong lòng cả kinh, cái dáng vẻ thống khổ này, hẳn không phải…
Lăng Thịnh Duệ có hơi khiếp sợ nuốt nuốt nước miếng, đang nghĩ xem tiếp theo đây bản thân anh có phải sẽ bị Phương Nhược Thần hành hạ đến chết hay không, bởi vì cú đá lúc nãy của anh, mười phần thì hết tám, chín phần đã đá trúng cái nơi trọng yếu nhất của đàn ông của Phương Nhược Thần, hơn nữa lỡ không may là đã phá mất cái cái duy trì nòi giống của Phương Nhược Thần mất rồi!
Hai chân Lăng Thịnh Duệ mềm nhũn, xoay người muốn chạy.
“Anh mà dám bước thêm bước nữa, tôi đây đánh gãy chân anh.” Âm thanh ngập tràn tử khí vang lên sau lưng anh, có hơi yếu ớt, nhưng lại mang theo lực uy hiếp không thể làm ngơ.
Lăng Thịnh Duệ cứng người, bàn chân vừa nhấc lên dừng tại không trung, trì trệ không cách nào hạ xuống, động tác xem ra có chút buồn cười.
Một cánh tay thon dài từ sau lưng vươn tới, đặt ngay trên vai anh.
Một cảm giác áp bức khó hiểu dâng lên sau lưng anh, xông thẳng lên đỉnh đầu, Lăng Thịnh Duệ chấn động, thiếu chút nữa trực tiếp ngã sụp xuống.
Lần này thì hết rồi, mình nhất định sẽ bị Phương Nhược Thần phanh thây mất…