Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 2 - Chương 41: Trả thù




“Ồ.” Phương Nhược Thần nghe xong, chỉ thản nhiên ứng lại một tiếng, không trả lời, cũng chẳng có biểu hiện gì khác. Lăng Thịnh Duệ nhìn không ra biểu cảm trên mặt cậu, trong lòng nháy mắt cảm thấy thấp thỏm không yên, mình hỏi như thế, có phải có hơi đột ngột không.

“Ờ… nếu như không có việc gì nữa thì… tôi đi trước đây.” Lăng Thịnh Duệ trong lòng khó nắm bắt được gì, nhỏ giọng nói một câu, xoay người liền đi.

“Gượm đã.” Phương Nhược Thần gọi anh lại. “Anh thật sự muốn có việc làm đến thế hử?”

Lăng Thịnh Duệ gật gật đầu.

Phương Nhược Thần hai tay đút túi quần, nhắm mắt suy nghĩ, “Nếu anh thật sự muốn tìm việc thì… sao không đến công ty của tôi nhỉ.”

Lăng Thịnh Duệ vốn nghĩ đã hết hy vọng rồi, nhưng nghe cậu nói như thế, có chút mừng rỡ. Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu là công ty của Phương Nhược Thần, vậy trên cơ bản bọn họ vẫn còn gặp mặt nhau, nên anh lại thấy hơi lưỡng lự. Vốn dĩ chỉ cần ở cùng hai anh em nhà họ Phương một buổi tối thôi là anh đã đủ đau đầu, đằng này ngay cả khi Phương Nhược Thần đi làm mà cũng phải ở cạnh cậu ta, chỉ nghĩ tới thôi cũng đã khiến anh đủ khó chịu rồi.

Phương Nhược Thần dường như nhìn thấu sự do dự của anh, trong mắt hiện lên một tia giận dữ, lạnh lùng bảo, “Lẽ nào anh không muốn?”

Lăng Thịnh Duệ bị ngữ điệu lạnh tanh ấy dọa run người, vội đáp, “Không, không có.”

“Vậy tại sao anh cứ trưng ra cái bộ mặt không chút cam tâm tình nguyện đó thế hả?”

“Không có mà, tôi rất là sẵn lòng đấy chứ.” Lăng Thịnh Duệ cười rất chi là gắng gượng.

Phương Nhược Thần không muốn cùng anh tranh luận thêm nữa, nên chỉ bâng quơ bảo, “Vậy anh cứ nghỉ ngơi một ngày hôm nay đi, mai bắt đầu lên công ty làm việc.”

Lăng Thịnh Duệ có chút kinh ngạc, “Có hơi gấp quá không vậy.”

Phương Nhược Thần gợi lên khóe miệng, châm chọc, “Vậy anh muốn đợi tới chừng nào? Qua hết năm luôn mới làm à?”

“Ơ, ý tôi cũng không phải thế…”

“Vậy thì quyết định rồi đấy, ngày mai anh bắt đầu đi làm, chiều nay tôi sẽ cho người gửi anh vài bộ quần áo phù hợp với công việc, anh cứ thử trước, nếu thấy không hợp thì tôi tìm người tới may riêng một bộ.”

Lăng Thịnh Duệ cấp tốc xua tay, “Không, không cần đâu, chỉ cần vừa người là được rồi, không cần phải phiền phức như thế.”

Bộ dáng lo sợ thành khẩn của anh thật đáng yêu, lòng Phương Nhược Thần có chút ấm lên, giữ chặt cằm anh, ngay lúc anh chưa kịp đáp lại thì nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái.

Tất cả mọi động tác của Lăng Thịnh Duệ phút chốc đều dừng lại, toàn thân như hóa đá.

Nụ hôn không kéo dài, môi hai người chỉ chạm vào nhẹ hẫng rồi buông ra ngay. Nhưng cái cảm giác ấm nóng và mềm mại kia dường như vẫn còn phảng phất trên môi Lăng Thịnh Duệ. Anh, lần đầu tiên phát hiện một kẻ vốn có tính cách sắt đá như Phương Nhược Thần cũng có một đôi môi mềm mại tới như vậy, khác với những lần cưỡng hôn anh lúc trước, đây hoàn toàn là hai loại cảm nhận khác nhau.

Tim Lăng Thịnh Duệ đập nhanh hơn, sau đó anh đột ngột ý thức được chính mình lại liên tưởng tới những chuyện như vậy, nhất thời cực kì lúng túng.

Kết thúc nụ hôn trộm, Phương Nhược Thần hơi nheo lại mắt, nhìn chằm chằm sắc mặt hơi ửng hồng của Lăng Thịnh Duệ, sự ngượng ngập mà quẫn bách của anh. Tất cả đều khiến cậu muốn làm những chuyện xấu xa hơn thế nữa.

“Vậy tôi tới công ty trước nhé.” Phương Nhược Thần quay trở lại gương mặt lãnh đạm như ban đầu, từ bên người Lăng Thịnh Duệ mà bước qua, đi được vài bước, lại quay đầu lại, “Đừng tắt điện thoại, chờ lúc bộ vest được gửi tới, tôi sẽ gọi cho anh.”

Lăng Thịnh Duệ gật gật đầu, vẫn chưa hoàn hồn từ nụ hôn lúc nãy, đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn giống một chú cún to xác.

Phương Nhược Thần cười, xoay người rời đi.

Lăng Thịnh Duệ đứng ngây ra ở cửa một hồi, bất đắc dĩ thở dài, sau đó quay trở về phòng của mình, nhưng tới cuối hành lang lại đụng phải nụ cười lạnh lẽo của Phương Vân Dật.

Tim đập một tiếng “thịch”, Lăng Thịnh Duệ cúi đầu muốn vượt qua người Phương Vân Dật, nhưng lại bị Phương Vân Dật giơ tay ngăn lại.

“Anh tài thật, anh trai tôi lạnh lùng như thế cũng bị anh làm cho mềm lòng.” Ngữ điệu Phương Vân Dật châm chọc.

Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cậu một cách lo ngại, anh không biết mình nên trả lời cậu ta thế nào. Bất luận mình có nói gì, thì đều cũng không thay đổi được sự thật, anh – Lăng Thịnh Duệ hiện tại toàn bộ trên đầu dưới chân đều là một thằng đàn ông dựa vào “thân xác” để kiếm cơm.

Phương Vân Dật ngày càng lại gần anh, Lăng Thịnh Duệ không thể không lùi về sau vài bước. Đương lúc lưng anh đụng phải mặt tường lạnh ngắt, hai tay Phương Vân Dật vươn tới chặn ngay hai bên người anh. Anh bị vây giữa hai tay Phương Vân Dật, không có cách nào trốn chạy.

“Anh có thể cho tôi biết, anh đã bẻ cong ông anh trai-thẳng-thích-gái-xinh-ngực-to của tôi như thế nào hả?”

Mặt Phương Vân Dật nhích ngày càng gần, giống như sắp dán vào mặt anh tới nơi. Hai người cao xấp xỉ nhau, Lăng Thịnh Duệ trông còn to con hơn một chút, nhưng đứng trước Phương Vân Dật khí thế bức người, lại giống như một con thú nhỏ bị sói xám lớn bắt nạt vậy.

“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.” Lăng Thịnh Duệ nghiêng mặt, nhỏ giọng đáp.

Phương Vân Dật nắm lấy cằm anh, ép anh ngẩng lại đầu. Lăng Thịnh Duệ cắn môi, từ trong đôi mắt căm giận của Phương Vân Dật lại thấy khuôn mặt tràn ngập kinh sợ của chính mình, nhu nhược, vô năng.

“Hừ, anh không biết ư? Vậy lúc anh dạng chân quyến rũ anh trai tôi, anh có đang biết mình đang làm gì không?”

Lời của Phương Vân Dật nói thật khó nghe, Lăng Thịnh Duệ có chút tức giận, nhưng vẫn nén xuống cơn tức, thấp giọng cầu xin, “Xin cậu đừng như vậy, tôi thật sự không hiểu cậu đang nói cái gì.”

Phương Vân Dật bình thản liếc nhìn anh, đột nhiên cảm thấy vẻ mặt tuấn mỹ mà bản thân đã từng say đắm cũng chẳng đẹp đến mức hút hồn như cậu tưởng. Bộ dạng nao núng rụt rè của Lăng Thịnh Duệ lúc này, cậu càng nhìn càng không vừa mắt. Khi một người thích một người khác, thì nhìn cái gì cũng thuận mắt, nhưng khi cảm giác ấy đã chuyển thành thù ghét, thì những điều ta đã từng cảm thấy hấp dẫn nay có thể lại chuyển thành lý do để căm hận, ghê tởm.

Phương Vân Dật lùi về sau, kéo dãn khoảng cách giữa hai người, vẻ mặt ghét bỏ, “Bộ dạng dối trá này của anh, thật khiến tôi buồn nôn.”

Dứt lời, đầu cũng không ngoảnh lại, rời đi.

Tự dưng lại bị coi thường, Lăng Thịnh Duệ bất đắc dĩ mà cười khổ, tuy đã sớm quen với những chuyện như thế này, nhưng anh vẫn sẽ có cảm giác tổn thương.

Lăng Thịnh Duệ trở về phòng mình, kéo rèm cửa sổ, bên ngoài, ánh nắng rực rỡ của những ngày đông đang rọi đến, tuy cách nhau một lớp thủy tinh lạnh lẽo, nhưng lại cực kì ấm áp. Lăng Thịnh Duệ không khỏi hơi nheo lại mắt, ngẩng đầu lên, ngắm nhìn mặt trời đang từ từ lên cao, xua tan đi tính khắc nghiệt của thời tiết, vầng thái dương ánh vàng ấy bây giờ trông hiền hòa đến bất ngờ.

Tâm trạng vốn dĩ phiền muộn của Lăng Thịnh Duệ bỗng chốc đã tươi tỉnh hẳn.

Thoải mái duỗi người một cái, Lăng Thịnh Duệ nhìn lên bầu trời trong xanh, sau đó kéo lại rèm, bước đến trước tủ áo, từ bên trong móc ra một bộ quần áo mặc thoải mái một chút, thay vào.

Bây giờ anh rảnh rỗi cả ngày, rỗi đến phát sợ, nên anh định sẽ đến hiệu sách tìm một ít quyển để đọc.

Vì đang trong thời gian làm việc, nên trên đường ít người và xe hơn. Lăng Thịnh Duệ biết cách nhà họ Phương không xa là hiệu sách lớn nhất thành phố, anh quyết định đến đó xem thử.

Bầu không khí trong cửa hiệu còn tốt hơn so với tưởng tượng của anh. Kể từ lúc anh vì bị vu cáo là quấy rối học sinh mà bị tước bằng giáo viên, anh chưa từng bước vào hiệu sách lấy một lần. Ngây người đứng trong hiệu sách, anh bỗng dưng hoải niệm những tháng ngày trên bục giảng, những gương mặt vui tươi hồn nhiên của học trò, luôn luôn là điều anh quý nhất. Nhưng đến cuối cùng, lại đều bởi những lời đồn đãi mà nét vui tươi ấy đã biến thành khinh thường và cảnh giác, chuyện cũ tưởng như chỉ mới xảy ra hôm qua, chớp mắt đã trôi qua lâu đến vậy rồi. Lăng Thịnh Duệ chỉ có thể bóp cổ tay thở dài.

Nhân viên bán hàng của hiệu là một cô gái dễ thương có mái tóc ngắn khỏe khoắn, mắt thấy Lăng Thịnh Duệ đứng ngây ra một chỗ, liền đi tới cười hỏi, “Xin hỏi quý khách, anh muốn tìm loại sách nào?”

Lăng Thịnh Duệ hoàn hồn, cười với cô, “Xin hỏi gần đây có cuốn tiểu thuyết nào hay không?”

Cô bé bị ngoại hình tuấn mỹ của anh hấp dẫn, lúc nhìn thấy nụ cười của anh thì còn cảm thấy choáng váng hơn. Đây vẫn là lần đầu tiên trong đời cô bé thấy một người đàn ông hoàn hảo thành thục đến thế này, sửng sốt mấy giây, mới đầu óc mơ màng mà chỉ một giá sách cách đó không xa, “Nếu anh tìm tiểu thuyết, thì bên đó đều là sách mới ra cả.”

“Cảm ơn.” Lăng Thịnh Duệ mỉm cười gật đầu với cô, xoay người đến bên giá sách kia, chỉ lưu lại một cô nhóc đang bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo đứng yên tại chỗ, hai tay ôm lại trước ngực, vẻ mặt si mê nhìn chằm chằm bóng lưng cao to của anh.

Sau khi đã chọn xong cuốn tiểu thuyết mình tương đối hứng thú, Lăng Thịnh Duệ liền đem nó đến quầy thu ngân tính tiền, nhưng trên đường tới thì thấy được giá sách “Nhạc phổ” cách đó không xa, thế là dừng lại, do dự một hồi, đổi hướng đi, bước tới bên đó.

Lăng Thịnh Duệ liếc mắt một cái đã thấy được cuốn sách những bài chọn lọc cho ghi ta được dán nhãn “Danh mục đề cử”, ngay lập tức giơ tay ra lấy. Nhưng ở bên cạnh anh, một cánh tay khác cũng đồng thời hướng về quyển đó, hai người dường như cùng lúc chạm vào cuốn sách.

Lăng Thịnh Duệ nhất thời sửng sốt, người bên cạnh thì không chút do dự mà giật lấy từ trong tay anh, lạnh nhạt bảo, “Của tôi thấy trước rồi.”

Trong lòng Lăng Thịnh Duệ hơi kinh ngạc, giọng nói này, nghe thật quen…

Anh vô thức nghiêng đầu sang, nhìn kẻ đang nói.

“Nhìn cái gì…” Người kia phun một câu độc địa cho tới lúc nhìn thấy mặt Lăng Thịnh Duệ thì ngừng, hai mắt mở to, dường như không dám quá khẳng định mà nhìn chằm chằm mặt anh mấy chục giây, sau đó chần chừ, “Là ông.”

Lăng Thịnh Duệ vốn dĩ cũng có hơi bất ngờ, song rất nhanh đã đổi thành vẻ mặt tươi cười, “Là tôi, không ngờ lại gặp cậu ở đây.”

“Hừ.” Người kia hừ mũi, xoay đầu đi, không thèm quan tâm anh làm gì.

Lăng Thịnh Duệ cũng không để bụng, vẫn vẻ mặt tươi cười mà nhìn người kia, trên dưới đánh giá một lượt, “Đã lâu không gặp, cậu ốm hơn nhiều rồi, chắc là không có đi làm mấy cái công việc kia nữa.”

Cậu trai trước mắt, mặc một cái áo tay dài màu trắng và quần jean xanh nhạt. Một sự kết hợp đơn giản, mặc lên người cậu ta tương đối ổn, trông như hình ảnh cậu trai hàng xóm nhà bên, thân người cao ráo, khí chất xuất chúng, lại cộng thêm khuôn mặt tuấn tú có thể so với minh tinh thần tượng thời nay, đôi mắt khá là quyến rũ, so với cái tên côn đồ lang thang nơi đầu đường xó chợ lúc trước đã từng cướp tiền anh, thực sự là một trời một vực. (K: Nếu không nhớ nhân vật này là ai thì mời mọi người xem lại quyển hai, chương 12 ^^, lúc Chu Dực cứu Lăng Thịnh Duệ khỏi một đám côn đồ ấy)

Sự thay đổi này khiến Lăng Thịnh Duệ rất vui.

Ánh nhìn âm trầm của cậu trai liếc về hướng anh, “Bớt lo chuyện bao đồng đi, ông nghĩ ông là ai?”

Khóe miệng Lăng Thịnh Duệ càng giương càng cao, “Đúng đúng đúng, tôi không quản nổi cậu, tôi chỉ thấy mừng cho cậu cải tà quy chính thôi.”

“Biến.” Cậu trai tàn bạo liếc anh, “Đừng có mà lôi kéo làm quen với tôi.” Dứt lời, liền đẩy người Lăng Thịnh Duệ ra để giật lấy “chiến lợi phẩm”, đầu cũng không ngoảnh mà đi đến phía quầy thu ngân.

Nhìn theo bóng dáng giận đùng đùng của cậu ta, Lăng Thịnh Duệ xoa xoa cái vai có hơi đau, cười cười lắc lắc đầu. Cái tên nhóc này, tính tình thật không phải vẫn tệ như trước ấy chứ. Lăng Thịnh Duệ đối với những người bản thân mình tự cho là trẻ con, độ bao dung luôn cao đến mức làm người ta trố mắt, cho nên mặc dù là một bụng lòng tốt bị người ta lạnh nhạt, trong lòng anh cũng chẳng có tí gì không vui, mỉm cười xoay người, tiếp tục chọn sách.

Lúc ra khỏi hiệu sách, Lăng Thịnh Duệ nhìn một túi sách to trong trong tay mình, có chút hoài nghi không biết có phải mình mua nhiều quá rồi không. Sau khi mua một vài cuốn tiểu thuyết dày dày, cùng với cuốn sách về dương cầm nhưng tương tự như cuốn của cậu trai lúc nãy, anh thậm chí còn chọn thêm một cuốn những bài nhạc cho ghi ta. Tuy rằng lúc còn trẻ rất cuồng nhiệt đối với các loại nhạc cụ này, nhưng anh không đụng chạm tới chúng nó đã vài năm nay rồi.

Bất quá, thỉnh thoảng chơi nhạc, ắt hẳn cũng đủ để điều chỉnh một chút về tâm trạng…

Lăng Thịnh Duệ sờ sờ cằm, phòng sách ở nhà họ Phương có một cây dương cầm lớn, khá là đẹp và quý giá, nhưng lại chỉ là một vật trưng bày mà thôi. Lăng Thịnh Duệ lúc trước quét dọn ở đó một thời gian, đã từng có ý định mở cái nắp đậy phím ra, nhưng cuối cùng vẫn sợ Phương Nhược Thần phát hiện nên thôi.

Có lẽ, nếu bây giờ anh đề xuất yêu cầu muốn chơi cây đàn kia, Phương Nhược Thần hẳn là sẽ đồng ý nhỉ…

Hôm nào rảnh thì đi mua cây ghi ta luôn. Lăng Thịnh Duệ càng nghĩ càng hưng phấn, tâm trạng vốn dĩ nặng nề nay lại được thổi luồng không khí mới, khiến anh lần đầu tiên không còn thấy tuyệt vọng với cuộc sống này nữa.

Con đường vào đông mang không khí lạnh lẽo, cây cối hai bên đường cũng trụi lũi một mảnh. Chỉ là, đắm chìm trong ánh mặt trời rực rỡ, cảm giác đơn điệu và quạnh quẽ cũng bị xua tan đi, một lần nữa nhuộm lên những sắc màu bắt mắt. Ngay cả những gương mặt lạnh nhạt của người đi đường cũng trở nên đẹp đẽ hơn.

Lăng Thịnh Duệ hít thật sâu một hơi, tâm tình nhất thời tốt lên nhiều.

Tuy nhiên anh không bao giờ ngờ tới, tâm trạng tốt đẹp của anh chỉ sau vài phút nữa sẽ hoàn toàn bị đẩy xuống mười tám tầng địa ngục…

Hướng đi của hiệu sách cùng hướng với cái siêu thị Lăng Thịnh Duệ thường lui tới, cho nên đường về nhà cũng chung một đường. Lúc Lăng Thịnh Duệ đi về, lại đi ngang qua cái hẻm bị cậu thanh niên kia “đánh cướp”. Dừng lại vài bước, Lăng Thịnh Duệ bị lôi về kí ức của ngày đó, tuy là không mấy vui vẻ, nhưng Lăng Thịnh Duệ vẫn hơi nhếch khóe miệng lên.

Anh nhớ tới cậu trai cầm đầu đám cướp đó lúc này thì bộ dạng đã giản dị nhiều, cùng với sự xuất hiện cực kì đúng lúc của Chu Dực giúp anh miễn một trận đòn đau.

“Chu Dực…” Lăng Thịnh Duệ lẩm bẩm cái tên quen thuộc nhưng cũng xa lạ này, trong đầu hiện ra một gương mặt điển trai luôn mang ý cười dịu dàng, anh hồi tưởng ngày đó ở trong nhà người đàn ông kia, lời biểu lộ trực tiếp lại có chút rõ ràng của đối phương, trên mặt nhất thời nóng hổi.

Sao tự dưng lại nhớ tới chuyện này làm gì?

Lăng Thịnh Duệ cười lắc đầu, dạo gần đây mình quái lạ thật. Lẽ nào tuổi đã lớn, bắt đầu hoài niệm chuyện xưa rồi?

Lăng Thịnh Duệ bị ý nghĩ của mình làm rợn gáy, lời đùa này hơi lạnh rồi…

Quay đường nhìn trở về, Lăng Thịnh Duệ tiếp tục tiến bước, nhưng chưa kịp nhấc chân, sau gáy liền đột ngột có vật cứng gì đó đánh trúng, một trận đau đớn ập tới, trước mắt tối sầm, liền mềm nhũn người mà ngã ra sau, rơi vào một cái vòng tay kiên cố…

Lúc mơ mơ màng màng, Lăng Thịnh Duệ cảm giác được hai tay mình bị người ta kéo đi, túi đựng sách trượt ra khỏi tay. Anh cố gắng muốn nắm chặt, nhưng căn bản không đủ sức. Cơn đau sau gáy gần như cướp đoạt hết tất cả sức lực của anh, cảm thấy ý thức mình đã dần dần yếu đi, vì thế mà trong lòng tràn ngập sợ hãi. Anh cố sức muốn khiến mình phải tỉnh táo lại, nhưng cũng vô dụng mà thôi.

Anh ngay cả mắt cũng không mở nổi.

Rất nhanh, lộ trình thay đổi, Lăng Thịnh Duệ cảm thấy bản thân đang bị kéo lê lên từng tầng thang, gót chân càng không ngừng bị cọ xát ở các cạnh bậc thang, ngay cả giày cũng bị rớt ra, anh nghe rất rõ tiếng giày của mình bị rơi rớt xuống lầu.

Rất nhanh, lộ trình lên lầu kết thúc, tiếng mở khóa lạnh lẽo vang lên, Lăng Thịnh Duệ bị đem vào một cái phòng.

Lúc này Lăng Thịnh Duệ đã nằm trên bờ vực có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào.

“Tiểu Tường, cậu có chắc cậu muốn làm vậy không?” Giọng một cậu trai dè dặt vang lên.

“Hừ, chuyện đó đương nhiên, tao phải đích thân ghi lại cảnh tao cưỡng gian tên đàn ông này, sau đó gửi đến cho cái người kia, tao muốn anh ta phải hối hận cả đời.”

Giọng nói này, là cậu trai vừa nãy đụng phải ở hiệu sách…

“Nhưng mà, anh trai anh có nổi giận không?” Giọng một cậu trai khác vang lên, ngữ điệu có chút do dự.

“Tụi bây bớt nói nhảm đi, tao muốn trả thù nó. Tao muốn làm sao thì làm, bọn bây chỉ cần đứng bên cạnh cầm máy chụp là được, cũng không cần bọn bây làm gì hết, có sợ mình cũng bị làm như vậy hay không? Lỡ có chuyện gì khác, tao một mình chịu hết, bọn bây không cần lo bị liên lụy.”

“Bọn em không phải có ý này, chỉ là có hơi lo, dù gì anh cũng đã có ý định làm vậy, bọn em cũng không nói được gì.”

“Vậy còn dong dài cái gì? Mau nhanh ra tay đi.”



Bên tai Lăng Thịnh Duệ sấm nổ đùng đùng, cuộc đối thoại của bọn họ nghe không hoàn toàn rõ, chỉ loáng thoáng nghe được hai chữ “trả thù”. Đang trong cơn mê man, anh nhận thấy có vài cái tay sờ soạng trên người mình, lột sạch từng cái áo cái quần, thân thể trần truồng tiếp xúc với mặt sàn lạnh ngắt, Lăng Thịnh Duệ nhịn không nổi đánh run, cơ thể vẫn như cũ không có cách nào nhúc nhích, thậm chí cả mí mắt cũng không có sức để mở.

“Camera chuẩn bị xong chưa?” Giọng cậu trai lại lần nữa vang lên.

“Đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu.”

Lăng Thịnh Duệ cảm giác được hai chân mình bị mở ra, một vật thể nóng hổi đặt ở bên ngoài hậu huyệt của anh.

ĐỪNG!

Lăng Thịnh Duệ gào thét trong lòng, anh biết sắp xảy ra chuyện gì, lòng anh tràn ngập kinh hoảng, nhưng lúc này anh gần như đã lâm vào trạng thái hôn mê, hoàn toàn không có sức nào phản kháng.

Hậu huyệt bị căng rộng, vật thể cực nóng mạnh mẽ đâm vào, cơn đau bị xé rách từ nơi bị xâm phạm truyền tới, giống như một thanh kiếm sắc bén bổ Lăng Thịnh Duệ từ bên trong bổ ra.

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, anh hoàn toàn mất đi ý thức…