Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 2 - Chương 38: : Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh




Nghe thấy giọng nói ấy, phản xạ đầu tiên của Lăng Thịnh Duệ là cúp máy ngay lập tức, nhưng đối phương tựa hồ nhận thấy được ý đồ của anh, ngữ khí lạnh lẽo uy hiếp nói: “Nếu anh dám cúp máy, tôi sẽ khiến anh phải hối hận đấy.”

Một câu nói, đã dừng được hành động của Lăng Thịnh Duệ thành công.

“Trình… Trình Trí Viễn, cậu tìm tôi có chuyện gì?” Lăng Thịnh Duệ hít sâu, nỗ lực bình phục tâm trí hoảng loạn của mình, nhưng lời thốt ra vẫn có chút ấp úng.

“Tôi nhớ anh lắm, đại thúc.” Giọng cười của Trình Trí Viễn từ đầu dây bên kia truyền lại.

Mặt Lăng Thịnh Duệ nóng lên, ngập ngừng một lúc, im lặng chuyển sang chủ đề khác: “Cậu còn có chuyện gì không?”

“Muốn làm chuyện đó với anh.”

“…”

Lăng Thịnh Duệ triệt để hết chỗ nói.

“Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy trước nhé.”

“Anh cúp thử xem.” Giọng nói của Trình Trí Viễn lạnh đến cùng cực, ẩn sau ngữ điệu bình thản, mang theo vài ý uy hiếp không hề che giấu.

Lăng Thịnh Duệ bất đắc dĩ: “Vậy cậu còn muốn sao nữa? Cái này không được, cái kia cũng không được, còn chẳng phải đang cố ý chơi tôi?”

“Ha ha, không có đâu.” Ngữ khí Trình Trí Viễn mang theo tiếu ý, “Lúc nãy chỉ là đùa chút thôi, lâu rồi không gặp anh, tôi nhớ anh vô cùng. Báo cho anh nghe một tin vui, nhiệm vụ của tôi cũng sắp hoàn thành rồi, đại khái một tuần nữa là tôi có thể quay về.”

Mặt Lăng Thịnh Duệ nhất thời biến sắc. Chuyện này đối với anh mà nói quả thực là tin xấu đến không thể nào xấu hơn. Anh bất luận thể nào cũng không muốn gặp lại cái tên Trình Trí Viễn này.

“Ơ, thế thì tốt.” Lăng Thịnh Duệ nói trái lòng, anh đã chứng kiến qua thân thủ đầy cao siêu và kỹ thuật dịch dung rất tinh tường của Trình Trí Viễn rồi. Nếu Trình Trí Viễn muốn tiếp cận anh, vậy thì hầu như chẳng khó khăn chút nào hết, nên anh vẫn luôn kiêng dè hắn ta như thế.

“Đúng rồi, tôi nhớ anh muốn chết luôn, thật hận không thể ngay lập tức lột sạch anh, hung hăng thượng anh. Mấy ngày này, tôi đều nhớ anh nhớ đến điên rồi.” Ngữ khí Trình Trí Viễn nghe ra rất hưng phấn.

“…”

Không biết tại sao, Lăng Thịnh Duệ đối với mấy lời hạ lưu như vậy, bắt đầu có chút quen tai rồi.

Đầu dây bên Trình Trí Viễn bỗng dưng truyền đến một trận ầm ĩ, tiếng động khá chói tai. Lăng Thịnh Duệ không khỏi khẽ nhíu mày, phải tránh điện thoại ra xa tai một tí.

“Bên này đang phát sinh chút tình huống, tôi cúp trước đây, chốc nữa tôi sẽ gọi lại.” Trình Trí Viễn nói xong, vội vội vàng vàng cắt đứt điện thoại.

Bên tai nháy mắt yên ắng trở lại, Lăng Thịnh Duệ cầm điện thoại, có chút thất thần nhìn màn hình, thì thào một câu: “Chỉ cần đừng gọi lại ngay lúc Phương Nhược Thần có mặt là được…”

Thời gian từng phút từng giây trôi đi, Lăng Thịnh Duệ thi thoảng lại nhìn vào đồng hồ treo trên tường, càng ngày càng nóng ruột, đã qua gần hai giờ đồng hồ rồi, mà Phương Nhược Thần còn chưa về.

Lăng Thịnh Duệ cũng ngồi không yên nữa. Anh từ giường đứng dậy, đi đi lại lại một cách sốt ruột, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung lên.

Chỗ này cách nhà mình cũng không xa lắm, nếu ngồi ô tô, đi rồi về nhiều lắm cũng chỉ có một tiếng hơn. Cộng thêm xử lý vài chuyện, trong hai tiếng đồng hồ đã dư dả thời gian để giải quyết xong, vậy mà Phương Nhược Thần còn chậm chạp chưa về, vậy rốt cuộc là vì sao đây?

Lẽ nào tìm không được đường đi?

Hay là nửa đường xảy ra tai nạn?

Sắc mặt Lăng Thịnh Duệ càng ngày càng khó coi. Phương Nhược Thần thế nào thì anh cũng mặc kệ, nhưng ít nhất cũng phải giải quyết cho xong chuyện của anh cái đã chứ. Hễ nghĩ tới hoàn cảnh hiện giờ của Lăng Hạo, anh lại giống như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên.

Hay là…

Sắc mặt Lăng Thịnh Duệ bỗng đại biến, lẽ nào Phương Nhược Thần thấy Lăng Hạo đáng yêu quá nên nổi thú tính?

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lần hai vang lên, Lăng Thịnh Duệ bị dọa thiếu chút nữa la lên.

Lăng Thịnh Duệ quay trở về bên giường, nhấc di động lên, nhìn xem ai gọi tới, nhất thời giận không tả được! Sao lại là Trình Trí Viễn? Cố nhịn xuống ý muốn cúp máy, Lăng Thịnh Duệ tiếp cuộc gọi, còn chưa kịp nói gì, giọng điệu phấn khích của Trình Trí Viễn đã truyền tới từ đầu dây bên kia.

“Cuối cùng cũng xong việc.”

Lăng Thịnh Duệ không biết đầu dây bên kia phát sinh chuyện gì, nên cũng không lên tiếng.

“Hồi nãy có xảy ra chút chuyện nhỏ, nhưng đã được giải quyết rồi.” Trình Trí Viễn lần đầu tiên cười hào sảng như thế, cách một chiếc điện thoại, Lăng Thịnh Duệ cũng có thể tưởng tượng được nét mặt của hắn sẽ rạng rỡ thế nào. Gương mặt tuấn mỹ của hắn, cười lên hẳn rất đẹp. Lăng Thịnh Duệ có chút thất thần nghĩ ngợi. Đôi mắt màu tím đầy mê hoặc kia ngày càng hiện rõ trong đầu anh, khiến tim anh đập có chút nhanh hơn.

“Vậy, chúng ta đi vào chủ đề chính thôi.” Âm thanh của Trình Trí Viễn, lại cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn loạn của Lăng Thịnh Duệ.

Lăng Thịnh Duệ có chút khó hiểu hỏi, “Chính sự gì?”

“Ha ha.”

Trình Trí Viễn cười, sau đó nhỏ giọng, “Có phải anh đã rất lâu không cho ra rồi không? Nhịn lâu lắm rồi nhỉ.”

Lăng Thịnh Duệ vừa hiểu được ý nghĩ của hắn, phản ứng lại, nháy mắt cả mặt đều đỏ bừng, “Cậu có ý gì?”

“Nào có ý gì đâu, tôi sợ đại thúc anh nghẹn lâu quá thì hỏng, nên muốn giúp anh phóng ra một tí thôi.” Tiếng cười của Trình Trí Viễn ngày càng gian xảo.

“Tôi không hiểu cậu đang nói gì.” Khóe miệng Lăng Thịnh Duệ hơi co giật.

“Ha ha, anh sẽ nhanh chóng hiểu ra thôi, đừng vội, tôi sẽ từ từ dạy cho anh. Vậy… bắt đầu cởi quần của anh ra trước…”

Lăng Thịnh Duệ nhịn không được, phát giận, đỏ bừng mặt rống nhẹ vào cái điện thoại, “Cậu đừng có rỗi việc như thế được không?”

“Vậy là… anh không định nghe lời tôi sao.” Giọng Trình Trí Viễn lạnh xuống, “Hừm, tôi hẳn đã nói với anh rồi, đừng phản kháng gì với tôi. Ha ha, tốt nhất anh nên suy nghĩ một chút, không nên chọc tôi giận đấy.”

Khí thế của Lăng Thịnh Duệ nháy mắt tụt hết nửa, cắn cắn răng, “Vậy rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

“Tôi muốn anh tự “an ủi” mình ngay bây giờ.”

Sắc mặt Lăng Thịnh Duệ trắng rồi lại hồng, trắng rồi lại xanh, y như cái bảng pha màu, toàn bộ quá trình đặc sắc dị thường.

“Ha ha, nếu anh không nghe lời tôi thì trên tay tôi còn đang giữ đoạn ghi hình XX của anh đây. Hẳn anh không muốn tôi đưa nó cho đứa con trai cưng của anh đâu nhỉ, để thằng nhỏ nhìn xem ba nó d*m đãng như thế nào khi nằm rên rỉ dưới thân người khác. Không biết thằng nhóc khi thấy vẻ mặt thèm khát của anh, sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ?”

“Đừng, nghìn vạn lần đừng làm vậy.” Lăng Thịnh Duệ bắt đầu sợ hãi. Anh không thể tưởng tượng được cái hình ảnh ngay cả mình cũng thấy không thể nào chịu được như thế. Nếu bị Lăng Hạo thấy được thì thật là khủng khiếp.

“Vậy, anh đồng ý.”

Lăng Thịnh Duệ hầu như có thể nghe được những tiếng đáp thừa lời của mình, “Tôi đồng ý.”

“Hà hà, vậy… anh hãy cởi quần mình trước, nhưng đừng cởi quần lót ra, chỉ cởi lớp quần ngoài là được rồi.” Trình Trí Viễn ngừng một chút, bổ sung, “đừng qua mặt tôi, tôi sẽ đợi đến khi anh có thực sự làm theo lời tôi hay không đấy.”

Lăng Thịnh Duệ bất đắc dĩ nghe theo ‘lệnh’ hắn.

Thắt lưng vừa mới tháo ra, lớp quần ngoài của anh từ nửa người dưới tuột thẳng xuống, bản kim loại trên thắt lưng choảng phải mặt sàn cứng ngắc, tiếng vang leng keng, khiến anh không khỏi căng thẳng.

“Rất tốt.” Trình Trí Viễn tựa hồ thực sự nhìn được những động tác của anh, không hề truy hỏi anh có thực sự làm theo lời hắn không, lại tiếp tục nói: “Nói tôi nghe thử, quần lót của anh màu gì?”

Lăng Thịnh Duệ cúi đầu, trả lời: “Màu đen.”

“Ồ, màu đen à, gợi cảm thật…”

Âm thanh của Trình Trí Viễn càng ngày càng trầm thấp. Giọng nói trầm khàn đầy từ tính thông qua sóng điện thoại truyền tới, phảng phất như một bàn tay vô hình, nhẹ nhàng lướt qua tim Lăng Thịnh Duệ. Mỗi một âm tiết đều tác động đến thần kinh của anh, hơi thở của anh cũng bắt đầu có chút gấp gáp hơn rồi.

Không nghi ngờ gì nữa, Trình Trí Viễn tuyệt đối là một cao thủ trong trò “mèo vờn chuột” như thế này.

“Vậy thì kế tiếp… đưa tay của anh vào trong quần lót, cầm lấy cái XX của anh.”

Lăng Thịnh Duệ có chút do dự, Trình Trí Viễn dường như nhận thấy được anh không làm theo, cười lạnh lẽo, “Tôi không thích phải đợi, đừng để tôi chờ lâu, bằng không, tôi sẽ tức giận đó.”

Ngữ khí của Trình Trí Viễn có chút ý cười, nhưng lại tràn ngập hàm ý uy hiếp. Hết cách, Lăng Thịnh Duệ anh cũng chỉ đành tuân theo.

Ngay lúc tay Lăng Thịnh Duệ vừa chui vào bên trong quần lót, nắm lấy phân thân đã sớm cương lên của mình, trong thâm tâm anh bỗng dưng dâng lên cảm giác tội lỗi. Từ nhỏ đến lớn trừ lúc tắm rửa, hầu như anh chưa từng đụng tới nơi này, cũng đừng nói tới các chuyện tự an ủi, hiện tại đột nhiên lại cầm nó, anh lại có chút thẹn thùng.

“Anh nói tôi nghe, nó đang cương, hay là đang nhũn vậy?”

“Đã, đã bắt đầu cương rồi.” Lăng Thịnh Duệ hầu như sắp nói không thành lời vì ngượng rồi. Nghe được thanh âm bởi vì khoái cảm bắt đầu biến đổi của chính mình, anh thực chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình đi cho xong.

“Vậy anh hãy cởi quần lót của mình xuống trước, không cần phải lột ra hoàn toàn, kéo tới trên đùi thôi là được.”

Đợi đến khi Lăng Thịnh Duệ báo đã xong, Trình Trí Viễn tiếp tục, “Sau đó cầm lấy cái XX của anh, trượt lên xuống.”

Lăng Thịnh Duệ cắn môi dưới, dùng tay phải nắm lấy phân thân mình, bắt đầu trượt lên trượt xuống.

“Ừm…” Chỉ là hoạt động nhẹ, mà khoái cảm cường liệt đó đã khiến anh chịu không nổi mà rên lên.

“Giọng anh nghe sướng nhỉ, nơi đó hẳn là chảy rất nhiều nước rồi phải không. Bây giờ, đặt điện thoại gần chỗ đó, tăng tốc lên, để tôi nghe thấy mấy âm thanh khi anh đang tự thủ d*m mình nào, nửa phút sau thì tiếp tục đưa điện thoại lên nghe tiếp chỉ thị của tôi.”

Lăng Thịnh Duệ tuy rằng cực kì không tình nguyện, nhưng vẫn nghe theo những chỉ thị hắn đưa ra.

Nương nhờ theo chất dịch dinh dính từ đỉnh phân thân chảy ra, Lăng Thịnh Duệ tăng tốc độ hoạt động của tay phải. Theo động tác của anh, những tiếng nước dâm mỹ nháy mắt đã tràn ngập khắp căn phòng, âm thanh lớn đến mức khiến Lăng Thịnh Duệ cảm thấy cực kì khó xử.

Lúc nãy ở tiệc rượu, phần thuốc bị Hứa Gia Lôn chuốc còn chưa hết tác dụng, lại thêm khiêu khích thế này, chớp mắt lại thêm phát huy tác dụng thuốc. Khoái cảm cường liệt đó dâng trào, khiến hai chân anh có chút nhũn cả ra, hồ như vô pháp đứng vững.

Lại nhìn giờ giấc, qua được ba mươi giây sau, Lăng Thịnh Duệ đặt di động bên tai.

“Rất tốt, nghe rất sướng tai.” Trình Trí Viễn nghe ra có chút gấp, “Vậy, tiếp theo, ngồi trên giường đi, cởi quần lót xuống, tách hai chân ra.”

Lăng Thịnh Duệ làm theo.

“Tiếp nữa, luồn tay anh ra phía sau, tìm tới cửa sau, đút ngón trỏ vào.”

Lăng Thịnh Duệ bị khoái cảm đánh úp đến mơ mơ hồ hồ, tuân theo mệnh lệnh của hắn một cách máy móc. Chỉ là, lúc ngón tay anh tiếp xúc đến huyệt khẩu đã từng bị giày vò qua, còn chưa hoàn toàn khép lại kia, thân thể anh đã run bắn lên, trong chớp mắt đã hoàn hồn trở lại.

“Không, không được, nơi đó vừa… sao tôi có thể đụng chạm tới nó được?” Lăng Thịnh Duệ có chút kinh hoảng đáp.

“Đừng sợ, làm theo lời tôi nói, tôi sẽ làm cho anh cảm thấy sảng khoái thôi.”

Trình Trí Viễn phả một hơi vào điện thoại. Những âm thanh ấm áp ấy thông qua ống nghe mà truyền tới, khiến Lăng Thịnh Duệ phát run.

Lăng Thịnh Duệ không dám làm trái mệnh lệnh của Trình Trí Viễn, hết cắn răng, do dự một hồi, anh vẫn đưa ngón tay thâm nhập vào nơi đó một cách chậm rãi. Vách tường bên trong anh bởi vì từng ma sát mà sưng tấy một mảnh, bị ngón tay xúc cảm lạnh lẽo chạm tới, theo phản xạ mà thít chặt lại, gắt gao siết lấy ngón tay anh. Loại cảm giác vừa ấm nóng vừa mềm mại đó, khiến anh cảm thấy vô cùng kì quái.

“Đã đút vào rồi.” Răng anh sắp bị cắn vỡ, anh từ trước đến nay chưa bao giờ phải lúng túng khó xử như thế này.

“Tốt lắm, sờ sờ bốn phía, giờ thì tìm đến cái điểm đó nào.”

Lăng Thịnh Duệ làm theo lời hắn bảo, ngón tay bắt đầu chậm rãi di chuyển khắp bên trong, vài giây sau, đương ngón tay anh đang mò mẫm qua một nơi hơi hơi nhô lên trong ấy, anh bỗng giật bắn người, tiếng rên cũng thoát khỏi kẽ răng, bật ra khỏi miệng, “Ư…”

“Chính là chỗ đó, ấn vào.”

Lăng Thịnh Duệ cực kì bất đắc dĩ mà hơi rụt ngón tay về, lại nhè nhẹ nhấn vào.

“Ưm, a!”

Chỉ có nhiêu đó, mà đã khiến anh không thể chịu nổi mà rên lên lớn tiếng, sự sung sướng cứ như được liên tục kích vào đã dường như sắp rút cạn sức lực toàn cơ thể anh, suýt chút nữa đã làm rớt di động.

“Rất tốt, cứ tiếp tục nhấn vào nó, nên biết là khi nào tôi bảo dừng thì mới dừng.”

“Ư… đừng, đừng, thật, thật khó chịu, ư… a…” Cơn run của Lăng Thịnh Duệ ngày càng lợi hại, cảm giác sung sướng không gì sánh được khiến trong lòng anh cứ như trầm mê vào một sự trống rỗng khó hiểu. Anh cảm thấy phía dưới mình đang từ từ xuất hiện một cái hố lớn mang tên dục vọng, mà anh lại đang dần dần rơi mình xuống.

“Là rất sướng mới đúng chứ, ha ha.”

Nghe được tiếng rên và tiếng hít thở đầy mê người của Lăng Thịnh Duệ, giọng của Trình Trí Viễn nghe càng thêm hưng phấn.

Ba mươi phút tiếp theo, Lăng Thịnh Duệ bị Trình Trí Viễn cưỡng ép làm theo những chuyện khiến anh cực độ khó nhằn như thế này. Anh nhắm hai mắt, tay nắm lấy phân thân trượt lên trượt xuống, bị ép phải hưởng thụ khoái cảm tiêu hồn thực cốt này, đã sắp đến sát mép vực muốn bạo phát ra ngoài. Di động đã sớm từ tay anh trượt ra, rơi xuống trên mặt giường, mà anh thì lại không phát hiện. Toàn bộ lực chú ý của anh đều đã đặt ở trên khí quan đang đem lại cảm giác sung sướng cho mình, không chút nào chú ý tới mọi việc xung quanh. Thậm chí cả khi cửa phòng bị mở, Phương Nhược Thần đi vào, cũng không có nhận thấy được.

Lúc Phương Nhược Thần bước vào phòng, bị cảnh tượng trước mắt này dọa đến ngơ người, dường như không dám tin vào mắt mình.

Phương Nhược Thần toàn thân cứng đờ, đứng như trời trồng ở cửa, thật lâu sau mới nhận thấy được chuyện Lăng Thịnh Duệ đang làm, anh ta đang… tự an ủi?

Cậu vốn đang đau khổ đè nén dục vọng, xử lý đã xong sự việc bên Lăng Hạo, một khắc cũng không dám ngừng chạy xe, suốt đêm lái về, chỉ vì muốn có được thân thể của Lăng Thịnh Duệ nhanh hơn một chút. Thế nhưng, lần trở về này lại nhìn thấy một cảnh tượng hương diễm nóng bỏng như vậy, không có bất luận một sự chuẩn bị tâm lý nào, trái tim cậu có chút tiếp nhận không được.

Phương Nhược Thần cũng không phản cảm hành vi như thế này của Lăng Thịnh Duệ, bởi cậu biết mỗi một người đàn ông nào cũng có ham muốn, nên đều cần những lúc để phát tiết. Chỉ là, đương tận mắt chứng kiến Lăng Thịnh Duệ đang tự an ủi, tinh thần cậu vẫn bị chấn động mạnh một phen. Cậu dù thế nào cũng không thể liên hệ cái người luôn tản ra khí tức cấm dục và cái kẻ  gợi cảm đang thở dốc rên rỉ này lại với nhau được.

“Ư… a…!” Nhanh chóng, Lăng Thịnh Duệ phát ra một tiếng rên trầm, lên tới đỉnh điểm của khoái cảm.

Thời gian và không gian như ngưng đọng. Đôi mày cau chặt của Lăng Thịnh Duệ, khuôn mặt tuấn mỹ lấm tấm những giọt mồ hôi trong suốt, cơ thể vì đang cao trào mà run lên cực độ, cùng với những giọt dịch thể trắng đục bắn lên trên bộ âu phục màu trắng của anh, hết thảy những hình ảnh hoạt sắc sinh hương như thế này xuyên thấu qua võng mạc vào tận sâu trong trí óc của Phương Nhược Thần. (xin lỗi câu này nghe củ chuối quá, xuyên võng mạc mới chịu, tác giả viết đó nha hông phải tui)

Phương Nhược Thần hoàn toàn không dời mắt, bên tai chỉ còn tiếng rên rỉ và thở dốc mê người cực kì của người kia. Một luồng nhiệt từ bụng dưới Phương Nhược Thần xông thẳng đỉnh đầu, máu trong người cậu bắt đầu sôi trào, bộc phát ra dục vọng nguyên thủy nhất. Tiếng hít thở của cậu ngày càng nặng nề, kiềm lòng không được mà bước tới, hướng về phía giường.

Tốc độ đi của cậu rất chậm, nhưng mỗi một bước đều tràn đầy sức mạnh. Đó là sức lực thuộc về giống đực, tựa một mãnh thú đang từng bước tiến gần tới con mồi của mình vậy.

Qua đi cao trào cường liệt, khiến Lăng Thịnh Duệ rất lâu sau mới có thể hoàn hồn lại. Đây là lần thứ ba anh bắn trong hôm nay rồi, hồ như đã sắp kiệt sức, nhưng vì cái thứ thuốc bá đạo kia, dục vọng của anh còn chưa có hoàn toàn thỏa mãn.

“Phù…” Thả tay phải ra, Lăng Thịnh Duệ thở phào một hơi dài, sau đó mở mắt.

Chỉ là, vốn là căn phòng trống không không một bóng người, lúc này lại nhiều thêm một. Chàng trai cao lớn mặc bộ âu phục đen tuyền đang đứng trước mắt anh, hơi thở dồn dập, sườn mặt tuấn mỹ tràn ngập dục vọng, đúng là Phương Nhược Thần.

Lăng Thịnh Duệ ngẩn ra vài giây, sau kinh hoảng hét lên, nhanh chóng kéo chăn che lại nửa dưới nhớp nháp của mình.

Tình cảnh như thế này vậy mà bị Phương Nhược Thần bắt gặp rồi!

Lăng Thịnh Duệ xấu hổ muốn chết, anh thật sự hy vọng mình có thể ngất đi luôn cho rồi. Nhưng đó cũng chỉ là hy vọng mà thôi. Trải qua cơn dọa người lúc nãy, thần trí mê man của anh đã trở nên thanh tỉnh hoàn toàn.

Phương Nhược Thần cong người, hai tay chống hai bên người anh, đưa tay hất cái chăn che nửa người dưới của anh, vứt nó sang một bên, “Nếu anh có ham muốn gì, có thể tìm em, em giúp anh giải quyết cho, sao lại phải như vậy?”

Lăng Thịnh Duệ nhắm chặt hai mắt, không dám mở ra. Anh không dám nhìn thẳng vào mắt Phương Nhược Thần, càng không biết mình nên đáp lại thế nào. Hết thảy mọi chuyện đều tại mấy cái yêu cầu ngang ngược của Trình Trí Viễn, còn anh chỉ là bị ép buộc phải chấp hành mà thôi, mặc dù đến phút cuối anh đã hết sức được hưởng thụ trong khoảng thời gian vừa nãy.

Một chốc sau, bờ vai anh bị Phương Nhược Thần nắm lại, dùng sức đè xuống. Anh kinh hoảng mở mắt, thân người Phương Nhược Thần cũng đã áp lên anh, đem anh áp đảo ở trên giường.

“Đừng, đừng như vậy.” Lăng Thịnh Duệ bắt đầu giãy dụa.

Phương Nhược Thần mỉm cười đặt ngón tay lên môi anh, “Đừng cự tuyệt, em sẽ không để anh phải cảm thấy thống khổ đâu.” Dứt lời, cậu bắt đầu cởi bỏ nút áo bộ âu phục của anh.

Hai mắt cậu bị dục vọng lấn áp nên có chút đỏ sọng, song cử chỉ lại cực kỳ ôn nhu.

Lăng Thịnh Duệ không tài nào hiểu nổi. Anh tưởng Phương Nhược Thần sẽ trực tiếp vồ tới hung hăng muốn anh, nhưng anh lại nhìn ra, đối phương giờ lại cố gắng đè nén dục vọng, không có trở nên thô bạo ngang ngược như trước đây.

Phương Nhược Thần sao đột nhiên lại trở nên dịu dàng như thế này? Lăng Thịnh Duệ trăm tư không thể giải.

Khi đã cởi hết toàn bộ quần áo của Lăng Thịnh Duệ, Phương Nhược Thần quỳ gối giữa hai chân anh, híp lại hai mắt đánh giá tấm thân trần trụi của anh. Dáng người Lăng Thịnh Duệ vẫn thật tốt như trước, chiếc cà vạt nhạt màu trên cổ anh thì Phương Nhược Thần không hề tháo ra, chỉ kéo lỏng đi một tí thôi. Cà vạt vòng qua trên cần cổ thon dài của người kia, cùng da thịt mạch sắc hình thành đối lập, gợi cảm cực kì.

Phương Nhược Thần mỉm cười, “Đại thúc, cơ thể của anh thật đẹp.”

Lăng Thịnh Duệ nghiêng mặt sang chỗ khác, sắc má đỏ rần, anh thực sự không quen mình lõa thể trước cặp mắt soi mói trắng trợn của người khác như thế này.

Phương Nhược Thần nắm lấy phân thân vẫn còn đang cứng như thiết kia của Lăng Thịnh Duệ, lướt theo dịch thể còn sót lại ở phía trên, dùng lực trượt lưỡi vài cái.

“Ưm…” Lăng Thịnh Duệ rên rỉ thành tiếng, cơ thể bỗng căng chặt, phác họa nên những đường cong trên phần bụng xinh đẹp.

“Vừa mới bắn xong, còn cứng được như vậy, đại thúc, xem ra ‘bảo đao’ của anh chưa già nha.” Phương Nhược Thần trêu chọc.

Lăng Thịnh Duệ trợn mắt, cắn cắn môi dưới, “Nói, nói bậy, đó là tại tôi bị chuốc thuốc.”

Trên mặt Phương Nhược Thần hiện lên một chút không vui. Lăng Thịnh Duệ đoán có lẽ cậu ta đang nhớ lại chuyện phát sinh trên ban công ở khách sạn, nháy mắt đã bắt đầu khẩn trương. Chỉ là, qua đi một chốc đen mặt, Phương Nhược Thần lập tức khôi phục vẻ mặt tươi cười, “Ý của anh… cũng là nói anh đã không còn (lên) được nữa rồi sao?”

Thân là một người đàn ông, Lăng Thịnh Duệ đâu có thể chịu được sự khinh bỉ này? Đỏ mặt phản bác, “Ai, ai nói tôi không được nữa?”

Chỉ là, Phương Nhược Thần nghe sao cũng chỉ thấy anh chẳng còn nói ra hơi sức nào.

“Ha ha, vậy anh chứng minh cho tôi xem nào.” Phương Nhược Thần cười gian xảo, cúi đầu, ngậm cả phân thân của Lăng Thịnh Duệ vào miệng.

Lăng Thịnh Duệ kinh ngạc, Phương Nhược Thần vậy mà dám giúp anh “bj” (blowjob)?

Chuyện này…

Phát giác được sự kinh ngạc của Lăng Thịnh Duệ, Phương Nhược Thần nhướn nhướn mày, đầu lưỡi bắt đầu đánh vòng trên đỉnh của phân thân.

Vì lúc nãy vừa mới bắn qua một lần, trên phân thân của Lăng Thịnh Duệ còn mang chút khí tức giống đực nồng đậm. Mùi vị đặc thù thế này khiến Phương Nhược Thần chạy theo như vịt*. Đầu lưỡi khéo léo đẩy mở lỗ nhỏ trên đỉnh, cạy ra biết bao nhiêu là mật dịch đang không ngừng trào ra.

(*): Mình có dò cái thành ngữ này, gốc là 趋之若鹜 [qū zhī ruò wù] search ra một nghĩa theo mình hiểu là: ‘nghĩa đen: người ta chạy theo một cái gì đó như lũ vịt, nghĩa bóng: chạy theo một chuyện gì đó (không chính đáng), thường mang nghĩa xấu’, chẳng biết có hợp ý ở đây không @@

“Hư…” Sự kích thích quá mãnh liệt, khiến từng thớ thịt trên cơ thể Lăng Thịnh Duệ nháy mắt căng cứng. Anh vươn hai tay nắm lấy tóc Phương Nhược Thần, hòng nhấc cậu ra khỏi giữa hai đùi mình. Nhưng mà hai tay anh đã sớm không còn chút sức, động tác như vậy, ngược lại còn có loại ý vị “dục cự hoàn nghênh”*.

(*chắc là giống câu “đã nghiện còn ngại”?)

“Nngh… đừng… đừng, đừng mút nữa… A…”

Phương Nhược Thần tự nhiên sẽ không quan tâm, hai tay giữa lấy phần eo và thắt lưng thon dài của Lăng Thịnh Duệ, dùng sức nâng lên, nỗ lực để cậu nuốt được càng sâu, thậm chí là tiến sâu vào yết hầu, động tác phun ra nuốt vào cũng càng lúc càng nhanh. Tuy làm như vậy khiến cậu cảm thấy có chút khó chịu, nhưng vì lấy lòng Lăng Thịnh Duệ, cậu cũng cố nén loại cảm giác không thoải mái khi có dị vật đâm sâu vào cổ họng mình như thế này.

Lần theo cái tốc độ vừa nhanh lại có quy luật kia, cảm giác sảng khoái sung sướng ở bộ phận được khoang miệng ấm nóng của Phương Nhược Thần chặt chẽ bao lấy ngày càng trở nên mãnh liệt. Lăng Thịnh Duệ há miệng thật to, hơi thở ngày càng gấp gáp, trên người chảy đầy những giọt mồ hôi trong suốt, dần dà trượt xuống theo những cử động của cơ thể. Một tay anh gắt gao kéo lấy tóc Phương Nhược Thần, một tay kia quơ quào kế bên thân mình hòng tìm kiếm bất kì vật kì có thể nắm lấy. Cổ tay anh đụng phải chiếc di động vừa nãy rớt trên giường, kéo nó vào bên trong tấm chăn đang hỗn loạn hoàn toàn của anh.

Lăng Thịnh Duệ như thế nào lại không hề chú ý tới, cuộc gọi lúc nãy giữa anh và Trình Trí Viễn còn chưa có cúp máy…