Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 2 - Chương 37: Sự dịu dàng của một nam băng sơn




Thời khắc từng phút từng giây trôi qua, tiếng khóc của Lăng Thịnh Duệ cũng dần yếu bớt, từ bi thương khóc rống giảm thành nhẹ giọng nghẹn ngào. Những cảm xúc tiêu cực đè nén trong lòng đã lâu giờ giải tỏa ra, gánh nặng vốn dĩ đau không tả xiết trong lòng anh cũng đã chậm rãi bẵng nhẹ.

Lúc tiếng khóc của anh đã hoàn toàn ngừng hẳn, giọng nói dịu dàng của Phương Nhược Thần từ bên trên truyền tới.

“Khóc xong rồi?”

Lăng Thịnh Duệ im lặng vài giây, sau đó giật mạnh người ra khỏi vòng tay Phương Nhược Thần, thối lui về phía sau, thẳng đến khi sau lưng va chạm mạnh với chiếc giường. Giường ngủ của Phương Nhược Thần được thiết kế theo kiểu khá cổ xưa, mép giường làm bằng gỗ hồng mộc (một loại cây gỗ quý hiếm, thường được sử dụng làm  đồ gia đụng, đồ mỹ nghệ, gỗ có vân đẹp, có mùi thơm thanh tao) vững chắc. Tấm lưng anh đụng phải sinh đau, nhưng vẫn cố nén xót mà không hé răng một lời, vẻ mặt kinh hãi nhìn Phương Nhược Thần đang ngồi xổm trước mặt anh. Ý cười trên gương mặt đối phương dường như đã dọa cho anh hồn phi phách tán luôn rồi.

“Sợ tôi đến thế à?” Phương Nhược Thần thu hồi lại cánh tay đang giơ giữa khoảng không, cười khổ một chút, “Tôi cũng không phải quái vật.”

Lăng Thịnh Duệ cúi mắt, trầm mặc không nói, giọt lệ nơi khóe mắt anh còn chưa ráo, thoạt nhìn có chút chật vật. Anh xấu hổ vươn tay, lung tung chà hết nước mắt trên mặt mình, ngượng đến mức chỉ muốn tìm một cái hố nào đó chui xuống cho xong.

Anh lại bị một người trẻ hơn anh gần mười tuổi ôm vào lòng mà khóc đến thế, mà đối tượng đó lại còn là Phương Nhược Thần luôn thích châm chọc anh nữa kia…

Quả thực mất mặt chết người luôn.

Trên mặt Lăng Thịnh Duệ có hơi nong nóng, gian nan đứng dậy, đỡ lấy trụ trên đầu giường, xoay người bước về phía cửa phòng.

“Đợi đã, anh muốn về đâu?” Thanh âm Phương Nhược Thần từ phía sau truyền đến, trong giọng điệu không nghe ra có chút tức giận nào, ngược lại còn ẩn chứa một sự dịu dàng. Lăng Thịnh Duệ nghĩ, nhất định là mình đã khóc đến choáng đầu, nảy sinh ảo giác, mình vừa nãy quăng cả cái ly vào đầu Phương Nhược Thần, cậu ta nhất định hận không thể trực tiếp vồ tới đập cho anh một trận ấy chứ.

Lăng Thịnh Duệ không biết nên đáp lại như thế nào, anh chỉ là không muốn đứng đây ngơ ngơ ngác ngác với Phương Nhược Thần, nhưng lý do này anh bất kể thế nào cũng không dám nói ra, thế là cứ đứng ngây như phỗng tại chỗ, không có hé miệng. Anh cũng chẳng dám xoay người sang chỗ khác, sợ một khi xoay người nắm đấm của Phương Nhược Thần sẽ cứ thế mà vung tới mặt.

“Cứ ở đây nghỉ ngơi trước đã.”

Tiếng nói của Phương Nhược Thần ngày càng gần, gần đến mức toàn thân Lăng Thịnh Duệ phát run đến mức sắp không đứng vững, nhưng anh vẫn hết sức chống đỡ, không hề ngã quỵ, cũng không hề chạy trốn.

Lăng Thịnh Duệ nhắm lại hai mắt, nhưng không có đợi được sự việc bạo lực sẽ xảy ra như trong dự cảm, dường như chỉ là có đôi tay đặt lên bờ vai anh, êm dịu bảo: “Anh run nhiều quá, rất lạnh phải không? Nếu không thì đi tắm trước?” cậu ngưng một chốc, ngữ khí trở nên tự trách, “Ấy, sao em lại quên đi mở điều hòa cơ chứ.”

Phương Nhược Thần xoay người quay về đầu giường đi lấy điều khiển.

Thân thể vốn đang cứng ngắc của Lăng Thịnh Duệ, trong nháy mắt hai tay cậu buông lỏng đi mới nhẹ nhõm hẳn.

Vươn tay đỡ lấy trụ đầu giường, Lăng Thịnh Duệ cắn răng chống đỡ thân mình. Chân anh đã mềm nhũn cả rồi, căn bản không có cách nào dùng sức được, cơ hồ đã hết cách đứng vững. Bất đắc dĩ cắn cắn môi dưới, trong lòng Lăng Thịnh Duệ dâng trào một cảm giác khổ sở. Bản thân vẫn thật là vô dụng như thế đấy, ấy vậy mà bị dọa đến mức chân cũng đứng không được vững nữa kìa.

Phương Nhược Thần mở xong điều hòa, xoay người quay trở lại phía sau lưng Lăng Thịnh Duệ, đột nhiên vươn tay ôm lấy anh.

Lăng Thịnh Duệ lại càng bị dọa nhảy dựng, cả người cứng ngắc.

“Anh rất lạnh nhỉ, đều run đến thế này rồi.” Cằm của Phương Nhược Thần tì lại trên vai Lăng Thịnh Duệ, cậu cao hơn Lăng Thịnh Duệ vài xen-ti-mét, chiều cao cách nhau một khoảng nhỏ, khiến tư thế của hai người lúc ấy trông có vẻ vô cùng phù hợp.

Lăng Thịnh Duệ không biết cậu ta rốt cuộc muốn làm cái gì, vì thế mà không chút nào dám nhúc nhích, thậm chí cả thở cũng không dám thở mạnh.

Phương Nhược Thần cầm lấy hai tay của Lăng Thịnh Duệ, nâng lên trước ngực mình, xoa nắn lấy. Bàn tay cậu cũng không to rộng, ngón tay thon dài, so với Lăng Thịnh Duệ còn trắng nõn hơn nhiều. Nhưng đôi tay này lại rắn chắc đầy uy lực, độ ấm truyền đến từ lòng bàn tay, khiến trong lòng Lăng Thịnh Duệ ấm áp một cách khó hiểu.

“Tay anh lạnh thật.” tiếng nói của Phương Nhược Thần ôn dịu như suối chảy.

Lăng Thịnh Duệ chớp mắt càng thấy khó hiểu, Phương Nhược Thần bị làm sao vậy, sao tự dưng lại trở nên dịu dàng như thế?

Lẽ nào vừa nãy mới bị cụng đầu nên choáng rồi?

Phương Nhược Thần cầm hai tay Lăng Thịnh Duệ lại, lòng bàn tay đối nhau, tay cậu từ hai bên sườn tay Lăng Thịnh Duệ gắt gao ôm lấy, bắt đầu xoa nắn nhẹ nhàng. Cử chỉ của cậu ôn dịu không thể ngờ, thế nhưng đối với Lăng Thịnh Duệ, lại là một loại hành hạ vô hình. Sự ôm ấp của Phương Nhược Thần cường ngạnh bá đạo, nhưng Lăng Thịnh Duệ lại chẳng cảm thấy được một chút dục vọng nào từ cậu ta. Chuyện này quá mức kì lạ rồi.

“Nếu không thì, anh đi tắm trước đi.” Phương Nhược Thần bỗng nhiên nói.

Lăng Thịnh Duệ vội vàng cự tuyệt, “Không cần đâu, tôi, tôi đợi lát nữa mới tắm.” Nói đùa, Phương Nhược Thần ở chỗ này, anh còn dám tắm? Lúc nào bị cường bạo cũng không biết chừng.

“Ồ.” Phương Nhược Thần có chút thất vọng. (vãi cả thất vọng =_=”)

Phương Nhược Thần đột nhiên phát hiện, mình và Lăng Thịnh Duệ hoàn toàn là người của hai thế giới, căn bản không có chút tiếng nói chung. Vì không muốn để bầu không khí trầm lắng xuống như thế, Phương Nhược Thần chỉ đành chủ động nhắc tới chuyện vừa nãy Lăng Thịnh Duệ van nài cậu. “Em vừa nãy đã suy nghĩ rồi, thỉnh cầu của anh khi nãy… em dự định giúp anh.”

Ngữ khí của Phương Nhược Thần có chút nghiêm túc, không giống như đang nói giỡn. Lăng Thịnh Duệ có chút ngờ vực, không thể tin được sự việc bản thân đau khổ cầu xin lâu đến thế cũng không có kết quả, Phương Nhược Thần ấy vậy mà chủ động đề cập tới và đồng ý rồi? Vì vậy mà ậm ừ không dám nói lời nào.

“Sao anh không có phản ứng gì vậy?” Lăng Thịnh Duệ thờ ơ, khiến Phương Nhược Thần có chút kinh ngạc, tiện đà khá hiểu rõ ý của anh, thế là có chút khó xử, “Anh không tin em?”

Lăng Thịnh Duệ ngập ngừng một lúc, rồi mới chậm rãi bật lời: “Thế điều kiện của cậu là gì?”

“Không có điều kiện chi hết.” Đối với thái độ bán tín bán nghi của Lăng Thịnh Duệ, Phương Nhược Thần trong lòng khổ sở, nhưng cậu cưỡng chế áp nó xuống, “Em chỉ đơn thuần muốn giúp anh…”

Cậu vốn muốn nhân cơ hội này để bày tỏ, nhưng ba chữ đã vọt tới được mép miệng, nhưng lại không thể nào thốt ra được.

Hai người đều không có gì để nói, nên cứ trầm mặc, trong phòng nháy mắt yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng máy điều hòa ù ù chạy.

Lăng Thịnh Duệ đột nhiên nắm lấy tay Phương Nhược Thần, Phương Nhược Thần thần tình cứng đờ, vòng tay thả lỏng hơn chút, Lăng Thịnh Duệ thế là tỉnh táo lại, vẻ mặt chờ mong nhìn cậu, “Vậy cậu có thể nhanh hơn chút nữa được không, chuyện này rất gấp rồi, tình trạng Tiểu Hạo bây giờ nhất định rất không xong, nên mong cậu nhanh chóng giúp tôi.”

Phương Nhược Thần bị bộ dáng vội vã của anh dọa hoảng, nhưng vẫn nhanh nhạy ứng lại, “Ừ! Được.”

Chỉ là, lúc đồng ý xong, cậu lập tức hối hận! Cậu đang định nhân dịp này để hai người có thể tiến triển thêm một chút, nhưng nếu như ngay bây giờ phải đi giải quyết cho xong chuyện, vậy chẳng phải đều công cốc sao?

Phương Nhược Thần nhất thời ảo não không thôi, hận không thể một phát cắn đứt luôn lưỡi mình.

“Thế thì mau đi thôi.”

Lăng Thịnh Duệ vẫn cầm lấy tay Phương Nhược Thần, hai người cách rất gần, chóp mũi chưa tới mười xen-ti-mét nữa là đụng nhau. Gương mặt Lăng Thịnh Duệ nhìn gần càng thêm anh tuấn hơn, ngũ quan hoàn hảo, cặp mắt đen như mực kia lúc nào cũng quyến rũ như vậy, đôi con ngươi hắc bạch phân minh, nhãn thần trong trẻo hoàn toàn không giống một người đàn ông thành thục sẽ có. Do mới khóc xong, trong mắt anh ướt đẫm, viền mắt có hơi sưng đỏ, ánh mắt mang theo tia u buồn, càng thêm đả động lòng người.

Đối mặt với một Lăng Thịnh Duệ như thế này thì Phương Nhược Thần chẳng có chút sức chống trả nổi, nháy mắt đã thấy có chút lâng lâng, một bộ phận nào đó ở thân dưới cũng bắt đầu không an phận mà trở nên khô nóng…

Lăng Thịnh Duệ đang còn muốn nói tiếp, nhưng lúc đó hai chân chợt bị một vật thể đứng vững tì lại, biểu tình trên mặt cứng đờ, mặt như phải bỏng, vội vàng lùi về sau mấy bước, ánh mắt vô cùng xấu hổ.

Phương Nhược Thần luôn luôn dục vọng tràn trề, một khi đã bị châm ngòi thì rất khó có thể áp chế nó. Đối với Lăng Thịnh Duệ cậu ham muốn đã lâu, hiện giờ càng thêm dục hỏa đốt người, gần như không có cách nào tiếp tục nhẫn nại nữa, nên ôm chầm lấy Lăng Thịnh Duệ.

Lăng Thịnh Duệ không chống trả lại. Anh biết chuyện này sớm muộn cũng tới, nhưng bây giờ tâm tư anh đều đặt trên người Lăng Hạo, căn bản không có thời gian mà nghĩ tới những sự việc khác. Hai tay anh bắt lấy vai Phương Nhược Thần, ngăn lại thân người đang ôm tới của cậu, khẩn cầu nói, “Lát nữa cậu muốn làm gì cũng được, nhưng có thể giải quyết xong chuyện của tôi ngay bây giờ không?”

Hơi thở của Phương Nhược Thần có chút gấp, nhưng vẫn rất có kiên trì lấy di động ra từ túi âu phục: “Em lập tức gọi điện sai người đi giải quyết.”

“Không được.” Lăng Thịnh Duệ đè lại tay cậu, “người khác đi tôi hơi lo.”

Phương Nhược Thần hết cách, “Vậy anh muốn thế nào? “Cục cưng” của anh tự ra tay, vậy thì tôi tuyệt đối sẽ không đáp ứng anh.” (mình không rõ chữ “cục cưng” này là chỉ ai, nguyên văn “thân ái”, nên dịch chung chung thế nhé)

Dù thế nào thì Phương Nhược Thần cũng không bằng lòng để Lăng Thịnh Duệ gặp lại con trai anh. Bởi trong tim người đàn ông kia, thằng con trai có quan hệ huyết thống với anh được đặt nặng hơn cậu rất nhiều. Tuy loại suy nghĩ này cực kì ích kỷ, thế nhưng đó đã là điểm giới hạn quan trọng nhất của Phương Nhược Thần rồi. Cậu không có cách nào nhượng bộ được.

Lăng Thịnh Duệ nén lại đau xót trong lòng, rũ mắt: “Không, tôi không có mặt mũi gặp nó, nó nhất định hận chết tôi rồi. Nhưng tôi mong mình có thể làm hết trách nhiệm của một người cha, coi như là bù đắp cho nó.”

“Không được!” Phương Nhược Thần vội vàng phản bác. Dáng vẻ đau khổ vừa nãy của Lăng Thịnh Duệ khiến cậu cảm thấy có chút không vui, rất là buồn phiền. Cậu ý thức được, mình chính là đang ghen.

“Tại sao?” Sắc mặt Lăng Thịnh Duệ nháy mắt trở nên trắng bệch.

Phương Nhược Thần dời đường nhìn đi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, “Không tại sao hết, nếu anh lo lắng, thì em tự mình giải quyết là được.” Hơn nữa tôi sợ anh khi gặp được thằng nhóc, thì sẽ hoàn toàn quên mất sự tồn tại của tôi, tôi ghét việc anh quan tâm người khác nhiều hơn cả tôi…

Câu sau cùng đó Phương Nhược Thần tất nhiên sẽ không nói ngoài miệng, nhưng cứ nghẹn trong lòng như vậy, thực sự rất khó chịu. Vì thế cậu thay đổi phương thức khác để biểu đạt. Vươn hai tay giữ chặt ót Lăng Thịnh Duệ, trao anh một nụ hôn mãnh liệt.

Cậu hôn anh một cách cuồng nhiệt, nhưng lại không hề thô bạo, cực kì quan tâm đến cảm thụ của Lăng Thịnh Duệ. Dù vậy, Lăng Thịnh Duệ cũng chính vì cái hôn sâu đầy nhiệt tình này của cậu mà thở không nổi, thân mình mềm oặt ngả vào lòng Phương Nhược Thần. Anh chưa bao giờ biết một nụ hôn cũng có thể đầy khoái cảm say mê như thế này. Lưỡi của Phương Nhược Thần du ngoạn một cách linh hoạt trong khoang miệng anh, tìm kiếm nơi mẫn cảm bên trong, sau đó chạm vào, liếm lấy, mỗi một lần đều khiến Lăng Thịnh Duệ không nhịn được run rẩy, toàn thân tê dại không thôi.

Nụ hôn này của Phương Nhược Thần kéo khá dài thời gian. Lăng Thịnh Duệ trong lúc đang cố gắng hít thở một cách bình thường, thì lại vô cùng bi ai khi phát hiện thân dưới của mình không trải qua kích thích gì mà cũng đã cương lên. Lăng Thịnh Duệ nghĩ Phương Nhược Thần sẽ trực tiếp tiến hành bước tiếp theo, mà không ngờ đối phương đến phút cuối vẫn là buông anh ra, hai mắt đỏ lên, cắn răng nói, “Em bây giờ tự mình đi làm cho xong việc, anh đợi ở đây, đừng nên đi đâu.”

Nhìn ra được, cậu đang cưỡng chế dục vọng của mình.

Lăng Thịnh Duệ kinh ngạc một lúc, nhưng vẫn gật đầu, “Được rồi.” Không biết vì lý do gì, cùng lúc với cảm giác thở phào nhẹ nhõm, trong lòng anh vẫn thoáng có chút thất vọng nhỏ nhoi.

Phương Nhược Thần sửa sang lại bộ quần áo có chút xộc xệch, bước ra tới cửa, đột ngột quay lại đầu, lưu luyến ngoảnh lại nhìn Lăng Thịnh Duệ một cái. Dục vọng hừng hực như lửa đốt trong ánh mắt ấy làm anh cảm thấy căng thẳng.

Lăng Thịnh Duệ dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng tưởng tượng được, sau khi Phương Nhược Thần quay lại, sẽ là hậu quả như thế nào. Anh nhất thời thở dài, mấy lần thống khổ lúc trước đã dạy anh, lần này có khả năng không mấy suôn sẻ, càng không xong hơn là anh có thể sẽ bị làm tới mức vài ngày không xuống được giường.

Phương Nhược Thần hít sâu một hơi, sau đó xoay người ra cửa.

Lăng Thịnh Duệ nhìn bóng lưng của cậu, đột nhiên nhớ tới Phương Nhược Thần từng điều tra qua tư liệu người nhà anh, nói với anh Tiểu Hạo rất đẹp, thế thì…

Lăng Thịnh Duệ hoảng sợ trong lòng, vội vàng đứng thẳng người dậy, gọi lại Phương Nhược Thần vừa mở được cửa xong, “Khoan đã.”

Phương Nhược Thần quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu, “Còn chuyện gì nữa?”

Lăng Thịnh Duệ do dự một hồi, vẫn là cẩn thận mở miệng, “Tiểu Hạo nó mới có mười ba tuổi thôi, vẫn còn là một đứa con nít, cậu hẳn sẽ không…” Lăng Thịnh Duệ cúi đầu cực thấp, không dám ngẩng đầu nhìn Phương Nhược Thần. Anh biết những lời này có khả năng sẽ chuốc thêm bực cho cậu chàng tính khí hung bạo này. Nhưng để bảo vệ sự an toàn của Lăng Hạo, anh không thể không liều mình nói ra.

Tựa như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, ham muốn của Phương Nhược Thần nháy mắt bị dập tắt, biểu cảm trên mặt dần dần lạnh xuống.

Cậu biết ấn tượng về mình trong lòng Lăng Thịnh Duệ không hay ho gì, nhưng không ngờ nó lại tệ đến mức này.

Cố nén lấy đau khổ trong lòng, Phương Nhược Thần không có bộc lộ gì, chỉ là lạnh lùng hỏi, “Lẽ nào trong suy nghĩ của anh, em là một tên biến thái ngay cả trẻ vị thành niên cũng không tha hay sao?”

Lăng Thịnh Duệ không nói gì.

Đối với thái độ ngầm thừa nhận của anh, Phương Nhược Thần cũng chỉ có thể trầm mặc. Cậu kiềm lại cơn giận thấu xương, cậu không giải thích gì khác, phẫn nộ trừng Lăng Thịnh Duệ một cái, rồi xoay người rời khỏi phòng, sau đó dùng gấp hai lần sức sập cửa lại cái “rầm”.

Tiếng sập cửa choáng tai cứ quanh quẩn mãi trong phòng. Toàn không gian phòng dường như cũng vì sự va chạm đầy cường liệt kia mà hơi rung lên. Lăng Thịnh Duệ hơi co người lại một chút, lấy tay bịt lại hai tai mình.

Tuy tai bị âm thanh lớn tiếng kia làm cho phát đau, nhưng khóe miệng của Lăng Thịnh Duệ vẫn nhẹ nhàng hơi giương lên. Phương Nhược Thần tuy thường ngày đều mang dáng vẻ vô tình lạnh lùng, nhưng có đôi lúc lại rất ngây thơ biệt nữu đáng yêu thế đấy.

Anh biết Phương Nhược Thần đang rất cáu, nhưng hẳn sẽ không làm ra chuyện gì với Lăng Hạo. Hồi tưởng lại tia nhục nhã tràn đầy trong mắt Phương Nhược Thần lúc nãy, những mối lo vốn có trong lòng Lăng Thịnh Duệ đều nhất nhất bị thổi sạch.

Cái Lăng Thịnh Duệ không biết, chính là Phương Nhược Thần từ nhỏ đã vô số lần thấy qua ông bố “ngựa đực” phong lưu thành tính của cậu, Phương Kiến Hồng, chơi qua biết bao nhiêu cậu trai trẻ xinh đẹp trước mắt bao người, có vài lúc, thậm chí ngay ở sân vườn hay phòng khách, nơi nhiều người có thể lui tới cũng liền trực tiếp diễn ‘người thật việc thật’. Hình ảnh đầy lộ liễu và những tiếng rên rỉ thảm thiết đó của mấy thằng nhóc, chính là cơn ác mộng mà cả đời này Phương Nhược Thần không thể nào quên được, nên Phương Nhược Thần từ nhỏ đã thống hận loại chuyện như luyến đồng, cả lúc suy nghĩ tới cũng khó mà chịu đựng được, càng đừng nhắc tới việc thực hiện nó. Những lời lúc nãy của Lăng Thịnh Duệ, thật sự đã đả kích một cách sâu sắc tự tôn của cậu.

Phương Nhược Thần đi rồi, Lăng Thịnh Duệ ngồi trên giường, ngơ ngẩn nhìn vào bức tranh ở bức tường đối diện, sốt ruột chờ đợi Phương Nhược Thần trở về.

Đúng lúc này, một tiếng chuông dễ nghe đột nhiên vọng tới, đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

Lăng Thịnh Duệ bị dọa hoảng, nháy mắt hoàn hồn lại. Nhìn chung quanh một chốc, rồi mới phát hiện tiếng chuông đó là từ trong túi mình phát ra, hóa ra là di động của anh.

Lăng Thịnh Duệ cho rằng Phương Nhược Thần đang gọi tới, nên cấp tốc nhấc di động lên, bấm phím nghe.

“Alô?”

“Hi, đại thúc, đã lâu không gặp, nhớ anh chết luôn! Anh có nhớ tôi không nào?”

Cái giọng biếng nhác mà đầy từ tính từ đầu dây bên kia truyền tới, Lăng Thịnh Duệ nhất thời cứng người. Cái giọng nói này, sẽ luôn khiến anh phải từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh.

Trình Trí Viễn…