Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 2 - Chương 35




Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu, hướng mắt về Phương Nhược Thần: “Xin cậu.”

Ngữ khí của anh rất nhẹ, nhưng không chút do dự. Còn thêm nhiều lời nữa chỉ thêm vô ích, nên tất cả những hy vọng anh có toàn bộ đều hóa thành hai chữ tuy ngắn gọn như thế, nhưng lại hàm chứa sự cậy nhờ và cầu xin của anh.

Trong thâm tâm Phương Nhược Thần đã phải rối loạn một hồi, trong ánh mắt người đàn ông đó tràn ngập sự bất lực, ánh nhìn lại như vậy yếu đuối, hồ như một khắc sau sẽ vỡ tan tành ra vậy. Phương Nhược Thần hiểu, nếu như đáp án của chính mình là từ chối, vậy đối với người đàn ông đáng thương này mà nói, không ngờ gì nữa, sẽ trở thành một đả kích cực chí mạng.

Phương Nhược Thần không có hồi đáp, hầu kết trượt lên xuống, biểu rõ sự khẩn trương và do dự của cậu lúc này.

Bầu không khí như bị ngưng trệ, một người vốn không thích mắt đối mắt với người khác như  Lăng Thịnh Duệ lại lần đầu tiên chăm chú mà không rời mắt khỏi mặt Phương Nhược Thần, đợi chờ một đáp án thốt ra từ miệng cậu.

“Tôi từ chối.”

Trong lòng đấu tranh một lúc lâu, Phương Nhược Thần vẫn là khước từ.

“Hơn nữa, anh cũng đừng có hy vọng tôi sẽ để anh rời khỏi.” Phương Nhược Thần cực kì tàn nhẫn mà tung ra một kích cuối.

Nụ cười được miễn cưỡng nặn ra của  Lăng Thịnh Duệ đông cứng lại trên mặt anh, tia sáng cuối cùng trong mắt anh rốt cuộc cũng trở nên ảm đạm, sắc mặt một mảnh trắng bệch, không có một tí sinh khí nào.

Giằng co một chốc, đầu anh vô lực gục xuống, vùi thật thấp, vẫn không nhúc nhích, yên lặng như một pho tượng.

Phương Nhược Thần đột nhiên có chút luống cuống, cậu biết người đàn ông này lúc này đây đã mất hết can đảm, thế nhưng cậu lại không biết nên xử lý tình huống trước mắt này như thế nào, cậu vừa mới nói ra câu trả lời của mình, tự tôn cao ngạo của cậu không cho phép cậu rút lại quyết định vừa mới thốt nên.

Một giọt nước rơi bộp xuống, ống quần của bộ âu phục trắng trên người đàn ông đó nháy mắt xuất hiện một vết tròn sậm màu, sau đó chậm rãi lan ra.

Như đón phải một đả kích vô cùng lớn, Phương Nhược Thần nhất thời trở nên mụ mị.

Cậu phải nửa ngày hơn mới bắt đầu có phản ứng lại, cái đó là gì vậy. Nhưng thể nào cậu cũng không dám tin, người đàn ông này sẽ khóc.

Lại thêm vài giọt nước rơi xuống, vết nước trên ống quần của  Lăng Thịnh Duệ đã hóa thành một mảnh lớn, dưới ánh đèn nhu hòa trong căn phòng, hiển hiện một cách đặc biệt chói mắt.

Phương Nhược Thần lúc này đã hoàn toàn xác định, người đàn ông vốn dĩ được cậu gán cho cái mác kiên cường bất khuất đánh cũng không chết ấy, lại đang yên lặng mà rơi lệ.

Trái tim Phương Nhược Thần giống như bị một bàn tay nào đó đột ngột bóp lấy, dùng sức chèn ép, đau, rất đau. Cậu choáng váng cả đầu, toàn thân như bị nhấn chìm trong đại dương sâu thẳm, áp lực cực đại chèn ép khiến cậu không cách nào thở được.

Toàn thân cậu không cách nào nhúc nhích.

Đây là lần đầu tiên  Lăng Thịnh Duệ ngồi trước mặt cậu biểu lộ loại cảm xúc chân thật nhất của anh, cậu lại không ngờ rằng chuyện đó sẽ dưới tình huống như thế này mà phát sinh. Lúc trước, người đàn ông ẩn nhẫn mà nội liễm này đều ẩn giấu tất thảy nội tâm dưới vỏ bọc ôn hòa vô hại, vĩnh viễn đều là một bộ dáng thản nhiên, vô luận gặp phải chuyện gì cũng đều nhẫn nhục chịu đựng. Thế nhưng hiện tại, một người bị bức ép tới cùng đường bí lối như anh cuối cùng cũng tới nước sụp đổ.

Mà hung thủ, không ai khác chính là cậu, Phương Nhược Thần.

Phương Nhược Thần đau lòng đến mức khó có thể chịu thêm, cậu sờ sờ lồng ngực của chính mình, vẻ mặt mờ mịt.

Cậu không biết vì sao mình sẽ nảy sinh loại cảm giác này, cho tới nay, cậu đều đã biến việc khi dễ Lăng Thịnh Duệ trở thành một thói quen, nhưng chính lúc người đàn ông ấy thực sự bị tổn thương, cậu lại khó chịu như thế.

Trái tim như bị xé nát từ bên trong.

Phương Nhược Thần biết rõ Lăng Thịnh Duệ vì sao lại trở nên như thế, hết thảy nguyên nhân đều là vì đứa con trai bảo bối của anh.

Sự thống khổ trong lòng Phương Nhược Thần phút chốc đã hòa thành lửa giận, cậu bắt đầu ganh ghét thằng oắt con vô tội kia, thằng bé cướp đi sự quan tâm vốn dĩ nên thuộc về cậu của người kia, dù cậu biết đó chỉ là tình cha con đơn thuần, nhưng cậu vẫn không nén được sự ghen tuông tựa như làn thủy triều ào ào ập đến trong lòng mình.

Phương Nhược Thần vươn tay ra, siết lấy cằm của người kia, nâng mạnh lên.

Quả nhiên…

Tuy biết rõ Lăng Thịnh Duệ đang khóc, nhưng khi còn chưa tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy, tim của cậu vẫn còn được coi là may lắm, vậy mà, vào khoảnh khắc trông phải gương mặt đẫm lệ của Lăng Thịnh Duệ, tim Phương Nhược Thần vẫn phảng phất thắt lại.

Nét mặt Lăng Thịnh Duệ cực kì đờ đẫn, có thể nói là gần như không hề có chút cảm xúc nào, nếu không phải giọt nước kia đang chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt anh, Phương Nhược Thần sẽ còn cho rằng anh là một tên người gỗ không cảm xúc. Lăng Thịnh Duệ khóc thật đau lòng, nhưng chuyện đấy không hề bất ngờ, đấy là những giọt nước mắt đầy đau khổ của một người cha cùng đường tuyệt lộ do không đủ khả năng bảo hộ cho con trai mình, bất lực như thế. Vốn dĩ là một người đàn ông còn khá trẻ trung, lại trông như già đi vài tuổi trong chốc lát.

Ngay cả bộ dáng lúc khóc cũng là ẩn nhẫn như thế…

Tim Phương Nhược Thần đã sớm đau đến chết lặng, lúc cậu nhìn thấy dáng vẻ lệ rơi đầy mặt của người đàn ông kia, một kẻ sống trong mù mờ đã lâu nháy mắt bừng tỉnh, đã hiểu loại cảm giác vẫn hay vương vấn nơi lòng cậu rốt cuộc là gì rồi.

Đó là yêu.

Cậu đã phải lòng người đàn ông này, lại còn là thể loại yêu đến vô phương cứu chữa ấy nữa.

Phương Nhược Thần thở dài một hơi, thật bất đắc dĩ mà chấp nhận sự thật này, tuy cậu rất muốn phủ quyết cái ý nghĩ đó, nhưng xưa nay cậu không hề thích làm con rùa rụt cổ bao giờ, cậu đã từng trốn tránh hết một lần trước đó. Cho nên, lần này không cần thiết phải giằng xé đấu tranh tình cảm một cách phí sức nữa.

Nếu đã là yêu, vậy thì cứ chấp nhận thực tế thôi…

Hai tay Phương Nhược Thần nhẹ nhàng đặt lên vai Lăng Thịnh Duệ, cúi người xuống, tiến sát mặt anh, ôn nhu hỏi: “Tại sao lại phải khóc?” Cậu dùng ngón cái lau đi giọt lệ nơi khóe mắt người kia: “Đừng buồn nữa, tôi sẽ giúp anh.”

Bức ép một người đàn ông đã hơn ba mươi đến bước đường này, cậu có chút áy náy, nhưng càng nhiều phần là đau lòng.

Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn cậu, trên đấy cũng không hề xuất hiện biểu tình mừng rỡ như Phương Nhược Thần mong muốn.

Đã quá rõ ràng, anh căn bản không hề tin Phương Nhược Thần, thậm chí còn tự cho rằng Phương Nhược Thần cố ý ra vẻ đáp ứng anh, sau đó lại sẽ hung hăng mỉa mai anh một phen. Phương Nhược Thần vừa mới từ chối anh, hơn nữa cũng chẳng có lý do nào đi giúp anh cả.

Tim Phương Nhược Thần nhất thời bốc lên một cảm giác thật chua chát.

“Anh không tin tôi?”

Lăng Thịnh Duệ không trả lời, nhưng đôi mắt tràn ngập hoài nghi kia của anh đã không chút che giấu đáp án trong lòng anh.

Phương Nhược Thần hết cách: “Anh muốn sao mới tin được tôi đây? Tôi thật sự có ý muốn giúp đỡ anh.”

Vốn dĩ là Lăng Thịnh Duệ đang cầu xin cậu giúp đỡ mình, nhưng tình huống bây giờ đã hoàn toàn đảo ngược, cậu cư nhiên lại phải khổ sở van nài Lăng Thịnh Duệ tin tưởng mình sẽ giúp anh. Phương Nhược Thần cười khổ nghĩ, đây vẫn là lần đầu tiên cậu hạ mình giúp đỡ người khác đấy, vậy mà người ta lại hoàn toàn không tin tưởng, thật mỉa mai làm sao.

Phương Nhược Thần vừa muốn nói tiếp,  Lăng Thịnh Duệ lại đột ngột ngắt lời: “Điều kiện của cậu là gì?”

Phương Nhược Thần sửng sốt nhìn anh, đối phương vẫn là vẻ mặt đương nhiên, giống như hết thảy mọi chuyện cũng chỉ như một cuộc giao dịch thế thôi, Phương Nhược Thần giúp anh thực hiện nguyện vọng, còn anh sẽ thuận lý thành chương mà báo đáp lại.

Sắc mặt Phương Nhược Thần nháy mắt đen lại, lòng tốt của mình bị người ta chà đạp như thế, mặt mũi của quả thực đã không còn nén được nhục nhã.

“Vậy anh nghĩ tôi sẽ ra điều kiện gì?” Phương Nhược Thần rút tay khỏi vai Lăng Thịnh Duệ, đứng thẳng người lên, từ trên cao nhìn anh, biểu tình hờ hững.

Hai gương mặt vốn dĩ đang kề sát chỉ trong phút chốc đã kéo xa khoảng cách, bầu không khí chung quanh dường như cũng lạnh đi ít nhiều.

Lăng Thịnh Duệ cúi mắt, trên mặt lấp lóe một tia khuất nhục.

Phương Nhược Thần lại như trụy cả tim xuống, như từ bầu trời xanh trong rơi tõm xuống hồ sâu lạnh ngắt, những dòng nước không chút độ ấm kia ào tới từ bốn phương tám hướng, siết chặt lấy trái tim nóng cháy của cậu, cướp mất độ ấm đang không ngừng bị cuốn trôi đi của nó.

Nét mặt này của Lăng Thịnh Duệ, có mù cũng nhìn ra được anh đang nghĩ cái gì.

Lẽ nào trong cảm nhận của anh, hình tượng của mình lại thấp kém đến thế sao? Phương Nhược Thần tâm lạnh, mặt không chút cảm xúc chỉ vào hạ thân của mình, cười lạnh bảo: “Vậy, nếu tôi muốn anh ‘thổi’ giúp tôi thì sao?”

Lăng Thịnh Duệ kinh ngạc, sau đó vẻ mặt hiểu rõ,cứ như chuyện này đã sớm nằm trong dự liệu của anh, thế nhưng trong đáy mắt vốn đang tràn ngập tầng tầng ảm đạm đột nhiên le lói một tia sáng, thật giống như một đốm lửa sắp tàn gặp được một chất xúc tác nhỏ nhoi, lần nữa bùng cháy. Anh vươn tay ra, cẩn cẩn dực dực thăm dò phía hạ thân của Phương Nhược Thần.

Đây chính là hy vọng duy nhất của anh, cho nên phải cố mà trân trọng.

Phương Nhược Thần nhìn anh ngơ ngác, một loạt hành động đáp lại của Lăng Thịnh Duệ, tựa như một con dao bén nhọn, cắm mạnh vào trái tim của Phương Nhược Thần.

Đau đến máu chảy đầm đìa.

Lăng Thịnh Duệ niết lấy dây kéo lấp ló trong khe hở trên quần, nhẹ nhàng kéo xuống. Một chốc sau, một bàn tay của Phương Nhược Thần vung tới, tàn nhẫn nện lên mặt anh, sức lực rất lớn. Khuôn mặt của Lăng Thịnh Duệ bị đánh đến mức lệch đi, thân thể cũng ngã ngửa lên giường.