Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 2 - Chương 28




Một câu “là bạn” của Phương Nhược Thần khiến Lăng Thịnh Duệ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng nghĩ tới một Phương Nhược Thần lạnh lùng của anh sẽ đặt anh ở một vị trí cao quý như thế trong lòng, nhất thời có chút ngạc nhiên mà cười cười.

Cử chỉ của hai người có chút mờ ám, Phương Nhược Thần nhìn vào ánh mắt Lăng Thịnh Duệ càng khiến hai cô gái kia suy nghĩ ngày càng chệch hướng. Vì thế mà sắc mặt các cô trở nên cực kì khó coi.

Thi Tuyền nhấc khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười cũng khó coi vô cùng, mở miệng rằng: “Ha ha, Nhược Thần, Lăng tiên sinh, hai anh từ từ tán gẫu, tôi và Vi Tư qua bên kia thăm hỏi Đường tiên sinh một chút.”

Dứt lời, vẫn chưa đợi Phương Nhược Thần đáp lại, liền một mạch kéo theo cô gái Vi Tư vẫn đang trong trạng thái mờ mịt, vội vã rời đi rồi.

Nói đùa, hai vị này tuy là loại hàng chất lượng tốt, nhưng nếu là đồng tính thì có thể miễn bàn nữa, các cô cũng không muốn tiến quá mức gần với cái quan hệ mờ ám giữa hai tên đàn ông đâu.

Nhìn thấy dáng dấp thất sắc trên hoa dung của các quý cô, Phương Nhược Thần giương khóe miệng lên, trong ánh mắt nhàn nhạt toát ra tia khinh thường.

Lăng Thịnh Duệ ngược lại nhạy cảm hơn, phát giác được sự thay đổi trong ánh nhìn của hai quý cô nọ, nhất thời ý thức được anh và Phương Nhược Thần đứng quá mức sát, nên trong một phút ngượng ngùng anh đã kéo ra khoảng cách với Phương Nhược Thần.

Chính vào lúc này, một cậu bồi bàn đang bưng khay bước tới bên cạnh Lăng Thịnh Duệ, giọng nói hạ thấp đến mức chỉ hai người có thể nghe rõ: “Lăng tiên sinh, phiền anh nhìn về phía ban công kia một chút.”

Lăng Thịnh Duệ cảm thấy kỳ quặc, chàng trai phục vụ này trong lúc nói không hề nhìn thẳng mình, mà cử chỉ lại ưu nhã đem rượu trên khay đặt ở chiếc bàn tiệc dài phía sau lưng mình, thần sắc bình thản.

Lăng Thịnh Duệ có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nghe lời liếc nhìn về phía ban công lộ thiên kia.

Chỉ một cái liếc mắt, thân thể anh liền như bị niệm chú, không cách nào nhúc nhích.

Chỉ thấy, ở tại một ban công nằm dưới bầu trời đêm, có một người đàn ông anh tuấn, thân người cao lớn đang mỉm cười nhìn anh, hai tay ôm hông hai cô gái xinh đẹp, nhưng lực chú ý lại không chút nào đặt ở trên người họ, đường nhìn hoàn toàn ngưng lại trên người Lăng Thịnh Duệ, đôi con ngươi xanh tựa như ngọc bích đang nhẹ nhàng híp lại, phóng đãng đánh giá trên dưới anh.

Lăng Thịnh Duệ tựa như bị hãm vào hầm băng, ngay cả hô hấp cũng đông cứng lại, hé miệng ra, nhưng lại phát hiện bản thân không bật nổi một tiếng nào.

Hứa Gia Lôn…

Đầu óc Lăng Thịnh Duệ trở nên trống rỗng, ngưng trệ cả nửa ngày mới có thể thốt lên ba chữ này.

“Anh nên im lặng, bằng không vị tiên sinh bên cạnh anh này sẽ phải chịu một số phiền phức đấy.” Vị bồi bàn hơi nhướng khóe miệng lên, uy hiếp anh một cách thầm lặng.

Lăng Thịnh Duệ cứng ngắc vặn cổ, nhìn về phía Phương Nhược Thần đang đứng, dường như cậu ta đang bị hai cô gái quấn lấy, vẻ mặt đang ôn hòa ứng phó với các cô, không hơi đâu bận tâm Lăng Thịnh Duệ bên đây.

Lăng Thịnh Duệ xoay mặt lại, gương mặt cứng nhắc nhìn bồi bàn.

“Bây giờ anh uống hết ly rượu này, sau đó đi tới chỗ Hứa tiên sinh trong im lặng, đừng để Phương tiên sinh phát hiện.” Bồi bàn mỉm cười bưng ly rượu cuối cùng trên khay đến trước mặt anh, biểu tình vô cùng tự nhiên, trong mắt nhìn của người chung quanh thì chẳng có gì đáng lạ.

Lăng Thịnh Duệ tiếp lấy ly rượu trong tay hắn một cách máy móc, màu sắc của rượu trong này không có gì khác so với các ly khác, một màu hổ phách tuyệt đẹp, thế nhưng Lăng Thịnh Duệ lại cảm nhận được một mối nguy mơ hồ nào đó từ ly rượu tỏa ra, dường như có một âm mưu đang được tiến hành trong im lặng. Anh vô cùng chắc chắn, ly rượu này đã được thêm vào một thứ gì đó khác.

“Anh đừng do dự nữa, mau chóng uống cho hết đi, bằng không Hứa tiên sinh sẽ nổi giận.” Bồi bàn vừa cười vừa nói.

Cậu trai phục vụ này mang gương mặt cực kì thanh tú, cười rộ lên lại lộ ra hai cái răng khểnh nhỏ xinh, đáng yêu vô cùng. Nhưng trong mắt Lăng Thịnh Duệ lúc đấy, cậu ta lại trông giống một ác ma đến từ địa ngục hơn, nhìn vào chỉ thấy vô cùng chướng mắt.

Rơi vào đường cùng, Lăng Thịnh Duệ chỉ đành đem rượu đặt đến bên môi, ngửa đầu lên, uống một hơi cạn sạch.

Anh từ trước đến nay không uống quá nhiều rượu, cũng chưa từng cảm thấy vị của rượu có gì ngon cả. Dòng chất lỏng đắng chát lạnh ngắt chảy ngang cổ họng, anh nghĩ, sau này mình cả đời cũng sẽ không gặp lại cái loại thức uống này nữa.

“Tốt lắm, bây giờ phiền anh đến bên cạnh Hứa tiên sinh.” Mắt chăm chú nhìn Lăng Thịnh Duệ uống cạn ly rượu, cậu bồi bàn ra lệnh lần nữa.

Lăng Thịnh Duệ gật đầu, nhìn sang Phương Nhược Thần lần cuối – người đang bị hai cô gái xinh đẹp sống chết quấn lấy, cắn cắn môi, hướng về phía Hứa Gia Lôn đang đứng mà bước tới.

Anh bước đi thật chậm, cơ thể cũng có chút chao đảo nhỏ nhặt, tựa như một khối xác đã mất đi hồn phách. Cậu trai bồi bàn đã hoàn thành nhiệm vụ, lại chẳng thèm nhìn lấy anh thêm một giây, mà vẫn tiếp tục loay hoay với các ly rượu trên bàn tiệc, thần sắc bình thường, tựa như hết thảy những chuyện vừa rồi đều chưa từng xảy ra.

“Đã lâu không gặp… anh rể.” Hứa Gia Lôn nhìn sang Lăng Thịnh Duệ đang bước tới trước mặt mình, vừa cười vừa nói rằng.

Hứa Gia Lôn thả hai cô gái xinh đẹp trong tay mình ra, làm ra một động tác tay chào tạm biệt với các nàng, hai cô nàng chẳng những không có chút biểu tình bất mãn gì, mà còn vô cùng thức thời rời khỏi.

Rèm cửa sổ sau lưng Lăng Thịnh Duệ nhanh chóng bị kéo kín, toàn bộ ban công chỉ còn lại anh và Hứa Gia Lôn mà thôi.

“Hứa, Hứa Gia Lôn…” Lăng Thịnh Duệ gian nan mở miệng, ấp úng thốt nên lời.

“Gọi tôi Gia Lôn là được.” Hứa Gia Lôn kéo lấy anh ngả vào trong lòng, một tay ôm lưng, một tay kia vòng sang ấn chặt lên hông anh, hai người hoán đổi vị trí, hắn đặt Lăng Thịnh Duệ dựa trên lan can của ban công.

Một cơn gió lạnh tạt ngang, Lăng Thịnh Duệ nhịn không được rùng mình, lúc này mới phát hiện mình đã toát mồ hôi lạnh từ lâu. Gió vừa thổi, cơn lạnh đó đã thâm nhập vào cốt tủy.

“Xem ra anh rất sợ tôi nhỉ, anh rể.”

Nụ cười của Hứa Gia Lôn ngày càng xán lạn, nhưng lại có một loại tà khí luôn luôn hiện hữu, đây đã là thứ tản mác từ tận trong xương tủy tỏa ra.

Hắn xoay đầu sang, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai anh.

Lăng Thịnh Duệ tựa như bị điện giật, xương khớp toàn thân nháy mắt yếu đi, cơ thể nhất thời nhuyễn xuống. Ý thức được điều gì đó không đúng, anh mở miệng một cách khó khăn: “Cậu bỏ… bỏ cái gì vào rượu? Ư…”

Sức lực toàn thân anh hầu như đều bị rút đi, suýt chút nữa thì ngay cả sức để nói cũng không còn.

“Anh đoán xem?” Hứa Gia Lôn đánh một vòng thái cực*, đem vấn đề đẩy đi xa.

*Hàm ý: nói vòng vo, tránh để lộ chân tướng, để đối phương phải đoán ý của mình; hoặc trong một cuộc đối thoại, hai người đẩy đi đẩy lại nhằm trốn tránh trách nhiệm.

Phảng phất như linh hồn cũng đang run rẩy…

“Phản ứng của anh thật sự rất d*m đãng đó, lâu quá chưa bị đàn ông chơi à?” Cử chỉ của Hứa Gia Lôn ngày càng hạ lưu, lời nói thốt ra cũng ngày càng khó nghe.

Những lời chói tai của Hứa Gia Lôn tựa như dao cắt cứa vào trong tâm của Lăng Thịnh Duệ, nhưng anh lại đang bất lực. Cơ thể anh đang mâu thuẫn với lý trí, đang chậm rãi leo lên đỉnh cao của khoái lạc, nhưng tim anh lại tựa như ứa máu. Hứa Gia Lôn phá hủy gia đình anh, cũng hủy đi hạnh phúc nửa đời sau của anh, hại anh bị bạn bè xa lánh, nhưng hiện tại anh lại còn vì kích thích của tên ác ma này mà thở dốc rên rỉ.

Nội tâm Lăng Thịnh Duệ đang bi thương không gì sánh được. Trước mặt là Hứa Gia Lôn tàn độc, sau lưng lại là bầu trời đêm mênh mông vô tận, cách mặt đất với cao độ gần một trăm mét, chỉ một cái nhìn thoáng qua mà anh đã thấy váng cả đầu hoa cả mắt.

Hai bên đều là địa ngục, mà anh lại bị hãm sâu, không còn lối thoát…