Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 2 - Chương 15




Lăng Thịnh Duệ bị tiếng cười lớn bất chợt của Chu Dực làm cho khó hiểu, ngơ ngơ ngác ngác nhìn y.

“Chú già à.” Sau khi cười đủ, Chu Dực chấn chỉnh lại biểu tình trên mặt mình: “Không để tâm tôi gọi anh thế nhé.”

“Không để tâm.” Lăng Thịnh Duệ có thể để tâm chuyện gì cơ chứ, Chu Dực là một người tài hoa trẻ tuổi đầy hứa hẹn, mà anh đã là một lão già hơn ba mươi vô tích sự vẫn chưa có sự nghiệp chi, điều này là sự thật.

Khoảng cách giữa hai người quá lớn quá xa xôi, đến nỗi Lăng Thịnh Duệ cảm thấy có chút tự ti về mình.

“Kì thực, tôi vẫn luôn hy vọng có thể gọi anh như thế.” Thấy anh tinh thần sa sút, Chu Dực chớp chớp mắt vài cái, cười ha ha nói: “Anh thật sự rất thú vị đó, đã lâu rồi tôi chưa có cười vui đến thế này.”

“…”

Lăng Thịnh Duệ không biết nói cái gì mới phải, đối mặt với Chu Dực, anh sẽ luôn vì sự ưu tú của đối phương mà chịu nhiều đả kích, sau đó làm ra một vài hành động cực kì ngớ ngẩn. Tuy anh biết Chu Dực sẽ không vì thế mà cười nhạo mình, nhưng bản thân vẫn cảm thấy rất chán chường, ngã lòng.

Lăng Thịnh Duệ trầm mặc khiến Chu Dực rất mực thưởng thức, thầm lặng quan sát anh, đột ngột bật lời: “Sao vừa nãy chứng kiến cảnh đó anh lại kích động như vậy?”

“Không, không có gì.” Lăng Thịnh Duệ trả lời, có đôi chút không thật lòng mình.

Chu Dực vừa nhìn đã biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì, nhè nhẹ nhếch môi: “Anh là gay chứ gì.”

Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu, sửng sốt nhìn y. Sắc mặt anh trắng bệch, đôi môi anh run rẩy, nhưng lại nói không ra lời. Anh không ngờ đến Chu Dực sẽ phát hiện ra nhanh như vậy, anh một mực che giấu khuynh hướng của mình, bởi lẽ sợ người khác kỳ thị, những kinh nghiệm đau thương trong quá khứ đã khiến anh đã trông gà hóa cuốc, trở nên hoảng loạn mất rồi.

“Tại sao cậu… lại nói như vậy?” Lộ ra một tia cười ảm đạm nhợt nhạt, Lăng Thịnh Duệ thanh âm run rẩy hỏi.

“Là vì phản ứng của anh, đàn ông dị tính nhìn vào cảnh lúc nãy đều sẽ không có phản ứng gì nhiều, chỉ cảm thấy dị ứng, nhưng nếu là gay thì…”

Câu nói dở dang của Chu Dực rất sâu xa, khóe miệng y chứa đựng ý cười nhàn nhạt, đánh giá toàn thân Lăng Thịnh Duệ một phen, ánh mắt đấy khiến Lăng Thịnh Duệ không biết nên làm gì mới phải.

“Thứ lỗi, tôi nghĩ mình còn có việc, tôi về trước đây.” Lăng Thịnh Duệ đứng dậy, vội vàng muốn rời đi, chỉ là vừa bước chân ra liền đập cái “rầm” vào chân bàn trà.

Một cơn đau thấu tim vọt đến, Lăng Thịnh Duệ thở gấp, cả người phút chốc mất cân bằng, ngã thẳng cẳng về phía sô pha, hướng về người Chu Dực.

Chu Dực dang ra cánh tay, vững vàng tiếp được anh, thuận thế ôm cả anh vào lòng.

“Không sao chứ.” Giọng nói của Chu Dực nhẹ nhàng vang lên bên tai Lăng Thịnh Duệ, ngữ điệu còn mang theo một ít đau lòng.

Hai tay Lăng Thịnh Duệ nắm lấy chân trái bị va phải đến sắp như tê liệt của mình, đau đến mức nước mắt cũng sắp chảy thành vệt, nhưng vẫn nhịn cơn đau thấu xương đó mở miệng nói: “Không, không sao.”

“Thật chứ?” Chu Dực dịu giọng hỏi lại, hai cánh môi cách lỗ tai Lăng Thịnh Duệ ngày càng gần, từ miệng phả ra hơi nóng đánh vào lỗ tai anh, chui lọt loa tai, thậm chí càng tiến sâu vào phía trong.

Hướng chú ý của Lăng Thịnh Duệ hoàn toàn tập trung vào chân của mình, không để ý đến cử chỉ khác thường của Chu Dực, mãi đến khi môi của Chu Dực nhè nhẹ ngậm lấy thùy tai anh.

Cảm giác nóng ấm từ thùy tai đột ngột truyền đến, khiến Lăng Thịnh Duệ run rẩy, sau đó cứ như bị điện giật mà nhảy giật lên, nhưng lại bị Chu Dực ôm vào lòng một cách vững chãi, không cách nào giãy ra hay nhảy ra được nữa.

“Cậu làm gì vậy? Bỏ tôi ra!” Lăng Thịnh Duệ dùng sức giãy khỏi, giọng nói cũng bất tri bất giác kéo cao, trở thành tiếng la đầy giận dữ và sợ hãi.

“Anh là gay.” Chu Dực bình thản lặp lại bên tai anh, ngữ khí chẳng phải do dự nữa, mà là khẳng định chắc chắn.

Lăng Thịnh Duệ tức tối: “Tôi là gay, là gay đấy rồi sao? Vậy mấy cậu có thể chỉ thế mà kì thị tôi, xúc phạm tôi như vậy hay sao?” Nói đến khúc sau, trong giọng điệu của anh đã mang theo tràn ngập niềm đau khổ và bất đắc dĩ.

“Tôi sẽ không kì thị anh.” Ngữ điệu của Chu Dực trước sau như một thản nhiên như thế, ngừng một lúc sau thì tiếp tục nói: “Bởi vì, tôi cũng giống anh.”

Ngắn ngủi một vài chữ, thành công khiến Lăng Thịnh Duệ dừng lại hành động vùng vẫy của mình.

“Tôi đã luôn là gay, từ nhỏ đã nhận thức được rồi.” Thấy anh không còn giãy dụa nữa, Chu Dực buông lỏng tay mình, lấy cằm nhích về phía trước, tì lên vai của Lăng Thịnh Duệ, nhè nhẹ cọ xát anh: “Vì thế, tôi chưa từng có bạn gái, cũng tuyệt không hề quan hệ bừa bãi với ai khác trong giới, vẫn một mực giữ mình trong sạch, chờ đợi nửa kia của đời mình xuất hiện.”

Chu Dực thốt ra lời này, ý đồ đã quá ư rõ ràng, thế nhưng Lăng Thịnh Duệ cũng chẳng chút nào đi tìm hiểu sâu xa vào tầng ý nghĩa đó trong lời của y.

“Cậu là gay hay không, liên quan gì đến tôi.” Lăng Thịnh Duệ ấy thế mà vẫn rất thản nhiên như thế, cúi đầu, nhàn nhạt nói.

“Đương nhiên là có liên quan.” Chu Dực cười nhẹ, đem mặt vùi vào hõm cổ của anh, tham lam hít lấy mùi vị đàn ông nhợt nhạt anh tản mác ra: “Bởi vì tôi yêu anh mất rồi.”

Lăng Thịnh Duệ gần như không dám tin vào tai mình, kể từ lúc khuynh hướng tính dục của anh bị vạch trần cho đến nay, không phải bị làm nhục thì sẽ bị khinh bỉ, còn bị… đùa cợt đến triệt để, nghe được từ “yêu” phát ra từ miệng một người đàn ông khác, khiến anh cảm thấy vô cùng mỉa mai.

“Cậu, cậu đùa tôi chắc…” Lăng Thịnh Duệ cười khan hai tiếng, mông lung hỏi.

“Lời tôi nói có giống đang đùa anh hay không?” Chu Dực nhẹ cười, tay phải di chuyển xuống dưới, lướt theo vòng eo săn chắc dẻo dai của anh chầm chậm trượt đến nơi chính giữa hai chân, thổi khí nhè nhẹ bên tai anh một cách đen tối: “Có muốn tôi dùng hành động để chứng minh không?”

Nơi yếu hại bị Chu Dực nhẹ nhàng chà xát rồi miết, tuy rằng cách vài tầng vải vóc nhưng loại kích thích đặc thù đó vẫn rất mãnh liệt, anh vô thức nắm lấy tay y, không biết nên làm thế nào cho phải, nói: “Đừng, đừng như vậy, cậu buông tôi ra trước được không?”

Ngữ điệu của Lăng Thịnh Duệ gần như là khẩn cầu, cường thế của Chu Dực khiến anh liên tưởng đến Trình Trí Viễn và hai huynh đệ của Phương gia, tuy so với bọn họ thì Chu Dực dịu dàng hơn nhiều, nhưng vẫn khó tránh việc khơi gợi kí ức đau khổ của anh. Vốn dĩ anh cho rằng Chu Dực sẽ như bọn người kia cưỡng bức mình, anh gần như đã sắp bỏ cuộc, nhưng chỉ chốc lát sau, Chu Dực bỗng dưng cất tiếng: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm gì với anh đâu.”

Hai cánh tay hữu lực luôn một mực ôm vòng trước ngực anh thả lỏng ra, áp lực trên thân Lăng Thịnh Duệ bất ngờ được giảm nhẹ, không khỏi có chút kinh ngạc, Chu Dực cứ thế mà bỏ qua cho anh rồi ư?

Anh không kịp suy nghĩ nhiều thêm, thân thể vừa được tự do, bèn mau chóng thoát khỏi người Chu Dực, chộp lên một chỗ khác trên sô pha, vẻ mặt cảnh giác nhìn lại y.

Biểu hiện khoa trương của Lăng Thịnh Duệ khiến Chu Dực cảm thấy có chút bại trận, không khỏi cười khổ nói: “Lẽ nào trông tôi không đáng tin đến thế ư?”

Lăng Thịnh Duệ trầm mặc, nhưng ánh mắt của anh lại vô cùng thành thực mà nói lên suy nghĩ trong lòng anh lúc này.

Chu Dực bất đắc dĩ xòe tay nhún vai: “Ok ok, tôi xin thề, còn chưa được sự đồng ý của anh, tôi tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì khác với anh, như vậy đã được rồi nhỉ, đừng đề phòng tôi như phòng trộm cướp chứ.”

Thỏa hiệp của Chu Dực khiến Lăng Thịnh Duệ có chút băn khoăn, trên mặt nhất thời đỏ rần lên: “Xin lỗi, tôi không phải có ý này.” Dây thần kinh căng thẳng của anh đã giãn lỏng trở lại, Lăng Thịnh Duệ cứng ngắc cả người ngồi trên sô pha, lưng ngồi thật là thẳng, dáng vẻ vô cùng không tự nhiên, tư thế ngồi nghiêm chỉnh, chọc Chu Dực có chút buồn cười.

“Lời vừa rồi tôi nói chỉ là bộc bạch của tôi thôi, tôi chỉ là muốn nói ra tâm tình của mình với anh, tôi thật sự yêu anh, mà không phải nói ra để lừa anh lên giường làm tình.”

Lăng Thịnh Duệ ửng đỏ cả mặt: “Ơ, tôi hiểu rồi.” Lời của Chu Dực hơi bị lộ liễu, là một người ôm tư tưởng bảo thủ, anh quả thực có chút tiếp nhận không vào.

Chu Dực nhàn nhạt cười, nhìn vào mặt anh, vô cùng nghiêm túc: “Anh cũng có thể không tin tôi, nhưng tôi thật lòng thích anh, trước giờ chưa có một người nào khiến tôi nảy sinh tình cảm mãnh liệt như vậy, muốn yêu anh ấy, bảo vệ anh ấy, cùng anh ấy ở với nhau cả đời.”

Chu Dực dừng một lát, hai mắt cẩn thận nhìn chăm chú vào phản ứng của người kia, nói tiếp: “Anh là người đầu tiên, tôi tin anh cũng sẽ là người cuối cùng.”

Lời tỏ tình quá mức trực tiếp của Chu Dực khiến Lăng Thịnh Duệ không biết nên làm thế nào cho phải, mau chóng đứng dậy: “Xin lỗi, tôi thật sự có việc, phải đi trước đây.”

Dứt lời, anh liền vội vội vàng vàng rời khỏi. Anh sợ rằng nếu mình còn chết trân ở đó, sẽ thật sự bị cái tên kia bỏ bùa mất. Ánh mắt của người ta quá mức dịu dàng, mấy lần anh không cẩn thận đụng phải đôi mắt đầy thâm thúy đó, trong lòng sẽ luôn nảy sinh một loại rung động, loại cảm giác đó rất phức tạp, quá nguy hiểm, anh vẫn luôn một mực cưỡng chế chính mình không suy nghĩ nhiều gì nữa.

Nhìn Lăng Thịnh Duệ rời khỏi nhà, Chu Dực trái lại vẫn luôn ngồi trên sô pha, không hề có hành động gì, đường nhìn đuổi theo bóng dáng hoảng loạn của người đàn ông đó, mãi đến khi anh mở cửa rời khỏi, khóe miệng lại càng giương lên cao hơn.

“Thật là một người chẳng biết giấu giếm hay ngụy tạo gì cả.”

Nhàn nhạt tươi cười, Chu Dực nhướn người, cầm lên tách trà Lăng Thịnh Duệ vừa uống qua trên bàn, nhè nhẹ lắc lư chiếc tách một chút, đôi con ngươi đen thẳm chăm chú vào chất lỏng màu vàng nhạt đang dập dờn trong tách thủy tinh, ánh mắt phai nhạt dần sự ôn nhu lúc nãy dành cho Lăng Thịnh Duệ, trở nên lạnh lùng mà tà mị.

“Cơ mà, mình thích thế.”

Thế là ngay tại vị trí môi Lăng Thịnh Duệ vừa chạm qua, Chu Dực ngẩng đầu, đem nước trà còn sót lại trong tách uống một hơi cạn sạch.