Bầu không khí trở nên gượng gạo, Lăng Thịnh Duệ nhìn thấy biển hiệu của cửa hàng bên đường, đột nhiên nhớ đến mục đích của mình khi ra ngoài, sờ sờ túi quần, ví tiền vẫn còn, nhất thời thở phào một hơi.
“Xin lỗi, tôi còn có việc, phải đi trước.” Lăng Thịnh Duệ xoay đầu, nhìn Chu Dực, lịch sự cười với y.
Chu Dực có hơi ngạc nhiên, không ngờ được Lăng Thịnh Duệ lại rời đi sớm như vậy, trong một lúc có chút buồn bực, lúc trước, sau khi Lăng Thịnh Duệ bị hai anh em hung thần ác sát đó đưa đi, y lúc nào cũng nhớ về anh, nhưng không cách nào gặp lại, hiện tại thật vất vả mới có được cơ hội hiếm có, y đương nhiên không thể cứ thế mà bỏ qua, nên cười nói: “Ha ha, bây giờ vẫn còn sớm, anh có muốn qua nhà tôi ngồi một lát không?”
Lăng Thịnh Duệ có hơi do dự, nụ cười của Chu Dực rất hiền hòa, anh quả thực không có cách nào cự tuyệt được, nhưng nếu anh ra ngoài quá lâu, hai cậu ấm Phương gia kia nhất định sẽ gây phiền hà đến anh.
“Tôi thấy vẫn là thôi đi, tôi còn có việc… “ Lời từ chối của Lăng Thịnh Duệ còn chưa nói xong, liền bị Chu Dực kéo lấy cánh tay, lời cự tuyệt đột nhiên ngưng bặt.
“Ha ha, chẳng sao cả đâu, chỉ đi một lát là về ngay, chúng ta chẳng phải bạn bè hay sao?” Biểu tình trên mặt Chu Dực là hòa khí nhã nhặn, nhưng lực đạo trên tay lại khá lớn, tuy sẽ không siết đau anh, nhưng cũng sẽ không có cách giãy khỏi.
Lăng Thịnh Duệ gắng sức cả nửa ngày trời mà cũng chẳng cách nào rút được tay, trong một lúc có chút bất đắc dĩ: “Bỏ tôi ra được không? Tôi thật sự còn việc bận.”
Chu Dực nhướn nhướn mày, tươi cười dịu dàng như cũ, nhưng thủy chung không hề có dấu hiệu sẽ buông tay.
Cả hai lúc này đang đứng tại con đường xe người tấp nập, dòng xe cộ cùng người đi đường xung quanh lui tới không ngừng, bọn họ lại đều là những người mang vóc dáng, ngoại hình lẫn khí chất khá nổi bật, cộng thêm động tác gần sát cùng nhau như thế cũng cực kì mờ ám, thế là đã lôi kéo không ít sự chú ý của người khác, có đầy những ánh mắt khác nhau mang tính dò xét, quan sát liếc sang đây, khiến Lăng Thịnh Duệ cảm thấy vô cùng lúng túng, gượng gạo.
Chẳng còn cách nào khác, Lăng Thịnh Duệ chỉ đành thỏa hiệp, bất đắc dĩ nói: “Thôi được, tôi đồng ý đề nghị của cậu, cậu bỏ tay tôi ra trước đi.”
Chu Dực hài lòng tươi cười, chỉ tay vào một chiếc sedan1 màu đen nằm cách đó không xa: “Vậy ta lên xe trước thôi.”
Lăng Thịnh Duệ vô lực gật đầu, đi về hướng mà ngón tay y đang chỉ, Chu Dực ý cười dịu dàng bước theo sau. Là một thương nhân thành công trong sự nghiệp, y rất giỏi việc kiểm soát cảm xúc của mình, biểu tình trên gương mặt bí hiểm khó hiểu, khiến người khác khó mà nhìn thấu được cảm tình tồn tại sâu trong nội tâm y, thế mà lúc này, trong ánh mắt của y lại nhấp nháy một tia hưng phấn khó kiềm nén.
Khí trời cuối thu luôn rất sáng sủa quang đãng, dù đang nằm trong khu trung tâm – một nơi đang phải chịu sự ô nhiễm nghiêm trọng của thành phố, tiết trời vẫn như thế xanh trong tựa gột rửa, trong tim Chu Dực cũng bắt đầu trở nên mềm mỏng hẳn đi, nhìn thấy người đàn ông trước mặt dù thân hình chẳng phải loại mảnh mai thon thả, y bỗng dưng cũng ôm loại suy nghĩ muốn xông lên ôm anh ta vào lòng.
Chẳng qua, y vẫn hết sức áp chế xuống xung động của mình, Lăng Thịnh Duệ đối với y vẫn ôm lòng cảnh giác, y không muốn khiến anh nảy sinh cảm giác chán ghét đối với mình.
Trong suốt hai mươi ba năm nhân sinh không được tính là dài lâu của y, đây vẫn là lần đầu tiên y quan tâm một người đến mức này.
Chiếc xe băng băng chạy trên con đường bằng phẳng, Lăng Thịnh Duệ ngồi ở ghế phó lái, có chút cẩn trọng quá mức. Thân người anh cứng ngắc, duy trì một thế ngồi chẳng thể câu nệ hơn, còn trên vẻ mặt Chu Dực thì vẫn luôn mang ý cười nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại quay mặt sang anh, mỉm cười với anh, tuy nhiên, nụ cười kia đối với vô số phụ nữ mà nói xứng đáng được gọi là mị hoặc, là giết người không đền mạng, trái lại chỉ khiến anh cảm thấy như ngồi trên đống lửa.
“Duệ, bệnh của anh khỏi hẳn chưa?” Chu Dực là người cất lời trước, đánh vỡ sự yên ắng trong khoang xe lúc này.
“Đã khỏi rồi.”
“Có phải anh không quá ưa tôi hay không? Từ lúc nãy đến giờ, mặt anh cứ nghiêm nghị, ngay cả mắt cũng chẳng thèm liếc lấy tôi một cái.” Chu Dực thở dài, ngữ điệu tràn ngập thất vọng: “Xem ra là một mình tôi đơn phương tình nguyện rồi.”
Lăng Thịnh Duệ dường như cảm thấy vô cùng có lỗi, vội vàng phủ nhận: “Không, không phải thế, tôi không có ghét cậu, chỉ là tôi… “
“Chỉ là anh như thế nào?” Chu Dực thái độ nghiêm chỉnh nhìn anh, vẻ mặt mong đợi.
Lăng Thịnh Duệ có hơi khó xử: “Nói ra chỉ sợ cậu cười chê, kỳ thực tôi không quen việc thân mật quá mức với người không quen biết.”
Chu Dực nhướn mày: “Không quen biết?”
“Ơ… tôi cũng không phải có ý đó.” Lăng Thịnh Duệ càng phân bua càng thấy loạn cả lên, bất đắc dĩ, anh chỉ đành thinh lặng.
Chu Dực trong nháy mắt phát giác, rằng người đàn ông có tuổi này kỳ thực có tính cách khá đơn giản, chẳng biết chút ngụy tạo hay che giấu, cũng chẳng biết ăn nói là mấy, mang loại tính cách này sẽ rất khó mà đứng vững trong xã hội nay, cũng rất dễ đắc tội người khác, bất quá y lại vô cùng ưa thích như thế.
Nhà của Chu Dực không xa lắm, xe chạy chỉ mười phút là tới nơi. Bước xuống xe, đập vào ngay mắt là một căn hộ cao cấp chót vót những tầng khiến Lăng Thịnh Duệ nhìn đến váng cả đầu.
Nơi đây chính là một trong những khu nhà có giá cao nhất của thành phố đây, đã vậy, tòa nhà trước mặt này còn được đầu cơ nâng giá, giá phòng thậm chí cao đến mức khiến người ta nghe xong phải nghẹn họng tròn xoe mắt. Lăng Thịnh Duệ nhìn bên người cạnh mình là Chu Dực ăn mặc thật chỉnh tề, đột nhiên cảm thấy con người này thật sự “thâm tàng bất lộ”.
Nơi Chu Dực ở là tầng thứ sáu mươi, gần như là vị trí cao nhất của tòa nhà. Sau một khoảng thời gian dài vào thang máy lên tầng, người chẳng thích ứng mấy cảm giác mất đi trọng lực lâu như thế như Lăng Thịnh Duệ chỉ biết lảo đảo choáng váng bước ra khỏi thang máy.
“Ha ha, lần đầu tiên có người vào thang máy mà cũng bị choáng.” Nhìn Lăng Thịnh Duệ vẻ mặt có chút trắng bệch, Chu Dực đi đến cạnh bên đỡ một cánh tay của anh, vừa trêu chọc anh nói.
Lăng Thịnh Duệ cảm thấy vô cùng mất mặt, quay sang cười gượng gạo với y.
“Không sao chứ?” Trông dáng vẻ khó chịu của Lăng Thịnh Duệ, Chu Dực không khỏi có chút lo lắng.
Lăng Thịnh Duệ khoát khoát tay, cười một cách yếu ớt với y: “Không sao, lần đầu tiên đi thang máy lâu đến thế, không được thích ứng cho lắm.”
“…”
Chu Dực thật chẳng tử tế chút nào khi có suy nghĩ muốn cười, đành vội vàng dùng động tác lau mồ hôi để che giấu đi.
“Tôi thấy dường như anh không được khỏe lắm, trước mắt thì vào nhà tôi nghỉ ngơi một lát đi.”
“Được.”
Tuy ngụ tại một tòa chung cư cao cấp thuộc hàng đứng đầu thành phố, nhưng trong nhà Chu Dực lại có nội thất vô cùng đơn giản, đường nét sắp xếp gãy gọn, gia cụ không nhiều, gần như không có một vật trang trí dư thừa nào, tuy thế nhưng trông không hề tồi tàn trống vắng, trái lại, bầu không khí nơi đây vừa đủ cân bằng, lại vừa hòa hợp không kém không hơn.
Đỡ Lăng Thịnh Duệ ngồi trên sô pha, Chu Dực cởi áo khoác ngoài ném lên ghế, đi đến trước cửa sổ, kéo ra tấm màn cửa sổ màu trắng gần như chạm đất.
Ánh sáng chói mắt rọi vào, làm rạng lên phòng khách có đôi chút tối tăm, ánh mặt trời rọi vào, ánh lên trên mặt sàn gỗ gõ đỏ hoa lệ hai đốm trắng lớn. Lăng Thịnh Duệ nhẹ híp mắt lại trong vô thức, hiện diện trước mắt anh là một khung cửa sổ sát đất rất rộng, hầu như chiếm cả nửa phần diện tích bức tường, trông vô cùng tuyệt đẹp, lộng lẫy.
Cảm giác choáng đầu của Lăng Thịnh Duệ đã dần chậm lại, thế là anh liền đứng dậy rời khỏi ghế, bước đến cạnh khung cửa sổ lớn kia. Đưa mắt xuống nhìn là những tòa kiến trúc san sát nhau, ngước mắt lên chính là bầu trời xanh mênh mông rộng lớn, một tầm nhìn quả thực trải rộng.
Anh nhìn trân trân vào khung cảnh ngoài cửa sổ, cảm thấy trong lòng mình phảng phất như đã rộng mở hơn rất nhiều, từ nhỏ anh đã thích được đứng ở nơi thật cao ngắm cảnh, sở thích này đến bây giờ vẫn được anh duy trì không đổi.
“Dường như anh rất thích khung cửa sổ sát đất này?” Bên cạnh anh, tiếng nói của Chu Dực cất lên, giọng điệu còn mang theo chút cười đùa.
“Đúng đó.” Lăng Thịnh Duệ mỉm cười gật đầu, hai mắt vẫn dán chặt lấy khung cảnh ngoài cửa sổ.
Nhìn một bên gương mặt anh tuấn của anh, Chu Dực thốt nhiên có chút bồn chồn hồi hộp, ý cười nhàn nhạt tại khóe mắt của người kia vô cùng hiền hòa, nhưng điều làm Chu Dực càng yêu thích hơn chính là đôi môi mỏng dáng hình xinh đẹp của anh, thoáng một màu nhạt, khiến y ôm loại xung động phải nhào qua cắn một phát cho thỏa.
Hầu kết chuyển động lên xuống, Chu Dực cảm thấy yết hầu mình hơi khan, xoay mặt sang, chậm rãi ngả người về phía Lăng Thịnh Duệ.
Lăng Thịnh Duệ chỉ chuyên chú vào phong cảnh ngoài kia, không chú ý đến động tác của y, chẳng biết chuyện đã xảy ra như thế nào, mà kẻ điềm tĩnh như Chu Dực khi nhìn đến một người đàn ông vẻ mặt thanh nhã như vậy, đột nhiên lại mang đôi chút khẩn trương, thật giống như lần đầu tiên thân hôn người trong lòng thời niên thiếu, chẳng qua loại cảm giác ấy chỉ như gió thoảng, tâm y rất nhanh liền trấn tĩnh lại như cũ.
Từ lâu, y đã qua rồi cái độ tuổi cuồng nhiệt như thế…
Khoảng cách giữa hai người dần dần được kéo gần, ngay lúc đôi môi của Chu Dực sắp tiếp được “điểm đến”, Lăng Thịnh Duệ phát giác được kỳ quặc cũng đột ngột xoay sang.
Vóc dáng hai người cao không kém nhau là bao, so với Lăng Thịnh Duệ thì Chu Dực cao hơn một ít, y cúi xuống đầu, mà Lăng Thịnh Duệ cũng hơi ngẩng đầu lên, góc độ và độ cao thích hợp khiến môi hai người vừa vặn chạm được nhau.
Tuy chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhưng loại cảm giác ấy lại dị thường khắc sâu, mềm dịu mà nóng bỏng…
Lăng Thịnh Duệ chết lặng, có đôi chút kinh ngạc nhìn Chu Dực, gương mặt hai người cách sát nhau, hơi thở nóng rực của Chu Dực phả từng đợt lên mặt anh, con ngươi đen thẫm đáng sợ lại sâu xa.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vẫn chói sáng như thế, xuyên thấu qua tấm cửa thủy tinh của khung cửa sổ rộng lớn mà rọi lên thân cả hai, không chỉ làm mờ đi hình dáng của hai người, mà dường như cũng đã ngưng đọng cả thời gian.
___________________
Chú thích:
(1) Sedan: nguyên văn cụm từ trong chương là 黑色轿车, google ra hình thế này (mình không rành về xe nên cũng chịu thui:s)