Khi Lăng Thịnh Duệ bị ánh mắt hai người nhìn đến vô cùng xấu hổ, Phương Nhược Thần tự mình đi đến cái tủ quần ảo trước giường, tùy tiện lấy một bộ quần áo từ trong tủ ra, nhìn cũng không thèm nhìn mà ném cho Lăng Thịnh Duệ.
“Mặc quần áo vào cho tôi.” Mặt đen xì, Phương Nhược Thần lạnh lùng nói.
Lăng Thịnh Duệ còn chưa phản ứng kịp, đã bị bộ quần áo anh ném đến trùm lên đầu rồi, trong lúc hoảng hốt vội vàng lấy bộ quần áo xuống.
“Đây là cho tôi sao?” Ôm bộ quần áo vào trong ngực, Lăng Thịnh Duệ có chút khó thể tin nhìn nam nhân trẻ tuổi, cẩn cẩn thận thận mở miệng hỏi.
Tính tình người này luôn hỉ nộ vô thường, Lăng Thịnh Duệ không muốn sau khi mặc quần áo vào lại bị anh bắt cởi ra.
“Bảo anh mặc thì mặc đi, còn nói nhiều nữa tôi đánh anh đó.” Phương Nhược Thần giơ nắm tay ra, khua khua ở trước người, lạnh lùng nói lời uy hiếp.
Nhìn vẻ mặt cáu kỉnh của anh, người Lăng Thịnh Duệ bất giác run lên một chút, yếu ớt nói: “Tôi đi thay ngay đây.”
Dứt lời, xoay người định đi vào phòng tắm.
Chỉ là, trong nháy mắt lúc y nhắc chân đi, cái khăn tắm lỏng lỏng lẻo lẻo quấn trên người y đột nhiên bị động tác quá nhanh của y làm tuột ra, sau đó... Trực tiếp rớt xuống đất.
Hạ thân tiếp xúc với không khí lạnh băng, Lăng Thịnh Duệ trong đầu lập tức trống rỗng.
Mà Phương Nhược Thần và Phương Vân Dật đứng ở trước người y lập tức hóa đá, ánh mắt như tia laser bắn trực tiếp lên nửa người dưới hoàn toàn bại lộ trước họ của nam nhân.
Sau khi thừ người một lúc, hiểu ra việc gì cả khuôn mặt Lăng Thịnh Duệ lập tức đỏ bừng, chạy như bay lao vào phòng tắm, đóng cửa thật mạnh.
Mà ánh mắt hai thanh niên trẻ tuổi tinh lực tràn trề lại vẫn nhìn theo bóng dáng của nam nhân dừng ở trước cửa phòng tắm, trong đầu vẫn như cũ quanh quẩn hình ảnh có thể được coi là một màn ướt át của hí kịch vừa rồi.
Theo bản năng che miệng lại, Phương Vân Dật nhất thời cảm thấy trong cơ thể mình đột nhiên có một ngọn lửa không tên bùng cháy, bộ phận nào đó nơi hạ thân bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Nam nhân này, thằng nhỏ...cũng quá lớn đi...
Bắt đầu từ lúc mười lăm tuổi, Phương Vân Dật đã biết mình là đồng tính luyến, lại là loại trời sinh, sẽ không có bất kì phản ứng gì với phụ nữ.
Phương Vân Dật luôn luôn cởi mở chẳng chút đấu tranh nào, thực thẳng thắn tiếp nhận chuyện này, bắt đầu lưu luyến ở các quán bar đồng tính, bắt đầu cuộc sống tựa hoa hoa công tử của cậu.
Tuy ngoại hình khi trưởng thành không phải là kiểu dương cương đại đa số các “đồng chí” thích, nhưng cậu dựa vào ngoại hình tựa thiên sứ đã khiến cho vô số người thích kiểu người như cậu, lăn lộn trong giới đồng tính quả như cá gặp nước.
Tuy gương mặt lớn lên là của 0, nhưng Phương Vân Dật lại trăm phần trăm là 1, bắt đầu từ ngày khai trai, cậu chưa từng nằm dưới lần nào, đã đè vô số nam nhân mạnh hơn cậu mà có mưu đồ đặt cậu ở dưới.
Hơn nữa, bất kì nam nhân xui xẻo nào bị cậu vừa mắt đều khó mà thoát khỏi lòng bàn tay cậu, cho dù không tình nguyện, cũng sẽ bị Phương Vân Dật dùng đủ loại thủ đoạn ném lên giường, sau đó là bi thảm bị cướp đi “trinh tiết hậu đình”, nhưng giận mà không dám nói gì.
Ai chẳng biết thằng nhóc vẻ mặt nhìn như vô hại này có một ông anh họ cực nổi tiếng trong giới xã hội đen, hơn nữa chính hắn cũng là loại người lợi hại hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình, thủ đoạn hung ác độc địa khiến cho không ít người chứng kiến phải sởn tóc gáy.
Mà lúc này, Lăng Thịnh Duệ đáng thương vẫn chẳng mảy may biết mình đã trở thành “con mồi” mới nhất của cậu.
Hơi híp mắt, trên gương mặt xinh đẹp tuấn tú của Phương Vân Dật hiện lên một nụ cười hứng thú, trong lòng đã bắt đầu tính kế làm sao lừa đè được ông chú “cừu” trên giường, sau đó thỏa thích chà đạp một trận.
Còn ở đằng sau cậu, sắc mặt Phương Nhược Thần như đêm trước giông tố, càng ngày càng âm trầm.
Thật lâu trước đây, anh đã biết em họ mình là đồng tính luyến ái, hơn nữa anh cũng đã cực kì bình tĩnh tiếp nhận chuyện này, đối với những thứ về phương diện này, anh vẫn có một sự hiểu biết nhất định.
Nhưng, tuy là như vậy. Anh vẫn luôn tự nhận mình là một nam nhân rất bình thường, thích loại mỹ nữ gợi cảm nóng bỏng, không thể nào là đồng tính luyến được.