“Bác sĩ Trình? Xin hỏi anh có ở đó không?” Một giọng nữ nhu hòa vang lên ngoài cửa, không phải là hai anh em Phương gia, mà là cô y tá lúc nãy cùng Trình Trí Viễn giúp Lăng Thịnh Duệ kiểm tra sức khỏe.
Cơ thể vốn co chặt lại của Lăng Thịnh Duệ nhất thời thả lỏng, may mắn thay, không phải là hai tiểu diêm vương kia.
Nhìn vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của nam nhân, Trình Trí Viễn khóe miệng gợi lên một nụ cười xấu xa.
Tưởng rằng như vậy là xong sao? Thật sự là quá ngây thơ rồi…
Dùng sức đẩy hông, Trình Trí Viễn nhấp mạnh về phía trước, thành công khiến Lăng Thịnh Duệ thét lên một tiếng kinh hãi.
“Hả? Bên trong như thế nào rồi? Bác sĩ Trình, anh có ở trong phòng không?”
Y tá bên ngoài hình như có hơi vội, âm thanh kì quái lúc nãy truyền ra từ phòng bệnh khiến cô bắt đầu khẩn trương, nhưng người bên trong trước sau vẫn không có trả lời.
Tăng thêm lực độ khi gõ cửa, cô y tá rõ ràng đã rất khẩn trương: “Lăng tiên sinh? Bên trong xảy ra chuyện gì sao? Sao cửa lại bị khóa trái thế này?”
Tay nắm cửa ở bên ngoài không ngừng phát ra tiếng ma sát ‘kịch, kịch’, hiển nhiên là y tá kia đang không ngừng xoay tay nắm cửa ở ngoài.
Lăng Thịnh Duệ trong tâm nhất thời nhảy vọt muốn phát ra khỏi cổ họng, cắn chặt răng, không để mình phát ra bất kì âm thanh nào.
“Anh thật sự vẫn còn chịu được ha.” Mỉm cười nhìn Lăng Thịnh Duệ vẻ mặt lộ ra biểu tình thống khổ, Trình Trí Viễn tăng thêm lực đẩy thúc về phía trước.
“Ưm… ư…” Nhẫn nhịn không được loại va chạm mạnh mẽ này, Lăng Thịnh Duệ cảm thấy trước mắt có chút tối tăm, hắn vừa khỏi bệnh không bao lâu, lại bị rung lay thân thể mãnh liệt như vậy, dạ dày cũng bắt đầu ẩn ẩn đau trở lại rồi.
“Y tá Trương, tôi ở đấy, tôi đang giúp Lăng tiên sinh làm kiểm tra tương đối tư mật một chút, bởi vậy mới khóa cửa, cô trước tiên đừng nên vào đây nhé.”
Đúng lúc cô hộ sĩ vừa dừng gõ cửa, chuẩn bị gọi người tới giúp, Trình Trí Viễn cuối cùng mở miệng.
“Hóa ra Trình bác sĩ đang ở trong, hù chết tôi, tôi còn tưởng ở bên trong phát sinh chuyện gì rồi.” Người ngoài cửa hiểu rõ liền thở phào một hơi.
“Ừ, hiện tại tôi không tiện ra ngoài, có chuyện gì lát nữa hẵng gọi.”
“Đã hiểu, vậy tôi đi trước nhé?”
“Ừ, nhớ chú ý bệnh nhân số 32 phòng 209 một chút, bệnh tình người kia không được ổn định lắm.” Trình Trí Viễn nhẹ nhàng nói với y tá ngoài cửa, nhưng ánh mắt thủy chung không hề rời khỏi Lăng Thịnh Duệ một giây, nhìn chăm chăm nhằm ngắm phản ứng của hắn.
“Tôi biết rồi, bác sĩ Trình.”
Nghe thấy tiếng bước chân vang lên những tiết tấu nhịp nhàng dần dần khuất xa, Lăng Thịnh Duệ ôm phổi nín thở suốt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy hắn vì không để bản thân phát ra âm thanh, thiếu chút nữa có loại tâm tư muốn cắn lưỡi tự tử luôn cho rồi.
Bất quá vẫn ổn, sau cùng cũng qua mặt được rồi…
“Vừa nãy phản ứng của anh quả thật rất thú vị, sợ bị phát hiện lắm à?” Trình Trí Viễn bật cười, đối với biểu hiện hoảng sợ của nam nhân thì hắn có hơi coi thường.
Lăng Thịnh Duệ trừng hắn dữ tợn, nhưng đối với Trình Trí Viễn mà nói, hắn căn bản không mang tí sức uy hiếp nào.
Nhục nhã, xấu hổ, ghê tởm, kinh hoảng, đủ loại cảm xúc đồng loạt dâng trào trong tâm trí, ngũ vị tạp trần, Lăng Thịnh Duệ cảm thấy hắn bây giờ giống như một con thỏ bị đặt trên thớt gỗ, vô lực phản kháng, chỉ có thể mặc người xâm phạm.
Loại cảm giác này khiến Lăng Thịnh Duệ rất suy sụp.
“Anh có biết rằng bộ dáng của anh bây giờ có bao nhiêu mê người không?” Nhìn nam nhân dưới thân mang vẻ mặt khuất nhục, Trình Trí Viễn cười đến tà mị, chinh phục một người đàn ông đặc biệt thế này, thật mang lại cảm giác nhiệt huyết sôi trào cho hắn.
Lăng Thịnh Duệ phẫn nộ trừng hắn, chỉ là đôi ánh mắt ngập tràn thủy quang mê man khiến hắn thoạt nhìn như đang liếc mắt đưa tình với người nhìn vậy.
“Đại thúc, anh thật dễ thương.” Trình Trí Viễn mỉm cười.