Chết tiệt!” Lắc đầu thật mạnh, Phương Vân Dật tức giận chửi nhỏ một câu, thu lại tâm trạng.
Phương Vân Dật luôn luôn đối với sức chịu đựng và kỹ thuật của mình rất tự tin, nhưng cậu của hiện tại lại giống như một thằng nhóc ngây thơ lần đầu tiên thử **, suýt chút nữa thì chìm vào “khoái mộc thương thủ” rồi [nghĩa là DIY: bạn nào chưa biết thì gg nhé], thật sự là mất hết cả mặt mũi.
Tuy chỉ có chưa đến mười tám tuổi, nhưng Phương Vân Dật đã sớm là người thân kinh bách chiến, trên phương diện này có thể coi là một người lão luyện rồi, kinh nghiệm cực kì phong phú.
Chỉ có điều cậu không tài nào hiểu nổi, vì sao một khi đối mặt với Lăng Thịnh Duệ, sự nhẫn nại mà cậu có trong nháy mắt đều biến thành con số không.
Phương Vân Dật đột nhiên cảm thấy buồn bực tới cực điểm.
Chẳng qua chỉ là một nam nhân hơi đẹp mà thôi? Sao mình đã biến thành bộ dạng thế này rồi? Phương Vân Dật thật sự không thể hiểu nổi.
Vì vậy, sự tự tin của Phương Vân Dật tự kiêu bị đả kích nghiêm trong nhất thời đem toàn bộ đổ cho việc nam nhân cố ý dụ dỗ, nếu không phải nam nhân cố tình làm ra bộ dáng ** khiến người phạm tội như thế này, thì cậu sẽ không biến thành bộ dạng này.
“Khốn kiếp, lại dám hại tôi thành bộ dạng như này, xem tôi có làm anh chết đi sống lại không!”
Như là xả giận mà tách hai chân nam nhân ra, gác ở trên vai, Phương Vân Dật hung dữ trừng mắt nam nhân vẫn còn đang ngủ say, lời trong miệng cùng với hình tượng hạ lưu cậu nói kém khá xa.
“A...... Tiểu Hạo, con lại nghịch rồi......” Dường như bị Phương Vân Dật lăn qua lăn lại có chút bực bội rồi, Lăng Thịnh Duệ nhất thời có chút không kiên nhẫn mở miệng nói, ôm lấy cổ Phương Vân Dật đang ở trên người, đè cậu ở trước ngực mình: “Ngủ ngoan đi!”
“Tiểu Hạo?”
Cái tên từ trong miệng nam nhân thốt ra khiến Phương Vân Dật nheo lại mắt một cách nguy hiểm, nội tâm trong nháy mắt bùng lên ngọn lửa tức giận hừng hực, tên “Tiểu Hạo” này rốt cuộc là ai, vì sao nam nhân lại gọi cực kì thân thiết như vậy?
“Tiểu Hạo là ai?” Chống ngực nam nhân nâng người dậy, Phương Vân Dật vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chắm gương mặt tuấn tú say ngủ của nam nhân, mở miệng nói giọng điệu lạnh băng.
Trả lời cậu chính là tiếng hít thở đều đều của nam nhân.
Phương Vân Dật thoáng cái có loại cảm giác muốn bùng nổ, không ai có thể coi thường cậu như vậy, cho dù có là đang ngủ thì cũng vậy! (-_-!)
Ngồi một cái vào trước ngực nam nhân, nắm bả vai của y, bắt đầu ra sức lắc lắc, trong miệng hung dữ nói: “Anh tỉnh lại nói rõ ràng cho tôi, ‘ Tiểu Hạo ’ là ai? Anh cái tên này! Nếu không tỉnh lại, tôi làm cho anh ba ngày ba đêm không xuống giường được!”
Bị lắc qua lắc lại như vậy, nam nhân vẫn như cũ không tỉnh lại, y ba ngày gần như là không ngủ, đã mệt đến mức cái gì gọi cũng không dậy rồi, lúc này cứ cho là động đất xảy ra, y đều có thể an bình yên lặng tiếp tục ngủ.
Phương Vân Dật lắc đến mức tay cũng đau rồi, nam nhân vẫn như cũ chưa tỉnh dậy, thoáng tức đến mặt cũng đỏ bừng rồi.
Lăng Thịnh Duệ bất ngờ hơi hơi nhếch mày, một lần nữa nắm được đầu Phương Vân Dật ở trên người, dùng sức ấn lại trên ngực mình: “Ngoan, Tiểu Hạo đừng nghịch nữa, ba ôm con ngủ được không?”
Phương Vân Dật đáng thường thoáng cái cả người hóa đá.
Như là sợ “Tiểu hạo” còn có thể tiếp tục ồn ào, Lăng Thịnh Duệ dứt khoát dùng sức ôm chặt Phương Vân Dật cả người đang cứng đờ, như một con bạch tuộc dùng cả tay cả chân cuốn lấy người cậu.
Phương Vân Dật (-_-!): “......”
Cảm giác được Phương Vân Dật ở trong ngực đã ngừng giãy dụa, Lăng Thịnh Duệ thở một hơi dài nhẹ nhõm, lại một lần nữa say ngủ, toàn bộ quá trình hoàn toàn không mở mắt lần nào.
Ngẩng đầu, nhìn cảnh mình vẫn “Nhất trụ kình thiên” [nói chung là cái ấy ấy nó đang cương], Phương Vân Dật cả mặt hắc tuyến.
Người này, quả thực chính là tự tìm chết......