Dã Thú Ôn Nhu

Chương 2




Editor: minibunbun (Min)

Một giây trước trời còn sáng, nhưng giây tiếp theo bầu trời lại là một vùng tối đen như mực.

Kỷ Tiểu Âu ngẩng đầu, sao trên trời chiếu sáng rực rỡ, những ngôi sao trong dải ngân hà phát sáng lấp lánh kéo dài một khoảng trời, mỗi một ngôi sao đều có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Một dải sao băng chói mắt bay ngang qua, tiếp theo biến mất trên mặt đất phía cuối con đường. Đẹp đến nỗi giống như trong những câu chuyện cổ tích.

Đáng tiếc hiện tại cô không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng chấn động.

Từ ban ngày cho đến ban đêm không hề có bất kỳ một biến chuyển nào, bầu trời lại đột nhiên mà chuyển thành màu đen như thế.

Chẳng lẽ nơi này không có mặt trời lặn cũng như không có hoàng hôn?

Không kịp nghĩ lại những vấn đề này nữa, Kỷ Tiểu Âu áp chế đáy lòng đang khiếp sợ của mình, nương theo một chút ánh sáng còn dư lại trên đỉnh đầu, tìm được một cái cây không cao.

Sờ soạn ra nửa ngày, cô lấy từ trong ba lô ra một cái dây dùng để đi leo núi, cái này có lẽ là do giáo viên thể dục mang theo đồ tùy thân, Kỷ Tiểu Âu nhớ rõ lúc trước đi du lịch, ông đã từng nói rằng rất muốn đến phía sau núi để leo núi. Hiện tại những vật này lại xuất hiện ở trong túi của cô, Kỷ Tiểu Âu có chút bùi ngùi nhớ lại.

Cũng may mắn là những đồ vật này dễ sử dụng, cô mới có thể thuận lợi mà bò lên trên cây, bình an vượt qua một đêm.

Cả buổi tối trải qua trong bình an không có chuyện gì xảy ra, chỉ có điều nhiệt độ có chút thấp, cũng may mà trong không gian của cô có thảm lông cùng với túi ngủ.

Kỷ Tiểu Âu đặt đồng hồ báo thức lúc năm giờ rưỡi sáng, cô muốn xác nhận tình huống đêm qua có phải là do ảo giác của cô tạo ra hay không.

Nơi này không có mặt trời lặn, vậy có phải cũng không có mặt trời mọc?

Mở to mắt chờ cho đến khi năm giờ năm mươi chín phút, trước mắt vẫn là một khoảng trời đen như mực, nhưng mà khi kim phút và kim giây hợp lại một chỗ, kim đồng hồ chỉ đúng chuẩn số "6", giống như trong lều tối bỗng dưng bị xốc màn che lên, quả nhiên như trong dự liệu trời đã sáng.

Ánh nắng xuất hiện, chiếu rọi xuyên qua những tán lá cây thật dày, chiếu xuống đỉnh đầu của Kỷ Tiểu Âu.

Kỷ Tiểu Âu ngơ ngẩn ngồi trên cành cây khô, đôi mắt vẫn không thể thích ứng với ánh sáng bất thình lình chiếu xuống kia, đâm vào mắt làm cho cô phải híp lại.

Lại một lần nữa mở mắt ra, nhìn ánh mặt trời đang chiếu sáng khắp rừng rậm, Kỷ Tiểu Âu thất thần một hồi lâu.

Nơi này thực sự rất kỳ quái, kể từ ngày hôm qua cho đến tận bây giờ vẫn luôn có rất nhiều điểm đáng ngờ. Kỷ Tiểu Âu cưỡng ép bản thân không được tưởng tượng, thế nhưng nhìn một màn trước mắt này, muốn bảo cô giữ bình tĩnh như thế nào cũng là điều không thể.

Trên trái đất có nơi nào mà lại không có bình minh của sáng sớm và hoàng hôn của chiều tối như thế?

Lại còn có một nơi nào mà ngày đêm luân phiên rõ ràng như thế, giống như một cái công tắc đèn?

Là kiến thức của cô hạn hẹp, hay là cô đã bị đưa tới một thế giới khác rồi?

Trong đầu hiện lên ý nghĩ này, thân mình của Kỷ Tiểu Âu lập tức cứng ngắt.

Sáng sớm gió nhẹ thổi từ những tán lá cây che phủ xuyên xuống, làm cho da gà trên cánh tay của cô nổi lên toàn bộ.

Nếu thật sự là như vậy......

Không, không, cô nhất định có thể trở về! Chỉ là ngày hôm qua không tìm được đường chính xác, hôm nay chỉ cần tìm được đường đi ra khỏi rừng rậm, nhất định có thể trở lại đỉnh núi, tụ họp lại với các bạn học và thầy giáo.

Ba và mẹ của cô còn đang đợi cô ở nhà để báo một tiếng bình an, cô không thể tiếp tục ở lại chỗ này nữa.

Kỷ Tiểu Âu sửa sang lại thảm lông cùng với túi ngủ, thả vào lại trong ba lô, cầm lấy dây thừng leo núi trên mặt đất lên.

Ở gần đó có một dòng suối, nước chảy mát lạnh, có thể thấy được đá xanh ở dưới suối. Kỷ Tiểu Âu đi qua rửa mặt, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Trên mặt nước hiện ra một khuôn mặt nhỏ xinh và tinh tế, da trắng môi hồng, trời sinh vô cùng mỹ miều. Đây là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, ngay cả khi chỉ khẽ nhíu mày một cái, cũng có một loại xinh đẹp rất riêng.

Vừa rồi không chú ý, lúc này cô mới cảm thấy bàn chân đau đớn.

Cô cởi một chiếc giày ra, cúi đầu nhìn xuống, ngay lập tức thấy lòng bàn chân của mình nổi đầy bọc nước.

Ngày hôm qua đi bộ ước chừng cũng tầm bốn năm canh giờ, hơn nữa trong rừng đường đi gập ghềnh, lúc đó cô không phát hiện ra, hiện tại mới thấy đau như thế nào.

Kỷ Tiểu Âu sụt sịt cái mũi, có chút uỷ khuất.

Kỷ cha Kỷ mẹ già rồi mới có được một mụn con, cũng chỉ có một mình đứa con gái là cô, ngày thường chỉ cần cô nhức đầu một tí là ba mẹ đều vô cùng khẩn trương, cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa. Hiện giờ cô lại một thân một mình lẻ loi bên ngoài, lại một mình ở trong rừng núi hoang vắng, có bị thương cũng không một ai biết.

Kỷ Tiểu Âu thương tâm một hồi, lập tức vực dậy tinh thần, xử lý qua loa một chút bọc nước trên chân, tìm kiếm trong không gian ra một đôi giày thể thao màu trắng. Không biết là nữ sinh nào mang theo, không lớn cũng không nhỏ, may mắn vừa vặn, cô trực tiếp đi vào rồi tiếp tục lên đường.

*

Đi chưa được bao xa, Kỷ Tiểu Âu lơ đãng cúi đầu xuống, nhìn thấy trên bãi cỏ xanh loang lỗ những vết máu.

Vết máu đã khô, biến thành màu đỏ sẫm.

Hoàn cảnh xung quanh càng ngày càng quen thuộc, cô có một loại dự cảm không tốt. Quả nhiên, phía trước lại là cây đại thụ có khắc bốn chữ số "1002", dưới tàng cây, một thân ảnh vằng hoa đang nằm cuộn thành một đống, trong lòng Kỷ Tiểu Âu "Lộp bộp" một tiếng.

Cô lại trở về chỗ cũ rồi.

Tối hôm qua vào lúc trời tối, không nhìn thấy rõ hoàn cảnh bốn phía xung quanh, chỉ nhìn thấy cây cối trước mắt vô cùng xa lạ, liền cho rằng cô đã đi rất xa rồi.

Không nghĩ tới khi cô ngủ trên cái cây kia, cùng với cái cây đại thụ được khắc số "1002" chỉ cách có mấy chục mét.

Tại sao cô luôn không ra khỏi được cái nơi này? Trừ bỏ cảm xúc hoảng loạn, trong lòng cô càng có rất nhiều nghi hoặc.

Trong phim truyền hình cổ trang thường xuyên trình diễn những màn mê trận trận, hoàn cảnh mọi phía nhìn giống nhau như đúc, thật ra mỗi một bước đi đều luôn giấu diếm thiên cơ, đi nhầm một bước, kết quả liền khác nhau như trời với đất.

Chẳng lẽ hiện tại cô cũng rơi vào mê trận cung rồi?

"Ọttttttttt....." một âm thanh nho nhỏ đã kéo thần trí của Kỷ Tiều Âu trở về.

Kỷ Tiểu Âu nhìn theo hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy con báo nhỏ đang nằm thoi thóp bị chôn dưới đống lá cây, không nhúc nhích mà chỉ nằm im lặng trên mặt đất, âm thanh vừa rồi là phát ra từ nó.

Như là từ sâu bên trong cổ họng, khẽ khàng rêи ɾỉ.

Kỷ Tiểu Âu đi lại gần, chậm rãi phủi bớt lá cây trên người nó xuống, đến khi thấy rõ vết thương ở chân sau của nó, cô ngây người ngẩn ngơ nhìn.

Hôm qua cách khá xa nên cô không có nhìn thấy rõ, bây giờ nhìn thấy xung quanh miệng vết thương da thịt thối rữa cùng với mưng mủ, lớp lông xung quanh bết thành từng lớp từng lớp, sâu bên trong còn có thể nhìn thấy những con dòi đang bò loạn.

Ngày hôm qua không phải nó còn có thể đi được hay sao, tại sao hôm nay lại trở thành như thế này?

Có lẽ là Kỷ Tiểu Âu vô ý đụng tới miệng vết thương của nó, con báo nhỏ ư ử trong cổ họng hai tiếng, nhấc mí mắt lên, đôi mắt màu xanh biển bình tĩnh nhìn về phía cô.

Ánh mắt của nó không thể nói là thân thiện, đại khái là bản năng của động vật cận kề cái chết, đối với bất kỳ điều gì cũng đều tràn ngập phòng bị, hoài nghi.

Nếu không phải chân của nó bị thương nặng, Kỷ Tiểu Âu khẳng định chắc chắn nó sẽ nhảy dựng lên mà chụp móng vuốt về phía cô.

Kỷ Tiểu Âu lúc này cũng khó bảo đảm an toàn cho chính bản thân của cô, vốn dĩ cô không nghĩ là sẽ cứu nó, cũng không biết cha mẹ của nó đang ở đâu, tại sao nó bị thương, lại vì sao mà xuất hiện ở chỗ này, sau này liệu cô có bị liên lụy tới một đống chuyện phiền toái hay không? Có điều khi cô ôm thân hình nhỏ bé của nó, cô lại thay đổi ý định.

Nó còn nhỏ như vậy, còn chưa bằng con mèo lúc trước cô nuôi ở nhà đâu.

Có thể cứu giúp nó được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Kỷ Tiểu Âu ôm con báo nhỏ đi tới bên cạnh dòng suối, ngồi xổm xuống, một tay nâng chân trước của nó, một tay vốc một nắm nước trong, nhẹ nhàng chà rửa sạch chân sau và vùng xung quanh miệng vết thương.

Miệng vết thương rất sâu, không giống như là bị bẫy bắt thú tạo nên thương tích, nhìn giống như là bị dã thú đả thương.

Chẳng lẽ là bị dã thú khác bắt đi từ cha mẹ của nó, lúc sau lại có thể tự mình trốn đi?

Kỷ Tiểu Âu rửa sạch miệng vết thương cho con báo nhỏ, đem nó đặt trên một bãi cỏ sạch sẽ, tìm kiếm trong không gian ba lô của cô, đang chuẩn bị lấy ra hòm thuốc giúp con báo nhỏ xử lý miệng vết thương, bỗng nhiên lúc này cô nghe tiếng sói truyền tới từ nơi xa.

Kỷ Tiểu Âu dừng lại động tác ngay lập tức.

Con bán nhỏ mở to mắt ra nhìn, ánh mắt nặng nề, cùng lúc trước không giống nhau, thân thể nhanh chóng căng chặt lên.

Ngay từ đầu Kỷ Tiểu Âu cho rằng mình nghe lầm, nhưng ngay sau đó, tiếng kêu lại lần nữa vang lên, có xu thế càng ngày càng gần cô hơn.

Nghe âm thanh này, chắc chắn không chỉ là một con sói.

Nghe nói sói là động vật quần cư, theo những tiếng kêu liên tiếp truyền tới, bên kia chắc chắn là một bầy sói.

Kỷ Tiểu Âu ôm thật chặt ba lô của mình, đứng lên nhanh chóng muốn chạy đi.

Kỷ Tiểu Âu biết cô sẽ phải đụng phải những con mãnh thú như thế, nhưng không nghĩ tới là sẽ gặp nhanh như vậy. Nơi này cô không biết một cái gì cả, căn bản không biết nơi nào để trú ngụ, hơn nữa cô còn bị lạc đường ở trong rừng rậm, nhất thời luống cuống tay chân, vội vàng kéo khoá ba lô lên.

Một đồ vật từ trong ba lô rớt ra, rơi xuống trên mặt đất.

Cô nhặt lên nhìn, thì ra là một hộp la bàn. Phía trên có đề bốn phương hướng "N, S, W, E", sắc nét hoàn hảo.

Đây có lẽ là lúc trước khi khởi hành cha mẹ của Kỷ Tiểu Âu lo cô sẽ bị lạc đường trong núi, nên nhét vào ba lô của cô, để sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào.

Cô lúc ấy cũng không quan tâm cho lắm, cũng quên hẳn là nó nằm ở trong ba lô của cô.

Hiện tại mắt cô lại sáng lên, cô thật sự rất cần thứ này ngay bây giờ.

Dùng hộp la bàn xác định tốt phương hướng, Kỷ Tiểu Âu xốc lại ba lô, quay đầu lại nhìn thoáng qua con báo nhỏ đang lẳng lặng nằm bò trên mặt đất. Nó cũng đang nhìn cô, đồng tử sâu thăm thẳm, không chút hoang mang, không chút né tránh.

Tròng mắt màu xanh biển loé lên ánh sáng sâu thăm thẳm.

Thật là kỳ lạ, Kỷ Tiểu Âu nghĩ thầm, thế nhưng cô lại có thể nhìn ra cảm xúc của một con người từ một con báo?

Có phải vừa rồi là nó đang thương hại cô đúng không?

"Ngaooo——"

Đàn sói tru từng tiếng lại từng đợt âm thanh tiếp theo, gần như đã tới gần chỗ cô hơn.

Kỷ Tiểu Âu cắn chặt răng, không muốn nghĩ gì thêm nữa, nhanh chóng bước lên đem con báo nhỏ ôm vào trong lòng, dọc theo bờ suối mà chạy.

*

Thay giày thể thao để chạy quả nhiên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Kỷ Tiểu Âu một mặt vẫn luôn thật cẩn thận tránh không đụng tới miệng vết thương của con báo nhỏ, một mặt cúi đầu chú ý hộp la bàn.

Có la bàn dẫn đường, Kỷ Tiểu Âu đi một đường về phía Nam, đường đi vô cùng thuận lợi, chỉ một lúc sau cô đã nhanh chóng đi ra khỏi khu rừng rậm, tiếng sói phía sau cũng chậm rãi biến mất. Cô cúi đầu tháng nhìn qua đồng hồ, thế nhưng bất tri bất giác đã qua hai canh giờ rồi.

Cô thở hổn hển, nguy hiểm biến mất, lúc này mới cảm thấy mỏi mệt cực kỳ.

Hai chân của cô mềm nhũn, cô liền tựa vào một thân cây để nghỉ ngơi.

Lòng bàn tay bỗng nhiên truyền đến một cảm xúc dính dính nhớp nhớp, Kỷ Tiểu Âu mở tay ra, thấy bên trong dính đầy vết máu. Trong lòng cô vô cùng sợ hãi, nhanh chóng xem xét con báo nhỏ trong lòng.

Vừa rồi chạy trốn quá gấp, hơn nữa trong rừng rậm chướng ngại vật nhiều, cô đi đường cũng không được thoải mái. Thì ra vết thương của con báo nhỏ lại nứt ra rồi, máu tràn ra bên ngoài, miệng vết thương rất sâu, mơ hồ có thể nhìn thấy cả xương bên trong, cô nhìn thấy còn phát đau, thế nhưng nó từ đầu tới cuối cũng chưa từng phát ra một âm thanh nào.

"Sẽ không chết chứ?" Kỷ Tiểu Âu lẩm bẩm, vươn ngón tay ra nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai tròn của nó.

Lỗ tai của con báo nhỏ giật giật, lúc này nó mới chậm rì rì mở mắt ra, đôi mắt màu xanh mắt đối mắt với cô.

Kỷ Tiểu Âu vốn cho rằng nó sẽ tức giận, không nghĩ rằng nó chỉ nhìn cô một hồi, rồi lại im lặng mà quay đầu đi, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Có lẽ là đau đến nỗi ngay cả sức lực cũng không còn, Kỷ Tiểu Âu nghĩ thầm. Nếu đã thoát khỏi nguy hiểm, việc cần thiết trước mắt là phải xử lý miệng vết thương cho nó.

Kỷ Tiểu Âu nghỉ ngơi một chút, xoay người lấy từ trong ba lô ra một hòm thuốc từ trong không gian. Cô mở cái hộp ra nhìn vào, bên trong đồ dùng vô cùng đầy đủ, có thuốc, có cồn, dung dịch ô-xy già, thuốc hạ sốt, thuốc cầm máu cùng với băng gạc.

Kỷ Tiểu Âu nuôi mèo trong nhà, đối với việc chăm sóc động vật họ mèo không tính là xa lạ.

Nhưng nếu xử lý vết thương sâu như vậy, đúng là thật đau đầu.

Cô giữ vững tay của mình, trước tiên dùng cồn để trừ độc trên con dao, nhẹ nhàng đè lại chân sau bị thương của con báo nhỏ, thật cẩn thận mà cào thịt thối cùng vết mủ xung quanh vết thương. Con báo nhỏ ư ử kêu một tiếng, tay cô khẽ run lên, sức lực trên tay không khỏi tăng lên một chút làm cho đôi mắt của con báo nhỏ xuất hiện một tia sắc lạnh, cô buộc miệng thốt ra: "Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi..... Ta không cố ý đâu....."

Nói xong mới phát hiện ra là nó nghe không hiểu, cô cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao cô phải xin lỗi? Có lẽ là bởi vì cô nhìn thấy ánh mắt mất hứng của nó?

Rửa sạch xong thịt hư, Kỷ Tiểu Âu dùng nước sát trùng trừ độc ở miệng vết thương, cầm máu, rắc thuốc lên, sau đó cầm lấy băng gạc băng bó.

Cô nghiêm túc mà vòng vài vòng xung quanh chân sau của con báo nhỏ, lại thêm một vòng cuối, buộc một cái nơ hình con bướm xinh đẹp.

Thành công mỹ mãn.

Kỷ Tiểu Âu vừa lòng hả dạ gật gật đầu, đang muốn thở dài một hơi, con báo nhỏ vẫn luôn đứng vững vàng bỗng nhiên nghiêng về phía trước, thẳng tắp mà ngã xuống mặt đất.

Kỷ Tiểu Âu giật mình, nhanh chóng ôm nó lại.

Đụng tới thân mình của nó, cô mới phát hiện độ ấm có chút không bình thường. Động vật họ mèo nhiệt độ luôn ổn định giống như con người, khoảng chừng 38 °, đó là chuyện bình thường, nhưng con báo nhỏ này có lẽ độ ấm còn cao hơn 38 °.

Nóng lên?

Kỷ Tiểu Âu sờ sờ lỗ tai cùng với đệm thịt trong lòng bàn tay của nó, quả thật là nóng hầm hập. Có lẽ là do đêm qua bị thương nặng, lại qua thêm một đêm nữa, cho nên lúc này nó mới bệnh nặng như thế.

Kỷ Tiểu Âu lục lọi một lúc trong hòm thuốc, lấy từ bên trong ra một cái nhiệt kế.

Miệng của loài mèo không thể kẹp được nhiệt kế, lúc trước khi cô muốn đo lường độ ấm cho con mèo ở nhà của cô, luôn luôn để nhiệt kế vào hậu môn của nó.

Cô cầm nhiệt kế lên, đem con báo nhỏ đặt lên trên đùi của mình, chuẩn bị làm theo đúng quy trình.

Nhiệt kế chỉ vừa mới đụng vào hậu môn của nó, còn chưa có đưa vào, con báo nhỏ đại khái lại đoán được cô đang muốn làm cái gì, kịch liệt giãy giụa một chút, chân trước huơ qua huơ lại, đôi mắt màu xanh hung tợn trợn lên nhìn cô, loé lên một tia giận dữ.