Dã Thú Ôn Nhu

Chương 11




Editor: minibunbun (Min)

Thanh âm xung quanh vẫn còn tiếp tục vang lên. Các thú nhân nghị luận vô cùng sôi nổi, đối với cái ba lô kỳ quái tò mò không thôi, cũng rất muốn trao đổi nó, nhưng không ai nguyện ý.

Vừa không đẹp lại không thực dụng, vậy thì muốn để làm gì?

Người bán cái ba lô chính là một thú nhân cáo lông đỏ, ngay từ đầu đã chào giá cái ba lô là hai con cá cùng với ba con gà sống.

Cáo lông đỏ thấy các thú nhân đối với giá cả của cái ba lô đều tỏ ra thờ ơ, lại hạ thấp giá xuống còn một con cá cùng với hai con gà sống.

Vẫn không có một thú nhân nào nguyện ý trao đổi như cũ.

"Còn không bằng tự bản thân ta làm một cái giỏ tre......"

"Đồ vật bên trong là cái gì thế? Đó là đồ nhóm lửa sao?". Một thú nhân chồn chỉ vào đèn pin hỏi, phía trước đèn pin có một cái thấu kính lồi cùng loại với kính lúp.

Thú nhân cháo lông đỏ cũng không trả lời được.

Cái ba lô này là do một con thú nhân gấu ngựa đưa cho hắn để trao đổi, điều kiện để trao đổi là một vại mật ong cùng với 10 củ khoai tây.

Hắn thấy cái ba lô này vừa mới mẻ lại vừa độc đáo, bên trong lại còn tặng kèm thêm ba món đồ vật khác nhau, nhất thời tâm ngứa ngáy liền lập tức đáp ứng.

Thực sự không nghĩ tới nó chỉ là một cái thứ phí tiền. Thú nhân cáo lông đỏ thấy vẫn không có thú nhân nào nguyện ý trao đổi như cũ, đành phải tiếp tục hạ giá, biến đổi thành một con cá cùng với một con gà sống.

Kỷ Tiểu Âu không thể nhịn được nữa, ngo ngoe rục rịch.

Nếu không phải trên tay của cô không có cá cũng không có gà, cô đã sớm tiến lên đem ba lô đổi trở lại.

"Xin lỗi, xin lỗi, xin nhường một chút."

Eric trăm cay nghìn đắng từ phía sau chen vào tới, sừng hươu cực đại đụng phải thú nhân bên cạnh, hắn nhanh chóng xin lỗi, quay đầu nhìn về phía Kỷ Tiểu Âu: "Âu, cô đang làm gì thế?"

Kỷ Tiểu Âu không có thời gian giải thích, trực tiếp hỏi: "Eric, anh biết nơi nào có thể đổi được cá cùng với gà không?"

Eric tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn là nghiêm túc trả lời: "Trên núi sau thôn Phỉ Tư sinh trưởng gà rừng, trong sông cũng có cá, nếu cô muốn, tôi có thể đi tới sau núi giúp cô bắt một ít." Khoé mắt thoáng nhìn về phía cái ba lô được bày trước quán, đôi mắt lộc đen nhánh mở tròn xoe, hỏi: "Hả? Âu, đây không phải là cô......"

Kỷ Tiểu Âu lập tức dựng thẳng ngón tay lên, chống trước môi, nhẹ nhàng mà "Xuỵt" một tiếng, cô không muốn để cho các thú nhân xung quanh chú ý.

Nếu một con cá cùng với một con gà sống là có thể giải quyết được vấn đề, cô tình nguyện một sự nhịn chín sự lành.

Thế giới của thú nhân so với cô tưởng tượng còn muốn phức tạp hơn nhiều, cô không muốn chọc phải phiền toái.

Lại sau thêm một hồi dây dưa nữa, giá cả của ba lô đã từ một con cá cùng với một con gà sống, thẳng cho đến bây giờ chỉ còn một con gà sống. Những thú nhân đứng xung quanh đã bắt đầu động tâm, thú nhân chồn thậm chí còn chuẩn bị về nhà lấy gà sống để trao đổi. Kỷ Tiểu Âu sợ bị người khác cướp đi, nhanh chóng giơ tay lên nói: "Tôi, tôi muốn!"

Thú nhân cáo lông đỏ nhìn cô một cái, thấy hai tay của cô trống trơn, lại có hình dáng của một vị thành niên, bĩu môi hỏi: "Cô thì có cái gì để trao đổi?"

Kỷ Tiểu Âu cắn môi dưới, nếu nơi này là thế kỷ hai mươi mốt, cô có thể không một chút do dự mà đem ba lô mua trở về.

Nhưng sự thật nơi này là đại lục dị thế, không có lưu thông tiền tệ, chỉ có thể lấy vật phẩm đồng giá để trao đổi.

Thật ra trong không gian của cô có lưu giữ nhiều hải sản cùng với gà và cá trong một khối băng, chẳng qua nơi này là đường phố thú thú lui tới, cô cũng không thể làm trò trước mặt các thú nhân lấy đồ vật từ trong không gian ra.

Khẳng định sẽ bị bọn họ cho cô là quái vật.

Eric giúp Kỷ Tiểu Âu giải vây, thương lượng với thú nhân cáo lông đỏ: "Trước tiên ngươi có thể đem ba lô thay chúng ta bảo tồn, đợi một lúc sau chúng ta sẽ đem đồ vật trao đổi với ngươi có được không?"

Thú nhân cáo lông đỏ nhìn hắn một cái, cứ cho là thôn Phỉ Tư là một thôn xóm hòa bình, nhưng hệ ăn thịt luôn luôn xem thường hệ ăn cỏ, xem bọn họ trở thành những giống loài yếu đuối, cho nên căn bản không đem lời Eric nói để trong lòng, ngược lại còn cố ý gây khó dễ: "Được thôi, nhưng có điều là lúc ngươi tới lấy, phải mang đến năm con cá cùng với năm con gà sống để trao đổi."

Eric ngẩn ra, mặt lộ vẻ phẫn nộ: "Ngươi đây là giao dịch không công bằng."

Thú nhân cáo lông đỏ cười nói: "Đồ vật này là của ta, còn định đoạt công bằng hay không cũng là do ta. Ngươi làm cho ta phải chờ, chẳng lẽ còn không cho phép ta được nâng giá hay sao?"

Eric cắn răng, tuy rằng phẫn nộ, nhưng lại không có lời gì để phản bác.

Kỷ Tiểu Âu cũng không muốn làm Eric phải khó xử, đem con báo nhỏ phóng xuống trên mặt đất, chuẩn bị trốn đến một góc không có người, lấy thịt gà cùng với thịt cá đóng băng trong không gian ra, trao đổi cùng với thú nhân cáo lông đỏ.

Còn chưa kịp dịch bước chân, cô liền nhìn thấy trước mặt xuất hiện một bàn tay, nhẹ nhàng mà nhấc ba lô trước mặt của cô, hướng về phía cáo lông đỏ nói: "Ta muốn."

Động tác của Kỷ Tiểu Âu hơi đình trệ, có điểm sốt ruột mà nhắc nhở: "Đây là thứ tôi muốn trước mà."

Đối phương cúi đầu nhìn về phía cô, một tiểu giống cái chưa đủ lông đủ cánh, cái miệng lại cứ oai oai, hắn không cho là đúng mà trêu ghẹo: "Cô muốn trước? Nhưng hiện tại nó là của ta."

Hắn nói xong, tiếp nhận cá cùng với gà sống từ đồng bọn ở phía sau, đưa tới cho thú nhân cáo lông đỏ, sau đó móng tay gợi lên ba lô của cô.

Khóa kéo ba lô mở ra, khẽ nghiêng một cái, đèn pin không báo trước từ bên trong rơi xuống.

Đối phương đúng lúc duỗi tay tiếp được, cầm ở trong tay tò mò mà thưởng thức.

Kỷ Tiểu Âu trong lòng quýnh lên, không cần nghĩ ngợi bật thốt: "Tôi có thể dùng đồ vật cùng các anh trao đổi, anh có thể đem cái ba lô này trao đổi với tôi có được không?"

Cô vừa nói chuyện vừa ngẩng đầu nhìn lên, sau khi nhìn thấy rõ bộ dạng của đối phương, cô lập tức ngẩn ra trong nháy mắt.

Nói như thế nào đi chăng nữa, đây cũng là lần đầu tiên Kỷ Tiểu Âu ở dị thế tiếp cận bộ dạng thú nhân gần như thế.

Ngũ quan đoan chính, khóe miệng khẽ gợi lên, ngoại trừ ấn đường có một ấn ký màu đen, vẻ bề ngoài gần như không khác mấy so với nhân loại.

Nếu không phải vừa rồi hắn mở miệng liền lộ ra hai hàm răng sắc nhọn, cô gần như cho rằng hắn cùng với mình chính là đồng tộc.

Đối phương sờ soạng một lúc lâu, rốt cuộc cũng tìm được chốt mở của đèn pin.

Ngón cái khẽ ấn một cái, nhẹ nhàng trượt lên. Kỷ Tiểu Âu nhìn thấy động tác của hắn, cổ họng như bị tắc nghẽn lại.

Cô chỉ sợ đèn pin đột ngột phát ra một chùm tia sáng từ trong đám người.

Nhưng mà đợi trong chốc lát, đèn pin lại không hề có phản ứng.

Đối phương nhìn trái lại nhìn phải, loay hoay không biết làm sao.

Chỉ có Kỷ Tiểu Âu biết nguyên nhân tại sao.

Sau khi cô đi vào trong thế giới này gần như mỗi buổi tối đều sử dụng đèn pin, dung lượng của pin cũng có hạn, hiện tại lượng điện đã tiêu hao hết, tất nhiên sẽ không thể hoạt động được nữa.

Mà trong không gian của cô vẫn còn có vài viên pin dự trữ.

Đối phương phảng phất nghe thấy Kỷ Tiểu Âu nói, tay cầm đèn pin ném trở lại trong ba lô, nâng tầm mắt lên đánh giá Kỷ Tiểu Âu từ trên xuống dưới.

Hắn cong khoé miệng lên, dù đang bận vẫn ung dung hỏi: "Cô có thể lấy cái gì để trao đổi với ta?"

Kỷ Tiểu Âu nhấp nhấp môi: "Anh muốn cái gì?"

Đối phương nghe vậy, tầm mắt lướt ra phía sau Kỷ Tiểu Âu, nhìn về phía Eric, không chút nào che dấu sự thèm ăn trong mắt: "Ồ, cái gì cũng đều có thể đổi sao? Vừa rồi ta dùng đồ ăn để trao đổi, đồng dạng, chỉ cần cô đem đồng bạn của mình tặng lại cho chúng ta là được?"

Eric thoáng chốc sắc mặt trắng nhợt.

Kỷ Tiểu Âu: "......"

Đối phương vốn dĩ không có một chút ý định muốn trao đổi, nói lời này chẳng qua là vì muốn trêu đùa Kỷ Tiểu Âu mà thôi.

Sau khi cùng với đồng bạn cùng nhau thưởng thức biểu tình kinh hoảng của bọn họ xong, hắn cười haha mấy tiếng, lúc này mới cầm theo ba lô của Kỷ Tiểu Âu, nghênh ngang rời đi.

Kỷ Tiểu Âu nhìn theo phương hướng rời đi của bọn họ, vốn là cô còn nghi hoặc chủng tộc của bọn họ, sau khi nhìn thấy phía sau lưng bọn họ xoả tung cái đuôi vừa to vừa ngắn, cùng với nghe thấy tiếng kêu bọn họ vô ý phát ra, cuối cùng cũng có thể xác nhận được.

"Ngaooo ——"

Cùng với thanh âm lúc cô vừa mới tới thế giới này giống nhau như đúc.

Kết bè kết đội, tộc Lang.

*

Kỷ Tiểu Âu không có lấy lại được ba lô của mình, tâm tình có điểm uể oải.

Cô thật sự không hiểu được, đám thú nhân tộc Lang kia muốn cái ba lô của cô để làm gì, bọn họ dù có giữ lại đèn pin thì cũng không sử dụng được, giữ lại thì có lợi ích gì đâu?

Eric cũng không thể giúp đỡ được cô, thiên tính cùng với bản năng làm cho hắn vô cùng sợ hãi giống loài ăn thịt, lúc này đây rất là ấy náy, an ủi nói: "Âu, đừng lo lắng, trở về tôi sẽ cùng thương lượng với Lỗ Sắt một chút, nhất định có thể nghĩ ra cách giúp cô lấy đồ vật về."

Kỷ Tiểu Âu biết hắn là có ý tốt, nhưng đối phương lại là một đám tộc Lang, cô cũng không muốn làm cho Eric phải mạo hiểm, lắc đầu cảm kích nói: "Cảm ơn anh, Eric, chuyện này tôi sẽ tự nghĩ cách."

Eric hỏi cô vì sao ba lô của cô lại bị mất đi như thế, Kỷ Tiểu Âu nghĩ lại một chút, đem chuyện đêm qua gặp được thú nhân gấu ngựa, lại đợi hắn ở trong gốc cây một đêm tất cả đều nói cho Eric: "Tôi nghĩ là hắn lấy đi, buổi sáng hôm nay vào lúc tỉnh dậy, hắn cùng với ba lô của tôi đã cùng nhau biến mất."

Eric nhíu mày tự hỏi một hồi, đề nghị nói: "Âu, hay là hiện tại chúng ta trở về nhà của Lỗ Sắt trước đi? Về chuyện ba lô của cô, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ biện pháp."

Hiện tại cũng chỉ có thể làm được như thế, Kỷ Tiểu Âu áp chế lại tâm tình, tìm được Lôi Ân, bế nó lên đi theo phía sau Eric.

Lôi Ân nằm ở trên đầu vai của Kỷ Tiểu Âu, đôi mắt màu lam vẫn như cũ nhìn về phương hướng thú nhân tộc Lang biến mất.

Không có người chú ý tới ánh mắt lạnh lẽo sâu kín của hắn.

Nhà của Lỗ Sắt ở phía Đông cuối phố của thôn Phỉ Tư.

Phòng ốc ở nơi này phần lớn đều được xây dựng bằng bùn đất, nóc nhà dùng vỏ cây tự nhiên, tầng tầng lớp lớp bao bọc lại ngôi nhà cùng với lá cây.

Giống như Eric nói, Lỗ Sắt là một thú nhân gấu đen vô cùng ôn hòa thân thiện.

Làn da của hắn thiên về đen, dáng người giống như thú nhân tộc Hùng vừa cao vừa to lớn, ngây thơ chất phác.

Có thể là do rất ít khi tiếp xúc với giống cái, khi hắn vừa nhìn thấy Kỷ Tiểu Âu, gương mặt lập tức đỏ hồng. Cũng may là làn da của hắn đen, mặc dù mặt có đỏ thì cũng không thấy được rõ ràng.

Lỗ Sắt giúp Kỷ Tiểu Âu chuẩn bị một gian phòng trống, bên trong có giường.

Suy xét đến nguyên do Kỷ Tiểu Âu là một giống cái, hắn còn đặc biệt phủ thêm một tầng cỏ lót mềm mại, mép giường nổi lên một đống lửa, toàn bộ nhà ở đều vô cùng ấm áp.

Phòng ở có chút đơn sơ, nhưng so với đêm qua còn phải ngủ ở trong gốc cây đối với Kỷ Tiểu Âu mà nói, đây đã là điều kiện cực tốt rồi.

"Cảm ơn anh, Lỗ Sắt." Kỷ Tiểu Âu thật lòng thành ý nói cảm ơn.

Lỗ Sắt thẹn thùng mà sờ sờ đầu: "Không cần khách khí."

Lúc này thời gian vẫn còn sớm, vẫn còn chưa đến thời gian ăn cơm trưa.

Eric lo lắng tối hôm qua Kỷ Tiểu Âu không được ngủ ngon giấc ở trong gốc cây, cũng không nói nhiều nữa, lập tức cùng với Lỗ Sắt cùng nhau rời khỏi phòng, để cho cô nghỉ ngơi một lát.

Kỷ Tiểu Âu đúng thật là tối hôm qua không được ngủ ngon giấc, đầu óc vẫn luôn nặng nề.

Nhưng sau khi cô đã nằm lên trên giường rồi, suy nghĩ lại vô cùng rõ ràng, một chút buồn ngủ cũng không có.

Ba lô của cô còn có cơ hội để lấy về không?

Tộc Lang kia lấy đi ba lô của cô để làm cái gì?

Nếu bọn họ phát hiện ra nam châm ở bên trong, đèn pin cũng không phải đồ vật của thế giới này, bọn họ sẽ làm gì?

Có lẽ là do trong phòng quá ấm áp, hoàn cảnh xung quanh cũng thật an nhàn, Kỷ Tiểu Âu cứ nghĩ cứ nghĩ như thế, chỉ trong một chốc lát sau đã ngủ thiếp đi rồi.

Có thể là do ngủ đến quá sâu, tư thế ngủ của cô lại có điểm muốn làm càng. Thân mình vừa lập một cái, liền đem con báo nhỏ đang nằm bên cạnh ôm vào trong thân mình.

Cô đem nó trở thành cái gối ôm giống như lúc còn ở nhà, ôm chặt vào trong ngực, thậm chí còn lấy cằm nhẹ nhàng cọ cọ đỉnh đầu của nó, phát ra tiếng lẩm bẩm nhẹ nhàng, gần như không thể nghe thấy.

*

Lôi Ân vốn nghĩ rằng muốn nằm ở một bên chờ cô ngủ, không nghĩ tới cô chỉ cần lật mình một cái, lại thật sự mà đem hắn đè ở dưới thân.

Trên người của thiếu nữ tản ra hương thơm ngọt thanh, như là che trời lấp đất mà đánh úp lại, thế nhưng làm cho hắn có phần trở tay không kịp.

Lôi Ân giãy giụa hai cái, chân trước nâng lên một cánh tay của Kỷ Tiểu Âu, khẽ động thân thể, sau khi đã thoát ra được, lại dùng móng vuốt đẩy ra một cái tay khác của Kỷ Tiểu Âu đang cầm cái đuôi của hắn, lúc này mới thành công chạy thoát khỏi gông cùm xiềng xích của cô. Tứ chi của hắn chạm đất, đứng ở bên cạnh nhìn thiếu nữ đang ngủ say.

Kỷ Tiểu Âu ngủ thật sự sâu, chỉ cần là có giường, cô đều có thể ngủ vô cùng tốt. Bóng hàng mi của cô hạ xuống gương mặt, hàng mi như hai cánh quạt, dài dài lại cong vút, cánh mũi nhỏ nhắn tinh xảo khẽ mấp mấy, cánh môi khẽ hếch lên, cả người tản ra một hơi thở đơn thuần vô hại.

Cho nên đám Lang kia mới có thể không thèm để cô vào trong mắt một chút nào.

Nghĩ đến đám Lang ngu xuẩn kiêu ngạo lại tự mãn kia, ánh mắt của Lôi Ân nhanh chóng lạnh xuống.

Khác biệt so với những con báo luôn độc lai độc vãng, tộc Lang là giống loài sống quần cư. Tộc Lang cùng với tộc Báo từ trước đến nay đều không hợp nhau, mấy ngày trước bởi vì sự kiện cướp đoạt địa bàn, không khí mâu thuẫn bất hoà giữa hai tộc càng thêm kịch liệt.

Tộc Lang sinh sản vô cùng nhanh chóng, nơi ở của bọn họ không thể chứa nổi tốc độ sinh sôi nảy nở của bọn họ, vì thế tộc trưởng tuổi trẻ Holden của bọn họ liền đem chủ ý chiếm cứ một tòa sơn cốc của tộc Báo phía đối diện.

Dĩ nhiên Lôi Ân một tấc đất cũng không cho, mỗi một lần tộc Lang xâm lấn, đều khiến cho bọn họ bị đánh đến hoa rơi nước chảy.

Sức chiến đấu của tộc Lang không bằng sức chiến đấu hung mãnh của tộc Báo, nhưng bởi vì bọn họ yêu thích sống quần cư, luôn cùng nhau hành động theo bầy đàn, cho nên mới dám đánh chủ ý chống lại tộc Báo.

Sau vài lần bại trận, tộc Lang không những không chiếm được một chút chỗ tốt, thậm chí còn hy sinh rất nhiều tộc nhân.

Nhưng mà Holden cũng không bởi vì như thế mà chịu thua, một lần nọ, thừa dịp Lôi Ân đơn độc đi ra ngoài, thiết kế bẫy rập, cùng với mấy chục thú nhân trong tộc Lang cùng nhau vây quanh tấn công hắn.

Lôi Ân một mình đối đầu với mấy chục thú nhân tộc Lang đã thành niên, không một chút luống cuống, mãnh trảo mạnh mẽ xé nát lồng ngực của bọn họ, răng nhọn cắn đứt cổ của bọn họ, cuối cùng lại bị Holden đánh lén từ phía sau, một cái chân sau bị thương, liền biến thành bộ dáng hiện tại.

Tuy rằng Lôi Ân suy đoán việc mình bị thu nhỏ cùng với tộc Lang không hề có quan hệ, nhưng bởi vì hắn muốn biết rõ sự tình, hắn vẫn quyết định tự mình đi tìm hiểu.

Sau khi suy nghĩ xong, thân thể Lôi Ân khẽ xoay một cái đã nhảy xuống mép giường.

Đôi mắt màu lam âm u thâm thúy lại một lần nữa nhìn về phía thiếu nữ đang ngủ say trên giường, Tuần Lộc kia đã nói với bọn họ ngày mai sẽ xuất phát, nói cách khác, hắn chỉ cần có thể nhanh chóng trở về trước giờ xuất phát ngày mai là được.

*

Kỷ Tiểu Âu tỉnh lại sau một giấc ngủ sâu, mắt nhìn xuống đồng hồ, đã là 5 giờ rưỡi chiều rồi.

Lỗ Sắt cùng với Eric đang ở bên ngoài chuẩn bị bữa tối, bữa tối của bọn họ là canh khoai tây hầm cà rốt cùng với nấm tiên.

Mùi hương của khoai tây truyền đến, gợi lên sự thèm ăn của Kỷ Tiểu Âu, cô đã lâu thật lâu chưa được ăn một bữa ăn đàng hoàng nào.

Tuy rằng trong không gian của cô có nồi nấu cùng với bếp lò, nhưng căn bản cô không dám lấy ra để sử dụng.

Eric thấy cô ra tới, hô lên: "Âu, cô tỉnh rồi, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi đây, cô mau tới đây ăn nào."

Kỷ Tiểu Âu gật đầu, nhìn quanh bốn phía, không phát hiện ra cái thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc kia, hỏi: "Anh có thấy con báo nhỏ của tôi ở đâu không?"

Eric gãi gãi đầu, hỏi: "Nó không ở trong phòng của cô sao? Tôi không thấy nó ở đâu cả."

Kỷ Tiểu Âu lắc đầu, trở lại trong phòng tìm một lần, cũng không thấy thân ảnh của Lôi Ân đâu.

"Các anh có thấy nó đi ra ngoài hay không?" Kỷ Tiểu Âu trở về hỏi.

Lỗ Sắt buông muỗng gỗ, chần chờ một lúc, sau đó nói: "Vào lúc giữa trưa tôi giống như đã nhìn thấy nó đi ra ngoài...... Tôi cho rằng nó chỉ là đi ra ngoài chơi một lát, liền không có ngăn cản."

Kỷ Tiểu Âu vội hỏi: "Vậy anh có thấy phương hướng nó rời đi không?"

Lỗ Sắt chỉ một phương hướng: "Bên kia......" Còn chưa nói xong, Kỷ Tiểu Âu đã nhanh chóng chạy đi ra ngoài.

Khoảng cách lúc này cùng với lúc cô tỉnh ngủ đã qua được mười lăm phút.

Trời lập tức biến thành màu đen, nhưng cô vẫn không tìm được thân ảnh của con báo nhỏ như cũ.

Trời tối ở đây cùng với ở thế giới của cô không giống nhau, ánh trăng vô cùng loãng, duỗi tay không thể nào thấy được năm ngón tay, thật sự là vô cùng tối.

Con báo nhỏ hẳn là hiểu tình huống rõ ràng hơn so với cô, nếu không phải là đã xảy ra chuyện gì, tại sao nó còn chưa chịu trở lại?

Kỷ Tiểu Âu đi theo phương hướng Lỗ Sắt chỉ đi tìm, mười phút sau, không hề thu hoạch được cái gì.

Eric cùng Lỗ Sắt đi theo phía sau. Eric vốn định mở miệng khuyên nhủ đôi câu, nhưng thấy trong mắt của Kỷ Tiểu Âu lộ ra lo lắng, lời nói đến miệng lại bị hắn biến chuyển thành: "Tôi giúp cô qua bên kia tìm xem."

Kỷ Tiểu Âu tìm không thấy con báo nhỏ của cô đâu, trong lòng càng ngày càng bất an.

Nơi này là một thôn xóm hỗn tạp giữa hai giống loài động vật, thú nhân cường đại ở nơi nào cũng có, nó chỉ mới là một con báo còn chưa thành niên, nếu gặp phải một địch nhân cường đại, nó phải làm thế nào bây giờ?

Không biết bắt đầu từ khi nào, Kỷ Tiểu Âu đã đối với nó sinh ra cảm tình.

Nó là sinh vật đầu tiên cô gặp khi vừa bước vào thế giới này, cũng là một sinh mệnh do chính tay cô cứu sống được.

Mặc dù nó tràn ngập nguy hiểm, nhưng cô vẫn luôn hy vọng là nó luôn bình an không gặp phải chuyện gì bất trắc.

Hiện tại đã là 5 giờ 57 phút.

Cô đi tới trước mặt một thú nhân Cừu giống cái, Kỷ Tiểu Âu vốn dĩ cũng không ôm nhiều hi vọng, chỉ là thuận miệng hỏi: "Xin hỏi cô có thấy một con báo nhỏ đi ngang qua nơi này hay không?"

Đối phương nghĩ nghĩ, thế nhưng lại chỉ vào một cái thuyền buồm tầm trung ở bến đò, nói: "Có phải cô nói là một con báo nhỏ hoạ tiết hay không? Nếu tôi không nhìn lầm, nó giống như đi theo vài tên tộc Lang lên trên chiếc thuyền kia."

Kỷ Tiểu Âu vừa mừng vừa sợ, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn ra bến đò.

Ngay lập tức cô thấy được chiếc thuyền buồm vừa lúc giơ lên vải bạc trong miệng của thú nhân Cừu, bánh lái chuyển động, thừa lúc gió đêm nổi lớn chậm rãi đi ra bờ sông.

P/s: chương này siêu siêu dài luôn T.T thật may cuối cùng cũng xong...