Vân Đóa: "!"
Bàn tay nhỏ bé cầm bút của Vân Đóa run lên, đầu bút trượt trên mặt giấy tạo thành một vết mực dài.
Cô cầm bút rất chặt, mu bàn tay trắng nõn hiển hiện các khớp xương rõ ràng, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng giống như một cái ấm nhỏ bị đun nóng. Hai lỗ tai của ấm nhỏ cũng đỏ lên tưởng chừng như sắp phun khí đến nơi.
"Lại thẹn thùng?" Lệ Kiêu nghiêng đầu thích thú nhìn "ấm nước sôi", nhướng mày chậm rãi trêu chọc, giọng nói anh từ tính trầm thấp: "Sao em lại dễ xấu hổ vậy hửm?
Vân Đóa không trả lời câu hỏi của người đàn ông, cô cụp mi xuống, đôi môi ửng hồng mím chặt, giọng nói nhẹ nhàng có chút trách móc: "Đùa tôi thật buồn cười phải không!"
Lệ Kiêu thấp giọng cười, "Không phải. Nhưng lúc em thẹn thùng rất đáng yêu."
Anh liếm môi dưới, ý cười càng sâu, cũng trêu chọc hơn, "Ghen càng đáng yêu. Rất đáng yêu."
Vân Đóa: "!!"
Mắt thấy sự đáng yêu sắp biến thành hung dữ, tiếng chuông tan học vang lên.2
Cô giận dữ trừng mắt nhìn người đàn ông, sau đó đứng dậy và nhét mọi thứ trên bàn vào túi xách của mình.
Học sinh chung quanh bắt đầu đi ra ngoài, ai cũng quay đầu nhìn hai người ở hàng ghế sau với các loại ánh mắt tò mò, ái mộ, hâm mộ, còn có hóng chuyện đều có đủ.
Lệ Kiêu phớt lờ ánh nhìn của mọi người, anh cong môi cười, chỉ chăm chú nhìn cô gái nhỏ.
Vân Đóa thu dọn đồ đạc xong xuôi, đưa tay vén lọn tóc hai bên thái dương ra sau tai—— hai má và tai của cô gái nhỏ ửng hồng toàn bộ.
"Anh phiền muốn chết!" Cô trừng mắt nhìn Lệ Kiêu một cái, kiêu căng trách mắng, "Chán ghét!"
Cô gái nhỏ cầm túi bước đi sau khi giận dữ, thậm chí còn khẽ hừ một tiếng.
Còn chưa ra khỏi phòng học, Vân Đóa đã bị gọi lại.
"Vân Đóa!" Tiêu lão sư trên bục giảng phất tay về hướng cửa sau, "Em lại đây một chút."
Nữ giáo viên vẫn mỉm cười như thường lệ và nhìn cô với đôi mắt cười cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, rồi lại nhìn Lệ Kiêu vẫn đang đứng đó.
|Đọc tại Wattpad và "nhacuariri1127" nhé|
Tim Vân Đóa đập thình thịch, nhanh chóng đi đến trước mặt Tiêu lão sư.
Tiêu lão sư thoạt nhìn không giống đang giận cho lắm, vẫn cười cười như cũ, "Em và cậu ấy ——"
Nhìn thấy giáo viên đang nói đến Lệ Kiêu, Vân Đóa nhanh chóng xua tay, "Không phải em đưa anh ấy tới đâu ạ!"
Tiêu lão sư gật gật đầu, "Cô biết ——"
"Sau này lên lớp em sẽ nghe giảng chăm chú!" Đối mặt với giáo viên yêu thích và thiên vị mình nhất, Vân Đóa đột nhiên cảm thấy có lỗi, cô cúi đầu, "Em sẽ không đến muộn nữa, cô giáo Tiêu......"
"Vân Đóa này ——"
"Em sẽ nghiêm túc nghe giảng."Vân Đóa hoàn toàn chìm đắm trong sự ăn năn vì đã phụ lòng cô giáo, biểu tình cùng ngữ khí đều rất thê thảm, "Chỉ vì có người quấy nhiễu em thôi......"
"Vân Đóa" Cô giáo Tiêu, người không thể nói hết được cả câu, mỉm cười một cách bất lực, "Cô chỉ muốn hỏi——"
"Mẹ."
Giọng nam từ tính quen thuộc vang lên sau người, lưng Vân Đóa đông cứng hết cả lại.
Đại não cô trống rỗng vài giây, có âm thanh chập điện xèo xèo như đoản mạch.
Mẹ??!!
**
"Vừa rồi cô chỉ muốn hỏi hai đứa có quen nhau không thôi? À đúng rồi, đây là con trai của cô, Lệ Kiêu! Thật là trùng hợp, em có nghĩ vậy không? Ha ha ha......"
Tiêu lão sư cười đến sáng lạn, nhưng Vân Đóa cười không nổi. Cô kinh ngạc nhìn hai mẹ con trước mặt, giờ đây mới phát hiện ánh mắt của Lệ Kiêu quả thật rất giống cô giáo Tiêu: mắt đều rất sâu, đuôi mắt hơi nhếch lên và con ngươi đen láy.
Tiêu lão sư nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ xinh như hoa đào, lại hỏi con trai: "Mẹ nói mà, hồi nào đến giờ con đâu có chơi Weibo, nay cớ sao lại nhấn like bài viết của người ta...... Hai đứa làm sao quen biết thế? Lúc đi dạy bổ túc cho Kỳ Lãng phải không?"
Lệ Kiêu cong môi, như cười như không, "Đại khái thì sớm hơn một chút."
Tiêu lão sư: "Hả?"
Sau khi kinh ngạc xong bà lại nhìn Vân Đóa.
Bắt gặp ánh mắt của giáo viên, lần đầu tiên cô nhìn thấy bóng dáng của những người bạn cùng phòng đâu đây, trong mắt của một nữ giáo sư luôn thanh lịch và đoan trang—— hiện lên ánh mắt đầy hóng hớt và tò mò:)
Vân Đóa: "......"
Học bá Vân Đóa hiếm khi không trả lời được câu hỏi của giáo viên.
Gặp nhau như thế nào?
Trả lời từ đoạn "Em tưởng con trai cô là lưu manh nên đã cào móng tay vào cổ anh ấy" hay là từ đoạn "Em không cẩn thận ngồi trên đùi anh ấy sau đó bị cưỡng hôn!"?
Cô gái nhỏ im lặng ngập ngừng, thoạt nhìn nhỏ yếu lại bất lực. Lệ Kiêu nhìn đôi môi mọng của cô đang bị cắn đến trắng bệch, đầu ngón tay mảnh khảnh đang nắm chặt vạt áo, khóe môi anh chậm rãi cong lên.
Anh chuyển hướng chú ý của mẹ, "Đi thôi mẹ."
Tiêu lão sư nhìn chằm chằm cô nãy giờ như vừa tỉnh mộng, bà mở túi xách và lấy ra một vài tập sách từ trong đó.
"Chẳng phải em luôn thích bản dịch của bộ này sao?" Tiêu lão sư đưa sách cho Vân Đóa, "Cầm lấy từ từ đọc."
Bà liếc xéo đứa con trai bên cạnh, cười bí hiểm, "Mà này, em có biết ai đã dịch cái này không——"
"Mẹ." Lệ Kiêu đột nhiên nói chen vào, anh nâng đồng hồ trên cổ tay về phía mẹ, "Sáu giờ rồi."
Cô giáo Tiêu đáp một tiếng rồi cầm túi và vẫy tay với Vân Đóa.
Vân Đóa ngoan ngoãn gật đầu, "Cảm ơn cô đã cho em mượn sách. Tạm biệt cô giáo Tiêu."
"Không cần khách sáo!" Tiêu phu nhân cười ra má lúm đồng tiền. Nói xong, bà lại nhìn Vân Đóa như cách lần đầu tiên họ gặp nhau, vẫn là cách một người giáo viên tốt bụng nhìn học trò thân yêu của mình, nhưng ——
Rõ ràng là có thêm nhiều ý tứ hơn nữa:)1
Ánh nhìn khiến da đầu Vân Đóa tê rần.
Hai người đi đến cửa phòng học, Lệ Kiêu đột nhiên quay đầu lại.
Anh nhìn vào mắt cô gái, cong môi cười, một mắt phóng điện tặng cho cô một cái wink.
Vân Đóa: "!"
Chán ghét!
Cô đứng đơ tại chỗ, chậm rãi tiêu hóa tin tức "Anh là con trai của nữ thần trong lòng cô", đột nhiên giật mình một cái.
Đã sáu giờ!
Buổi phát sóng trực tiếp của cô!
**
Lệ Kiêu đưa mẹ về nhà sau đó quay lại câu lạc bộ. Vừa bước vào cửa phòng đã thấy mấy nam sinh vây quanh, tất cả đang tập trung vào điện thoại di động, không biết đang nhìn cái gì.
Thấy Lệ Kiêu, Kỳ Lãng giống như hiến vật quý ý bảo anh xem màn hình, "Kiêu ca anh mau nhìn này!"
Lệ Kiêu không hứng thú cho lắm, ngay cả đầu cũng chưa thèm quay lại.
Uông Chính la lớn: "Anh không xem trực tiếp của chị dâu nhỏ sao!"
Lệ Kiêu ngẩn ra, "Cái gì trực tiếp?"
Vừa hỏi xong, anh đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của cô gái phát ra từ điện thoại trên bàn, nhẹ nhàng và ngọt ngào: "Chào buổi tối, buổi tối tốt lành, đợi lâu chưa~"
Lệ Kiêu bước tới và nhìn thấy cô gái nhỏ vừa gặp cách đây không lâu trên màn hình. Chân anh đứng bất động, nhìn chằm chằm vào đó một lúc lâu.
Cô rõ ràng là đã ăn mặc đẹp hơn, mặc một chiếc váy nhỏ màu xanh lá cây đẹp như cổ tích với sa mỏng và ren trên đó, hơi giống trang phục cổ trang, trên đầu còn có một chiếc trâm ngọc cùng màu. Khuôn mặt nhỏ nhắn không hề dày son phấn, hai má trắng nõn tự nhiên, màu môi sáng hơn so với bình thường một chút, nhìn như một đóa hoa kiều diễm ướt át.
Đôi mắt đen của Lệ Kiêu nhìn đến sâu thẳm, nghĩ rằng màn hình điện thoại không đủ, anh lại lấy máy tính bảng ra để xem.
Buổi phát sóng trực tiếp của cô gái nhỏ dường như không có gì đặc biệt, cô chỉ đang trò chuyện với người xem. Cô lẳng lặng ngồi đó trong bộ quần áo cổ trang, giống như bước ra từ trong tranh vậy. Bình luận đập vào mắt đều là "Nhan sắc bạo chết tôi", "Đẹp đẹp đẹp", "Mặc màu ngọc bích đẹp kinh khủng".
Thẳng nam cũng không biết bộ "Cổ trang" này thật ra là trang phục lolita phong cách Trung Quốc. Vân Đóa là blogger nhưng rất ít phát sóng trực tiếp. Mỗi lần trực tiếp thì sẽ chọn bộ váy thật đẹp, sau đó mở cameras, người hâm mộ cũng xuýt xoa rằng đây là "Phúc lợi mỹ nhan". Vì vậy, người hâm mộ của Đường Đóa rất tích cực mỗi khi cô trực tiếp, những người có tiền cũng sẽ tặng quà thẳng tay.
Đột nhiên, thông báo bắt đầu điên cuồng xuất hiện:
【 gian trực tiếp này đã bị tôi nhận thầu ~】
【 gian trực tiếp này đã bị tôi nhận thầu ~】
......
Thông báo như vậy thật ra là lễ vật đặc hiệu —— hơn nữa nhất định là món quà rất đắt tiền mới có được.
"Cảm ơn [ Bạch Lang ] đã tặng nhịp điệu gió lốc, cảm ơn." Vân Đóa mỉm cười, "Đã lâu không gặp."
Lệ Kiêu: "?"
Cô ấy đã lâu không gặp với ai??
Sau các hiệu ứng đặc biệt là các dòng chữ "Ow, ah, ah":
【 là tiểu ca ca Bạch Lang! 】
【 a a a Bạch Lang, anh rốt cục đã trở lại! 】
【 Tiểu ca ca sao lâu thế không đến xem Đóa muội! 】
【 Lang tử mới xuất hiện đã tặng hai nhịp điệu gió lốc, quả nhiên là hào phóng!! 】
......
Bạch Lang lên tiếng:
【lúc trước tôi phải gấp rút chuẩn bị hồ sơ du học, có hơi vội 】
【 tôi cũng rất nhớ Đóa Đóa. Cuối cùng cũng ngồi xuống xem phát sóng trực tiếp của em được rồi ~】
Lệ Kiêu:? Người anh em, cậu là ai thế
Lệ Kiêu nhíu mi nhấn xem trang cá nhân của Bạch Lang ——
Giới tính nam. Giới thiệu vắn tắt: kỵ sĩ của @đường Đóa Đóa, bảo vệ Đóa muội ~
Lệ Kiêu nheo mắt một hồi.
Anh kéo giao diện xuống thì thấy người này không đăng tin gì nhiều, có vẻ là du học sinh, lúc nào cũng khoe khoang sáng rỡ. Những nhãn hiệu, logo trường học và vô lăng xe thể thao dường như vô tình bị lộ ra đều cho thấy anh ta là một người ưu tú và hình như nhà còn có mỏ quặng:)
Có một bài đăng nổi bật:
Đồng hành cùng em trong [heart] ngày thứ 600, chứng kiến từ 8.000 người hâm mộ đến nay là hàng triệu người hâm mộ. Ý định bảo vệ em ban đầu vẫn vẹn nguyên, trong 600 ngày, 6000 ngày tiếp theo cũng sẽ luôn là @ đường Đóa Đóa
Lệ Kiêu: "............"
Được đấy. Còn mẹ nó ước hẹn 6000 ngày.
Còn có một status cũng rất bắt mắt:
@ đường Đóa Đóa sinh nhật vui vẻ, tiểu tiên nữ của tôi [ heart ]
Lệ Kiêu:...... ĐM.
Ai nói là của mày??1
Bài đăng chúc mừng sinh nhật Vân Đóa này còn được kèm theo một bức ảnh tự sướng. Fan cứng này vậy mà đẹp trai một cách đáng ngạc nhiên—— một chàng trai rất thanh tú, trẻ tuổi, có chút cảm giác thần tượng của một nhóm nhạc nam. Anh ta mỉm cười trước ống kính lộ ra răng nanh, tay còn bắn tim với ống kính.
Anh chàng điển trai tung ảnh, bình luận bên dưới hơn nghìn:
【 ĐM thì ra tình địch đẹp trai vậy sao! Được rồi không giành Đóa muội với cậu nữa~】
Bạch Lang hồi âm: 【 Cảm ơn 】
【 a a a Để mỹ nam mỹ nữ bên nhau đi! Thật tốt khi anh luôn thích Đóa muội, hãy tốt với cô ấy! 】
Bạch Lang hồi âm: 【 nhất định! 】
Lệ Kiêu:......
...... Nhất định cmm!
Từ Bân Bân chòm đến sau bả vai Lệ Kiêu, nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng.
"ĐM 600 ngày! là một fan lâu năm. Trách không được bộ dáng của chị dâu nhỏ vừa rồi có vẻ rất quen thuộc với anh ta."
Lệ Kiêu: "......"
"Chà, xem ra bây giờ con gái đều thích thế này. Vẫn là loại hào phóng." Từ Bân Bân nâng tay vỗ vỗ vai Lệ Kiêu, "Kiêu ca, anh có đối thủ rồi này."
Lệ Kiêu: "Cút!"
Lệ Kiêu ngày càng trở nên cáu kỉnh.
Anh cau mày và nhìn lại bức ảnh tự chụp của Bạch Lang.
Da trắng lạnh, môi hồng, ngoại hình nhìn rất trẻ. Thực sự có thể nhìn thấy xương quai xanh từ cổ áo sơ mi trắng, cứ như vậy ——
Một quyền anh có thể đánh mười người:)
"ĐM!" Mấy chàng trai đồng thời kêu ra tiếng, Kỳ Lãng bảo Lệ Kiêu mau mau đi xem trực tiếp.
Lệ Kiêu cúi đầu, nhìn thấy một chuỗi thông báo trên màn hình:
【 bạch lang tặng nhịp điệu gió lốc ×2】
【 bạch lang tặng tòa nhà cao chọc trời 】
【 bạch lang tặng ánh trăng thật đẹp ×5】
【 bạch lang khai thông đề đốc của phòng 】
......
"Trời ơi!" Kỳ Lãng trừng lớn mắt, "Một cái chức đề đốc phải cỡ 1980 tệ, chỉ một lát như vậy anh ta đã tặng hơn vạn tệ tiền quà rồi!"
Phản ứng của những người xem khác cũng giống Kỳ Lãng:
【 bạch lang lợi hại a a a a! 】
【lão đại!!!! 】
【 Tiểu ca ca quá hào phóng!! 】
【 đây cũng tính là yêu...... Đóa muội gả cho anh ấy đi! 】
......
Nhìn Vân Đóa qua màn hình vẫn rất bình tĩnh. Thấy quà tặng cô sẽ gật đầu nhìn vào máy ảnh cảm ơn, tươi cười nhẹ.
Bạch Lang lên tiếng sau khi tặng một loạt quà: 【 hôm nay tôi có thể có được phúc lợi của tiên nữ không 】
Một đống bình luận:
【 phải có! 】
【 Đóa muội mau cho anh ấy phúc lợi! Bạch Lang xứng đáng! 】
【 Đóa muội gả đi! 】
【 tôi không đồng ý, việc cưới Đóa muội là của tôi a a a! 】
......
Vân Đóa: "......"
Nói chung, chủ phòng sẽ tặng lại một số lợi ích đặc biệt cho những người hâm mộ trên bảng xếp hạng. Có chủ phòng sẽ mở khóa vị trí kết bạn cho đề đốc và đại fan, thậm chí add Wechat cá nhân......Nhưng Vân Đóa vẫn rất rõ ràng.
Cô sẽ chuẩn bị một số món quà nhỏ hoặc bốc thăm giải thưởng để tặng lại người hâm mộ, nhưng không bao giờ cung cấp thông tin liên lạc. Đặc biệt là với một fan nam "có mục đích" như Bạch Lang, cô sẽ cố tình giữ khoảng cách......
Bạch Lang: 【 muốn nghe Đóa Đóa hát, có thể chứ? 】
Vân Đóa do dự vài giây sau đó thoải mái cầm lấy microphone, nhẹ nhàng nói "Tám giờ tôi sẽ hát cho mọi người nghe".
"Mỗi lần nghĩ đến chàng thì ta lại ~~~hận tình ngắn ngủi tựa giấc mộng. Tro thư cũng đã tàn, chôn vùi nơi rừng liễu......" *bài Mang chủng nha các nàng1
Các chàng trai xem chương trình phát sóng trực tiếp đồng thanh "ĐM" một tiếng.
Uông Chính mở to mắt, "Chị dâu nhỏ hát hay quá!"
Bình thường cô nói chuyện rất nhẹ nhàng, thanh âm nhu nhu nói cái gì cũng giống như làm nũng. Khi cất giọng rất trong trẻo, bài cổ phong cô hát lại ra vài phần cảm giác linh hoạt kỳ ảo rất xứng với quần áo màu ngọc bích trên người, vô cùng nghệ thuật.
Bạch Lang lại bắt đầu tặng quà. Vân Đóa không nói rằng bài hát này là phúc lợi, nhưng anh ta hiển nhiên là bỏ qua sự tránh né của cô và cũng tặng không nương tay chút nào.
【 bạch lang tặng sao ×100】
【 bạch lang tặng cáo thị ×99】
【 bạch lang tặng điên cuồng call】
......
"Mỗi lần nghĩ đến chàng thì ta lại ~~~Hận tình ngắn ngủi vùi chôn~~~ hận không dài lâu, luôn chìm trong biển đắng....."
Lệ Kiêu nhìn tiên nữ cầm microphone, ánh mắt tối sầm lại.
Ca từ gì đây, lại còn"Mỗi lần nghĩ đến chàng thì ta lại"?1
Cô ấy nghĩ đến ai chứ???
Lệ Kiêu mở Wechat và trực tiếp gửi ảnh tự chụp của Bạch Lang sang.
【 em thích kiểu như vậy?? 】
Trước khi tin nhắn được gửi đi, anh nhìn thấy một dấu chấm than màu đỏ bên cạnh bức ảnh.
Lệ Kiêu: "!"
Này mẹ nó!!
Là block lần nữa? Hay là block từ ngày hôm qua vẫn chưa mở lại??2
Anh ngẩng đầu nhìn màn hình một lần nữa, con ngươi đen âm trầm như hồ sâu.
Cho nên, block anh, sau đó lại ở trên mạng hát "Mỗi lần nghĩ đến chàng thì ta lại" cho người đàn ông khác???
Ôi, phụ nữ:)
Rốt cục Vân Đóa cũng hát xong, thông báo quà tặng của Bạch Lang cũng theo âm cuối mà biến mất.
Vân Đóa buông microphone nở nụ cười, chậm rãi mở miệng: "Thật ra mọi người đến xem trực tiếp tôi cũng rất vui vẻ rồi, không cần tiêu pha. Đặc biệt là những người còn đang đi học, bạn nên giữ lại tiền quà cho bản thân hoặc gia đình nhé"
Cô hơi dừng, "Tôi đã chuẩn bị một lô cốc và móc khóa và sẽ gửi chúng cho mọi người sau hai ngày nữa. Đại fan và đô đốc đều được, đến lúc đó chúng ta còn có thể chơi bốc thăm."
Bạch Lang: 【 Đóa Đóa, em không cần phí tâm. Lại càng không cần thấy có gánh nặng. 】
Bạch Lang: 【 có thể tiêu tiền cho em anh cũng rất vui vẻ. 】
"ĐM!"1
Lệ Kiêu nhỏ giọng chửi rủa và ném chiếc máy tính bảng xuống bàn.
Anh nâng tay vò đầu tóc ngắn củn, quai hàm cắn chặt, cả người thoạt nhìn đang rất nóng nảy.
Kỳ Lãng và đám con trai xung quanh không dám hó hé. Bọn họ trao đổi ánh mắt "Dấm chua dấm chua Kiêu ca ăn dấm chua ", sau đó cười toe toét như thể đang xem kịch hay.
Lệ Kiêu bực bội trong chốc lát rồi lại cầm máy tính bảng lên lần nữa.
Bạch Lang vẫn ở đó, không ngừng tán tỉnh:
【 anh muốn tiêu tiền vì em 】
【 Đóa Đóa, anh có thể gửi cho em vài bộ váy lolita của nhãn hiệu em thích được không?? Gần đây không phải mới ra sản phẩm mới sao? 】
Khu bình luận ahhh ahhhh ồn ào:
【 Đóa muội đẹp như vậy ai cũng muốn mua mua mua! 】
【 Tiểu ca ca, tôi thấy anh không phải muốn tặng váy mà là muốn địa chỉ của Đóa muội chứ gì haha 】
【 có phải muốn gặp mặt Đóa muội không! 】
Bạch Lang: 【 biết thì biết. Đừng chọc thủng tôi chứ. 】
......
Lệ Kiêu nhìn thấy mấy bình luận này, âm thầm mỉm cười. Anh giơ tay và nhanh chóng nhấn nhấn gì đó trên máy tính bảng, ngay sau đó, một người hâm mộ tích cực khác đã xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp của Vân Đóa.
Đồ Long Giả: 【 ha ha [ mỉm cười ]】
Đồ Long Giả: 【 huynh đệ chắc là lừa nhiều cô gái rồi nhỉ】
Bạch Lang: 【? Ai đây 】
Bạch Lang: 【 Đến lượt mày quản sao?? 】
Mọi người:
【 Bạn học gà này đến từ đâu đây?? 】
【 Ở đây anh ấy có thể đến muộn nhưng sẽ không bao giờ vắng mặt!! 】
【 Bạch Lang tiểu ca ca là fan cứng hai năm rồi, luôn đứng đầu bảng, anh bạn là cái thá gì ở đây! 】
【xswl còn dám dạy dỗ Bạch Lang, tiểu ca ca sẽ giết anh bằng tiền trong vài phút nữa】
......
Lệ Kiêu:......?
Vậy để rồi xem:)
"ĐM!" Kỳ Lãng lập tức nhảy dựng lên, "Kiêu ca, anh trực tiếp lên Tổng đốc rồi!!"
Phòng trực tiếp khai thông Tổng đốc, 19980 nhân dân tệ một tháng.
Nó đắt gấp mười lần so với Đô đốc của Bạch Lang vừa rồi.
Lệ Kiêu rất đơn giản thô bạo:
Người nào đắt hơn thì sẽ là người tốt hơn:)
Khai thông Tổng đốc sẽ có thông báo trên toàn đài:
[ Đồ Long Giả ] trong phòng trực tiếp của [ đường Đóa Đóa ] khai thông Tổng đốc, mau đến xem đi!
Vân Đóa còn chưa phản ứng lại thì đã thấy độ nổi tiếng của phòng phát sóng trực tiếp đột ngột tăng lên gấp mười lần. Chen chúc bình luận:
【 Tổng đốc!! 】
【 đến vây xem lão đại! 】
【 đã quấy rầy lão đại rồi! 】
......
Mấy đội viên trợn mắt há hốc mồm nhìn màn hình. Uông Chính tiến đến trước mặt Kỳ Lãng, nói nhỏ: "Kiêu ca vì sao anh lại đặt tên là "Đồ Long Giả"?"
Kỳ Lãng: "Cái này mà mày cũng không hiểu? Bạch Lang đấy, Đồ Bạch Lang!" *giết Bạch Lang2
Chúng nam sinh ghét bỏ ra mặt: "...... Ôi."
Không nghĩ đến khi "Dã thú" ăn dấm chua cũng ngây thơ như vậy:)
Ngay sau khi thông báo Tổng đốc của Lệ Kiêu kết thúc, một thông báo khác lại xuất hiện:
[ Bạch Lang ] ở phòng trực tiếp của [ đường Đóa Đóa ] khai thông Tổng đốc, mau đến xem đi!
Lệ Kiêu:......
Đây là đang đối chọi với mình sao?
Tốt lắm:)
【 Đồ Long Giả tặng tiểu TV, phi thuyền 】
【 Đồ Long Giả tặng nhịp điệu gió lốc ×10】
【 Đồ Long Giả tặng pháo hoa ×50】
【 Đồ Long Giả tặng sao ×999】
......
Kỳ Lãng nhìn quà tặng điên cuồng xuất hiện trên màn hình, nuốt khan: "Kiêu...... Ca?"
Lệ Kiêu cụp mi, một tay quẹt quẹt máy tính bảng một cách hăng hái.
Không chỉ có anh hăng hái, Bạch Lang bên kia hiển nhiên cũng không có ý nhận thua, từ quà tặng đắt tiền như pháo hoa đến tiểu TV. Đắt tiền tặng một lượt thì sang đến rẻ tiền, "Sao" tặng 999 cái, "Bút tâm" tặng 520 cái......
Lệ Kiêu không sợ hãi chút nào.
Đối phương tặng một cái đắt tiền, anh cũng tặng y hệt liền hai ba cái giống nhau; đối diện tặng 999 cái "Sao sao", anh liền tặng 1314 cái......1
Phòng trực tiếp làm sao đã được thấy trận battle có một không hai như vậy chứ, thông báo lên không ngừng, trong chốc lát cơ bản cả app đều lại đây vây xem hai lão đại battle:
【 trời ơi bọn họ đang làm cái gì thế! 】
【 đây đều là vì đường Đóa sao? Có tiền thì có thể làm bất cứ điều gì bạn muốn.】
【 thiệt nhiều tiền! Nghĩ muốn thổi bay hồn của đường Đóa a a a TAT】
【 hai vị lão đại nghỉ một chút đi! Hai ngươi tặng mà tay không đau sao huhu tôi dâng trà cho hai người 】
【 cho tôi sửa câu "bạn học gà" vừa rồi nhé, này mẹ nó quả thật là lão đại! 】
【 chắc cũng là Tiểu ca ca? 】
【 a a Đóa muội đều tại em quá đẹp! 】
【 Tiểu ca ca chụp cái ảnh đi! Nếu đẹp trai thì chắc Đóa muội không gả cho Bạch Lang đâu! 】
......
Cả phòng trực tiếp như ăn mừng năm mới. Nhưng rất nhanh mọi người đã phát hiện ra đương sự - nữ chủ phòng không hề vui sướng, mặt cô viết bốn chữ "sinh không thể luyến".
*cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa.
Lúc bắt đầu Vân Đóa còn khuyên hai câu: "Thật ra mọi người đến xem trực tiếp tôi cũng rất vui vẻ rồi, thật sự không cần tiêu pha như vậy......"
Một lát sau ——
Vân Đóa:...... fine, các người vui là được:)
Trận chiến làm nên lịch sử của các ông lớn cuối cùng cũng kết thúc bằng câu nói của Bạch Lang "Tôi còn paper phải viết và xin rút trước".
Đồ Long Giả chiến thắng. Ngắn ngủn trong chốc lát, anh đã chiếm vị trí đầu bảng của Bạch Lang, có ưu thế thật lớn.
Khu bình luận tất cả đều là "Hào phóng!!", "Quỳ trước lão đại".
Lệ Kiêu cười khẽ. Anh nhìn cô gái nhỏ vẫn còn hơi bối rối trên màn hình, nhếch khóe môi.
Đồ Long Giả: 【 cho nên, tôi có thể được phúc lợi không? 】
Mọi người cũng bình luận rất nhanh:
【 lão đại phải có danh phận!! 】
【 Đóa muội đồng ý đi! 】
【 chụp cái ảnh đi Tiểu ca ca! 】
【 cửa hôn nhân này tôi đồng ý!! 】
"Ách......" rốt cục Vân Đóa cũng mở miệng, "Anh muốn phúc lợi gì?"
Cô mím môi, có chút xấu hổ, "Chỉ cần không quá quá đáng......"
Cô gái nhỏ đỏ mặt qua màn hình cũng có thể thấy rõ. Hai má ửng hồng giống như một quả đào nhỏ thơm ngon mọng nước.
Giọng điệu của Lệ Kiêu trầm xuống, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng gõ ra vài chữ.
Đồ Long Giả: 【 Tôi muốn em】