Khi "bé tằm" Vân Đóa được bế xuống cầu thang, não bộ trì trệ của cô từ từ khởi động lại. Nhưng cô thà rằng mình vẫn còn đang ngây ngốc cho rồi.
Cô đang khỏa thân lại còn bị người ta ôm, à không là bị khuân vác —— đúng vậy chính là khuân vác, tư thế của Lệ Kiêu bây giờ dùng từ "khuân vác" hình dung mới càng chuẩn xác.
Vừa mới bắt đầu, anh muốn đem cô bế ngang, nhưng một cái chăn bông thật lớn quấn quanh làm Vân Đóa to ra một vòng, căn bản không dễ ôm chút nào. Đi được hai bước, anh lại lật thẳng người cô lên, tư thế như bế một đứa trẻ, nhưng thế này lại không thể chạy nhanh được.
Cuối cùng, rốt cục anh cũng tìm được tư thế khuân vác hoàn mỹ —— anh vác cô lên vai, dùng một cánh tay đỡ lấy vô cùng ổn định sau đó bắt đầu chạy trối chết.
Đang vắt vẻo trên người anh, Vân Đóa đột nhiên lại nhớ đến cảnh trong phim truyền hình, các phi tần khỏa thân được quấn vào chăn sau đó nâng đi thị tẩm...... Chậc, hôm nay cô cũng coi như được thể nghiệm vinh dự cao quý này một phen:)
Tay Lệ Kiêu đỡ lấy cô, hành động hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào. Vân Đóa không nghĩ ra làm sao anh đang để trần nửa người, đồng thời ôm còn chăn bông mà lại có thể mạnh mẽ bình tĩnh đến vậy.
Giữa tiếng la hét khóc lóc, người đàn ông này vẫn nhanh chóng và dứt khoát tìm ra lối thoát hiểm, chạy gần mười tầng một hơi không dừng lại. Thể lực cùng lực cánh tay đều vô cùng khủng khiếp.
Vân Đóa co ro trong chăn bông và nhìn lên bầu trời từ một góc 90 độ, ưu thương lạnh nhạt đánh giá vẻ mặt mọi người trong thời khắc khẩn cấp này. Khách du lịch từ các quốc gia khác nhau, những người nói các ngôn ngữ khác nhau cũng cư xử khác nhau khi đối mặt với hỏa hoạn. Đa số mọi người đều thoát ra với đôi chân trần, không kịp đem theo thứ gì, nhưng vẫn có rất nhiều người có thể là ứng cử viên sáng giá cho giải "Ứng xử gây bối rối" của năm.
Ví dụ như ông chú nhìn thế nào cũng rất có tôn nghiêm kia, vừa ăn vừa bưng chén đĩa chạy xuống lầu nhưng quyết không buông tha cho một miếng thức ăn nào; còn hai vợ chồng người ngoại quốc nọ có quá nhiều con, họ trực tiếp đem hai đứa nhỏ nhét vào vali sau đó kéo chạy theo; Vân Đóa thậm chí còn nghe thấy có người đang ăn cướp??
Ông lão đứng phía xa đang giơ điện thoại di động lên, tỏ vẻ cáu kỉnh: "Hắn ta cướp xe tôi! Đm tôi bên này cháy rồi! Là hắn mẹ nó phóng hỏa sao?!!!"......
Nhìn một hồi lâu, Vân Đóa bỗng phát hiện ra mình mới là người gây bối rối nhất trong số tất cả người đang chạy ra ngoài.
Khi bạn nhìn chằm chằm vào đám đông, đám đông cũng đang nhìn chằm chằm vào bạn.
Chắc hẳn chưa bao giờ có người nào chạy thục mạng với chiếc chăn bông cuộn lại trên vai đâu nhỉ, trên đường đi có rất nhiều người nhìn chằm chằm Lệ Kiêu. Nhưng khi nhìn kĩ hơn, thấy được cả cô gái nằm trong chăn bông, biểu cảm trên khuôn mặt họ dần chuyển từ bối rối sang hiểu rõ, tiếp theo sau là một nụ cười mật ngọt đầy ẩn ý:)1
Người đàn ông ngực trần + cô gái đang quấn chăn chắc không mặc gì, điều này rất dễ làm người ta nghĩ đến cảnh tượng không mấy trong sáng.
Vân Đóa: "......"
Đừng hoảng, sẽ qua thôi mà!1
Cô khẽ thở dài.
Haizz, sau hôm nay, Vân Đóa cảm thấy cô chẳng còn có trở ngại nào trong cuộc đời này nữa.
**
Trần Hi đang trước cửa khách sạn, cả người đang vô cùng hoảng loạn.
Cô em họ đến bây giờ vẫn không có tăm hơi, cô đang muốn chạy ngược vào bên trong tìm nhưng cửa đã bị giới nghiêm không cho người nào vào cả. Mắt nhìn tòa nhà đang bốc cháy, cô cũng sốt ruột đến phát hỏa.
Cuối cùng, Trần Hi đem tất cả sự tức tối lo lắng trút hết lên người Kỳ Lãng. Nếu vừa rồi anh không ngăn cô gọi điện thì có thể cô sớm đã gặp được em họ rồi. Nhưng sự thật thì sao chứ, Kỳ Lãng ngăn không cho gọi, lại còn nói "Em đừng quấy rầy sự hưng phấn của người ta"......
Cút, em họ của cô là kiểu người sẽ có "sự hưng phấn" sao?!
Phải.....
không
nhỉ??
Trần Hi nhớ tới biểu hiện khác thường của Vân Đóa hai ngày nay cũng bắt đầu hoài nghi, nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, khách sạn đã bốc cháy......
Bây giờ cô đang lo lắng đứng ngồi không yên, nhưng Kỳ Lãng lại đang ngồi ở ven đường với bộ dạng thảnh thơi như cũ.
Anh còn tự nhiên vẫy vẫy tay về hướng cô, "Em yên tâm đi, có Kiêu ca đi cùng thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"
Trần Hi trợn trừng mắt nhìn Kỳ Lãng một cái, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm cửa khách sạn, "Kiêu ca của anh là lính cứu hỏa hay là người nhện hả?"
Kỳ Lãng a một tiếng, "Kiêu ca vô cùng lợi hại, anh còn chưa thấy qua anh ấy gặp bất lợi gì đâu. Nói cho em biết nhé, dù trong khách sạn này có người nào gặp chuyện không may đi nữa thì chắc chắn người đó cũng không phải là Vân Đóa. Với ý chí, đầu óc, cùng sức lực của Kiêu ca thì cảm giác an toàn chỉ có lên tới nóc mà thôi!!!"
Trần Hi: "?"
Cho nên, chân ái của anh là Kiêu ca phải không?
Nói thật, nếu hai người bọn họ bây giờ vừa mới gặp nhau thì cô chắc chắn sẽ nghi ngờ giới tính của anh mất.
Trần Hi còn đang muốn tiếp tục oán giận, liền thấy "tiểu chó săn" của cô đột nhiên nhảy dựng lên chạy.
"Kiêu ca!"
Nhìn thấy "chân ái" đời mình, Kỳ Lãng giật nảy mình hét lên chạy đến.
Thấy Kỳ Lãng, Lệ Kiêu thản nhiên gật đầu. Nửa người trên của anh vẫn đang để trần, lồng ngực phập phồng cùng hơi thở gấp gáp, xem ra vừa rồi đã vô cùng vội vàng mà chạy gần mười tầng lầu xuống đây.
Mặc dù vậy, nhưng vẻ mặt anh vẫn trấn định như cũ, một chút dấu vết chật vật cũng không hề có và đương nhiên là cũng không kích động, bối rối giống như mấy du khách đang sơ tán còn lại.
Lệ Kiêu cũng không đem theo thứ gì, chỉ có cánh tay cường tráng đang vác một cuộn chăn bông.
Từ từ đã ——
Chăn bông?
Chỉ đem mỗi chăn bông xuống??!1
Trần Hi rét lạnh trong lòng.
Em họ của cô đâu!?
"Vừa rồi anh còn ca thán Kiêu ca của anh rất lợi hại đấy——" Trần Hi kéo tay Kỳ Lãng, gấp đến độ giậm chân giậm cẳng, "Bây giờ anh ta chỉ đem mỗi cái chăn bông xuống! Vân Đóa đâu! Vân Đóa đâu!!"
Kỳ Lãng bị giận chó đánh mèo vô tội, cũng bắt đầu hoảng đến nhe răng trợn mắt.
Khóe mắt Trần Hi bắt đầu đỏ lên, cô đẩy Kỳ Lãng ra hung hăng nói: "Chờ đó, nếu tìm không ra em gái tôi sẽ đánh gãy cả ba chân anh luôn!"
Lệ Kiêu mở miệng: "Này ——"
Trần Hi không nghe tiếng anh gọi, quay đầu đang muốn đi vào khách sạn.
"Chị......"4
Một giọng nói yếu ớt, mềm mại.
Trần Hi cứng đờ, lắc lắc đầu nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Lệ Kiêu. Cuộn chăn bông trắng có động tĩnh, giống như một con sâu lớn đang ngọ nguậy. Qua hai giây, một cái đầu nhỏ từ cuộn chăn thò ra và sau đó là một đôi mắt hạnh màu sáng.
Đôi mắt màu hổ phách ẩn chứa thẹn thùng, đầy thận trọng quan sát thế giới bên ngoài.
"Chị......" Vân Đóa vươn cần cổ mảnh khảnh, lộ ra đôi môi, "Em ở đây."
**
Có lẽ là bị ôm chạy xóc nảy quá lâu, vừa đứng xuống đất liền cảm thấy choáng váng khó chịu. Cô gái nhỏ cúi đầu nôn khan, muốn nôn nhưng nôn không được, đang bọc chăn bông dày cũng không có cách nào ngồi xuống tử tế, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nước mắt chực trào ra.
Trần Hi đứng ở bên cạnh, một bên đau lòng vỗ nhẹ lưng Vân Đóa, một bên trộm nhìn vào trong chăn.
Thấy bên trong em gái quả thật không mặc gì, theo bản năng cô lại nhìn người đàn ông đang đứng cách đó không xa.
Hai người thật sự đã....
Sau đó còn có một đám cháy??
Ôi trời, cái này phải gọi là gì đây nhỉ......
Em gái đang hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt màu hổ phách dâng lên một tầng sương mỏng, hàm răng vẫn cắn chặt môi, vẻ mặt đáng thương vô cùng.
Bằng sự hiểu biết của mình về em gái, Trần Hi cảm thấy Vân Đóa không chỉ bị trận hỏa hoạn này dọa sợ mà còn bị dọa bởi...
Khỏa thân chỉ quấn mỗi chăn bông mà lại còn bị một người đàn ông ôm xuống lầu...... Chuyện này, chậc, sợ rằng non nửa đời sau Vân Đóa cũng không tiêu hóa nổi.
Đang nghĩ ngợi, Trần Hi thấy Lệ Kiêu vóc người cao lớn đi tới. Anh bình tĩnh nhìn Vân Đóa, ánh mắt khẽ động.
Trần Hi bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn hai người một cái, yên lặng tránh ra.
Lệ Kiêu nhìn chằm chằm cô gái dưới lớp chăn bông, trầm giọng nói: "Lại chóng mặt sao?"
Vân Đóa nhẹ nhàng khịt mũi, lắc đầu. Cô vẫn không nhìn anh cái nào, nhưng khuôn mặt đang đỏ lên từng chút một.
Lệ Kiêu liếm môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng anh mới lại gần cô thêm một bước, giọng nói từ tính trầm thấp: " Vừa rồi tôi không thấy....."
Vân Đóa: "......"
Cô cúi đầu càng thấp, dường như muốn chui lại vào chăn mà trốn.
Xấu hổ muốn chết huhu
Bây giờ cô không hề muốn nói chuyện với anh một chút nào.
Lệ Kiêu bên này lại nghĩ cô không tin mình, còn hùng hồn nói rõ lại một lần nữa: "Thật sự vừa rồi, một chút tôi cũng chưa thấy gì."
Lúc "đột nhập" vào phòng tắm, anh đã chuẩn bị sẵn chăn bông, chặn đi tầm mắt mình, sau khi che chắn người cô anh mới nhìn thẳng.
"Cho nên, em không cần có gánh nặng tâm lý."
Vân Đóa:...... hiện tại gánh nặng tâm lý của tôi còn chưa đủ nặng hay sao hả?!!!
Anh hơi dừng, thân thể cường tráng cùng quai hàm cắn chặt, "Nhưng nếu em cảm thấy gánh nặng thì ——"
Lệ Kiêu nhìn cô, dường như anh đã hạ quyết tâm gì đó.
"Tôi....."
Anh chưa kịp nói xong đã thấy cô gái nhỏ kéo chăn bông lần nữa cố gắng lui về phía sau, đôi mắt hạnh mở to.
Lệ Kiêu: "......"
Vừa rồi khi nghe tin có hỏa hoạn, phản ứng của cô cũng chưa khoa trương như vậy.
**
Vân Đóa chưa từng có mảnh tình nào vắt vai, trên phương diện tình cảm chỉ là một trang giấy trắng. Nhưng cô tự cảm thấy, có vài khía cạnh của Lệ Kiêu không hề giống những người đàn ông khác.
Lệ gia chính là dòng dõi thư hương, trong tộc cũng có rất nhiều nhân vật được coi là bậc thầy được vô vàn người kính trọng.
Trong một gia đình mang đậm hơi thở truyền thống như vậy, giáo dục đương nhiên rất nghiêm khắc.
Mấy đời Lệ gia chỉ có một mình Lệ Kiêu là vận động viên, lại còn đang ở độ tuổi sung sức, hormone bùng phát, mọi người trong gia đình rất lo lắng về phương diện nào đó Lệ Kiêu sẽ mắc sai lầm......
Lệ gia gia thường xuyên dạy bảo anh rằng "Là đàn ông phải ông phải biết quản lưng quần của mình."
"Có một số việc chỉ có thể làm cùng người phụ nữ mình yêu."
"Không được ỷ vào vẻ ngoài đẹp đẽ mà mang đến tai họa cho con gái nhà người ta"......2
Nhưng Lệ phu nhân lại là một dịch giả xuất thân từ gia đình nhiều đời làm ngoại giao, tư tưởng của bà cũng rất tây hóa. Khi những đứa trẻ khác còn ở độ tuổi nghĩ rằng chúng được nhặt từ thùng rác, thì bà đã cho con trai mình một sự giáo dục rõ ràng về vấn đề nhạy cảm này. Thậm chí vào ngày sinh nhật 18 tuổi của Lệ Kiêu, bà còn trộm đưa cho con trai bao cao su......
Tuy nhiên, món quà của người mẹ thân yêu dành cho Lệ Kiêu đã trở nên vô dụng. Việc tập luyện chiếm hết sức lực và thời gian của anh. Ngay cả nhân viên dọn vệ sinh trong câu lạc bộ cũng là các ông chú, ngày nào anh cũng chỉ đi chơi với mấy thanh niên thô bạo. Không hề nghĩ nhiều đến việc phải chung sống thế nào với con gái.
Anh cũng thật sự không giỏi lắm trong việc đoán tâm tư của phái nữ.
Vì vậy, khi nhìn thấy cô gái nhỏ nằm gọn trong chăn bông, với vẻ mặt buồn bã và ánh mắt né tránh không dám nhìn, anh chợt cảm thấy tim mình nhói đau.
Bởi vì sốt ruột cứu người, chưa kịp để cô mặc quần áo anh đã vội vàng bế cô chạy xuống lầu, lúc ấy cũng không có thời gian nghĩ nhiều, nhưng hiện tại Lệ Kiêu đã bắt đầu nhận ra hình như là có chút khó xử rồi đây.
Một cô gái không mặc gì, dưới ánh mắt của rất nhiều người chỉ có thể quấn một chiếc chăn bông......
Hơn nữa khi hai người chạy xuống đến đây, hầu như tất cả mọi người nhìn thấy ai ai cũng sẽ nhận định bọn họ đang làm chuyện đó cùng nhau.
Chậc, mấy ngày trước anh còn nhịn không được mà hôn cô......
Nghe Trần Hi nói, trước kia Vân Đóa chưa từng yêu ai. Anh lại bất ngờ hôn lên như vậy, điều này chắc hẳn đã để lại bóng ma tâm lý cho cô.
Lệ Kiêu bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ, cảm thấy có lẽ mình đã thực sự đã "mang đến tai họa" cho con gái nhà người ta mất rồi, trong lòng anh sinh ra vài phần áy náy.
Nhưng mà, anh là đàn ông dám làm thì dám nhận thôi!
Thế nhưng...... ngay cả câu nói muốn nhận trách nhiệm người ta còn chẳng cho anh cơ hội để nói ra.
Sống hơn 20 năm trên đời, đây là lần đầu tiên anh chủ động bày tỏ tình cảm với một cô gái, nhưng phản ứng của cô ấy lại vô cùng sợ sệt...... Giống như anh là dã thú hay là dòng nước lũ đang cuốn đến vậy.
Vân Đóa núp sau chăn bông, hai má cô càng ngày càng hồng lên, vành tai cũng đỏ còn muốn lan cả đến khóe mắt, cuối cùng đôi mắt màu hổ phách ẩm ướt của cô rưng rưng nước mắt.
Lệ Kiêu: "?"
Này mẹ nó...... Lại bị anh dọa sợ rồi sao??
Trông còn vô cùng tủi thân, giống như đã bị ai bắt nạt.
Bị ai chứ?
Anh chứ ai.
Anh bắt nạt con gái nhà người ta đến phát khóc sao?!!!
Lệ Kiêu đưa tay lên day day mi tâm, khe khẽ thở dài. Thật sự, anh không hiểu cô đang nghĩ gì.
Cái này còn khó hơn đánh quyền anh gấp mấy lần.
Sau khi đứng suy nghĩ hồi lâu, anh mới từ từ và ngập ngừng tiến lại gần cô từng bước, bất ngờ từ sau lưng lấy ra một chai thủy tinh như làm ảo thuật.
Chai thủy tinh nho nhỏ đẹp mắt, chất lỏng bên trong sánh mịn, nhìn qua liền biết chính là hương vị ngọt ngào.
Ngón tay thon dài của Lệ Kiêu đặt lên nắp chai, nhẹ nhàng vặn ra, đem sữa dâu đưa đến trước mặt Vân Đóa, "Đây."
Ánh mắt cùng ngữ khí của anh đều rất ôn nhu, y hệt như đang dỗ dành trẻ nhỏ: "Em đừng khóc, được không?"