Đêm hôm đó, Lam Dĩ đang say giấc ngủ, điện thoại đột nhiên reo lên, theo bản năng ả nheo mắt lại, hai tay mò mẫm lấy chiếc điện thoại để ở đầu giường bắt máy, thanh âm mang theo chút mệt mỏi.
- Lam Dĩ, là mẹ. - Đầu dây không phải ai khác chính là Lam Tạ Đường đi.
Nghe thấy mẫu thân mình gọi đến, Lam Dĩ ngay lập tức mở lớn mắt, khẩn trương bật người ngồi dậy.
- Mẹ, mẹ ra sao rồi? - Ả lo lắng hỏi.
- Mẹ vẫn chưa thể rời Đài Loan được, cảnh sát ở khắp nơi nhiều quá. - Lam Tạ Đường hoảng sợ nói.
- Vậy hiện tại mẹ đang ở đâu? Con sẽ đến đó. - Lam Dĩ sốt ruột hỏi.
- Mẹ đang ở căn hộ X, phòng số 8 tầng 6.
- Hảo, con lập tức đến. - Lam Dĩ vội vã tắt máy, nhanh chóng đứng dậy thay quần áo rồi rời khỏi nhà, khẩn trương bắt taxi chạy đến căn hộ X.
Lam Tạ Đường sốt ruột không ngừng đi qua đi lại, rồi bước đến cửa sổ khẽ kéo rèm ra, chỉ thấy ở dưới đường không ngừng bao vây với bao nhiêu là cảnh sát.
- Chết tiệt! - Ả tức tối chửi thầm một tiếng, rồi nhanh tay đóng kín rèm lại.
Một lát, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, Lam Tạ Đường bắt đầu cảm thấy lo sợ, chậm rãi bước đến cánh cửa, đưa mắt nhìn qua lỗ nhỏ, khẽ thở phào nhẹ nhõm, ả liền mở cửa.
- Lam Dĩ, thì ra là con. Làm mẹ tưởng bọn cảnh sát đã tìm đến đây rồi chứ?
- Mẹ, tại sao cảnh sát lại tập trung ở bên dưới nhiều vậy? - Lam Dĩ vội vã bước vào, đợi mẫu thân khóa trái cửa, ả liền kinh ngạc hỏi.
- Không chỉ ở đây, bọn chúng còn tập trung ở các căn hộ và các khách sạn khác ở Đài Loan, không chừng đang tìm mẹ rồi. - Lam Tạ Đường vẻ mặt tức giận nói.
- Không được. Mẹ ở đây sẽ nguy hiểm lắm, phải rời khỏi đây ngay lập tức. - Lam Dĩ sợ hãi nắm lấy tay Lam Tạ Đường, vô cùng lo lắng.
- Cảnh sát nhiều như vậy... sao có thể?
- Con sẽ giúp mẹ. Có vẻ như bọn chúng đã biêta được mặt của mẹ rồi. Chúng ta cần phải cải trang. - Lam Dĩ tìm cách suy nghĩ, sau liền đưa ra quyết định.
- Như vậy có được không? - Lam Tạ Đường do dự.
- Đã không còn đường nào khác. Phải dùng đến cách này thôi! - Lam Dĩ nghiêm nghị nói, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn ra ngoài khung cửa kính.
==============
Sáng hôm sau, Hứa Biên đưa Hứa Tinh đến bệnh viện, nhìn y sắc mặt kém lại còn xanh xao, anh vô cùng đau lòng đi, thiếu niên từ đó đến giờ chưa bao giờ nhận được sự yêu thương từ Bạch Dương, nay cô lại mất đột ngột, cứ thế mà sức khỏe y kém hơn rất nhiều.
- Khụ... khụ.... - Đang tập trung lái xe, thanh âm ho khan yếu ớt của Hứa Tinh vang lên bên tai, Hứa Biên khẽ đưa mắt nhìn qua y, vươn tay chạm lên gương mặt và trán y, lo lắng hỏi.
- Tiểu Tinh, con không khỏe chỗ nào? Có đau đầu không?
- Dạ không... Tiểu Tinh vẫn ổn... - Hứa Tinh yếu ớt gượng cười, bất quá không hiểu sao đầu óc cứ ngày càng quay cuồng, cảm thấy thực nặng nề đi.
- Con ráng chịu đựng một chút, gần đến bệnh viện rồi. - Hứa Biên sốt ruột nắm lấy bàn tay nhỏ gầy của thiếu niên, rồi nhanh chóng tăng tốc độ.
Đến nơi, anh vội vàng dìu y vào phòng khám, tuy nhiên với sức khỏe yếu của thiếu niên kia đương nhiên sẽ rất nghiêm trọng đi.
- Cháu có chóng mặt không? - Vị bác sĩ đưa tay chạm nhẹ vầng trán Hứa Tinh.
- Dạ... một chút.
- Vậy có đau đầu không? - Ông lại quan tâm hỏi y.
- Dạ.... dạ có. - Hứa Tinh nhỏ giọng trả lời, sau lại quay đầu sang Hứa Biên đang chăm chú nhìn mình, cảm thấy có lỗi mà cúi đầu.
- Há miệng ra cho bác. - Vị bác sĩ sau đó lại kêu y há miệng để kiểm tra cổ họng.
- Hảo, cảm ơn cháu.... A? Cháu ơi! - Kiểm tra xong, bác sĩ mang theo gương mặt ủ rũ, nhưng cũng gượng cười mà cảm ơn Hứa Tinh, bất quá ngay lập tức thiếu niên đột nhiên ngất lịm đi.
- Tiểu Tinh!! - Hứa Biên hốt hoảng vội tiến tới đỡ lấy y.
- Nhanh đỡ cháu lên giường, tôi sẽ kiểm tra.
Hứa Biên khẩn trương bế Hứa Tinh lên, đặt y nằm trên giường, nắm lấy bàn tay y mà lo lắng nhìn bác sĩ.
- Con tôi có sao không bác sĩ? Tại sao lại ngất xỉu nửa chừng thế này.
- Trước hãy khám cho cháu, tôi sẽ nói tình trạng sức khỏe của cháu cho tiên sinh nghe sau.
Sau khi khám xong, vị bác sĩ liền thở dài nặng nề, đưa mắt ra hiệu cho Hứa Biên bước ra ngoài.
- Ban đầu thấy cháu yếu ớt như vậy, tôi lại tưởng cháu chỉ bị sốt nặng, bất quá ngay sau đó khi kiểm tra mạch máu, tôi nghĩ hiện tại cháu bé cần phải truyền thêm máu. - Vị bác sĩ nghiêm nghị nói.
- Ý bác sĩ là? Tiểu Tinh nhà tôi bị thiếu máu? - Hứa Biên kinh ngạc hỏi ông.
- Phải. Tôi cần truyền thêm máu cho cháu bé. Tiên sinh có thể?
Nghe đến lời đề nghị của bác sĩ, Hứa Biên không khỏi sửng sốt, thiếu niên kia thì đang cần truyền máu, mà đương nhiên những tình cảnh thế này phải luôn nhờ đến cha mẹ của y, bất quá, anh và y thực sự không phải cha con ruột thịt, đương nhiên sẽ không mang cùng nhóm máu, anh phải làm gì.
- Tôi..... - Hứa Biên do dự.
- Tiên sinh đừng lo, công việc này không tốn nhiều thời gian, cũng không hề gây đau đớn. Chẳng qua sau khi truyền máu tiên sinh cần phải nghỉ ngơi để lấy lại sức thôi. - Nghĩ rằng Hứa Biên có phải hay không ái ngại việc truyền máu, vị bác sĩ liền nhanh nhẹn giải thích cho anh.
- Nhưng mà.... tôi.... - Hứa Biên bàn tay bắt đầu run lẩy bẩy, anh có nên nói rằng hai người không phải cha con ruột không.
- Tiên sinh, có chuyện gì khúc mắc sao? Cháu bé là con anh, anh cần phải truyền máu nhanh cho cháu. - Vị bác sĩ cau mày nhìn Hứa Biên.
- Tôi.. thực ra... chúng tôi không phải là cha con ruột. - Hứa Biên cắn chặt răng, nghiến lợi mà phát ra từng chữ.
- Sao? - Ông kinh ngạc trố mắt.
- Tôi xin lỗi. Vì không phải là cha con ruột, cho nên chúng tôi không có cùng nhóm máu. Tôi... tôi không thể... mặc dù tôi rất muốn con tôi mau chóng khỏe bệnh, tôi rất yêu thương nó.. còn hơn cả một người cha nữa. - Anh đau lòng nói.
"Cạch" cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, mà đương nhiên bước ra không phải ai khác chính là Hứa Tinh đi, thiếu niên gương mặt đã sớm ướt đẫm nước mắt, nghẹn ngào nhìn Hứa Biên.
- Tiểu Tinh! Con đang không khỏe, tại sao lại ra đây? - Hứa Biên vội vã bước tới định ôm Hứa Tinh vào phòng. Bất quá y lại đưa tay nắm lấy cổ tay anh, thanh âm run rẩy nói.
- Baba... tiểu Tinh... chúng ta... không phải ruột thịt sao?
- Tiểu Tinh... baba.... - Hứa Biên đau lòng nhìn Hứa Tinh, nhìn thấy y khóc, anh cũng bất giác mà rơi nước mắt cùng y.
- Baba.... baba nói đi.... có phải hay không?... - Thiếu niên không ngừng rơi nước mắt, gương mặt tái mét tựa hồ muốn ngất xỉu.
- Tiểu Tinh... trước con hãy nghỉ ngơi, con đang thiếu máu, mau, nghe lời baba, vào phòng nằm nghỉ. - Nhận ra sức khỏe Hứa Tinh đang yếu, Hứa Biên liền ôm lấy y bước vào phòng, cúi đầu chào bác sĩ rồi đóng cửa.
Đặt thiếu niên ngồi trên giường, Hứa Biên nửa quỳ nửa ngồi đối mặt y, đưa tay chùi lấy nước mắt y.
- Baba.... chúng ta không phải ruột thịt, có phải hay không? - Hứa Tinh nức nở hỏi.
- Tiểu Tinh.... đừng nghe những lời baba nói...
- Nhưng mà... ban nãy Tiểu Tinh đã nghe baba với bác sĩ nói chuyện.... baba bảo không thể truyền máu cho Tiểu Tinh... bởi vì baba và Tiểu Tinh không phải ruột thịt... - Hứa Tinh bắt đầu khóc lớn, trái tim tựa như bị đâm nát một lần nữa.
- Tiểu Tinh.... baba xin lỗi... - Anh đau lòng ôm lấy thiếu niên kia, cảm thấy thực khó xử với y.
- Đó là lý do.... mẹ đã ghét Tiểu Tinh... có phải không baba?
- Không. Tuyệt không phải. Con đừng nói vậy. - Hứa Biên nhắm nghiền hai mắt, nước mắt không ngừng rơi cùng thiếu niên.
- Baba.... baba có phải hay không.... nếu chúng ta không phải ruột thịt.... baba sẽ không yêu thương tiểu Tinh nữa... - Thiếu niên nức nở.
- Không... baba rất yêu con...baba thực sự rất yêu Tiểu Tinh. - Buông Hứa Tinh ra, Hứa Biên nhìn thẳng vào mắt y, nghẹn ngào nói.
- Baba.... không gạt Tiểu Tinh?
- Đương nhiên không. - " Baba rất yêu con, Tiểu Tinh." Anh ngẩng đầu hôn lên vầng trán y, rồi ôm lấy y nằm xuống giường.
- Ngoan, con đang không khỏe, chúng ta sẽ nói chuyện này sau, có được không?
- Dạ vâng... - Hứa Tinh chậm rãi gật đầu, rồi từ từ nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
============
Văn Khải chán nản ngồi trên ghế thở dài, nhìn thấy gã Vương cứ lượn qua lượn lại làm hắn không khỏi chứơng mắt đi, rốt cuộc không nhịn được liền quát lên.
- Mày ngồi im một chỗ có được không?!!
- Anh Khải, Gia Trình hắn về nước từ khi nào vậy a? - Gã Vương tức tối ngồi xuống, cau mày hỏi.
- Sao tao biết được? Bất quá nếu như hắn ta về nước, không phải Tiểu Tinh và hắn sẽ..... - Văn Khải đưa tay lên cằm suy nghĩ.
- Hừ! Sao không qua đó sống luôn đi, còn vác mặt về đây làm gì?!! - Gã Vương hừ lạnh một tiếng, phẫn nộ nói.
- Mà anh Khải này, anh có biết mẹ Tiểu Tinh vừa qua đời vì bị giết không?
- Ừ, biết chứ. - Hắn gật đầu.
- Tại sao bà ta lại bị giết? Không lẽ người điên cũng có kẻ thù sao?!! Ách... đau!! - Bị Văn Khải bốp một cái vào đầu, gã Vương ủy khuất nhìn hắn.
- Chuyện nhà người ta, đừng có ở đó mà phán xét!!
- Em chỉ tò mò thôi a. - Gã bĩu môi.
- Tao có việc phải ra ngoài, tối tao sẽ quay lại. - Văn Khải đứng dậy, ném cho gã Vương một tờ chi phiếu, rồi xoay người rời khỏi bar.
Đến khu căn hộ X, Văn Khải chậm rãi bước đi, từ khi phụ mẫu của hắn trở về Đài Loan, hắn cũng chẳng muốn về nhà để suốt ngày nghe những lời chửi mắng của cha hắn, đành phải mua một căn hộ ở đây. Nhân lúc định đưa tay gõ cửa, bên cạnh đột nhiên mở cửa ra.
- Mẹ, đi theo con. - Thanh âm quen thuộc bỗng nhiên vang lên bên tai, Văn Khải theo bản năng ngó đầu sang một bên, chỉ thấy hai người phụ nữ ăn mặc kín mít, ngay cả khuôn mặt cũng bị che kín.
- Lam Dĩ, ra ngoài kiểu này thảo nào cũng sẽ bị cảnh sát nhận ra mất.
Nghe đến đây Văn Khải không khỏi kinh ngạc mà trợn lớn mắt, khẩn trương nhìn kĩ vào nữ nhân kia, mặc dù hoàn toàn không thấy rõ gương mặt, bất quá nhìn sơ qua thân hình lẫn giọng nói, hắn thừa biết kia không phải ai khác chính là Lam Dĩ đi.
- Lam Dĩ! Cô sống ở đây sao?!! - Văn Khải hướng tấm lưng ả hỏi.
Lam Dĩ nghe đến người gọi tên mình liền giật thót tim, chậm rãi xoay đầu lại, chỉ thấy gương mặt đầy nghi hoặc của Văn Khải.
Ả lén lút đưa tay nắm lấy cổ tay Lam Tạ Đường, không nói lời nào mà nhanh như cắt chạy đi.
Nhìn Lam Dĩ đột nhiên xoay người rời khỏi, Văn Khải hắn vô cùng thắc mắc đi, như thế nào khi thấy hắn ả lại chạy như điên rồi, bộ dạng chẳng khác gì tội phạm đang chạy trốn cảnh sát vậy.
Bất quá người đàn bà bên cạnh Lam Dĩ trông thật quen mắt. Nghĩ đến đây Văn Khải mới sực nhớ ra, kia rất giống Lam Tạ Đường mà cả thành phố đang truy nã trong vụ mẫu thân của tiểu hài tử kia bị sát hại vậy.
Văn Khải đành phải tạm gác về nhà sang một bên, vội vã nhấc chân chạy theo hai người.
- Chết tiệt!! - Nhìn thấy hai người lên taxi chạy đi, Văn Khải chỉ có thể tức tối mà chửi thầm, sau đó liền nhanh chóng lấy điện thoại ra.
- Alo chú Biên, là tôi, Văn Khải.
....................
....................
- Cậu nói sao? Cậu đã thấy Lam Tạ Đường. - Hứa Biên kinh ngạc hỏi.
- Phải. Bà ta ở sát nhà tôi, bất quá có vẻ như bọn họ đã trốn đi rồi.
- Bọn họ? Có ai đi cùng với Tạ Đường sao? - Anh cau mày. �
- Cô ta học ở trường X, trường Tiểu Tinh đang học. Tôi nghĩ..... hai người họ là mẹ con. - Hắn suy nghĩ một hồi lâu rồi nói.
- Được rồi. Cảm ơn cậu.
- A? Phải rồi! Tôi có thấy họ có mang theo vali, có lẽ định trốn khỏi Đài Loan, chú kêu cảnh sát đến sân bay triệu tập đi! - Hắn như sực nhớ ra điều gì, vội vã khai báo cho anh.
- Hảo hảo. - Tắt máy, Hứa Biên liền nghe theo lời Văn Khải mà gọi cho cảnh sát. Rồi kêu vú Ninh đến bệnh viện chăm sóc cho Hứa Tinh, nhanh chóng lái xe đến sân bay Đài loan.
=============
- Phù. Suýt chút nữa là bị phát hiện rồi, Lam Dĩ này, cậu ta là ai vậy a? - Lam Tạ Đường thở phào một tiếng, rồi đưa khăn che lấy mặt mình tránh cho tài xế taxi phát hiện, thì thầm hỏi Lam Dĩ.
- Mẹ đừng để ý. Chỉ là người quen thôi! - Lam Dĩ hừ lạnh một tiếng, trả lời.
Đến sân bay, Lam Dĩ sốt ruột nắm lấy tay Lam Tạ Đường, nghiêm nghị nói.
- Mẹ cẩn thận. Đợi vụ án kết thúc, con sẽ gọi cho mẹ.
- Ok. Lam Dĩ, con cũng cẩn thận. Hảo, mẹ đi đây. Tạm biệt con. - Lam Tạ Đường gật đầu trấn an, rồi nhanh chóng rời khỏi xe, đợi chiếc xe taxi rời đi.
Thở dài một tiếng, Lam Tạ Đường liền lấy mắt kiếng đeo lên, nhấc chân chạy vào sân bay kiểm soát vé.
Mọi người chú ý, hiện tại nghi phạm Lam Tạ Đường đang trên đường đến sân bay Đài Loan, cảnh sát chúng tôi nhờ người dân hãy nhanh chóng phát hiện và bắt giữ nghi phạm......
Đài radio đột nhiên phát lên, Lam Dĩ hốt hoảng bật người dậy, như thế nào đã bị cảnh sát truy ra nhanh như vậy rồi.
- Bác tài, mau trở lại sân bay giùm tôi. - Ả vội vã đập vai tài xế ra lệnh.
- À.... vâng.
HẾT CHƯƠNG 58