Dã Thú (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 24




Hứa Tinh đưa tay lên lồng ngực của Gia Trình, khẽ đẩy hắn ra, lại bị Gia Trình đột nhiên vòng hai tay y ra phía sau cổ hắn, nắm lấy eo y kéo sát vào lồng ngực, rồi ôm lấy đầu thiếu niên hôn càng thêm mãnh liệt. Đầu lưỡi không ngừng càn quấy bên trong lẫn ngoài khoang miệng của Hứa Tinh. Một lát, Gia Trình sực nhớ ra điều gì, liền rời khỏi bờ môi của Hứa Tinh. Phát hiện bên mép của y còn lưu lại nước bọt của hắn, liền đưa tay ôn nhu chùi lấy.

Hứa Tinh ngượng ngùng mãi cúi đầu không dám mở miệng, y bây giờ chỉ muốn chui đầu xuống đất cho xong. Gia Trình không khỏi thu hút bởi bộ dạng thẹn thùng của thiếu niên, hắn cười thầm trong lòng, đưa tay xoa xoa đầu Hứa Tinh.

- Ngồi cho vững. Dang rộng hai chân ra, ngã tôi không chịu trách nhiệm!!!

" Vrin, Vrin" Gia Trình bắt đầu nổ xe, phía sau đột nhiên run run khiến cho Hứa Tinh không khỏi giật mình mà bất giác nhấc mông ngồi sát vào tấm lưng của hắn. Gia Trình nhếch miệng cười tà, nắm lấy hai tay của thiếu niên ôm lấy eo hắn. Một phát, hắn phóng ga chạy đi.

Hứa Tinh cảm thấy nam nhân với nam nhân cư nhiên ôm nhau trên chiếc mô tô này trông thật kì quái đi, muốn nới lỏng bàn tay của mình thì đột nhiên Gia Trình hắn lại gắt gao nắm chặt lấy. Thiếu niên ngượng chín mặt dần dần nắm chặt chiếc áo của Gia Trình, lén lút tiến sát gần lưng hắn. Thơm quá, là mùi nước hoa sao, không ngờ Gia Trình hắn đến trường cũng xịt nước hoa như vậy, mùi hương hảo dễ chịu a.

Đến nơi, Hứa Tinh luống cuống nhảy xuống xe, trả lại chiếc nón bảo hiểm, cúi đầu chào Gia Trình rồi định chạy vào trường, đột nhiên bị một bàn tay to lớn chụp lấy.

- Tan học tôi chờ em ở ngoài cổng.

- A.... Anh Trình không cần phải như vậy..... Tiểu Tinh có thể đi bộ về...... - Thiếu niên lúng túng xua tay cự tuyệt, gương mặt vẫn đỏ ửng như cũ.

- Không nhiều lời!!!..... Còn nữa, không được lại gần Văn Khải..... Hảo, tôi đi đây!!!- Nói xong, hắn nổ ga phóng xe chạy đi.

Hứa Tinh mãi ngây ngốc đứng yên nhìn bóng lưng Gia Trình chạy đi, hắn đột nhiên tại sao lại nói với y như vậy, không được đến gần Văn Khải sao, Gia Trình hắn là có ý gì, không lẽ..... Không phải, không phải, y quá tự cao tự đại rồi... suy nghĩ lung tung gì vậy chứ. Thở dài, Hứa Tinh chậm rãi bước lên lớp.

Từ phía trên một ánh mắt đang chăm chú nhìn tình cảnh bên dưới, hắn bất giác cong khóe miệng, đây là cái gì a, hai thằng con trai cư nhiên lại hành động thân mật dưới cổng trường như vậy, lại còn chính là Gia Trình và Hứa Tinh. Xem ra Văn Khải hắn có trò vui để làm rồi.

- Anh Khải, nó đến trường rồi kìa!! Chúng ta mau xử lý nó đi!! - Gã Vương ngồi bên cạnh xua tay chỉ trỏ.

- Không cần. Tao có kế hoạch khác còn thú vị hơn nhiều!!!

- Kế hoạch gì vậy anh!! - Gã Vương khó hiểu đưa tay gãi gãi đầu hỏi Văn Khải.

Văn Khải không nói gì, đưa mắt nhìn thân ảnh nhỏ gầy phía dưới, tà tà cười gian, hắn nhất định phải chọc Gia Trình tức chết mới được.

- Lần này tụi bây không cần can thiệp, một mình tao làm là được rồi!!! - Văn Khải hướng gã Vương căn dặn.

- Như vậy chán lắm a.... - Gã lắc đầu một mực không chịu.

- Hừ! Mặc kệ tụi bây!!! - Văn Khải nói xong liền ngồi dậy bước xuống dưới.

Hứa Tinh tâm trạng bây giờ có vẻ tốt hơn trước, lần đầu tiên được Gia Trình đưa y đến trường, lại còn được hắn đột ngột hôn nữa...... Không được, không được suy nghĩ bậy bạ, y là bị làm sao vậy, cứ đột nhiên được Gia Trình đối xử tốt một chút, liền quên hết những lúc hắn hành hạ y mà trong lòng bỗng nhiên phấn khởi hẳn lên. Dù sao bản thân y vẫn bị Gia Trình xem như những nữ nhân trước đây hắn từng dây dưa, điều này không khỏi khiến cho y tuyệt vọng, bất quá cũng không sao, chỉ cần hắn đối tốt với y một phút hay một giây gì cũng được, y đã thấy mãn nguyện lắm rồi.

- Ranh con!!

Hứa Tinh ngẩng đầu, Văn Khải đang ở phía trước chạy tới, thiếu niên sợ hãi đưa tay nắm chặt góc áo, hắn sẽ làm gì y đây. Đột nhiên, Văn Khải tiến tới nắm lấy bờ vai Hứa Tinh, thiếu niên sửng sốt muốn né tránh, lại bị hắn dùng lực kéo y sát vào hắn.

- Ranh con!!! Chuyện hôm qua anh xin lỗi nhóc nha, nhóc bây giờ rảnh không, đi ăn với anh!!!

Hắn là bị làm sao vậy, đột nhiên thân thiết với y vậy là sao.

- Kia.... Cảm ơn anh.....nhưng mà sắp vào tiết học rồi..... Tiểu Tinh phải lên lớp..... - Hứa Tinh vội vàng cúi đầu cự tuyệt.

- Đừng nhiều lời? Đến, anh khao nhóc, đi theo anh!!! - Văn Khải đưa tay kéo lấy Hứa Tinh, thiếu niên kinh ngạc nhìn hắn, hôm nay hắn kì lạ thật, bất quá như vậy cũng tốt, có lẽ Văn Khải đã quên chuyện trước đó, y có thể yên tâm không bị hắn khi dễ nữa rồi.

Văn Khải cười ác trong lòng, cứ như vậy mà cư xử thân mật với tiểu hài tử này, không chừng Gia Trình sẽ tức hộc máu cho xem, hắn hảo may mắn a, một lúc có thể trả đũa được hai người hắn cực kì căm ghét.

Văn Khải kéo Hứa Tinh đến căn tin, mua rất nhiều thứ, nào là bánh mì, rồi cơm hộp, rồi nước uống,.... Hứa Tinh choáng váng nhìn những thứ lỉnh kỉnh trên tay Văn Khải, hắn tại sao lại mua nhiều vậy chứ. Chốc lát, thiếu niên bị hắn dẫn đến bàn ăn, bày mọi thứ lên trên, cười nhếch miệng nói.

- Nhóc ăn đi, anh mua cho nhóc mà!!

- Nhưng mà..... chỗ này.... nhiều quá.... - Hứa Tinh lúng túng nhìn một bàn ăn trước mắt.

- Nếu vậy.... anh ăn cùng với nhóc, được không?

Văn Khải cười cười, rồi chồm lấy cơm hộp trước mắt, múc một thìa cơm cho vào miệng, sau đó lại lấy thêm một thìa cơm đưa ra trước mặt Hứa Tinh. Mãi thấy y cứ ngây người nhìn chăm chăm vào hắn, hắn chán nản thở dài trong lòng, tiểu quỷ tử kia sao mà ngốc quá vậy, đúng thật phiền phức mà. Văn Khải vờ mở miệng cười, nhíu mày hỏi y.

- Không ăn sao? Anh đút cho nhóc ăn?!!!

- A... không cần... Để Tiểu Tinh tự ăn lấy..... - Hứa Tinh vội vàng cầm lấy thìa cơm trước mắt, do dự một hồi lâu, dù sao từ tối hôm qua đến giờ y vẫn chưa ăn gì, hảo đói. Thiếu niên chậm rãi cho vào miệng, thưởng thức tư vị kia, không ngờ cơm của căn tin lại ngon đến vậy a.

- Nhóc chờ anh một lát!! Cứ ăn đi!!

Văn Khải thỏa mãn cười đắc ý, hắn đi đến hai nữ sinh đang trò chuyện bên bàn ăn đằng sau, đưa tay lấy ra điện thoại.

- Làm phiền quá!!! Có thể chụp giùm tôi tấm ảnh được không?!!!

- Woa!! Đó không phải Văn Khải sao, cậu ấy đang nhờ chúng ta kìa..... - Hai nữ sinh cuống quýt khi nhìn thấy Văn Khải.

- Có thể được không??!! - Văn Khải vờ cười thân thiện với hai cô.

- Được chứ, đương nhiên là được!!!! - Hai cô luống cuống cầm lấy điện thoại của hắn, trong lòng không ngừng gào thét vui mừng.

- Cảm ơn, vậy làm phiền hai cậu rồi. Tôi muốn nhờ hai cậu chụp lại tôi và cậu nhóc đằng kia đang ngồi ăn, có được không?!!! - Văn Khải đưa tay chỉ Hứa Tinh đang ngồi ở phía trước.

- Hảo, hảo!! - Hai cô vui mừng đến nỗi không hề tò mò Văn Khải sai vặt để làm gì, chỉ thấy gương mặt hảo soái của hắn ta hai cô đã muốn ngất xỉu rồi.

- Các cậu muốn chụp bao nhiêu tùy ý cũng được, càng nhiều càng tốt, nhưng phải rõ nét a.... - Nói xong, Văn Khải tiến tới ngồi đối diện Hứa Tinh, cố tình dùng chiêu trò ép y phải ăn lấy thức ăn hắn đút cho, rồi nghĩ cách làm sao có thể cùng y trò chuyện, sau đó hắn lại nhíu mày nhìn hai cô ra hiệu chụp lại.

Xong xuôi, Văn Khải cảm ơn hai cô, bước tới chỗ Hứa Tinh tiếp tục hành động thân mật.

==================

" Tít tít tít, có tin nhắn, có tin nhắn" Cái gì đây, cư nhiên đang trong giờ học, ai lại đi nhắn tin vào lúc này chứ, Gia Trình hừ lạnh, đưa tay vào túi quần, mở hộp thư ra xem.

Ngay lập tức, những hình ảnh thân mật của Văn Khải và Hứa Tinh đập ngay vào mắt hắn, hắn cau mày lướt nhìn những tấm hình kia, thấy được Văn Khải đang đưa thức ăn vào miệng của Hứa Tinh, hai người lại còn cười cười trò chuyện với nhau. Gia Trình tức tối đưa tay nắm thành quyền, giận cá chém thớt mà hung hăng xé nát tờ giấy gần đó.

" Ding ding ding" tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, Gia Trình một phắt đứng dậy ra khỏi lớp, đưa tay lên bắt máy.

- Gia Trình a, thế nào? Tấm hình tao gửi mày đã nhận chưa? Có kích thích không a? - Đầu dây bên kia đương nhiên chính là Văn Khải.

- Cậu đừng tưởng tôi không biết cậu đang mưu kế gì?? - Gia Trình lạnh lùng nói.

- Hahaha!! Đừng kêu tao mày không tin vào những bức hình đó a, người thật việc thật ngay trước mắt mày mà!! Hảo a, cứ tùy mày tin hay không tin!!!

Cúp máy, Văn Khải nham hiểm cười nhếch miệng, Gia Trình là không tin hắn sao, được thôi, hắn nhất định sẽ làm cho Gia Trình phải tin.

- Khốn nạn!! - Gia Trình tức tối chửi thầm, nắm chặt điện thoại trong tay, tên khốn Văn Khải là đang cố tình chọc tức hắn đây, để xem Văn Khải còn tiếp tục chiêu trò gì nữa không, khi đó Gia Trình hắn nhất định sẽ không bỏ qua.

Gia Trình đem những bức ảnh kia xóa sạch, cất điện thoại vào túi, chậm rãi quay về lớp.

====================

Hứa Tinh cảm thấy hôm nay có gì đó lạ lạ, gã Vương và đồng bọn kia không còn tới làm phiền y gì nữa, cũng không chửi mắng hay trêu chọc, thậm chí ngay cả nói chuyện vài cái cũng không hề, tuy nhiên trong giờ học Hứa Tinh vẫn có cảm giác bọn chúng đang trừng mắt sát khí mà nhìn y, khiến y có cảm giác hơi rùng mình. Bất quá nếu là như vậy thì y có thể yên tâm được rồi.

Tan học, Hứa Tinh đang đi trên sân trường, Văn Khải đột nhiên từ đâu chạy đến, xoa xoa đầu thiếu niên thân mật.

- Ranh con! Bây giờ nhóc có rảnh không, đi ăn cùng anh?!!!

- Kia.... thực xin lỗi anh.... Tiểu Tinh phải về nhà rồi..... cảm ơn anh đã mời.... - Hứa Tinh hướng Văn Khải cười nhẹ cự tuyệt, y thực ra một chút cũng không hề quen ở cùng với hắn một chỗ được.

- Vậy sao? Tiếc quá!! Nếu vậy anh cùng nhóc về được không?!! - Văn Khải đột nhiên vươn tay ôm lấy eo của Hứa Tinh.

- Dạ.... Tiểu Tinh.... nhưng mà... a.. anh Trình.... - Hứa Tinh lúng túng không biết phải trả lời Văn Khải như thế nào, thì Gia Trình đã đứng ngay trước mắt y.

Thiếu niên luống cuống muốn tránh né bàn tay của Văn Khải nhưng hắn ta càng gắt gao ôm lấy eo y chặt hơn, hắn rốt cuộc là đang làm cái gì vậy a.

- A... Gia Trình, tao không biết mày sẽ đến đây. Sao vậy? Mày muốn đến đây gây sự với tao hay là..... muốn gặp em ấy....?!!! - Văn Khải nhếch miệng cười tà hướng Gia Trình mỉa mai nói, bàn tay vẫn không ngừng nắm chặt chiếc eo nhỏ gầy của Hứa Tinh.

Gia Trình lúc này gương mặt tối đen như củi than, hắn kịch liệt đưa tay nắm thành quyền, gân xanh nổi lên, ánh mắt băng lãnh sát khí trừng Văn Khải. Chốc lát, Hứa Tinh ngay lập tức bị Gia Trình kéo sang ôm lấy, y sửng sốt mở lớn mắt.

- Tôi cấm cậu đụng vào Tiểu Tinh!!! Không thì đừng trách tôi!! - Gia Trình lạnh lùng tuyên bố.

- Ahahahaha! Mày nghĩ tao sợ mày sao?!! Gia Trình, từ khi nào mày đã có hứng thú với một nam nhân vậy, không lẽ thao đàn bà chán rồi bây giờ đổi khẩu vị. - Văn Khải cười lớn.

- Cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ!!!

Nói xong, Gia Trình liền quay phắt lưng, kéo lấy Hứa Tinh ôm y ngồi lên xe, nổ ga phóng đi.

- A!....

Gia Trình hắn tại sao đột nhiên đi nhanh như vậy chứ, lại còn ban nãy vì hắn vội vàng phóng xe đi mà y quên mất đội nón bảo hiểm, thật sự vô cùng nguy hiểm a. Có vẻ như Gia Trình hắn tức giận rồi thì phải, Hứa Tinh sợ hãi không dám ôm lấy eo Gia Trình, đưa tay vịnh lấy yên xe, gương mặt trắng bệch, cư nhiên lại giữa mùa đông lạnh giá thế này y đột nhiên trên trán ướt đẫm mồ hôi. Làm ơn dừng lại đi mà!

Đến nơi, Hứa Tinh run rẩy đưa hai tay đan chặt vào nhau, chậm rãi ngẩng đầu, đây là nơi nào, Gia Trình hắn đưa y đến chỗ nào vậy, kia là nhà của ai, hảo rộng lớn a.

Thiếu niên vẫn còn đang ngơ ngẩn ngắm nhìn biệt thự to lớn kia, Gia Trình đột nhiên nắm lấy cánh tay y, hung hăng kéo vào.

- Anh.... Anh Trình..... đau quá.....

Cánh tay thiếu niên vốn nhỏ gầy nay lại bị Gia Trình nắm chặt lấy cảm thấy có chút phát đau, Hứa Tinh sợ hãi nhìn hắn, hắn như thế nào lại tức giận như vậy.

Gia Trình đem Hứa Tinh vào căn biệt thự xa hoa rộng lớn trước mắt, bước lên phòng ngủ của hắn, đưa tay khóa chặt cửa lại, hung hăng ném Hứa Tinh lên giường.

- Anh.... Anh Trình......

Hứa Tinh run rẩy nhìn gương mặt sát khí của Gia Trình, hắn chậm rãi tiến tới gần y.

- ĐÊ TIỆN!!!! - " Chát" Gia Trình tức tối vung cho Hứa Tinh một cái tát, thiếu niên ngay lập tức bị đánh đến nghiêng ngã trên giường, cảm thấy bên má vô cùng đau rát, Hứa Tinh sợ hãi rơi nước mắt, tại sao hắn lại đánh y.

Gia Trình một phen túm lấy tóc của Hứa Tinh, trợn lớn mắt hùng hổ nói.

- Em là thích Văn Khải phải không?!!! Tại sao lại đi cùng hắn ta?!!!!

- Tiểu Tinh không có..... Anh ấy chỉ muốn mời Tiểu Tinh đi ăn thôi.... Tiểu Tinh không có ý gì khác..... - Hứa Tinh nức nở giải thích, Gia Trình hắn như thế nào lại kêu y thích Văn Khải chứ, không thể nào.

- Nói dối!!! Đừng tưởng tôi không thấy em làm gì với hắn ta!!! Hai người rất thân mật với nhau. Phải rồi, dùng gương mặt này đi câu dẫn nam nhân là đúng rồi a. Đúng là tiện nhân!!!!!

Gia Trình đưa tay kéo Hứa Tinh từ trên giường xuống, hung hăng đạp Hứa Tinh một cước, sau đó liền hung hăng túm tóc của y. " Chát chát" tiếng hai cái tát hung hăng tát đến trên gương mặt nhỏ bé của thiếu niên, Hứa Tinh bị đánh đến choáng váng không rõ đầu đuôi trời đất, máu từ khóe miệng chảy xuống. Hứa Tinh run rẩy nức nở không ngừng giải thích.

- Tiểu Tinh.... thực sự không có.... thực sự không có mà....

Gia Trình hừ lạnh một tiếng, tên tiểu hài tử trước mắt này không khác mấy con đàn bà làm điếm, y mà là thích hắn sao, không hề, chỉ có giỏi đi câu dẫn người khác mà thôi. Cư nhiên trước đó y ngượng ngùng vì được hắn hôn, mặt đỏ ửng nhìn chăm chăm vào hắn, tất thảy đều là giả tạo.

Gia Trình lúc này tựa như một con mãnh thú ghen tuông điên cuồng gắt gao nhìn cơ thể nhỏ gầy đang run lẩy bẩy ở phía dưới, hung hăng lấy chân liên tục đánh Hứa Tinh, thô bạo mà đạp mấy cước vào bụng của y.

- Tiện nhân!! Đĩ đực!!! To gan trước mắt tôi dám thân mật cùng nam nhân khác!!!

- Đừng mà.... đừng mà.... Tiểu Tinh thực sự không có.... làm ơn....

Thiếu niên sợ hãi đưa tay ôm lấy đầu bị Gia Trình điên cuồng đạp lấy. Đau quá, tại sao hắn lại không tin y, y là đang nói sự thật mà.

Gia Trình cúi xuống thô bạo túm lấy tóc của Hứa Tinh kéo lên, phát cuồng nâng hàm dưới của Hứa Tinh, hung hăng hôn môi, sau đó đè Hứa Tinh nằm trên giường, giống như một người điên mà xé rách quần áo trên người của y. Phút chốc trên người Hứa Tinh không một mảnh vải, cơ thể tuyệt mỹ lộ ngay trước mắt Gia Trình, làn da vừa trắng vừa căng mịn như trẻ sơ sinh, đôi chân thon gầy không một sợi lông, ngay cả chỗ đó của thiếu niên cũng gần như không hề có, phân thân bên dưới lại vô cùng nhỏ bé non nớt. Hứa Tinh thống khổ nước mắt giàn dụa cầu xin Gia Trình.

- Van cầu anh.... đừng đối Tiểu Tinh như vậy.... Tiểu Tinh là nói thật mà..... Cầu xin anh hãy tin Tiểu Tinh....

Gia Trình tựa như một con dã thú hung ác không hề để ý tới lý trí, phát cuồng nhìn Hứa Tinh đang thống khổ cầu xin hắn bị đặt ở dưới thân, cảm thấy lửa giận ngút trời, hắn thô bạo lật ngửa thiếu niên lại, bắt y tạo thành tư thế quỳ sấp đầy khuất nhục. Bàn tay giống như sắt thép chế trụ vòng eo mềm mại của Hứa Tinh, hắn đưa tay tuột quần của mình xuống, đem dục vọng cứng rắn thô to ra ngoài, đặt ở trên tiểu huyệt non nớt đang khép kín của Hứa Tinh. Hứa Tinh còn không kịp phản ứng lại cái nóng bỏng đó là gì, một trận xé rách đau đớn liền xâm chiếm tất cả thần kinh y.

- Aaaa........

Phía sau như bị đâm thủng một mảng lớn, Hứa Tinh đau đến thét khan một tiếng. " Chát" Một lần nữa cái tát giáng xuống lên gương mặt y, thiếu niên thống khổ rơi nước mắt. Dòng máu đỏ tươi không ngừng trào ra theo đôi chân nhỏ gầy chảy xuống.

Gia Trình dương v*t to lớn cực đại ở trong cơ thể của Hứa Tinh hung hăng đưa đẩy thật mạnh, thiếu niên đau đớn muốn thét lên nhưng vì sợ Gia Trình hắn sẽ tái vung y một cái tát, liền đưa răng cắn chặt môi dưới đến xuất huyết. Chốc lát, cảm thấy có chút buồn nôn, thiếu niên cơ thể vốn suy yếu không nhịn được lâu, liền thải ra một bãi trên giường.

- Ọe...

" Chát" một tiếng, Gia Trình phẫn nộ như phun hỏa hung hăng giáng cho Hứa Tinh cái tát, tên tiểu tử này thật to gan, cư nhiên dám nôn mửa trên giường trong lúc hắn đang muốn giải tỏa dục vọng của mình thế này. Hứa Tinh trước mắt một mảng mông lung đến hàng tá ngôi sao bay quanh trên đầu, ngay lập tức bị bóng tối dần dần che khuất lấy.

HẾT CHƯƠNG 24