Gia Trình cảm giác được Hứa Tinh không còn sức lực để phản kháng, khiến cho nụ hôn vốn mãnh liệt bây giờ càng trở nên cuồng bạo hơn. Đầu lưỡi Gia Trình từng tất từng tất liếm trọn khoang miệng của Hứa Tinh, quấn quanh lấy đầu lưỡi của y chơi đùa không rời.
- Anh... Trình... đừng mà.... Ngô.... - Hứa Tinh bất ngờ bị Gia Trình hôn kịch liệt không dứt khiến cho y không tài nào có không khí để thở, thân thể vốn suy yếu nay lại bũn rũn không thể kháng cự, khóe mắt tràn ngập hơi nước rốt cuộc cũng rơi xuống, bàn tay khẽ run rẩy sợ hãi, Gia Trình hắn lại như vậy nữa, có phải hay không chốc lát sẽ tái vũ nhục y.
Gia Trình trong cơn hôn môi nồng nhiệt bỗng nhiên cảm nhận được mùi vị mặn chát, hắn hơi mở mắt, chỉ thấy Hứa Tinh gương mặt đang sợ hãi mà rơi lệ. Gia Trình bấy giờ mới chịu rời khỏi khoang miệng của Hứa Tinh, đưa lưỡi liếm lấy giọt nước mắt trên gương mặt của thiếu niên.
- Sợ?
Hứa Tinh rốt cuộc cũng có chút không khí, liền yếu ớt thở dốc, hơi nước mỏng manh liên tục chảy xuống trên gò má đột nhiên bị Gia Trình liếm trọn, y kinh ngạc nhìn hắn, nhẹ lắc đầu phủ nhận.
- Tôi sẽ không làm gì cậu. Đừng nghĩ nhiều. Hẳn còn mệt, ngủ đi!!
Không chờ Hứa Tinh định lại tinh thần, Gia Trình đã ôm lấy cơ thể kia vào lòng, hắn mặc kệ hành động có kì quái đến đâu, vẫn đưa tay xoa xoa chiếc đầu nhỏ nhắn của thiếu niên, Gia Trình biết bản thân hắn chưa bao giờ làm những việc này với bất cứ ai, lại chưa bao giờ ôn nhu với ai đến thế, bất quá không hiểu sao hắn muốn làm vậy với Hứa Tinh y, trong lòng hắn cảm thấy rất kì quái, thỉnh thoảng dâng lên một trận dằng xé ở ngực khi nhìn thấy thiếu niên kia giương con mắt sợ hãi nhìn hắn, hắn kì thực không muốn như vậy.
Hứa Tinh trong đầu không ngừng thắc mắc tại sao Gia Trình lại thay đổi nhanh đến thế, bất quá hắn không còn đánh đập y nữa, y cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Thiếu niên nằm yên trong lồng ngực của nam nhân to lớn, hảo thoải mái, Hứa Tinh tự nghĩ, khi y được Hứa Biên ôm vào lòng, cũng không thoải mái như Gia Trình hắn, tuy sợ hãi nhưng cảm giác rất an toàn. Không nghĩ thêm nữa, thiếu niên chậm rãi nhắm mắt.
=================
- Anh Khải. Sao rồi?? - Gã Vương từ nãy đến giờ đứng bên ngoài sốt ruột chờ Văn Khải, tự hỏi hắn ở bên trong làm cái gì mà lâu thế, đến khi Văn Khải bước ra trong tâm trạng vô cùng phấn khởi, liền thắc mắc hỏi.
- Không có gì. Chỉ là tao mới phát hiện một sự thật rất thú vị a. - Văn Khải đắc ý nói, rồi bước chân rời đi.
- Anh Khải, sự thật gì vậy, kể cho em đi. Anh Khải!!! - Gã Vương khó hiểu suy nghĩ, sau lại phát hiện Văn Khải đã đi từ lúc nào, liền lẽo đẽo theo sau hắn.
"Ding! Ding! Ding!"
- Alo mẹ!
- Văn Khải, mẹ nghe Vương bảo con bị viêm dạ dày, con có sao không? - Nhã Nhã lo lắng hỏi.
- Con không sao!! Mẹ đừng lo. - Văn Khải quay sang gã Vương trừng mắt, gã nhất thời chỉ đưa tay gãi đầu cười cười.
- Hảo hảo, nếu đã không khỏe, hôm nay hẳn đừng đến trường, về nhà để mẹ xem sao. - Nhã Nhã tuy vậy vẫn không ngừng lo lắng cho Văn Khải, dặn hắn.
- Con đã bảo không sao rồi mà, mẹ cứ tiếp tục công việc đi.
- Mày thử không về xem!!! - Văn Đình Chiết đột nhiên giành lấy điện thoại mà hét lớn, khiến cho Văn Khải phải ghé tai sang một bên.
- Được rồi. Con về, con về!! Hừ! - Văn Khải tức tối cúp máy, miệng không ngừng chửi thầm, Đình Chiết ông quả là vô cùng phiền phức đi, những ngày tháng vui vẻ của hắn cư nhiên bị tên tiểu quỷ tử Hứa Tinh cướp mất, phải chi ban nãy cố gắng ở lại lâu một chút để xử lý y cho biết mặt. Văn Khải bất đắc dĩ trở về nhà, vẻ mặt cau có cực kì khó coi.
Văn Khải chưa kịp bước chân vào cửa, Đình Chiết đã đứng đó mà trừng mắt nhìn hắn.
- Cũng biết vâng lời mà về cái nhà này nhỉ?!! - Đình Chiết nói xong liền quay lưng vào nhà, để mặc cho Văn Khải đằng sau liên tục thầm chửi mắng ông.
Hắn bước vào phòng khách, trên ghế là một thân ảnh quen thuộc của ai đó, Văn Khải cau mày, kia chẳng phải là Hứa Biên sao.
- Văn Khải, mẹ xem, con đau ở đâu? - Nhã Nhã khi nhìn thấy Văn Khải, liền chạy tới lo lắng hỏi han.
- Con chỉ đau bụng thôi. Mà, chú ấy đến đây làm gì? - Văn Khải nhướn cằm chỉ Hứa Biên, hỏi bà.
- Chú Biên đến đây bàn bạc vài công việc với ba con. Con biết rồi đó, từ giờ trở đi ba mẹ sẽ không đi Nga làm việc nữa, như vậy ba với chú Biên sẽ dễ dàng trao đổi công việc làm ăn với nhau hơn, có phải không? - Nhã Nhã từ tốn giải thích.
- Vậy sao?
Văn Khải nhếch miệng lên cười âm hiểm, chậm rãi tiến tới chỗ Hứa Biên, ngồi đối diện anh, ngang nhiên bắt chéo chân với giọng điệu đùa cợt.
- Tôi thực sự không hiểu. Phụ thân thì ở đây chăm lo công việc, để con cái phải ở bệnh viện một mình với thằng khốn nạn. - Văn Khải vừa nói vừa nhìn Hứa Biên, xem phản ứng của anh.
- Cháu nói gì? - Hứa Biên nhíu mày khó hiểu, Văn Khải hắn là có ý gì.
- Khải!! Mày ăn nói kiểu đó với người lớn thế hả? Mau bước lên phòng ngay!! - Đình Chiết ngồi cạnh bức xúc không ít, mở miệng mắng Văn Khải.
- Chẳng qua ban nãy tôi vào bệnh viện, vô tình gặp được đứa con trai hiếu thảo của chú. Chậc.... chậc.... thế giới này thật là nhỏ bé, thật không ngờ con chú lại ở bên cạnh âu yếm một gã khốn nạn. Không chừng...... tôi không chắc rằng.... con chú là trai thẳng a.. Haha....!!! - Văn Khải không quan tâm đến lời chửi mắng của Đình Chiết, trước mặt ông không ngừng cười lớn trêu chọc Hứa Biên, thái độ vô lễ không xem ai ra gì, bất quá chỉ vì Văn Khải hắn cực kì căm ghét cha con Hứa Tinh, đặc biệt là y, điều này cũng xem như là lẽ thường.
- Cháu nói sao? Tiểu Tinh, con chú ở bệnh viện?? - Hứa Biên sửng sốt đứng dậy.
- Khải!!! Tao bảo mày lên phòng ngay!!! Biên tổng, đừng nghe con trai tôi, nó là một đứa hư hỏng, chỉ biết trêu đùa người khác thôi, hẳn đừng tin lời nó. - Đình Chiết an ủi Hứa Biên, đồng thời cũng không ngừng chửi Văn Khải.
- Chú tin hay không thì tùy? Nhưng tôi nói trước, con trai của chú..... lúc ấy trông rất là xanh xao... có vẻ như sắp chết đến nơi rồi... Hahaha!!! - Văn Khải thỏa mãn cười lớn ra tiếng, rồi xoay lưng bước lên lầu.
Hứa Biên tức giận đưa tay nắm thành quyền. Văn Khải hắn ta rốt cuộc là nói sự thật hay chỉ đùa giỡn, tuy nhiên anh có linh cảm không tốt về chuyện này, không chừng những lời hắn vừa nói là đúng.
- Văn Khải!! Tiểu Tinh đang ở đâu?? - Hứa Biên đành nhẫn nhịn trong lòng, đứng dậy hướng Văn Khải hỏi.
Văn Khải hắn thừa biết thể nào Hứa Biên cũng sẽ tin lời hắn, hắn bất giác cong khóe miệng, xoay người lại trả lời anh. Hứa Biên bất đắc dĩ cúi đầu chào vợ chồng Đình Chiết, rồi bước chân rời khỏi.
================
" Khụ, khụ, khụ" Hứa Tinh vì bị cơn đau họng đột xuất liền bừng tỉnh, khẽ vang lên những tiếng ho nhẹ yếu ớt. Gia Trình cũng bởi tiếng ho khan của thiếu niên mà tỉnh theo, hắn đưa tay lên trán thiếu niên, khẽ cau mày, Hứa Tinh y rốt cuộc vẫn chưa thể nào giảm sốt, cư nhiên lại càng nặng thêm, trán bây giờ còn nóng hơn cả lò thiêu. Mà vốn dĩ tất thảy đều do Gia Trình hắn mà ra, Hứa Tinh ngay từ đầu đã sốt cao, lại còn hành y đến mức suy nhược thế này, liệu y có chịu đựng nổi.
Gia Trình nhẹ nhàng rời khỏi chăn, đứng dậy ra khỏi phòng. Hắn tất nhiên không phải đi đâu xa, mà chính là gọi bác sĩ đến.
- Hmm... Sốt cao như vậy, trước hết cứ cho cậu bé uống thuốc hạ sốt, nếu như vài ngày sau vẫn chưa khỏe lại, cậu bé cần phải ở lại đây chữa trị thêm. - Bác sĩ sau khi kiểm tra lại thân thể Hứa Tinh, thở dài đối Gia Trình căn dặn. Hắn không nói gì, chỉ chăm chú quan sát thân ảnh gầy gò suy yếu trên giường. Chờ bác sĩ đã kê thuốc, Gia Trình ngồi xuống bên cạnh Hứa Tinh, đỡ thiếu niên ngồi dậy.
- Uống được không? - Hắn hỏi.
"Khụ, khụ" Hứa Tinh thực không còn sức lực để mở miệng trả lời, chỉ có thể kịch liệt ho khan như trước. Nhìn bộ dạng kia của thiếu niên, Gia Trình chỉ còn dùng đến cách trực tiếp uy y uống thuốc. Đặt đầu Hứa Tinh nằm lên vai, hắn một hơi hớp hết ngụm thuốc, từ từ cho vào khoang miệng của thiếu niên.
"Rầm" một tiếng, cánh cửa phòng đột nhiên mở toang, một nam nhân cao ráo bước vào, ánh mắt cực kì hung hãn khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt.
- Tiểu Tinh!! Gia Trình, cậu.... cậu dám.... - Hứa Biên vừa đặt chân vào phòng đã nhận ra Gia Trình, anh tức tối một phen tiến tới kéo Gia Trình đứng dậy, giáng xuống cho hắn một cái đấm không thương tiếc. Gia Trình nhất thời đưa lưỡi liếm khóe môi đã chảy máu, trừng mắt nhìn anh.
- Tiểu Tinh!!! Tiểu Tinh!! Con sao rồi?? Là cậu hành nó đến mức này phải không? - Hứa Biên ngẩng đầu hướng Gia Trình quát lớn.
- Thế thì đã sao? - Gia Trình lạnh lùng trả lời, hắn bất quá chỉ là đang nói sự thật.
- Cậu.... Đồ khốn nạn!! - Hứa Biên một phắt đứng dậy, định đánh Gia Trình thêm một cước, lại bị một bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc áo của anh.
- Baba.... đừng mà.... đừng đánh anh ấy.... - Hứa Tinh cố gắng nhấc người di chuyển, bàn tay gắt gao nắm lấy áo Hứa Biên, thanh âm khàn đặc cầu xin.
- Tiểu Tinh!! Bây giờ con còn nói giúp hắn. Không được, tên khốn này baba nhất định không thể tha. - Hứa Biên chỉ cần nhìn thấy bản mặt của Gia Trình, anh đã như muốn hùng hổ mà giết chết hắn rồi. Không nghe đến lời van xin của Hứa Tinh, Hứa Biên không ngần ngại mà liên tục đánh Gia Trình, Gia Trình đương nhiên không thể để ai đó vô cớ mà đánh hắn, liền vung tay cho Hứa Biên một cước lên mặt. Cứ thế hai người kịch liệt giằng co nhau trong căn phòng chật hẹp.
- Baba... đừng đánh mà... làm ơn... khụ khụ.... - Hứa Tinh dùng hết sức lực nhấc thân di chuyển, cố gắng mở miệng nói, thế nhưng cả hai người bọn họ vẫn không ngừng đánh đấm nhau.
- Baba... Van cầu baba đừng đánh..... Baba..... A! - Hứa Tinh thân thể đang suy yếu cư nhiên lại muốn bước xuống giường, liền mất đà ngã xuống đất một cách rất khó coi. Trên người chỗ miệng vết thương từ phía sau cũng vì té ngã va đập mà truyền đến một cơn hỏa lạc vô cùng đau nhức, không nhịn được đau đớn, thiếu niên ngay lập tức ngất xỉu tại chỗ.
- Tiểu Tinh!!! Tiểu Tinh!! Bác sĩ!! - Hứa Biên nghe thấy tiếng động thân thể va chạm trên nền đất, anh bấy giờ mới chịu ngừng tay, khẽ quay đầu thì nhìn thấy cơ thể nhỏ gầy kia đang nằm bất động trên sàn nhà vô cùng thương tâm, Hứa Biên hốt hoảng chạy tới, hét lớn gọi bác sĩ.
................
- Cháu bé đang cảm mạo nên cơ thể mới yếu như vậy. Ban nãy tôi đã nói cho cậu thanh niên kia rồi! - Vị bác sĩ thở dài nói, đưa tay chỉ Gia Trình đang đứng dựa lưng vào cửa phòng.
- Ý bác sĩ là sao? - Hứa Biên cau mày khó hiểu.
- À, cậu thanh niên kia đã đưa cháu bé đến bệnh viện, tôi cũng không biết quan hệ hai người thế nào, nhưng thấy cậu ta có vẻ sốt ruột, cho nên tôi đã báo tình trạng sức khỏe của cháu cho cậu ta biết.
Sao? Gia Trình hắn đã đưa Hứa Tinh đến bệnh viện, hắn làm vậy là có mục đích gì. Không phải trước đó hắn đã tự nhận làm Hứa Tinh y ra nông nỗi này sao. Tất thảy rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, chẳng nhẽ Gia Trình hắn thuộc dạng vừa đấm vừa xoa, như vậy chẳng phải hảo kì quái sao.
Hứa Biên cúi đầu cảm ơn bác sĩ, rồi tới bên nắm lấy bàn tay gầy gò của Hứa Tinh, vuốt trán ướt đẫm mồ hôi của thiếu niên. Đứa nhỏ tội nghiệp, hết lần này đến lần khác luôn gặp nguy hiểm, mà bản thân anh chỉ biết đến công việc, thỉnh thoảng lại luôn lớn tiếng với y, biết rõ y bản tánh tự ti nhát gan, thể nào cũng không dám làm phiền đến anh, nên bây giờ mới thành ra thế này.
Thực chướng mắt làm sao! Nhìn thấy tình cảnh kia, Gia Trình không nhịn được mà đưa tay nắm chặt. Thời điểm khi nhìn thấy thiếu niên kia ngã trên sàn nhà, hắn sửng sốt mở lớn mắt, muốn đưa chân tiến tới đỡ lấy cơ thể ốm yếu kia, thế nhưng Hứa Biên đã nhanh chân hơn hắn, nhất thời hắn chỉ có thể ngây người đứng nhìn anh ôm lấy thiếu niên. Tại sao trong lòng lại khó chịu như vậy, không nhẽ.... hắn.... không thể nào... tuyệt đối không thể. Gia Trình không muốn ở lại đây lâu mà ngắm nhìn hình ảnh thân mật của hai cha con Hứa Biên, liền lặng lẽ bước chân ly khai.
=================
Một tuần trôi qua, Gia Trình đã không thấy gương mặt tiểu hài tử kia nữa. Kể từ ngày cùng thiếu niên trong bệnh viện, hắn cũng không để ý gì chuyện của y. Bất quá những lúc ở trường, không hiểu sao Gia Trình hắn lại cảm thấy vô cùng trống trải, nói tóm gọn là.... hắn nhớ y đi. Thật nực cười!.. hắn tự khi nào đã trở thành bộ dạng như người thất tình vậy. Cũng từ ngày đó, hắn không còn dây dưa gì với Lam Dĩ hay làm tình với các nữ nhân khác, thỉnh thoảng chỉ chán nản mà lấy thuốc ra hút cho đỡ buồn.
Gia Trình theo thói quen đi ngang qua lớp học của Hứa Tinh, hắn đứng từ đằng xa quan sát lớp học của y, trong nháy mắt hắn mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của thiếu niên đang cắm cúi làm bài. Tưởng chừng như lâu ngày không gặp Hứa Tinh, Gia Trình hắn mới bị ảo giác, thế nhưng kia thực không phải là ảo giác, chính là Hứa Tinh y. Hắn kinh ngạc mở lớn mắt, y đã đi học lại rồi sao, trong lòng bỗng dưng cảm thấy vô cùng thanh thản, hắn là... đang vui sao? Không thể nào, Gia Trình... Khuất Gia Trình.... đây không phải là hắn... hắn có phải hay không thay đổi thật rồi.
Gia Trình nhìn thấy Hứa Tinh đứng dậy khỏi bàn học, cười nói với bạn bè gì đó, rồi bước chân ra ngoài. Hắn cũng theo đó mà tiến tới gần cửa lớp học, hai người rốt cuộc cũng chạm mặt nhau. Khoảnh khắc khi Gia Trình nhìn thấy thân ảnh nhỏ gầy ngay trước mắt, hắn như nghe thấy tiếng gì đó, " thình thịch, thình thịch" đây chẳng phải tiếng tim đập sao, Gia Trình hắn như thế nào khi thấy thiếu niên kia lại hồi hộp đến thế. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Hứa Tinh không ngờ được lại gặp được Gia Trình ở đây, y vô cùng ngạc nhiên, đồng thời không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy vui. Thiếu niên bất giác nở nụ cười nhìn hắn, sau như nhớ ra điều gì, y cúi đầu hạ mi mắt, nhỏ giọng nói.
- Tiểu Tinh.... chuyện hôm trước... thực cảm ơn anh Trình nhiều lắm.... A! Thầy hiệu trưởng cho gọi Tiểu Tinh rồi, vậy... Tiểu Tinh xin phép. - Hứa Tinh cúi đầu chào Gia Trình, gượng cười yếu ớt rồi bước qua hắn.
Gia Trình không hiểu sao nụ cười của Hứa Tinh lại vụt tắt đi, hắn cảm nhận được khi y nhìn thấy hắn, y rất vui, không ngờ chỉ chốc lát, cách nói chuyện của thiếu niên kia như thể hai người vô cùng xa lạ. Trong ngực nổi lên một trận đau đớn khó tả, hắn cau mày khó hiểu, nhưng vẫn đứng ngây ngốc ở đó không hề động đậy.
Ngày hôm sau, Gia Trình lại theo thói quen đứng trước cửa phòng học của Hứa Tinh. Mọi người ai nấy cũng tò mò hắn là đang đứng chờ ai, nhìn chăm chú vào hắn thì thầm to nhỏ.
- Nhìn đủ chưa?? - Gia Trình cảm thấy thực phiền phức bị bao ánh mắt soi mói, hắn trừng mắt quay sang nhìn bọn họ, lạnh lùng mở miệng.
Bị ngữ khí lãnh khốc kia gọi hoàn hồn khiến bọn họ nhất thời giật mình mà sợ hãi, khẽ cúi đầu bước đi không dám nói lời nào. Gia Trình cũng không thèm ngó đến những con người vô dụng kia, hắn lại hướng vô căn phòng trước mắt, chăm chú quan sát Hứa Tinh đang trò chuyện vui vẻ cùng bạn bè. Thiếu niên kia khi cười lên trông rất đẹp, vừa có nét thanh nhã vừa dịu dàng như cỏ mùa xuân, không như bao nụ cười những nam nhân khác, nhìn qua đã đủ để động lòng người rồi. Đột nhiên Hứa Tinh xoay đầu về phía hắn, hắn kinh ngạc nhìn y. Thiếu niên chỉ nhìn hắn một hồi lâu, rồi lại tiếp tục cùng bạn bè nói chuyện. Y như thế nào lại lơ hắn, thái độ đó là sao.
Hứa Tinh sau một hồi lâu khẽ quay lại nhìn ngoài cửa lớp, Gia Trình hắn đã đi rồi sao, trong nháy mắt thiếu niên vừa cảm thấy thất vọng đồng thời cảm thấy có lỗi. Trước đó, Hứa Biên đã dặn y không được phép qua lại với Gia Trình, dù có chạm mặt cũng phải tìm cách né tránh, đặc biệt là phải luôn ở chỗ đông người, để phòng khi hắn có cơ hội mà làm hại y. Thiếu niên ban đầu cũng nói với anh rằng sẽ không sao, bất quá vì tánh nghiêm khắc của anh, y đành im lặng ngoan ngoãn nghe lời. Hứa Tinh kì thực cũng không muốn như vậy, nhưng Hứa Biên chẳng qua vì lo lắng cho sự an toàn của y, những lời anh nói có vẻ như cũng hoàn toàn đúng, bởi thế y phải tìm cách càng tránh xa Gia Trình hắn càng tốt. Thế nhưng mỗi lần như vậy, thiếu niên cảm thấy rất đau lòng, y nhận ra rằng Gia Trình cũng không hẳn là người xấu, hắn bất quá vốn dĩ là người băng lãnh, ưa bạo lực, hễ chuyện nhỏ hay lớn đều dùng đến nắm đấm mà thôi.
Hết tiết học, Hứa Tinh mệt mỏi ra về, vừa bước chân ra khỏi cửa lớp, đột nhiên bị một bàn tay to lớn chụp lấy.
- A! Anh..anh Trình...
Gia Trình im bặt không nói gì, hắn hung hăng nắm lấy cánh tay nhỏ gầy của thiếu niên siết chặt, mạnh bạo kéo đi. Hứa Tinh cảm thấy có chút đau nhói, hắn là định đưa y đi đâu.
- Anh Trình... đau......
Không quan tâm đến lời của Hứa Tinh, Gia Trình vẫn một mực trầm mặc kéo đi. Thiếu niên cảm nhận được trên gương mặt của hắn tựa hồ như rất tức giận. Không lẽ, có phải hay không, hắn sinh khí thật rồi.
- A! - Hứa Tinh bị Gia Trình kéo đến phòng âm nhạc, hung hăng ném y xuống nền đất, khóa trái cửa phòng. Hứa Tinh sợ hãi nhấc mông lui về phía sau, giương con mắt khiếp đảm nhìn hắn.
- Anh.... anh Trình....
" Chát chát" Gia Trình hung hăng nắm tóc Hứa Tinh kéo lên, hai cái tát giáng xuống thật mạnh gương mặt của thiếu niên, Hứa Tinh bị đánh đến nghiêng sang một bên, có chút choáng váng, chỉ cảm thấy khóe miệng tự lúc nào đã chảy ra huyết. Hứa Tinh run rẩy đưa hai tay lên ôm mặt, nước mắt theo gò má chảy xuống, theo thói quen miệng lắp bắp xin lỗi.
- Đối.... thực xin lỗi.... Tiểu Tinh xin lỗi...
Gia Trình một phen túm lấy tóc Hứa Tinh kéo lên đối diện hắn, gương mặt hung hãn như mãnh thú, lãnh khốc mở miệng.
- Thái độ ban nãy là sao? Lơ tôi??
- Dạ... không.... Tiểu Tinh không cố ý.... thực xin lỗi.... thực xin lỗi.... - Hứa Tinh nhắm nghiền hai mắt khóc lóc, thanh run rẩy kịch liệt. Y đã làm hắn sinh khí thật rồi.
- Nói! - Gia Trình hung hăng đưa tay bóp chặt quai hàm của Hứa Tinh, bắt y phải mở mắt nhìn hắn.
- Đối... thực xin lỗi...
- MAU NÓI!!!!! - Hắn quát lớn.
Bị hắn quát đến gương mặt tái mét, Hứa Tinh không nhịn được sợ hãi, liền thải ra quần.
- Tiểu... Tinh... không cố ý... lần... sau.. sẽ không....
"Bốp" Gia Trình rốt cuộc không tài nào chịu nổi cơn thịnh nộ, một phen vung tay đấm Hứa Tinh ngã trên mặt đất. Hắn thô bạo xé rách y phục nồng nặc mùi khai của thiếu niên, đưa hai chân giơ lên cao, hung hăng đưa dã vật khủng bố đâm vào hậu huyệt non nớt.
- Aaaa.......
Hứa Tinh đau đớn kêu lên tiếng thét thảm thiết, lại bị Gia Trình một lần nữa vung xuống một cái tát. Thiếu niên ngay lập tức sợ đến mức không dám thét lớn, đưa răng cắn chặt môi dưới nhẫn nhịn, nhưng thực sự là đau quá, đau đến không thể diễn tả bằng ngôn ngữ, đau điếng người tựa như thân thể bị người khác chém thành hai nửa vậy, ngay sau đó, cảm thấy tiểu huyệt bị xé rách có chất lỏng chảy ra, bốc lên một mùi tanh của máu.
Hứa Tinh là lần thứ hai mất đi thứ quý giá nhất, nước mắt không ngừng chảy xuống.
- Anh... Trình... đau quá.... Van cầu anh... đừng mà... Aa...- Thiếu niên thống khổ cố gắng mở miệng cầu xin Gia Trình tha thứ, Gia Trình lúc này tựa như một tên ác ma không hề để ý tới lý trí, nhẫn tâm để mặc cho thiếu niên không ngừng khóc lóc van xin hắn.
Bên trong Hứa Tinh vô cùng chật hẹp, khiến cho Gia Trình phải dùng sức liên tục đẩy mạnh dương v*t thô to đi vào. Hứa Tinh đau đến mặt mũi trắng bệch, trước mắt lập tức tối sầm.
HẾT CHƯƠNG 18