Chỉ có điều anh cứ làm như vậy bụng dưới của Lâm Đình lại càng căng trướng khó chịu. Cô đã không chịu được những trận thủy triều sảng khoái, cô rất cần một chỗ để phát tiết.
Lâm Đình xoay người đè lên Bạch Tử Hiên vội vàng dùng sức cắn mạnh vào đậu đỏ của anh.
Bạch Tử Hiên bị cô cắn bắt ngờ không tự chủ được mà kêu lên: “A”
“Sao anh còn chưa vào?”
Bạch Tử Hiên chần chừ một lúc, lập tức đè ngược lại. Thân hình cường tráng bao vây Lâm Đình hoàn toàn, lưỡi trơn ướt át chăm chú quấn lấy lưỡi cô, tay hắn cầm bầu ngực mềm mại của cô vuốt ve mạnh mẽ, đầu lưỡi tiến vào dò xét trong khoang miệng của cô.
Cô ưỡn người nghênh đón lửa nóng của hắn. Bạch Tử Hiên cũng kéo căng hai đùi tuyết trắng của Lâm Đình, chống đỡ giữa hai chân trắng nõn của Lâm Đình đưa đẩy một trận.
Thân thể Lâm Đình run rẩy, khi hắn cứng rắn xâm phạm, giữa hai chân không ngừng chảy ra mật trơn ướt. Nhưng mà, Bạch Tử Hiên chỉ ma sát giữa đùi cô chậm chạp không tiến vào.
Lâm Đình bị ma sát một hồi bắt đầu buồn bực:
“Anh làm cái gì đấy?”
“Hả?” Bạch Tử Hiên vẫn chạy nước rút giữa đùi.
“Tại sao anh vẫn không đi vào?” Cái tên chết bầm này có phải hắn cố ý chơi cô không. Cô đã như vậy rồi mà hắn còn chần chừ không vào.
“Không phải tôi đã đi vào rồi sao?”
Lâm Đình nghe câu trả lời vô tội của anh, không biết nói gì hơn.
“Anh chưa từng làm cái này bao giờ à?”
Anh thật thà đáp: “Chưa”
“Nói cho tôi biết đi vào từ nơi nào?”
“Hả?” Bạch Tử Hiên dừng lại động tác, vẻ mặt kinh ngạc.
“Vừa nãy anh xem được những gì?”
Đôi lông mày lá liễu nhíu chặt có thể thấy được cô đang rất khó chịu.