~ Khoan đã, dừng xe.
An Nhạc Nhạc đột nhiên hét lớn, Hàn Kỳ không hỏi giật mình, cậu nhanh chóng đạp phanh lại.
~ Nhạc Nhạc, sao vậy?
Cậu hốt hoảng, sau khi định thần lại thì quay sang nhìn An Nhạc Nhạc, hỏi.
~ Có chuyện gì vậy?
~ Em chưa có mang quần áo, cả đồ dùng cá nhân nữa.
Hàn Kỳ day trán nhìn cô, chẳng lẽ thiếu gia nhà anh lại không có tiền mua cho cô những đồ vật thiết yếu đó?
Cô đây là quá khinh thường thiếu gia nhà anh rồi.
~ Không cần đâu, Dạ thiếu có thể chuẩn bị cho em mà.
~ Em không thích.
An Nhạc Nhạc cau mày, cô sống trên đời này, ghét nhất là dựa vào người khác. Nếu không phải người cô yêu, cô tuyệt đối không làm vậy.
~ Sao không thích, không thích đồ mới sao?
~ Không phải, em không thích Dạ Cảnh Lam, em ghét anh ta.
Cô thừa nhận, lúc anh ta giúp cô ở trung tâm thương mại Thời đại, cô có chút rung động với anh ta là thật. Nhưng cô vẫn rất ghét anh ta, vì một lí do nào đó.
Hàn Kỳ cười thầm trong lòng, thiếu gia nhà anh vương giả trời sinh, sinh ra đã ngậm thìa vàng, ngồi đống bạc. Phụ nữ muốn bám vào anh ấy liệt kê ba ngày ba đêm không hết. Chỉ có con nhóc này đặc biệt.
~ Vậy anh chiều theo ý em.
Hàn Kỳ đưa cô quay lại khu nhà trọ. Cô nói với anh vài câu, rồi chạy lên lầu. Lúc cô mở cửa, thấy bên trong tối om, bật điện lại không thấy sáng.
~ Chắc mất điện rồi, không biết Yên Yên đâu rồi nhỉ?
An Nhạc Nhạc không còn cách nào, chỉ biết dò dẫm từng bước vào nhà.
~ A Nhạc, A Nhạc...
Đột nhiên, một giọng nói nhỏ vang lên, gọi tên cô. An Nhạc Nhạc theo phản ứng quay đầu lại. Một cái bóng trắng đập vào mắt cô, đầu tóc bù rù, đôi mắt sâu thẳm như bóng đen. Cô run rẩy, hét to.
Aaaa...aaaaaa.....có ma....
Hàn Kỳ đứng dưới đợi, nghe thấy tiếng hét cũng vội vàng chạy lên.
~ Nhạc Nhạc, xảy ra chuyện gì vậy?
~ Hàn Kỳ c..cứu em, trong đây có..có...có ma...
An Nhạc Nhạc run rẩy, nói không thành lời, cậu lo lắng nhìn vào trong, đúng là có ma thật. Nhưng con ma này, hình như có chân, lại còn có thể chạm vào nữa.
Con ma được An Nhạc Nhạc nhắc đến kia tiến gần đến chỗ cô, tay nắm thành quyền, giáng một cú xuống.
~ An Nhạc Nhạc, con nhỏ ngốc này, nhìn xem đây là ai.
~ Ui da, a, Yên Yên?
~ Còn ai nữa.
~ Sao cậu, lại thành cái bộ dạng này?
~ Còn không phải bà đây đang tìm đồ ăn, điện tự nhiên bị cắt, đang định đi hỏi thì trượt phải cái thảm...thật xui xẻo.
Phụt..hahaha..
~ Ai dám cười?
Bái Yên giơ nắm đấm lên hù doạ, mới nhận ra sự có mặt của Hàn Kỳ. Có chút quen mắt nhưng lại không nhớ là ai..
~ A Nhạc, người này là...?
~ A, đây là Hàn Kỳ, hai người có gặp nhau một lần rồi đó.
Hàn Kỳ được nhắc đến, cũng chỉ gật đầu chào lại Bái Yên. Cô không để ý, quay mục tiêu sang An Nhạc Nhạc mà hỏi.
~ Mà cậu đi đâu giờ mới về? Không phải bảo hôm nay sẽ về sớm sao?
An Nhạc Nhạc cười trừ, cô đứng đó thuật lại hết sự việc cho Bái Yên. Bái Yên nghe xong, không hỏi tức giận, cô lớn giọng nói.
~ Tên khốn dở hơi đó, chỉ là mấy đồng tiền thối, ép cậu làm chuyện này sao?
Hàn Kỳ đứng một bên, những câu Bái Yên nói, anh nghe không thiếu chữ nào. Tưởng chỉ có con nhóc Nhạc Nhạc kia ghét, ai ngờ cả cô bạn này nữa. Lại còn chửi thiếu gia nhà anh là tên khốn dở hơi. Thật hết biết.
~ Không phải đâu, là hợp tác, tớ muốn trả thù An Tân Hạ, cô ta hết lần này lần khác gây khó tớ, sao tớ có thể ngồi yên chịu đựng?
~ Được, đều nghe theo cậu, nếu cô ta còn gây khó cậu, cứ gọi tớ.
~ Ừm, bây giờ giúp tớ thu dọn đồ đi.
Khoảng chừng 10 phút, An Nhạc Nhạc cũng thu dọn xong. Đồ đạc của cô cũng không có gì nhiều. Ngoài vài bộ quần áo ra thì chỉ có đồ dùng cá nhân, và vài quyển sách. Hàn Kỳ nhanh chóng ra đỡ cô.
~ Anh giúp em cầm.
Cậu nhanh chóng bê từng hộp đồ xuống xe, An Nhạc Nhạc cũng chào Bái Yên, cả hai người vào xe rồi đi. Một lúc sau, xe đỗ lại tại một căn biệt thự lớn.
Không, căn biệt thự này phải gọi là quá lớn, quá hào nhoáng rồi. An Nhạc Nhạc ngồi nhìn mà mắt mở to hết cỡ. Cô chỉ tay hỏi Hàn Kỳ.
~ Đây, đây là Chỉ Diện Tảo Tiền.
~ Exactly!
An Nhạc Nhạc kinh ngạc, cô sớm biết anh ta rất có tiền, nhưng không ngờ lại có tiền tới mức này.
Chỉ Diện Tảo Tiền.
Là khu biệt thự xa hoa nhất trong thành phố. Nơi đây đầy đủ, tiện ích, không thiếu thứ gì. Bao nhiêu người mơ ước được đặt chân vào khu biệt thự này một lần trong đời. Khu biệt thự này có tiền chưa chắc đã mua được. Anh ta không ngờ lại có quyền thế đến mức này.