Dạ Thiên Tử

Quyển 3 - Chương 22: Ai sợ ai!




Hoa Tri huyện đứng trong đại sảnh trống rỗng hồi lâu, trong lòng ngổn ngang, rối như trăm mối tơ vò, trong một lúc dường như đã nghĩ rất nhiều rất nhiều thứ, thực ra trong lòng lại chẳng nghĩ được chuyện gì.

Y cứ đứng như vậy, tựa hồ một bức tượng gỗ điêu khắc.

Đợi đến sau khi âm thanh la hét chửi bậy bên ngoài càng lúc càng lớn, căn bản không giống như một đám người vây đứng một người, Hoa Tri huyện nhíu mày, lúc này mới đi ra khỏi đại đường.

Hoa Tình Phong đi đến cửa đại đường liền ngây dại, chỉ thấy nguyên một khu trước cửa là một đoàn đang hỗn chiến, ngay cả lão Lô phụ trách tạm thời công việc quét dọn vệ sinh cũng vung chổi lên chiến đấu. Hoa Tình Phong cứng họng, lại một lần nữa biến thành một khúc gỗ bùn điêu khắc.

Thủ hạ của Tề Mộc giỏi đánh nhau, nhưng hổ tốt không đỡ nổi đàn sói. Những kẻ ăn không ngồi rồi trong nha môn này cũng thật không ít, một khi đã bộc phát lên thì lực chiến đấu cũng kinh người, cuối cùng chỉ chạy thoát được vài tên sớm nhìn nhận thời cơ nhanh nhạy, những người khác một tên cũng không thoát được. Tất cả đều bị đám nha dịch ấn ngã xuống đất dùng gông cùm trói lại.

Từ Lâm cũng không thể chạy thoát, lúc đến phiên gã gông xiềng không đủ, hai tên tư lại cởi đai lưng ra, buộc bốn chi của gã lại, nằm rạp trên mặt đất như con lợn cào đất.

Mọi người khí huyết xuyên vào tâm gan, phẫn nộ ra tay, đánh đến nhiệt huyết sôi trào, vui vẻ say sưa, nhưng đợi đến tất thảy đều kết thúc, mắt nhìn thấy trong nha huyện một mảng hỗn độn, tay chân của Tề gia đã bị trói chặt vẫn còn mắng chửi ầm ĩ, mọi người không khỏi cảm thấy mờ mịt.

Đúng vậy, cơn giận hôm nay được xả ra một cách thoải mái, nhưng sau đó thì sao? Tề Mộc là rắn địa phương, tam giáo cửu lưu, giao lưu rộng lớn. La Tuần kiểm của Tuần kiểm ti đều là tiểu huynh đệ của y. Hôm nay khiến hắn mất mặt, ngày mai y ngóc đầu trở lại, khi đó lại phải làm thế nào?

Mọi người kìm lòng không đặng mà nhìn về phía cửa đại đường, thấy Hoa Tri huyện đang ngơ ngác đứng ở đó, trong lòng thoáng lạnh.

- Mọi người rất phiền muộn cũng rất sợ hãi đúng không?

Một thanh âm đột nhiên vang lên, mọi người nhao nhao nhìn lại, thì thấy Diệp Tiểu Thiên đang được Lý Vân Thông và Mã Huy đỡ, run rẩy đứng lên, khóe miệng vẫn đang chảy máu, rất chật vật, nhưng mỗi ánh mắt nhìn hắn đều lộ ra sự tôn kính.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Hôm nay lúc ta đi bắt Từ Lâm, có mắng chửi mọi người, ta mắng các ngươi không dám phẫn nộ, ta mắng các ngươi không có dũng khí, không có chí khí, là một đám bất lực đáng bị người ta ức hiếp! Ta nói nếu ngươi muốn nhận được sự tôn trọng của người khác, bản thân ngươi phải tự đấu tranh. Mọi người nghe lời của ta, cùng ta đi đến Từ gia, bắt Từ Lâm về.

Ánh mắt của Diệp Tiểu Thiên từ từ quét qua mọi người, đám nha dịch, tư lại... đứng ở đằng xa dần dần bước tới xúm lại bên cạnh hắn, đến cả lão Lô quét nhà cũng lặng lẽ gác cây chổi lại, bước vài bước gần về phía hắn.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Nhưng như thế là xong rồi sao? Ta lúc đó liền biết được, chưa hết, tuyệt đối chưa hết! Nếu các ngươi chỉ dựa vào cỗ sát khí của cơn tức giận thì vô dụng, ta nói phải tranh giành, cái gì là tranh giành? Người ta lớn mạnh hơn ngươi, cái đó mới gọi là tranh giành, nếu như ngươi lợi hại hơn người rồi thì còn cần tranh giành sao? Tranh giành, chính là từ trong cái không thể để giành lấy cái có thể! Tranh giành, chính là một bên yếu đi đánh một bên mạnh! Tranh giành, là phải đổ máu! Nếu như, ngươi chỉ hơi thất bại liền muốn đánh trống rút lui; Nếu như, cỗ nhiệt huyết này vừa đi qua ngươi liền biến trở lại nguyên hình, vậy ngươi là gì? Ngươi vẫn là kẻ bất lực, nhiều lắm chỉ xem như là kẻ bất lực thỉnh thoảng biết tức giận! Muốn tranh giành thì phải ra tay, người ta lập tức hoa rơi nước chảy, tè cả ra ngoài, có thể sao? Nếu như đối thủ của ngươi đối phó dễ dàng như vậy, thì hắn còn được tính là đối thủ sao? Hôm nay chúng ta để Tề Mộc chạy mất, bắt lại thuộc hạ của hắn rồi, Tề Mộc chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, vậy chúng ta nên làm thế nào?

Trước mặt Diệp Tiểu Thiên đã tụ họp một đám người đen kịt, chỉ có một mình Hoa Tri huyện đứng lẻ loi trơ trọi ở cửa đại đường, không có người nói chuyện, tất cả mọi người đều đang nhìn Diệp Tiểu Thiên.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Các ngươi hãy nhìn ta, nhìn bộ dạng giống như gấu hiện tại của ta, có khả năng ta làm ảo thuật từ trong ngực dính đất sờ được một tờ thánh chỉ, thoáng một cái liền biến thành Bát phủ tuần án, bên hông còn cắm một thanh Thượng Phương bảo kiếm không?

Lý Vân Thông đang vịn hắn đột nhiên “Khà khà” cười, lập tức phát hiện không ổn, lập tức thu mặt lại.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Nếu không, ta chính là hoàng đế, đại tướng quân hoặc là con riêng nào đó của thổ ti lão gia, bỗng nhiên liền có một đội cứu binh do cha ta phái tới từ trên trời giáng xuống, các ngươi đi theo ta cũng lập tức phất lên, chúng ta thẳng đến Mộc gia, đem Tề Mộc đang run rẩy chặt đầu tại chỗ? Hay là, các ngươi chỉ trông mong sẽ có cái gì mà giống như giang hồ kỳ hiệp gặp chuyện bất bình giữa đường mà rút đao tương trợ, hoặc là tất cả chúng ta cùng rớt xuống khe núi, nhặt được một quyển tiên lục bảo điểm gì đó, trên một đống thiên tài địa bảo, lúc bò ra khỏi khe núi chính là từ gà con trong trứng biến thành một đấu một vạn, chém một nhát vào cây lập tức nước chảy hoa rơi?

Diệp Tiểu Thiên lắc đầu, lớn tiếng nói:

- Đều không có khả năng. Đó là câu chuyện tào lao bịa đặt ta nhìn thấy lúc chơi đùa ở trong rạp hát. Hôm nay chúng ta thắng rồi, nhưng không tính là thắng, nếu có thể luôn thắng, đó mới gọi là thắng, không dựa được vào trời, không dựa được vào đất, không dựa được vào giang hồ kỳ hiệp thổ ti hoàng đế, chỉ có thể dựa vào chính bản thân chúng ta!

Diệp Tiểu Thiên giơ nắm đấm lên, dùng sức vung lên không trung:

- Đều là hai vai đỡ một cái đầu, đều là hai đùi kẹp một xâu, ai sợ ai hả?

Mã Huy bỏ tay đang đỡ Diệp Tiểu Thiên ra, kích động vẫy tay:

- Điền sử đại nhân nói đúng! Ai sợ ai!

Mọi người nhao nhao giơ hai tay lên, tiếng hoan hô kích động đã vọt tới cổ họng, liền nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên -đại anh hùng trong lòng bọn họ đảo mắt một cái, kêu hự một tiếng rồi ngất đi. Lý Vân Thông đứng ở bên kia của Diệp Tiểu Thiên, hai tay giơ cao, nhìn Mã Huy ngượng ngùng nói:

- Ta tưởng ngươi đang đỡ cơ...

- Hỗn xược! Hỗn xược! Tề Mộc ta gần mười năm nay chưa từng chật vật như vậy!

Tề Mộc ném một cái chén quý đến vỡ nát, nằm ngửa mặt, nằm trên giường thở hồng hộc.

Mạnh Huyện thừa đứng bên cạnh, không ngớt lời khuyên giải:

- Tề huynh bớt giận, bớt giận ạ!

Tề Mộc bỗng nhiên ngồi dậy:

- Bớt giận? Ta đương nhiên sẽ bớt giận! Đợi hắn chết, ta sẽ bớt giận ngay!

Mạnh Huyện thừa lập tức chặn lại:

- Tề huynh, huynh cũng đừng nói những lời tức giận nữa. Huynh đương nhiên có cách khiến hắn chết, nhưng dù nói thế nào hắn cũng là mệnh quan triều đình. Tề huynh, sự việc giữa huynh và hắn hôm nay, cả Hồ huyện đã không ai là không biết. Nếu hắn chết rồi, mọi người đều sẽ biết huynh là kẻ ra tay, huynh có thể đảm bảo rằng cả Hồ huyện nhiều người như vậy mà không có một ai nói ra ngoài không? Người trong nhà Ngải Điển sử một khi vào kinh dâng Ngự trạng tố cáo, chuyện này có lẽ mới chính là phiền phức, đến lúc đó Tề huynh cũng khó giải quyết đúng không?

Tề Mộc thở hắt ra một hơi lớn, trừng mắt nhìn Mạnh huyện thừa nói:

- Ngươi kêu ta nhẫn nhịn?

Mạnh huyện thừa cười u ám nói:

- Tề huynh, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn...!

Tề Mộc gào lên nói:

- Mười năm? Lão tử mười ngày cũng đợi không nổi! Người của ta vẫn còn trong nha huyện kìa, nếu tên điên kia thực sự đem người của ta phán hình nhốt vào ngục, lão tử còn mặt mũi đi ra ngoài gặp người sao?

Mạnh Huyện thừa nói:

- Tề huynh à, huynh hiện tại là thân phận gì? Chấp nhặt với hắn, chính là đánh mất thân phận của huynh, thăng đường rồi liền có thể phán án? Hắn là Điển sử, Điển sử là làm việc gì, phụ trách truy bắt tội phạm, tra xét ngục tù đấy, nhưng định án luận tội lại là quyền lực của Huyện thái gia.

Tề Mộc thàn sắc khẽ động, nói:

- Ý ngươi là?

Mạnh huyện thừa nói:

- Hắn muốn thẩm thì thẩm đi! Chỉ cần chúng ta bắt bí Huyện thái gia, đến lúc đó oanh oanh liệt liệt thẩm vấn một trận, nhưng lại không giải quyết được gì, huynh nghĩ, suy cho cùng là đánh vào mặt kẻ nào?

Tề Mộc suy nghĩ, chuyển thành vui:

- Được! Vậy thì lần này ta không ra tay nữa. Ngươi đi nói với Hoa Tình Phong, vụ án này nếu thẩm vấn khiến ta không hài lòng, ta sẽ ở Hồ huyện ra sức giày vò, trước tiên giày vò cái mũ ô sa của hắn, sau đó...

Tề Mộc cười lạnh, nói:

- Sau đó ta lại tặng hắn một chiếc nón xanh thật lớn! (cắm sừng)? Ha ha ha ha...

Mạnh Huyện thừa khom lưng hành lễ, nói:

- Tiểu đệ tuân mệnh.

!

...

Trong một quán rượu nhỏ, một vài đại hán uống say đến ngà ngà đang nói đến cảnh tượng hôm nay phát sinh ở nha huyện. Mấy đại hán này đều là thuộc hạ giúp việc của Tề Mộc, đối với việc phát sinh trên người Từ Lâm hiểu rất tường tận. Bọn chúng trước tiên là chê cười Từ Lâm mắt mù mà đi trêu chọc tên Điển sử điên, tiếp theo liền nói đến Từ Lâm dâng da hổ cho Tề Mộc, trong lời nói còn nhắc đến tên của mấy người Tường ca.

Một góc của quán rượu, một thanh niên ăn vận như người bình thường nghe bọn chúng nói về những chuyện này xong bắt đầu nói về đồ ăn, liền tính tiền rồi rời khỏi. Người ăn vận như bách tính bình thường này chính là Hoa Vân Phi, gã bắt đầu theo dõi mấy tên này từ Tề phủ mà tới đây.

Hoa Vân Phi vốn định bắt một tên nghiêm hình bức cung, không nghĩ một mạch bám theo đến quán rượu nhỏ, còn không đợi bọn chúng có kẻ bị tách ra, bọn chúng liền tự mình nói ra chuyện này. Vài tên đại hán này hồn nhiên không biết bị theo dõi.

Hoa Vân Phi nhớ thật kỹ tên của mấy tên vừa nói chuyện, gã trước tên phải tìm ra mấy tên này, nếu không thể tìm được cơ hội tốt để đem mấy tên này và Tề Mộc một mẻ lưới hốt gọn, thì gã muốn giải quyết trước mấy tên tạp chủng hại chết cha mẹ gã, sau đó đi tìm Tề Mộc tính sổ.

Tề Mộc là đại gia số 1 của Huyện Hồ, muốn tránh cũng không tránh được, chỉ cần không bắt không được gã, Tề Mộc vĩnh viễn là bia ngắm của gã. Nhưng mấy tên côn đồ này lại không giống nhau, nếu như động thủ giết chết Tề Mộc trước, mặc dù có thể toàn thân quay ra, nhưng Tề Mộc chết thì cả đám tan đàn xẻ nghé, gã muốn tìm mấy tên côn đồ này sẽ chẳng không nào mò kim đáy biển.

Từ Lâm và đám tay chân đều bị nhốt vào đại lao, trải qua trận chiến lúc trước, thì không cần hy vọng cai tù có thể đối đãi tốt với chúng rồi, ít nhất trước ngày mai thẩm án, bọn chúng không có khả năng sẽ có cơm ăn.

Vụ án này bắt buộc phải gác lại đến ngày mai thẩm vấn, Diệp Tiểu Thiên đã ngất xỉu, không có Diệp Tiểu Thiên này, mặc dù ý chí chiến đấu của mọi người đã bị khơi ra, nhưng cũng coi như thiếu mất một người đủ uy tín để thống nhất chỉ huy.

Hơn nữa bọn họ đi kêu người Quách gia quay lại, nhưng Quách gia không chịu làm nguyên cáo, bọn họ cũng không thể thiếu được nhân chứng quan trọng, ngoài ra còn có rất nhiều nhân chứng liên quan khác đều cần gọi đến nha huyện, việc này đều cần có thời gian.

Tề Mộc tuy bá đạo nhưng khả năng ngang nhiên đánh cai ngục cướp tù cũng không lớn. Tuy vậy, đám bộ khoái Mã Huy, Hứa Hạo vẫn lưu lại ở trại giam để tăng cường phòng ngự.

Diệp Tiểu Thiên hôn mê bất tỉnh được đưa về nhà, rất nhanh lang trung chữa ngoại thương nổi tiếng nhất bổn huyện liền được Lý Vân Thông kêu ngươi đi đón về. Vị lang trung này trông thương tích của Diệp Tiểu Thiên nặng, nhưng cũng không tỏ ra hoang mang.

Lang trung này kinh nghiệm lâu năm, thoa thuốc cho Diệp Tiểu Thiên, vết thương lành nhanh vô cùng, sau khi băng bó xong, lão nói với Lý Vân Thông:

- Lý tiên sinh không cần lo lắng, vết thương của Điển sử tuy nặng nhưng đều là vết thương ngoài da, không nghiêm trọng.

Lý Vân Thông nghe xong hân hoan nói:

- Coi như đám tiểu tử kia thức thời, biết rõ đây là Điển sử đại nhân của chúng ta, không dám hạ thủ.

Lão lang trung mỉm cười nói:

- Điều này thì chưa hẳn, nhìn từ vết thương của Điển sử lão gia, có thể thấy bọn chúng không chút lưu thủ. Chỉ có điều vị Điển sử lão gia này đối với việc ẩu đả nhiều người có vẻ rất có kinh nghiệm a, chỗ quan trọng đều được bảo vệ, bằng không tuy không chết cũng phải điều dưỡng nửa năm.

Lý Vân Thông nghe xong không nhịn được lại mở miệng mắng:

- Mấy tên hỗn xược trời đánh này!

Hai người đang nói chuyện, Diệp Tiểu Thiên tỉnh lại.

Diệp Tiểu Thiên vừa mở mắt, liền nhìn thấy bên cạnh có một người đang nằm, người, lập tức lại càng hoảng sợ.