Dạ Thiên Tử

Quyển 2 - Chương 6: Cầu ngươi làm quan




Diệp Tiểu Thiên, Tiết Thủy Vũ, Dương Nhạc Diêu và Phúc Oa nhi hưởng thụ đãi ngộ mệnh quan triều đình, tiến vào dịch quán của huyện.

So với dịch quán ở địa phương khác, dịch quán Hồ huyện rất đơn sơ. Từ sau khi xây dựng xong ngoại trừ ít ỏi quan viên qua đường thì chưa từng có người nào tới ở. Tuy nhiên, đối với ba người Diệp Tiểu Thiên mà nói, điều kiện nơi này đã rất tốt rồi. Hơn nữa tuy viện nhỏ nhưng cũng chỉ có gia đình họ, nên lại có cảm giác nhà cao cửa rộng.

Rất nhanh Diệp Tiểu Thiên liền phát hiện Huyện nha phái người tới nhìn chằm chằm họ, dẫn đầu đúng là Thư lại Lý Vân Thông họ đã từng tiếp xúc. Dưới sự canh chừng của đám thư lại kia, cho dù lính ở dịch trạm cũng rất khó tiếp xúc với mấy người Tiểu Thiên. Cân nhắc tới chuyện lớn Ngải Điển sử ngộ hại, quan phủ giám sát nhân chứng cũng là bình thường, Diệp Tiểu Thiên cũng không nghĩ nhiều.

Sáng sớm hôm sau, Lý Vân Thông tới dẫn Diệp Tiểu Thiên đến Huyện nha, muốn hắn dẫn người đi tìm thi thể Ngả Điển sử. Diệp Tiểu Thiên đến Huyện nha, liền thấy Huyện lệnh Hoa Tình Phong, Huyện thừa Mạnh Khánh Duy, Chủ bộ Vương Ninh đều mặc quan phục thần sắc nghiêm nghị. Đám bộ khoái đều đeo đơn đao, một đám binh sĩ khác cầm trúc thương đằng thuẫn, do Tuần kiểm La Tiểu Diệp dẫn đầu.

Đoàn người rời khỏi Hồ huyện, gần chạng vạng tối mới tới sơn khẩu nơi Ngải Điển sử gặp chuyện không may. La Tuần Kiểm dẫn sĩ tốt vào sơn khẩu trước, tìm khắp nơi một hồi xác nhận không có phục binh, lại chia sĩ tốt đóng quân ở xa làm trạm canh gác. Hoa Tri huyện, Mạnh Huyện thừa và Vương Chủ bộ mới dẫn theo Diệp Tiểu Thiên cùng mấy tâm phúc nhanh chân bước tới sơn khẩu.

Ở khu vực Diệp Tiểu Thiên chỉ và xác nhận, họ nhanh chóng đào ra những thi thể kia, hơn nữa tìm ra 'Cáo Thân' trên người Ngải Điển sử. Nhìn thấy 'Cáo Thân', đám người Hoa Tri huyện thở ra nhẹ nhàng, may mắn 'Cáo Thân' không bị hủy hoặc rơi mất, đã có tấm ủy dụ này, kế hoạch của họ có thể áp dụng thuận lợi.

Hoa Tri huyện trầm mặt nói:

- Ngải Điển sử bất hạnh bị ngộ hại, chuyện đã xảy ra ở bổn huyện, thuộc về trách nhiệm của bổn huyện, phải nhanh chóng tra ra manh mối. Vương Chủ bộ, ngươi lưu lại sai người thu liễm thi thể, chờ trở về huyện thành chôn cất. Mạnh Huyện Thừa, trước tiên chúng ta thương nghị một chút, tìm cách giải quyết chuyện này thế nào.

Diệp Tiểu Thiên đi theo một vòng, lại trở về cùng Hoa Tri huyện và Mạnh Huyện thừa. Rời khỏi sơn khẩu không xa, trong lúc vô tình Diệp Tiểu Thiên nhìn lại, liền thấy khói lửa bay lên từ trong khe núi, trong lòng không khỏi run lên.

Diệp Tiểu Thiên ở lại gần khe núi cùng đám người Hoa Tri huyện, trời sáng hôm sau mới lên đường trở lại huyện thành. Chờ lúc chạng vạng tối trở lại Huyện nha, Diệp Tiểu Thiên mệt mỏi nói:

- Đại lão gia, trách nhiệm của tiểu dân đã xong, có thể cáo từ hay không?

Mạnh Huyện thừa nhìn hắn nói:

- Ngươi hãy chờ ở chỗ này, có chút việc chưa xong, chờ bổn quan thương lượng với Huyện tôn rồi nói sau.

Diệp Tiểu Thiên bất đắc dĩ, đành phải đứng lại ở hành lang, sau khoảng hai nén hương, Lý Vân Thông đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, nói:

- Diệp Tiểu Thiên, Đại lão gia muốn gặp ngươi, đi theo ta!

Diệp Tiểu Thiên còn chưa hỏi thăm, Lý Vân Thông đã quay người rời đi, Diệp Tiểu Thiên đành phải đi theo y.

Chỉ chốc lát sau, Diệp Tiểu Thiên bị mang vào tam đường. Trên tam đường chỉ có Hoa Tri huyện và Mạnh Huyện thừa ngồi hai ghế, một chỗ không có người.

Diệp Tiểu Thiên khom người thi lễ với họ.

Mạnh Huyện thừa nói:

- Diệp Tiểu Thiên, đường đường mệnh quan triều đình lại bị ngộ hại ở bổn huyện, đám giặc này thực sự vô pháp vô thiên, hung hăng ngang ngược, nhất định phải đưa ra công lý răn đe. Nhưng không biết tại sao đám giặc này vô tung vô ảnh, thực sự không cách nào truy tra, bổn quan và Huyện tôn đại nhân thương nghị một phen, muốn mời ngươi giúp đỡ chúng ta, ngươi có bằng lòng hay không?

Diệp Tiểu Thiên nghi ngờ nhìn Mạnh Huyện thừa rồi nhìn Hoa Tri huyện vẫn ngồi yên không nói một lời, hỏi:

- Hai vị lão gia, tiểu dân không phải người trong quan phủ, lại không phải hiệp sĩ giang hồ, làm sao giúp đỡ Đại lão gia phá án bắt giam phạm nhân chứ?

Mạnh Huyện thừa mỉm cười nói:

- Chúng ta đã cẩn thận kiểm tra trên người đám người Ngải Điển sử, rõ ràng có rất nhiều bạc. Có thể thấy, đám giặc sát hại Ngải Điển sử không phải vì tiền tài, mà là trả thù.

Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ: "Nói hươu nói vượn! Trước tiên đám người Ngải Điển sử bị sơn tặc cướp bóc một hồi, lại bị ta vơ vét một hồi, tiền tài mất hết, đâu còn số bạc lớn. Rõ ràng là một bản án sơn tặc cướp của giết người, vì sao phải nói thành trả thù? Ồ, có người trả thù vậy Ngải Điển sử phải gánh chút ít trách nhiệm, có sơn tặc hoành hành lại hoàn toàn là trách nhiệm của quan viên bổn huyện, họ là muốn giảm bớt tội của mình sao?"

Hoa Tri huyện hắng giọng một cái, nói:

- Nếu mục đích của kẻ xấu là Ngải Điển sử, như vậy chúng ta có thể lợi dụng Ngải Điển sử dụ chúng, chỉ cần chúng lộ ra chút dấu vết, chúng ta có thể bắt chúng quy án. Bởi vậy chúng ta muốn ngươi giả mạo Ngải Điển sử!

Diệp Tiểu Thiên chấn động nói:

- Cái gì? Để ta giả mạo Ngải Điển sử?

Mạnh Huyện thừanói:

- Không sai! Ngươi và Ngải Điển sử cách nhau không bao nhiêu tuổi, bổn huyện lại không có ai biết lai lịch của ngươi. Chỉ cần chúng ta thả ra tiếng gió, nói Ngải Điển sử gặp nạn trên đường, tùy tùng bị giết hết, bản thân Ngải Điển sử may mắn thoát được một mạng, sẽ không ai hoài nghi thân phận của ngươi. Ngươi dùng thân phận Ngải Điển sử xuất hiện ở bổn huyện, một khi đám giặc kia biết được tin tức, sẽ cho là hành thích thất bại, đương nhiên sẽ tìm ngươi. Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ phái người âm thầm bảo hộ, tuyệt đối không để ngươi bị thương tổn. Sau khi chuyện này thành công, bổn huyện sẽ dùng năm trăm lạng bạc ròng tạ ơn, ngươi thấy thế nào?

Diệp Tiểu Thiên toét miệng ra như ăn phải hoàng liên: "Năm trăm lạng! Lại là năm trăm lạng! Các ngươi lừa người à? Chẳng lẽ trong nhà hắn có con dâu bốn tuổi, mẹ vợ mười tám tuổi cũng chờ các ngươi tặng cho ta?"

Diệp Tiểu Thiên cười khan nói:

- Đại lão gia, mục đích của đám giặc kia là ám sát Ngải Điển sử, như vậy họ nhất định nhận ra Ngải Điển sử. Mặc dù tuổi tác của tiểu dân và Ngải Điển sử không cách nhau bao nhiêu, nhưng tướng mạo lại không giống, muốn giả mạo hắn, chỉ sợ sẽ lập tức lòi đuôi.

Mạnh Huyện thừa cười ha ha nói:

- Lời này sai rồi. Ngải Điển sử là quan, mặc dù đắc tội người khác, đối phương cũng có thể là người trong quan trường hoặc là người trong sĩ lâm, mà những người này sẽ không ra tay giết người, cho nên hung thủ tám chín phần mười chính là sát thủ. Nói cách khác, hung thủ được thu mua có thể đi theo đoàn xe của Ngải Điển sử, cũng không quen thuộc tướng mạo của hắn, hoặc chỉ nhìn qua một bức họa bề ngoài. Còn nữa, mặc dù đám hung thủ biết Ngải Điển sử thì thế nào? Chúng cũng nên tìm hiểu thực hư, chỉ cần chúng tới, chúng ta sẽ có cơ hội.

Diệp Tiểu Thiên bỗng nhiên nghĩ tới tối hôm qua đứng ở sơn khẩu nhìn lại khói đặc cuồn cuộn bốc lên trong khe núi, trong lòng mơ hồ bất an, lắc lắc đầu nói:

- Đại nhân, tiểu dân chỉ đi qua Hồ huyện, chỉ cùng đường với Ngải Điển sử, mắt thấy hiện trường hung án nên tới báo án. Còn nói phối hợp với các vị Đại lão gia phá vụ án này, đã không phải nghĩa vụ của tiểu dân, tiểu dân cũng không có năng lực kia. Tiểu dân không thể đáp ứng!

Hoa Tri huyện vỗ bàn, phẫn nộ quát:

- Lớn mật! Không phải bổn huyện thương lượng với ngươi, mà là ra lệnh ngươi phải phối hợp bổn huyện!

Diệp Tiểu Thiên liếc y, lạnh lùng nói:

- Đại lão gia, tiểu dân không phải kẻ ngu xuẩn chưa từng va chạm xã hội, tiểu dân chưa từng nghe qua một người dân lương thiện không ăn bổng lộc triều đình, không nhận tiền lương quan phủ cần phải phối hợp với quan phủ phá án. Huống chi tiểu dân cũng không phải dân thuộc sự quản lý của ngài, tiểu dân chỉ là đi ngang qua nơi này.

- Ngươi...

Hoa Tri huyện không nghĩ tới một tên tiểu dân cũng dám chống đối mình, y chỉ tay vào Diệp Tiểu Thiên, giận không kềm được.

Mạnh Huyện thừa vẻ mặt tươi cười ngăn y lại:

- Huyện tôn chớ tức giận, bớt giận, xin bớt giận.

Mạnh Huyện thừa ngăn Hoa Tri huyện, quay qua nói với Diệp Tiểu Thiên:

- Ngươi thực sự không muốn?

Diệp Tiểu Thiên khom người nói:

- Thứ cho tiểu dân khó tòng lệnh!

Mạnh Huyện thừa cười lên ha ha, nói:

- Được rồi, vậy bản quản cũng không muốn ép buộc, chỉ là ngươi là người duy nhất chứng kiến bản án...

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Đại lão gia, tiểu dân chỉ là mắt thấy hiện trường hung án.

Mạnh Huyện thừa khoát tay nói:

- Khác nhau ở chỗ nào? Hung thủ hoặc là rình xem hành tung đám người Ngải Điền sử ở trấn Lộc Giác, ven đường đi các ngươi đã từng gặp được một vài người miền núi đúng không? Nói không chừng trong đó có tai mắt của hung thủ, những người này tương lai cần ngươi xác nhận, cho nên...

Mạnh Huyện thừa ngừng một chút nói:

- Cho nên ngươi có thể không giả mạo Ngải Điển sử, nhưng trước khi bản án được phá, ngươi không thể rời khỏi bổn huyện.

Diệp Tiểu Thiên ngẩn người, Mạnh Huyện thừa nhìn hắn bằng ánh mắt sắc bén, hỏi:

- Thế nào?

Diệp Tiểu Thiên sờ lên mũi, bỗng cười hì hì nói:

- Được! Vậy trước tiên tiểu dân ở lại Hồ huyện, chờ Đại lão gia triệu hoán.

Thái độ của Diệp Tiểu Thiên khiến cho Mạnh Huyện thừa khẽ giật mình, không rõ tại sao Diệp Tiểu Thiên phản ứng quái lạ như vậy.

Nhưng y vẫn thản nhiên nói:

- Được! Vậy ngươi đi xuống trước đi, bổn quan sẽ phái người trông coi ngươi, trước khi vụ án này chấm dứt, ngươi sẽ ở lại bổn huyện.

Mạnh Huyện thừa để Diệp Tiểu Thiên lui ra, lại gọi Lý Vân Thông dặn dò một phen, Lý Vân Thông liền đưa Diệp Tiểu Thiên rời đi.

Diệp Tiểu Thiên vừa đi với Lý Vân Thông, vừa nghĩ thầm: "Thủy Vũ à, đây cũng không phải ta cố ý kéo dài thời gian đâu nha, là đám Đại lão gia Hồ huyện không thả chúng ta đi. Nàng cùng ta an cư lạc nghiệp ở nơi này đi, lửa gần rơm, đương nhiên càng gần càng tốt, thời gian gần càng lâu càng tốt, nói không chừng một gần hai gần ta và nàng gạo nấu thành cơm, đến lúc đó chúng ta ôm con cái cùng đi gặp cha vợ. Ha ha, may mắn ta có dự kiến trước, trên người có hơn hai mươi lạng bạc, ăn vài năm cũng không lo."

Sau khi Diệp Tiểu Thiên rời đi, Hoa Tri huyện cau mày nói:

- Sao ngươi lại để hắn rời đi như vậy, hắn không đáp ứng, việc này nên kết thúc thế nào?

Mạnh Huyện thừa đáp:

- Huyện Tôn đại nhân, chúng ta muốn hắn giả mạo Điển sử, là một vị quan viên thường xuyên phải ra mặt. Ngoại trừ những quan viên trong nhị đường ngày đó ra, không người nào biết hắn là Điển sử Hồ huyện giả mạo, như vậy sau này hắn chết bệnh mới không có sơ hở gì. Nếu như hắn không thật lòng tin phục miệng báo, đến lúc đó hắn tìm chút phiền toái cho chúng ta, muốn bổ cứu sẽ khó khăn.

Hoa Tri huyện nghi hoặc nói:

- Hôm nay Huyện nha xuất động nhiều người tới sơn khẩu như vậy, chuyện Ngải Điển sử đương nhiên không kéo dài được vài ngày, chậm thêm chút thời gian nữa, hắn chậm chạp đáp ứng, thì có ích lợi gì?

Mạnh Huyện thừa nhàn nhạt đáp:

- Tin tức của Ngải Điển sử, chúng ta muốn phong tỏa ba tới năm ngày chắc hẳn không có vấn đề gì, thời gian ba tới năm ngày là đủ rồi! Sau ba tới năm ngày, họ Diệp này sẽ ngoan ngoãn trở về năn nỉ chúng ta, cam tâm tình nguyện làm Điển sử!

Thanks