Dã Tâm Của Nam Nhân

Quyển 2 - Chương 15-1




Khi nửa đêm, người thanh niên từ ấu hổ đã từng thụ thương kia, trường thành thành mãnh thú với móng vuốt sắc bén, đi đến, đứng ở trước di ảnh, không có bất luận động tác gì, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Tư Tuấn đưa ba nén hương cho hắn, Kỳ Tử Gia quay đầu nhìn cậu một cái, không tiếp nhận, trái lại lộ ra một tươi cười quỷ dị: “Em tưởng rằng thời điểm em thắp hương cho ông ta, là sau khi em tự tay giết ông ta chứ… Bất quá như vậy cũng tốt, cho rằng em đã định trước phải xuống địa ngục, nếu thêm tội danh giết cha này, sợ rằng phải chịu thêm không ít cực hình, vì người này, thật sự không đáng!”

Tư Tuấn nhìn tươi cười méo mó của Kỳ Tử Gia, không biết tại sao, lại nhớ tới nước mắt của Kỳ Hoán Thần.

Kỳ thực tại giờ khắc này, tâm tình hai người này có lẽ đều mâu thuẫn như nhau! Chỉ là bên người Kỳ Hoán Thần còn có cậu lắng nghe, mà Kỳ Tử Gia, người thanh niên mới tròn hai mươi tuổi này, lại chỉ có thể một mình chịu đựng.

Vỗ vỗ bờ vai của hắn, Tư Tuấn nhẹ giọng nói: “Vẫn thắp nén hương đi, dù sao dòng máu chảy trong người cậu cũng có một nửa là của ông ấy…”

“Nếu như có thể, em thật muốn rút sạch một nửa máu kia!”

Tư Tuấn sửng sốt một chút, chân mày cau lại. Xem ra là cậu quá ngây thơ, Kỳ Tử Gia cùng Kỳ Hoán Thần, cho dù nguyên nhân căm hận là một, nhưng dù sao cũng là hai loại tính cách hoàn toàn khác biệt, cũng là hoàn cảnh sinh trưởng bất đồng.

“Anh cảm thấy rất bất ngờ, em cư nhiên hận ông ta đến mức ông ta đã chết cũng không thể tha thứ?” Kỳ Tử Gia tiến lên một bước, chỉ vào di ảnh, lời nói căm hận tàn khốc nói: “Cái chết không thể thay đổi bất luận chuyện gì, khi sống là một cầm thú, đã chết cũng như nhau ── cái gì người chết là lớn nhất, tất cả đều là chó má.”

“Ông ta đã chết, những người trực tiếp hoặc gián tiếp bị ông ta hại chết có thể sống lại sao? Những cô gái vì cha mẹ thiếu nợ cờ bạc, bị bức làm kỹ nữ; những người bình thường vì chữa bệnh cho người thân, mượn tiền cho vay nặng lãi lại không trả được, chỉ có thể nhảy lầu; những thiếu niên gia cảnh bần hàn làm công tại quán bar, lại ăn nhầm thuốc phiện cuối cùng chết thảm ── có thể sống lại sao?!”

Câu hỏi như vậy, không khỏi làm Tư Tuấn nhớ tới, lúc trước Kỳ Hoán Thần lớn tiếng chất vấn câu kia: “Xã hội đen là nơi nào, là nơi quỷ quái không muốn khiến người yêu đau lòng, không muốn để người thân chết thảm, thì nhất định phải khiến kẻ địch của em đau lòng chết thảm!”

Vì thế, Tư Tuấn cũng bật thốt hỏi ra: “Xã hội đen không phải là nơi như vậy sao? Cậu nếu biết, tại sao lại còn muốn khiến chính mình hãm sâu trong đó như vậy, tại sao lại còn không từ thủ đoạn muốn cướp đến những thứ này như vậy?!”

“Bởi vì chỉ có cướp đến tay, em mới có thể hủy diệt tất cả!” Biểu tình Kỳ Tử Gia dần dần bình tĩnh trở lại, mang theo lạnh lùng vốn có: “Tư Tuấn, anh cũng không muốn trải qua cuộc sống như vậy chứ? Có phải anh đã bắt đầu nghĩ không còn đường có thể đi hay không?”

Tư Tuấn quay đầu nhìn về phía phương hướng Kỳ gia. Cậu quả thực không biết, Kỳ Sơn Hải vừa chết, Kỳ Hoán Thần và cậu sẽ đi con đường thế nào.

Kỳ Tử Gia theo cậu nhìn ra, như cười như không nói: “Tư Tuấn, anh người này… ưu điểm và khuyết điểm đều là một, thật sự quá không có dã tâm. Đối với người khác cũng tốt, đối với mình cũng tốt, đều không đủ tàn nhẫn. Anh như vậy, không có cách nào đi con đường này.”

Tư Tuấn ngưng mắt nhìn mắt Kỳ Tử Gia, nghiêm túc hỏi: “Cậu có thể cho tôi con đường để đi sao?”

Tươi cười trên mặt Kỳ Tử Gia mở rộng: “Em nói rồi, em bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh anh… Anh thậm chí có thể thử trước một lần xem con đường em cho anh, có thể đi thông hay không.”

Mặc kệ là Trầm gia, Cao gia, Kỳ gia hay phe phái khác, bề ngoài sáng sủa thế nào, người nhà lại cường thế ra sao, vừa đến trước mặt Lâm gia, liền đều không đáng nhắc tới. Tại vùng châu thổ, Lâm gia đại biểu tất cả, là bao trùm trên toàn bộ đảng phái, người thao túng thật sự sau màn. Chính là bởi vì Lâm gia quyền cao chức trọng như vậy, bởi vậy cũng đặc biệt ẩn thấp.

Mặc dù tất cả mọi người biết bọn họ tranh giành đến đầu rơi máu chảy, cũng không bằng sức nặng một câu nói đùa của người Lâm gia, lại cũng không dám tùy tiện đi quấy rầy. Thế nhưng Kỳ Tử Gia dám, hơn nữa tựa hồ không phải lần đầu tiên.

Bảo vệ Lâm gia vẻ mặt không kiên nhẫn đuổi bọn họ, tựa như đuổi hai tên khất cái… Theo ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ đích thật là hai tên khất cái, đến cầu xin chủ nhân Lâm gia Lâm Thừa Hiến giúp đỡ.

Lại một lần nữa bị đóng cửa đuổi khách, Kỳ Tử Gia không giận không buồn, còn cười meo meo phất tay tạm biệt bảo vệ, nhưng cũng không đi vội, mà là chậm rãi đi bộ dọc theo tường vây Lâm gia.

Tư Tuấn đi theo phía sau hắn, trong đầu loạn thành một nồi cháo. Cậu không rõ hành vi hiện tại của mình là vì cái gì, là dựa theo phân phó của Kỳ Hoán Thần “nhìn chằm chằm Kỳ Tử Gia”, hay là nghe kiến nghị từ Kỳ Tử Gia “thử xem một con đường khác”?

Đang thất thần liền đụng vào Kỳ Tử Gia phía trước đột nhiên dừng lại, ngửa đầu nhìn bầu trời. Tư Tuấn lắc đầu, vực dậy tinh thần, theo ánh mắt hắn ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy trên một cây đại thụ trong sân Lâm gia, ngồi một người thanh niên ngủ gật, lung lay lắc lắc, mắt thấy sẽ ngã xuống.

Hắn cũng không lên tiếng nhắc nhở, chỉ là vô cùng chăm chú nhìn người nọ, vài phút sau, thân thể thanh niên kia hơi nghiêng, quả thực rớt xuống.

Kỳ Tử Gia vẫn luôn chờ đợi lập tức xông lên trước, giang hai tay cánh tay đỡ được thanh niên kia, bị người nọ ép dưới thân làm đệm thịt.

Thanh niên kia mơ hồ vài giây, nhận thấy ở dưới có người, vội vàng đứng lên nói lời cảm ơn, thế nhưng sau khi thấy rõ khuôn mặt Kỳ Tử Gia, kích động đến thân thể cũng phát run.

“Kỳ Tử Gia… Tôi rất nhớ anh!” Thanh niên nhào về phía Kỳ Tử Gia, lại một lần nữa ép hắn ngã trên mặt đất.

Lúc này, cửa lớn Lâm gia vẫn đóng chặt mở ra, mấy người người hầu lao ra, hô to gọi nhỏ kêu thanh niên kia ‘tiểu thiếu gia’.

Tư Tuấn chăm chú nhìn chằm chằm mặt thanh niên, nếu như cậu nhớ không lầm, người này là người Kỳ Hoán Thần dị thường đáng ghét, “Hoàng thúc” Lâm gia được nuông chiều Lâm Hạo kia.

Lúc này đây, dưới kiên trì của Lâm Hạo, Kỳ Tử Gia cuối cùng lấy tư cách khách quý bước vào cửa lớn Lâm gia.

Trên đường trở về, Tư Tuấn nhịn không được hỏi: “Nếu cậu quen biết Lâm Hạo, tại sao lại không sớm đi qua hắn đả thông quan hệ với Lâm gia?”

“Bởi vì hắn thích em.”

Tư Tuấn không giải thích được, kết luận này ngay cả người mù đều nhìn ra được.

“Nhưng em không thích hắn…” Kỳ Tử Gia biểu tình rất phức tạp: “Không thật tâm nào nên bị lợi dụng… Em đã định trước sẽ thiếu Lâm Hạo một phần tình.”

Sau khi tạm biệt Kỳ Tử Gia, Tư Tuấn trong lòng rất loạn không đến Tạp Ba Lai, trực tiếp trở về Kỳ gia.

Khi đi ngang qua cửa phòng ngủ Kỳ Hoán Thần, nghe bên trong truyền đến một tiếng “phác thông”, cậu vội vàng đẩy cửa ra, chỉ thấy Kỳ Hoán Thần quỳ gối tại đầu giường, cầm chén nước, thân thể không ngừng run rẩy.

“Anh xảy ra chuyện gì?” Tư Tuấn tiến lên, một tay đỡ lấy Kỳ Hoán Thần, một tay tiếp nhận chén nước đã đổ mất phân nửa. Thấy ánh mắt hắn tan ra, biểu tình hoảng hốt, vừa đau lòng vừa phẫn nộ quát: “Không phải anh đảm sẽ không hít thuốc phiện sao!?”

Kỳ Hoán Thần cầm lấy cánh tay Tư Tuấn, mở lớn miệng thở hổn hển, qua một hồi lâu, hơi chút bình tĩnh: “Đây cũng không xem là thuốc phiện… Chỉ là thuốc mê hoặc trí não mà thôi, dược hiệu đã gần hết, em đừng kinh ngạc, anh không cẩn thận nghe cô ta, sau này sẽ không!”

Tư Tuấn nhắm mắt lại, xiết chặt cánh tay ôm chặt lấy hắn, hận chính mình bất lực, càng hận Kỳ Hoán Thần tự cho là đúng!

Người này… căn bản không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn cho rằng thỉnh thoảng dính một chút thuốc phiện, chỉ cần không nghiện thì không sao. Thế nhưng có kẻ nghiện nào khi mới nếm thử thuốc phiện, thì ý thức được chính mình ngày sau sẽ trở nên không còn tôn nghiêm, đánh mất nhân tính như súc sinh?! Giới hạn của con người, luôn là từng chút từng chút hạ thấp như thế này,dưới ma trảo của thuốc phiện, không ai là đặc biệt!

Dược tính chậm rãi biến mất, mấy giờ sau, Kỳ Hoán Thần cơ bản khôi phục bình thường, giãy dụa muốn thoát khỏi ôm ấp cơ hồ bẻ gãy xương sườn hắn của Tư Tuấn, giả vờ thoải mái hỏi: “Ngày hôm nay sao em trở về sớm vậy, anh không nhìn em liền lười biếng, như này thì không được rồi.”

Tư Tuấn chậm rãi mở mắt ra, nhìn thẳng mắt Kỳ Hoán Thần, cố gắng ở nơi nào đó tìm kiếm “lòng còn sợ hãi”, thế nhưng cậu thất vọng rồi. Trong ánh mắt xinh đẹp kia, chỉ có may mắn không có sợ hãi.

“Ngày hôm nay… em theo Kỳ Tử Gia đi thăm hỏi Lâm gia.”

Tránh chuyện tình Kỳ Tử Gia và Lâm Hạo gặp lại, Tư Tuấn đơn trần giản thuật vài lần Kỳ Tử Gia đi xin gặp Lâm Thừa Hiến, nhưng không được vào cửa Lâm gia. Ngày hôm nay tuy rằng may mắn nhân hỗn loạn đi vào, lại bị Lâm Thừa Hiến răn dạy một trận rồi đuổi ra ngoài.

Nghe vậy, Kỳ Hoán Thần một lát không nói chuyện, cuối cùng như hạ quyết tâm nói: “Anh vốn định chậm vài ngày mới nói cho em, bất quá sớm muộn đều phải nói, cùng với việc để em từ người khác biết được, không bằng anh tự mình nói cho em… Anh muốn kết hôn cùng Cao Phỉ Nhi.”

Nghe được một câu nói cuối cùng, Tư Tuấn cả người như bị sét đánh, hoàn toàn ngây dại, ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn, như là căn bản không có biện pháp lý giải hàm ý trong câu nói ấy.

Kỳ Hoán Thần vội vàng cầm tay cậu, giải thích nói: “Mẹ cô ấy chỉ có một người con gái này, Cao gia sớm muộn gì cũng là của cô ấy… Cưới cô ấy, liền không cần lo lắng Lâm gia. Dượng Cao Phỉ Nhi là chiến hữu của Lâm Thừa Hiến, cũng là thuộc hạ quan trọng nhất trong phe phái chính trị của hắn, hắn nhiều ít sẽ cho một ít mặt mũi. Kết thành liên minh cùng Cao gia, ở mức độ nào đó, cũng là đạt thành chung nhận thức với Lâm gia.”

Kỳ Hoán Thần phân tích đạo lý rõ ràng, có thể thấy được thuốc mê hoặc trí não không tạo thành thương tổn gì với thần trí hắn, lý do “không chê vào đâu được” như vậy, khiến Tư Tuấn không biết nên nói gì phản đối, chỉ có thể chậm rãi nói: “Cao gia, không phải chỉ chọn con rể đến ở rể sao?”

“Anh chính là đi ở rể.”

“Thế nhưng… thế nhưng như vậy, con của anh sẽ không thể họ Kỳ ── “

“Vậy thì thế nào, họ Kỳ này có gì hiếm lạ? Anh cũng không cần con của người phụ nữ kia theo họ anh!” Kỳ Hoán Thần hừ lạnh một tiếng, đột nhiên trừng mắt nhìn, sờ sờ gương mặt căng cứng của Tư Tuấn, cười hì hì nói: “Không phải, em sửa họ Kỳ đi, coi như là chính thức gả đến Kỳ gia.”

Không để ý đến trêu đùa của Kỳ Hoán Thần, Tư Tuấn từng chữ từng chữ hỏi: “Anh đã quyết định?”

Kỳ Hoán Thần cuối cùng thu hồi biểu tình không đứng đắn, chậm rãi gật đầu: “Em họ, anh đã đâm lao thì phải theo lao.”

Đã nói đến bước này, không còn cơ hội thương lượng, Tư Tuấn nhắm mắt lại, cũng gật đầu theo: “Tôi hiểu … Tôi biết kế tiếp nên làm thế nào.”

Cha mới qua đời, theo lý thuyết, trong một năm không thể lo việc cưới xin, Kỳ Hoán Thần và Cao Phỉ Nhi liền đem hôn sự quyết định vào tháng tư, qua Tết âm lịch, cũng liền miễn cưỡng xem như năm sau.

Mặc kệ là muốn làm kế toán, hay là muốn hỗn loạn trong xã hội đen, Kỳ Hoán Thần đối với bài vở và chức nghiệp vẫn không thả lỏng. Lên năm thứ tư, hắn vô cùng nghiêm túc chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, lại phải bận bịu chuyện hôn lễ, liền đem Tạp Ba Lai và tất cả Kỳ gia đều giao cho Tư Tuấn quản lý.

Kỳ Sơn Hải ngoài ý muốn chết đi, chủ nhân mới của Kỳ gia đến nay còn chưa định luận.

Tình huống hiện nay, là Kỳ Hoán Thần dựa vào mạch người hắn tích lũy tại Tạp Ba Lai, cùng một bộ phân thế lực mẹ hắn lưu lại, đã khống chế toàn bộ chỗ ăn chơi của tập đoàn Sơn Hải, hơn nữa bến tàu do Tư gia khống chế, khối vận tải bằng đường thuỷ này xem như đã ở nắm trong tay.

Thế nhưng những bộ phận quan trọng như bất động sản, ngoại thương, lại bị tâm phúc Kỳ Sơn Hải khi còn sống nắm giữ, hiện nay cũng không có ý tứ giao ra, không biết là đang lưỡng lự so sánh giữa hai anh em Kỳ gia,hay là có dã tâm khác.

Bất quá đợi Kỳ Hoán Thần và Cao Phỉ Nhi kết hôn, Cao gia nhất định làm chỗ dựa cho hắn, hơn nữa hắn và Trầm Tư Viễn quan hệ thân thiết, Trầm gia cũng khẳng định sẽ đứng ở phía hắn. Từ tình thế bắt đầu mà nói, hắn mạnh hơn hẳn Kỳ Tử Gia gần như có thể tự lập môn hộ khác kia.