Dạ Sắc Chi Tiền (Trước Đêm Tối)

Chương 92: Phiên ngoại sinh hoạt (1)




Triệu Trăn ở trong bệnh viện nửa tháng thì không ở nổi nữa, không nói tới bất tiện đủ chuyện, chủ yếu là Trương Hoàn phải chạy qua chạy lại hai nơi thật sự quá mệt, Triệu Trăn mắt thấy bảo bối nhà mình vốn đã gầy như cây gậy sắp biến thành bộ xương rồi.

Ông đau lòng không chịu được, còn tức giận với người giúp việc chăm sóc Trương Hoàn, nói không chăm sóc tốt.

Không chỉ có nguyên nhân này, Triệu Trăn còn lo nằm bệnh lâu không có hiếu tử. (ý là nằm trên giường lâu ngày người khác dần dần sẽ không đến thăm nữa)

Bản thân vẫn ở trong bệnh viện, ngay cả nha đầu Triệu Sưởng kia trông ông bốn mười ngày cũng không muốn trông ông nữa.

Kỳ thật đây không thể trách Triệu Sưởng, là Triệu Trăn nói cô vẫn luôn ở lại trong nước, không quay về tiếp tục học tập, như vậy không tốt, hơn nữa ông không có vấn đề gì, bảo Triệu Sưởng về nước A đi học.

Đương nhiên lúc đầu Triệu Sưởng sẽ không chịu, nghĩ thế nào cũng phải đợi ba xuất viện rồi mới đi.

Nhưng Triệu Trăn nói cô ở đây không có tác dụng qua lớn, chủ yếu nhất là còn thường xuyên quấy rối ông và Trương Hoàn ở riêng, câu này đương nhiên ông không nói ra, ông mà biểu đạt như thế, Triệu Sưởng sẽ tức giận ngay tại chỗ, mắng cho Triệu Trăn một trận, nói ông thấy sắc quên con gái, có tâm ở trong nước chăm sóc ông, ông còn muốn ghét bỏ, nói cô không có tác dụng.

Triệu Sưởng chỉ tuỳ ý phát giận, thật ra vẫn lo lắng ba nhiều hơn, sau Triệu Trăn khuyên cô vài lần, cô mới đi.

Vẫn là Trương Hoàn tiễn cô ra sân bay, các bác còn có anh họ đều theo cùng, vệ sĩ mang theo vali, dưới tình huống náo nhiệt như thế, Triệu Sưởng mới không cảm thấy quá bi thương, dù sao là bị ba ghét bỏ mới phải đi.

Sau cùng cô cho Trương Hoàn một cái ôm, Trương Hoàn bị ôm một chút cự động nhỏ cũng không dám, vừa xấu hổ vừa không được tự nhiên, còn không dám từ chối, Triệu Sưởng nói với Trương Hoàn, “Anh lấy mất ba tôi, trong khoảng thời gian này, giao ba cho anh đó.”

Trương Hoàn chỉ bình tĩnh gật đầu, Triệu Sưởng lại nhìn cậu một lần, sau đó dời ánh mắt đi chỗ khác, hơi không được tự nhiên nói một câu, “Nếu như ba tôi quá khó chơi, lúc không cần để ý tới ông ấy, thì không cần để ý tới, để nữ giúp việc chăm sóc là được rồi. Tôi biết ông ấy có đôi khi y như con nít.”

Trương Hoàn không đáp lại, là không biết đáp lại thế nào.

Triệu Sưởng có chút phiền não đá đá chân, nói, “Tôi biết là tôi quan tâm không cần thiết, chuyện hai người, tôi không quản nữa. Tôi đi đây, thường xuyên liên lạc nhé. Bảo ba không cần lo cho tôi, dưỡng thương cho tốt là được rồi.”

Trương Hoàn đáp, “Ừm, tôi sẽ nói với ông ấy.”

Hai người ở một bên xì xà xì xầm nói xong, Triệu Sưởng lại cùng người thân khác nói chuyện, sau đó rời đi.

Trên đường quay về, Trương Hoàn vẫn trầm mặc không nói, người Triệu gia có tâm nói với cậu hai câu, cậu cũng không nói ra miệng.

Gần đây Trương Hoàn chăm sóc Triệu Trăn thế nào, tất cả mọi người thấy trong mắt, đừng nói hai người này tình nồng ý mật giao lưu tình cảm, chỉ riêng các chuyện vụn vặt, Trương Hoàn chưa từng nói một câu oán trách, rõ ràng có nhóm y tá và người giúp việc có thể làm, cậu chưa bao giờ nhờ người khác, luôn tự thân tự lực, tỉ mỉ chu đáo.

Triệu Trăn vốn đã tự lập gia đình, cho dù là vẫn ở Triệu gia, người Triệu gia khi nhìn tới tri kỉ và tình thâm của Trương Hoàn đối với Triệu Trăn, bọn họ cũng không có ý tứ cản trở hai người.

Triệu Sưởng về nước A, mặc dù là ý của Triệu Trăn, nhưng Triệu Sưởng đi thật, làm bệnh nhân, tâm tư không được tự nhiên của Triệu Trăn phát tác, dưới đáy lòng nói thầm sao Triệu Sưởng không chịu phản bác hai câu, lại bồi ông thêm một đoạn thời gian chứ, cảm thấy con gái vẫn chưa quá quan tâm mình, liền bắt đầu thương tâm.

Dù sao người chính là không biết đủ, khi bệnh quá rảnh, càng thích nghĩ nhiều, trong lòng không được tự nhiên càng nặng.

Nghĩ tới Triệu Sưởng liền nghĩ tới Trương Hoàn, sợ Trương Hoàn sẽ chán ghét mỗi ngày đều mệt mỏi chăm sóc ông, thế nên tình ý lãnh đạm với ông, cho nên, Triệu Trăn mới phải yêu cầu xuất viện.

Ngày xuất viện, thân nhân và một đám bạn bè cùng đến chúc mừng.

Vốn Triệu Trăn cảm thấy chân mình bị thương thật sự bất kham, muốn tự mình lặng lẽ về nhà, để người khác thấy được thật sự sỉ nhục anh danh của ông, nhưng không biết là tên nào để lọt tin tức, cư nhiên người có thể tới không thể tới đều tới đón ông xuất viện, hiện trường vô cùng huyên náo.

Sau cùng còn tạo thành cảnh tượng xe cảnh sát mở đường, hơn mười chiếc xe xếp thành hàng đưa ông về.

Hơn nữa bởi vì chân Triệu Trăn không thể chịu lực, ông phải ngồi xa lăn được đẩy ra bệnh viện, Triệu Trăn cảm giác cái dáng vẻ thật sự không thể để người ta chiêm ngưỡng, nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ một người rồi hai người cười tiến đến chúc mừng ông, ông còn phải bày ra dáng vẻ tươi cười ứng phó mọi người, sau vẫn là Trương Hoàn thấy nhiều người quá phiền, để vệ sĩ nói ông không thể ngồi lâu, phải đi, lúc này dưới sự duy trì của vệ sĩ, xe Triệu Trăn mới thuận lợi xuất phát.

Triệu Trăn cảm giác mình đã đánh mất mặt mũi rồi, sau khi về, ông nằm trên giường lớn nhà mình, còn ai oán với Trương Hoàn, “Là tên nào nói ra, để cho tôi biết được, xem có dạy dỗ hắn không.”

Trương Hoàn làm lơ, trong lòng suy nghĩ chắc là một người bạn của ông truyền đi rồi, khả năng lớn nhất là Chu Sam. Nói là dạy dỗ người ta, sau cùng không bị hắn nháo một trận đã là không tệ rồi.

Bởi vì Triệu Trăn bị thương cần nhiều người chăm sóc, hơn nữa bác sĩ cũng phải thường xuyên đến nhà, thế là Triệu Trăn quay về đại trạch trước đây ông sống cùng con gái.

Cho dù trong lòng Trương Hoàn có chút mâu thuẫn với nơi này, nhưng nghĩ đến Triệu Trăn phải dưỡng bệnh, cho nên cũng không có biểu hiện ra ngoài, đồ của cậu đều đã chuyển tới, ở bên cạnh phòng Triệu Trăn, mặc dù Triệu Trăn dưỡng thương nên hai người phải tách ra, nhưng thật ra phần lớn buổi tối, Trương Hoàn đều vì Triệu Trăn tử triền lạn đả (chèo kéo) mà cùng giường với ông.

Trị liệu gãy xương của Triệu Trăn đến giai đoạn cuối, vì có cách nói thận chứa tinh, tinh sinh tuỷ, tuỷ nuôi xương, Triệu Trăn phải ăn không ít đồ bổ thận bổ gan bổ khí huyết, đối với người bình thường mà nói không có gì, đối với Triệu Trăn mà nói lại khiến ông gian nan không thôi.

Ăn nhiều đồ bổ thận như vậy, không dục niệm dồi dào là phi thực tế, huống chi mỗi ngày Trương Hoàn đều ở cùng ông, nếu là lúc trước, đây là không thể nào tốt hơn, lập tức hoá thành sói đẩy ngã Trương Hoàn, hiện tại, chỉ có thể thấy nhưng không thể ăn.

Lý Tử Dịch mỗi lần đến nhà khám cho ông, nhiều lần nói ông phải nhịn xuống không được làm loạn, nếu không xương sẽ không lành được, Triệu Trăn nghe đối phương nói xong muốn phát hoả, nói với Lý Tử Dịch, “Tôi ở trong lòng ông không có định lực như vậy sao?”

Lý Tử Dịch lại khí định thần nhàn, cho tới bây giờ vẫn là bộ dáng ôn hoà, “Trước tôi vẫn cho rằng ông có định lực, vài lần đến khám gần đây, mỗi lần đều thấy ông nhìn chằm chằm Trương Hoàn, nhãn thần bán đứng hết thảy.” Nói xong, còn buồn cười lắc đầu.

Triệu Trăn nghe đối phương nói xong thở dài, muốn hút thuốc, đương nhiên thuốc đã bị Trương Hoàn tịch thu không cho hút, vì vậy chỉ đành vuốt ve trang sách trong tay, nói, “Ông nói nghe thật dễ, còn cười tôi không có định lực. Đó là do ông không chịu khổ như thế thôi, một năm không làm thì thôi, tôi còn phải ba ngày hai bữa ăn toàn mấy thứ đại bổ.”

Kỳ thật khổ sở trong đó còn có rất nhiều, ví dụ như ôm Trương Hoàn hôn hôn gặm gặm muốn đỡ thèm, nhưng mỗi lần chỉ cần vượt giới hạn một chút Trương Hoàn liền đẩy ông ra, buổi tối ngủ có đôi khi nằm mơ sẽ ôm Trương Hoàn đè cậu, làm hại Trương Hoàn ba ngày không chịu ngủ chung với ông, về sau vẫn là dưới tình huống ông kể khổ, Trương Hoàn mới tha thứ.

Những thứ này, là chuyện riêng giữa hai người, Triệu Trăn đương nhiên sẽ không lấy ra nói với bạn thân, thế là, chỉ có thể lại hoá thành một tiếng thở dài.

Lý Tử Dịch bị hình dáng muốn tìm bất mãn của Triệu Trăn chọc cười, nói, “Phải, tôi không thể hiểu được ông khổ thế nào. Chỉ là, tôi là bác sĩ, tôi chỉ có thể yêu cầu ông chịu đựng. Xem, ông nhịn lâu như vậy vẫn có hiệu quả, xương khôi phục không tệ rồi, ban đầu nói phải hai ba năm, phỏng chừng một hai năm, ông có thể đi bộ như bình thường, chỉ là không thể vận động kịch liệt.”

Sau đó Trương Hoàn vào phòng, Lý Tử Dịch đang cùng Triệu Trăn nói những chuyện khác, Trương Hoàn không quá hứng thú với những thứ đó, thấy chân Triệu Trăn lộ khỏi chăn, cậu đi tới đắp lại chăn cho ông, lại hỏi Lý Tử Dịch có muốn ở lại dùng cơm trưa không, Lý Tử Dịch nói có việc đi ngay, không cần chừa cơm, Trương Hoàn gật đầu rồi đi ngoài.

Lý Tử Dịch khen ngợi Trương Hoàn, “Triệu Trăn, ông đúng kiếm được một người vợ hiền, trước đây tôi nghĩ cậu ấy còn trẻ, nhất định khiến người ta không cách nào chống đỡ nổi, không nghĩ tới vừa hiểu chuyện vừa cẩn thận tỉ mỉ, ông nhặt được bảo vật rồi.”

Triệu Trăn nghĩ thầm đó là ông chưa thấy lúc Trương Hoàn cáu giận và dỗi thôi, tuy là trong lòng nghĩ như vậy, nhưng thật ra là đang ngọt ngào nghĩ, miệng cười sắp toét đến mang tai, đáp lại Lý Tử Dịch, “Người tôi xem trọng, làm sao không tốt được.”

Lý Tử Dịch có việc bận, buổi sáng đã đi, phải đến chạng vạng tối, Chu Sam và Đàm Duẫn Văn hẹn nhau đến thăm ông, Triệu Trăn đang làm vận động hồi phục trên cỏ, để xương lành tốt, ông phải tuân theo một vài nguyên tắc vận động, cho nên chỉ có thể cùng Trương Hoàn chậm rãi tản bộ một chút mà thôi.

Khách tới, liền dừng việc tản bộ, vào nhà nói chuyện cùng bọn Chu Sam.

Hiện tại Triệu Trăn ăn tối sớm, Chu Sam mới ngồi xuống không bao lâu, đã tới thời gian Triệu Trăn dùng cơm tối.

Triệu Trăn mời, bọn Chu Sam sẽ không khách khí, đương nhiên ở lại cùng nhau dùng cơm.

Trên bàn cơm, Trương Hoàn ngồi bên cạnh Triệu Trăn, không nói chuyện nhiều, chỉ không ngừng gắp thức ăn múc canh cho Triệu Trăn, sau đó thấy Đàm tiên sinh cũng không nói lời nào, cậu liền tiếp lời y một câu, “Đàn anh cùng thầy đến B thị đi họp vẫn chưa về sao?”

Đàm Duẫn Văn cười đáp, “Ngày mai sẽ về, vốn đi họp không cần thời gian dài như vậy, thầy em ấy muốn đến Hương Sơn và Bát Đại Lĩnh chơi, em ấy ở lại cùng.”

Trương Hoàn lại múc cho Triệu Trăn một chén canh gân nai, trong canh này còn bỏ thêm lộc nhung và tùng nhung*, hoàn toàn là canh đại bổ tráng dương, tuy rằng hương vị canh rất ngon, nhưng uống nhiều thật sự chịu không nổi.

(*tùng nhung = matsutake, một loại nấm cùng họ với nấm đất/nấm mối bên mình (nhìn y chang nhau à), mọc vào mùa thu, có nhiều bên Nhật, Trung, Lào… và nó super mắc luôn ấy)

Triệu Trăn nghĩ Trương Hoàn luôn cho mình ăn, chính cậu lại không ăn, để mình ban đêm không chịu đựng được, cậu lại lạnh tanh, lần này thấy có khách ở đây, Trương Hoàn không tiện phát cáu với mình, vì vậy cũng múc cho Trương Hoàn một chén đặt trước mặt cậu, bảo cậu ăn.

Trương Hoàn nhìn ông một cái, không thèm nhìn chén canh kia, tiếp tục nói chuyện với Đàm Duẫn Văn, “Đàn anh và thầy khi đi còn nói một tiếng với tôi, vốn tôi cũng muốn đi, hạng mục kia lúc trước tôi có tham gia một phần, khi đó đàn anh cho tôi rất nhiều hướng dẫn, giúp đỡ tôi rất lớn…”

Đàm Duẫn Văn cười nói, “Em ấy kể với tôi về cậu không ít lần, còn nói cậu làm việc kĩ lưỡng thông minh, có cậu giúp em ấy làm không ít công tác.”

Triệu Trăn thấy Trương Hoàn và Đàm Duẫn Văn nói chuyện không thèm nhìn mình trong lòng không thoải mái, đưa tay xuống dưới bàn sờ soạng đùi Trương Hoàn mấy cái, Trương Hoàn nghiêng đầu trừng ông, Triệu Trăn lại cười, nói, “Canh sắp lạnh, ăn trước đi.”

Trương Hoàn đành bưng chén canh lên uống, uống xong mới phát hiện đây là canh bổ thận tráng dương chuẩn bị cho Triệu Trăn, không khỏi xấu hổ một chút.

Đúng lúc, Chu Sam cũng múc một chén canh gân nai uống, còn nói với Triệu Trăn, “Canh này mùi vị không tệ, dạo này tới chỗ ông, luôn có đồ ngon để ăn. Nhà tôi gần đây ăn chay, đầu bếp cũng không làm đồ ăn theo yêu cầu của tôi.”

Nói xong, còn thở dài, sau đó vừa cười vừa múc cho Đàm Duẫn Văn một chén, nói, “Đến, anh cũng bồi bổ.”

Một nồi canh gân nai nấu cho Triệu Trăn, cứ như vậy rất nhanh ăn hết.

Triệu Trăn thở phào nhẹ nhõm, gần đây ông quá khổ, ban đầu ăn những thứ này còn cảm thấy không tệ, dạo này thì giống như thuốc độc, trong lòng khôong ngừng nghĩ đến ngày chân triệt để lành sắp tới rồi, thế nhưng, luôn cảm thấy ngày đó tựa hồ xa xăm vô tận, đặc biệt là trong những ngày Trương Hoàn muốn cùng ông chia phòng ngủ.

—-

Tiểu Bảo: nếu ai thắc mắc sao chân Triệu Trăn mau lành thế thì thật ra lúc này đã là mùa thu năm sau rồi (Triệu Trăn bị tai nạn vào giáp đông năm trước) chương sau có nói.