Người ngoài thường thường càng quan tâm hơn đương sự, dì dượng đối với chuyện của Trương Hoàn và Triệu Trăn hầu như đã si mê rồi, trước đây rất ít cùng Trương Hoàn gọi điện liên lạc, hiện tại lại hầu như mỗi ngày gọi điện ân cần thăm hỏi một chút, kỳ thật là muốn hỏi tình huống giữa cậu và Triệu Trăn thế nào, nhưng lại không hỏi ra miệng, thế là mỗi lần đều ấp a ấp úng, so với gọi điện hỏi, dì dượng chỉ sợ là càng muốn đi theo sau lưng giám thị mới tốt, nhưng chung quy trong truyền hình mới có cảnh đó, bọn họ chỉ có thể đi làm, chăm sóc gia đình, gia tăng thời gian vợ chồng trò chuyện ban đêm mà thôi.
Mà bên phía Trương Hoàn và Triệu Trăn, sau khi cho đối phương hứa hẹn dài lâu, lại tiến vào thời kì ngọt ngào tốt nhất.
Triệu Trăn để người đi thăm dò một chút nguyên nhân Trương Hoàn nói ông chân đạp hai thuyền, sau đó rất đơn giản tìm được nguyên nhân gây ra chuyện.
Sau khi tìm được nguyên nhân, liền thật thật sự sự nói rõ ràng chuyện này cho Trương Hoàn.
Những chuyện khác, không cùng vợ giải thích rõ cũng không sao, nhưng mà, dưới tình huống đối phương hoài nghi lòng trung thành của mình, thì phải hết sức nói rõ ràng, nếu không, cho dù là một chút hoài nghi, sau này nói không chừng cũng sẽ giống quả cầu tuyết lăn thành quả cầu lớn, dẫn đến quan hệ căng thẳng thậm chí vỡ tan.
Cho nên Triệu Trăn mới không thể không cực kỳ trịnh trọng trong chuyện này.
Trương Hoàn nghe Triệu Trăn giải thích xong, biết được bạn học Uông Tử Trúc mà Tiết Lộ nói, đích thật là có liện lạc với Triệu Trăn, Triệu Trăn lại không phải người ngu, làm sao sẽ không hiểu ý tứ của cô bé, sau đó Uông Tử Trúc gọi điện thoại mấy lần ông rõ ràng cố ý từ chối và ám chỉ, nhưng người ta vẫn kiên nhẫn, cho nên, để thoát thân, Triệu Trăn không phải người tốt cố ý để cho cô ta tiếp xúc một người bạn của ông.
Triệu Trăn coi như đã làm chuyện dẫn mối, loại chuyện này làm cho ông rất khó chịu, sau đó, ông cũng không để ý đến chuyện này nữa, không nghĩ tới lại làm cho Trương Hoàn hiểu lầm mình chân đạp hai thuyền, thế là, việc này càng làm ông khó chịu.
Trương Hoàn nghe xong ông giải thích rõ ràng, tuy rằng trên mặt biểu hiện không ngại, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.
Hơn nữa, loại hành vi này của Triệu Trăn, thấy thế nào cũng là đẩy con gái nhà người ta vào hố lửa, cậu cau mày nhìn Triệu Trăn không nói lời nào, Triệu Trăn làm sao không hiểu suy nghĩ của cậu, rất vô tội nói, “Tôi đây có biện pháp nào, tôi lại không phải cha mẹ cô ta, cũng không phải thầy giáo của cô ta, còn muốn tôi làm giáo dục tư tưởng cho cô ta, sửa lại thế giới quan nhân sinh quan cho cô ta? Người đều phải tự chịu trách nhiệm hành vi của bản thân, cô ta nếu đã có ý tưởng đó, cô ta cũng phải tự chịu trách nhiệm cho hành động của chính mình. Tôi chỉ là một người bình thương, không phải thánh nhân, phải khuyên giải chuyện thế gian sinh linh. Tôi có thể làm, chỉ là tôi nguyện ý chiếu cố bảo vệ vài người mà thôi. Tiểu Trương Hoàn, hiểu không?”
Ông nói, còn cười ngắt mũi Trương Hoàn một chút, Trương Hoàn nhanh chóng gạt tay ông ra, ác thanh ác khí nói, “Thử gọi lại một lần nữa xem!”
Triệu Trăn cười ha hả lập tức nói, “Được, được, không dám.”
Lúc này còn đang nhìn Trương Hoàn chớp chớp mắt, sau đó đột nhiên lại nghiêm túc chín chắn lại.
Ông tựa lưng vào ghế, tay cầm tay Trương Hoàn, mắt nhìn chăm chú vào mắt Trương Hoàn, đồng tử của ông quá sâu và đen, nhìn Trương Hoàn như vậy, giống như Trương Hoàn là tất cả trong mắt ông, khiến Trương Hoàn không khỏi sinh lòng rung động.
Giọng Triệu Trăn cũng ôn như đến cực điểm, thậm chí mang theo cảm giác sâu kín xa xôi, “Trước kia tôi cho rằng lòng mình có thể chứa đựng cả thế giới, cho rằng mình sẽ không có gì không làm được. Bất quá, đến cái tuổi này rồi, tôi đã có chút tự mình hiểu lấy. Cho nên, tinh lực và thời gian còn dư lại, tôi chỉ muốn tốn trên người trên việc nên tốn. Em trẻ hơn tôi, sau này em có thời gian nhiều hơn tôi, cho nên, để bắt kịp em, tôi chỉ có thể tốn nhiều thời gian và tình cảm hơn ở trên người em, để tránh khiến em chịu khổ, em nói, có phải là đạo lý này không?”
Rõ ràng là lời nói khiến người cảm động, Trương Hoàn lại nghe đến bi thương, mũi đột nhiên có chút lên men, cậu nhìn lại Triệu Trăn, đưa tay ôm lấy ông, giọng hơi khàn, “Em sẽ không cảm thấy chịu khổ, này không có gì chịu khổ cả… Ừm, Triệu Trăn, cám ơn ông…”
Triệu Trăn thấp giọng hỏi, “Cảm ơn tôi cái gì?”
Trương Hoàn nhẹ giọng giống như than thở nói, “Cám ơn ông để em gặp gỡ ông, cám ơn ông yêu em.”
Triệu Trăn nghe rõ ràng, ông vẫn luôn miệng lưỡi trơn tru còn vô lại nhất đột nhiên cổ họng căng thẳng không biết nên nói cái gì, ông cảm thấy những lời này của Trương Hoàn giống như quấy nhiễu tim ông, khiến ông cảm động, muốn biểu đạt gì đó, nhưng cuối cùng không nói ra, trầm mặc một chút, ông cảm thấy bầu không khí thật sự tốt, liền nâng mặt Trương Hoàn lên hôn, mà Trương Hoàn đã hiểu được tình thú, nên sẽ không đẩy ông ra.
Trương Hoàn tiến vào năm bốn đại học bắt đầu vội vàng tìm việc làm, còn phải làm việc bên Nghiêm Lập Bản, phòng nghiên cứu cũng phải thường xuyên chạy qua.
Đàn anh bên phòng nghiên cứu thật ra vẫn khuyên cậu tiếp tục học nghiên cứu, thế nhưng Trương Hoàn nói mình muốn vào công ty xem một chút, cậu không muốn cứ ở trong trường, luôn là sinh viên, cậu sẽ cảm giác mình cách Triệu Trăn còn rất xa, sâu trong nội tâm cậu vẫn muốn kéo gần khoảng cách với Triệu Trăn.
Mà Nghiêm Lập Bản vẫn luôn giữ lại cậu, mong muốn cậu cùng lập một công ty, cũng không cần Trương Hoàn bỏ vốn bao nhiêu tiền, có hỗ trợ kỹ thuật là được.
Trương Hoàn không đồng ý, cậu từ chối ý tốt của Nghiêm Lập Bản, nói chính mình muốn đi thử công ty lớn, sau đó mới quyết định.
Triệu Trăn đương nhiên là rất muốn an bài công tác cho Trương Hoàn, vô luận Trương Hoàn muốn thế nào, ông đều có thể thoả mãn cậu. Nhưng tính tình Trương Hoàn bướng bỉnh, cậu không thích để Triệu Trăn cho cậu bất luận hỗ trợ nào ở phương diện này, thậm chí cảnh cáo Triệu Trăn, bảo ông không được ở sau lưng cậu động tay động chân.
Triệu Trăn nghĩ vậy thì tôn trọng sự lựa chọn của Trương Hoàn, thế là cũng chỉ quan tâm hướng đi của Trương Hoàn, nhưng không ra tay.
Trương Hoàn tham gia tuyển dụng của vài công ty nước ngoài lớn, có lẽ quả thật là tướng mạo quá chiếm ưu thế, có đôi khi cậu cảm thấy lúc phỏng vấn mình đáp không tốt lắm, nhưng không thể nghi ngờ sau cùng đều vào vòng trong.
Cậu thậm chí hoài nghi có phải Triệu Trăn ở sau lưng động tay chân không, sau dưới tình huống Triệu Trăn nhấc tay thề mới tin tưởng Triệu Trăn không có hỗ trợ phía sau.
Trương Hoàn cầm mấy offer, nhưng không muốn vào bất luận công ty nào, ngay cả Triệu Trăn đều nhìn không nổi nữa, không biết Trương Hoàn rốt cuộc đang chơi đùa cái gì.
Thế nên phê bình Trương Hoàn, “Một công ty muốn tuyển một nhân viên, phải bỏ rất nhiều tinh lực và tài lực vào đó, em xem em kìa, người ta coi trọng em, em toàn bộ đều không muốn đi, đã chen chân muốn vào công ty này, lại lãng phí thành ý của công ty, em làm như vậy, quả thật làm người khác ghét cay ghét đắng.”
Trương Hoàn kỳ thật cũng cảm giác mình rất quá phận, sau đó quyết định không đi phỏng vấn như đi chợ nữa, cậu chỉ chọn công ty mình muốn đi.
Mà vì sao Trương Hoàn lại phải không ngừng nhận lời mời đi phỏng vấn như vậy, nguyên nhân chủ yếu, có lẽ là do dưới vẻ ngoài nhìn như kiêu ngạo, tâm cậu rất tự ti và nhạy cảm đi.
Cho dù trong trường học, giữa các bạn học cùng lớp, cậu không có mặt nào không nằm trong nhóm tốt nhất, thế nhưng, không biết tại sao, đáy lòng cậu thuỷ chung là có chút tự ti, có lẽ là vì nguyên nhân từ nhỏ cậu không có cha mẹ mà được dì dượng nuôi dưỡng.
Cho nên, cậu mượn chuyện không ngừng đến các công ty lớn khó vào hàng đầu tham gia tuyển dụng phỏng vấn để khẳng định chính mình, để cậu an tâm, cho rằng mình kỳ thật rất không tệ.
Sau khi Trương Hoàn không đi phỏng vấn như đi chợ nữa, Triệu Trăn cảm thấy sinh hoạt như ý hơn, sáng sớm Trương Hoàn có thể bồi ông ngủ thêm một lúc, hơn nữa cuối cùng thoát khỏi sinh hoạt cấm dục rồi, tuy rằng không thể tuỳ tâm sở dục (muốn là làm), nhưng vẫn coi như sinh hoạt trở nên hài hoà.
Vào tháng mười hai Trương Hoàn gia nhập công ty cậu muốn vào, sau đó, phải đi thực tập trước, cuộc sống thực tập cũng không như cậu tưởng tượng, công việc vụn vặt mà phiền muộn, cậu chỉ là một cái đinh ốc nhỏ, công ty không có khả năng cái gì đều có thể để cậu tham dự và học tập như cậu vẫn tưởng.
Tuy rằng Trương Hoàn vì vậy mà không như ý, nhưng đây là lựa chọn của mình nên cậu cố gắng kiên trì.
Khi Trương Hoàn đi làm, Triệu Trăn cao hứng bảo cậu đi học lái xe, có thể tặng cậu chiếc xe để lái.
Trương Hoàn ngay tại chỗ cự tuyệt, “Em không đi.”
Triệu Trăn cho rằng Trương Hoàn không muốn mình tặng xe, thế là chỉ cười đè xuống thất vọng trong lòng, không có nhắc đến chuyện này nữa.
Triệu Trăn thấy Trương Hoàn vì thực tập mà có vẻ mệt mỏi, hơn nữa cũng không có bộ dạng tìm được vui vẻ trong công việc, không khỏi rất lo lắng.
Tối hôm đó, Trương Hoàn cùng các đồng nghiệp cùng nhau tham gia xây dựng bộ phận*, sau bữa cơm là hoạt động đi K, Triệu Trăn lo lắng Trương Hoàn còn trẻ bị người ta chuốc say chiếm tiện nghi, vì thế bắt đầu gọi điện thoại cho cậu từ giờ ăn tối, nhưng Trương Hoàn ngoại trừ nhận hai cuộc gọi đầu, sau đó không nhận nữa, Triệu Trăn càng lo lắng hơn, liên lạc cho một đồng nghiệp cùng bộ phận với Trương Hoàn mua chuộc được, hỏi thăm tình huống Trương Hoàn, đối phương nói Trương Hoàn bị ông chủ kêu qua nói chuyện, không có trong phòng riêng.
(*chỗ này tui không rõ lắm, chắc là họp phòng ban đi?)
Triệu Trăn biết bọn họ gọi quản lí bộ phận là ông chủ, ông cũng biết tình huống vị quản lí bộ phận kia của Trương Hoàn, là một người đàn ông hơn ba mươi, tính tình nghiêm khắc và có thủ đoạn, còn rất bao che khuyết điểm cấp dưới, rất có năng lực, Triệu Trăn đối với hắn coi như yên tâm.
Lúc này nghe nói quản lý này đơn độc kêu Trương Hoàn qua nói chuyện, Triệu Trăn lòng dạ tiểu nhân, thế là liền hoài nghi đối phương đánh chủ ý lên Trương Hoàn nhà ông, vội vã tự mình lái xe đến chỗ Trương Hoàn.