“A?” Rolin ngẩn người, cậu bỗng có xúc động muốn bỏ chạy, nhưng cổ tay lại bị chế trụ.
“Không ai có thể khiến cậu rời khỏi tôi.” Feldt đã đi ra khỏi cục cảnh sát, Rolin đứng im hai giây, rồi lắc đầu cười, đi theo.
Hai người đi trên đường phố thành phố K, chợ đêm ở đây không giống với chợ đêm ở New York, ban đêm ở thành phố này rất yên tĩnh.
Chín giờ tối, trên đường phố chỉ có lác đác vài người, cứ khoảng mười giây mới có một chiếc xe chạy ngang qua hai người họ.
Đứng ngoài khách sạn, Rolin lơ đãng nhấc mắt nhìn lên cánh cửa sổ lầu hai, thấy một thiếu niên đang đứng tựa vào cửa sổ.
“Sao vậy?” Feldt xoay người, nhìn Rolin đã dừng chân.
“Tôi nhìn thấy học trò của Giáo sư Carmelo, anh về phòng trước đi, vừa lúc tôi cũng muốn gặp cậu bạn học này.”
Rolin đút hai tay vô túi quần đi ngang qua người Feldt, “Thế nào? Cậu cảm thấy trao đổi với những học giả nhàm chán kia rất thú vị?”
Đi lên lầu hai, Rolin vừa muốn đưa tay gõ cửa, thì phát hiện cánh cửa chỉ đang khép hờ.
Cậu đẩy cửa, thấy Kevin đang ngồi bên bàn, một chân thả rũ xuống, một chân gác trên mặt bàn.
“Hoan nghênh anh, Tiến sĩ D. Tôi còn đang tự hỏi anh có đến hay không a.”
Rolin cũng không vào phòng, “Cậu ở đây, vậy còn hắn đâu?”
“Hắn?” Kevin hướng Rolin làm tư thế mời vào, “Nhớ đến chuyện giữa anh và hắn ta lúc đó sao?”
Không trả lời, Rolin vẫn đứng ở cửa như cũ.
“A, xem ra đúng rồi.”
“Chẳng qua hồi bé tôi có quen biết hắn mà thôi, vậy thì sao? Oliver Larson sống lâu như vậy, người hắn ta quen biết cũng không chỉ có mình tôi.”
“Chỉ là quen biết thôi?” Kevin làm ra biểu tình tiếc nuối, nhảy xuống bàn, chậm rãi đi tới trước mặt Rolin, “Tôi đoán ông chủ rất muốn bổ đầu anh ra, nhìn xem bên trong đó rốt cuộc chứa cái gì.”
Rolin nhận thấy có nói thêm nữa thì Kevin cũng sẽ không tự nói với mình những thứ hữu dụng, đang muốn xoay người đi, liền bị nam hài phía sau túm lại.
“Anh có biết cái gọi là “Tòa án Nhật Quang” cũng chỉ vì sự chung sống hòa bình của Huyết tộc và con người mà thành lập nên quy định không?”
“Đương nhiên biết.” Rolin quay người nắm lấy cổ tay đối phương, bẻ ngược ra sau lưng, đè Kevin lên vách tường.
“Hắc, lúc trước ở buổi tiệc của Jasmine anh cũng không thô bạo với tôi như vậy.”
“Tôi không thích nghe những lời vô ích.”
“Được rồi được rồi,” Kevin thử ngọ nguậy một chút, nhưng lại thấy trình độ bắt giữ của Rolin khá cao, vì vậy đành từ bỏ, “Huyết tộc cũng có quy định của họ.”
“Rồi sao nữa? Cậu muốn nói cho tôi biết họ có hội trưởng lão gì gì đó?”
“Đó là phim điện ảnh thôi, bất quá cũng không khác biệt lắm. Anh biết truyền thuyết “Người nắm giữ kiếm” không?”
“Biết. Huyết tộc có chế độ phân biệt thứ bậc rất nghiêm khắc, Huyết tộc thuần chủng thành lập một Minh hội, để tránh cho việc quyền lực tập trung quá mức, Minh hội đúc hai thanh ngân kiếm trao tặng cho hai đại gia tộc danh giá nhất, lúc phải quyết định chuyện quan trọng, chỉ khi được sự đồng ý của hai đại gia tộc này mới có thể hành động.”
“Ừm, đúng vậy. Vậy anh có biết hai đại gia tộc kia là ai không?”
“Ai…” Rolin nhíu mày, bỗng có một dự cảm.
“Hassing và Larson.” Thừa dịp Rolin lơi lỏng, Kevin vùng ra, đóng sầm cửa lại, cách cánh cửa nói với Rolin ở phía bên kia. “Nếu có một ngày hai đại gia tộc nắm giữ kiếm đấu nhau đến ngươi chết ta sống, anh nói lý do sẽ là gì?”
Feldt nắm giữ ngân kiếm của huyết tộc?
Rolin nhất thời ngây người tại chỗ.
“Vậy nên phải lựa chọn thật cẩn thận a, Tiến sĩ.” Lời nói của Kevin giống như ma quỷ mà quanh quẩn bên tai Rolin.
Lựa chọn? Mình rốt cuộc phải lựa chọn cái gì?”
Khó hiểu mà bước vào thang máy, quay về phòng mình.
Cửa vừa mở cửa, Rolin bất ngờ bị kéo vào, trong bóng tối không phân được phương hướng của mình, chỉ có cảm giác vô trọng lượng là rõ ràng, khi đầu cậu chạm lên gối đầu, khi trái tim ngưng đập hoạt động lại bình thường, gương mặt anh tuấn của Feldt đã gần trong gang tấc.
“Anh đang làm gì vậy?!” Rolin có chút tức giận, vừa định ngồi dậy, đối phương chạm đầu ngón tay lên bờ vai cậu ấn cậu ngã lại.
“Tôi mới là người nên hỏi “cậu đang làm gì” đi?” Rolin lần đầu tiên thấy Feldt ở trước mặt mình mà không có nét cười, giây phút ấy cậu có cảm giác sợ hãi, “Tại sao không nói cho tôi biết cậu quen biết Oliver Larson?”
“Đúng vậy, tôi quen biết hắn. Nhưng tôi không nhớ rõ.” Rolin cũng không tránh né, nhìn thẳng vào Feldt, “Đối với chuyện tôi không nhớ, làm sao tôi có thể nói cho anh biết? Anh nghe thấy cuộc nói chuyện của tôi và Kevin?”
“Đúng vậy a, khoảng cách sáu tầng lầu cũng không xa.”
“… Còn chuyện “Người nắm giữ kiếm” thì sao? Anh cũng không đề cập qua với tôi.”
“Đúng vậy, tôi không đề cập qua, nhưng tôi đã giao thanh kiếm ấy cho cậu rồi. “Feldt buông Rolin ra, chậm rãi nằm xuống cạnh cậu, nhẹ nhàng kề trán lên vai cậu.
“Anh đã giao cho tôi?” Thứ anh cho tôi… chỉ có đồ trang sức chứa thủy ngân lỏng kia a.
Feldt vươn tay, ôm lấy người bên cạnh, “Nó ở ngay trên cổ cậu kìa.”
“Này…” Rolin lấy đồ trang sức trên cổ ra, “Đây không phải kiếm a.”
“Điều này liên quan đến bí mật của huyết tộc chúng tôi, tôi không thể nói cho cậu biết. Tôi và Oliver cũng không biết “Kiếm” của nhau là dạng gì, người biết được vật trên cổ cậu chính là “Kiếm” cơ hồ cũng không có.”
“Vật quý trọng như vậy, tôi trả lại anh.”
Feldt giữ cổ tay Rolin, “Vật tôi đã tặng cậu, tôi sẽ không lấy lại.”
“Thế nhưng nếu món đồ này rơi vào tay người khác thì sao?” Rolin ngồi dậy, thật sự không hiểu nổi sự tùy hứng của Feldt, “Tôi biết anh không có chút hứng thú với quyền lực, nhưng…”
“Nếu món đồ này rơi vào tay người khác, vậy chắc chắn là do cậu đã rơi vào tay kẻ đó. Tôi hiển nhiên sẽ tìm đến mang cậu về, nếu tôi không làm được… Vậy nó rơi vào tay ai tôi cũng không quan tâm.” Mái tóc vàng của Feldt che mất nửa bên mặt anh, Rolin nhìn không thấy biểu tình của anh.
“Chúng ta có thể không yêu không?”
“A?” Feldt bật cười, anh không biết suy nghĩ của Rolin như thế nào lại nhảy qua vấn đề này, “Ý cậu là hôm nay hay từ nay về sau?”
“Hôm nay.” Rolin xoay người, quay lưng về phía Feldt, “Anh nói một hơi dài ngọt ngào như vậy, dựa theo trình tự, tiếp theo không phải chúng ta nên làm những chuyện gì đó sao? Nhưng mà hôm qua mới cùng anh làm. Hôm nay làm nữa tôi sẽ…”
Feldt dán đầu lên lưng Rolin, buồn cười, “Cậu quả là thiên tài…”
Nhưng giờ phút này, có thể cứ dựa vào nhau như vậy là đã thỏa mãn rồi.
Bất tri bất giác, Rolin đã ngủ.
Feldt nghe hô hấp nhẹ nhàng của cậu, kéo chăn đắp cho cậu, vào thời điểm Rolin không nhìn thấy, nhíu mày… Oliver Larson cũng không phải là đối thủ tốt.
Ngày nghỉ ngơi cuối cùng, Rolin chuẩn bị nằm bên cạnh Feldt xem hết cuốn tạp chí kia, nhưng lại có người rất không thức thời mà đến quấy rầy cậu.
“A, Darune, sao lại là anh?” Rolin mở cửa, biểu tình chán ghét trên mặt nháy mắt chuyển thành nụ cười của Feldt. Darune là cộng sự của Lena, dù sao cũng là đồng nghiệp, lúc bận rộn đã từng nhờ đối phương giúp đỡ.
“Thật ngại quá,” Darune nhìn lướt qua trong phòng, nhìn thấy cả gian phòng chỉ có một chiếc giường đôi lớn, rèm kéo kín mít, mà đèn đầu giường lại sáng, “Tôi muốn mời anh cùng tôi đến xem một phòng thí nghiệm ở Dynamic.”
“Sao vậy?” Rolin cất thẻ phòng vào túi, đóng cửa phòng lại, quay biển đổi thành “Xin đừng làm phiền.”
“Đã tra ra được thân phận của thi thể bị ngâm trong cống thoát nước, là nghiên cứu viên của phòng thí nghiệm kia. Vì phải tiến hành điều tra vào ban ngày, nên Lena không thể đi cùng tôi. Tôi muốn mời ngài đi với tôi, là một chuyên gia về huyết học, có thể anh sẽ dễ dàng lấy được tin tức từ những nghiên cứu viên ở đó.”
“Huyết… Anh nói phòng nghiên cứu nào?”
“Phòng nghiên cứu số 4.”
Rolin lấy danh thiếp của Keene Davis ra nhìn, “Không thể nào, cũng quá trùng hợp rồi…”
Phòng nghiên cứu số 4 nằm ở vùng ngoại ô thành phố K, Rolin ngồi trên xe của Darune, sau khi rời khỏi nội thành, hai người đều im lặng đến có chút ngại ngùng.
Ho khan một tiếng, vẫn là Darune mở miệng nói chuyện trước, “Thật ra tôi cũng… thích Lena.”
Rolin hiểu rõ mà cười cười, “Anh không nên nói cho tôi biết.”
“Không sao hết, dù sao lần đánh giá chuyên ngành này không biết sẽ hỏi về vấn đề gì, nói không chừng cuối tuần này tôi sẽ không còn là cộng sự của Lena nữa.” Darune nhìn phía trước, “Đôi khi tôi cũng tự hỏi bản thân, tôi thích Lena vì năng lực siêu phàm hay bề ngoài của cô ấy?”
“Cô ấy biết tâm ý của cậu chứ?”
“Tôi không biết. Nhưng tôi tin rằng nàng chưa từng đọc qua suy nghĩ của tôi, đây là quy định tôi đặt ra vào ngày đầu tiên làm cộng sự của nàng. Kì thật sau này tôi thực hy vọng nàng đọc suy nghĩ của tôi, lời yêu nàng tôi vĩnh viễn cũng không nói được, mà cho dù nàng chấp nhận tôi thì sao? Năm năm sau… Mười hay hai mươi năm sau… Tôi cuối cùng cũng phải già đi, thiên trường địa cửu chỉ là đồng thoại. Được nàng biết đến, có lẽ đó đã là may mắn của tôi rồi.” Darune cười, anh ta lớn hơn Rolin hai tuổi, từng có một cuộc hôn nhân thất bại.
“Anh chắc chắn là thật lòng yêu cô ấy, không phải vì cô là Huyết tộc.” Rolin cười nhìn đối phương, “Say mê nhất thời sẽ không vì đối phương mà suy nghĩ nhiều như vậy.”
“Anh thì sao, Rolin? Anh lựa chọn ở cùng Feldt…”
“Đừng nghĩ nhiều về sau này, vì nếu sợ tổn thương mà cự tuyệt… tiếc nuối so với ly biệt càng thống khổ hơn.”
Darune cười, có chút vẻ trẻ con.
Rolin tại phòng thí nghiệm số 4 gặp được Keene.
Tâm trạng hắn thoạt nhìn rất tệ, cùng người hôm trước gặp giống như hai người khác nhau.
Nạn nhân là nghiên cứu sinh của Keene, đã theo hắn tham dự không ít hạng mục nghiên cứu.
“Keene, nói cho tôi biết lần cuối cùng cậu gặp nạn nhân là lúc nào?” Rolin và Darune ngồi đối diện với Keene.
“Lần cuối tôi gặp cậu ta là vào buổi tối thứ năm, chúng tôi tăng ca đến chín giờ, nửa tiếng sau…” Hai tay Keene cầm ly thủy tinh, run nhẹ, khi hạ tay xuống, ly thủy tinh liền rơi xuống đất, khoảnh khắc ly va chạm với nền gạch men, phát ra tiếng giòn vang khiến lòng người sợ hãi, hắn vội vàng cúi người nhặt lên.
“Keene, cẩn thận mảnh vỡ!” Rolin đứng dậy nhắc nhở, nhưng Keene kêu lên một tiếng, dường như ngón tay đã bị cắt trúng.