Dạ Sắc Biên Duyên

Quyển 3 - Chương 15




Đè chặt miệng vết thương đang chảy máu, Rolin chỉ cúi đầu im lặng.

Thật xui xẻo…

“Cậu thật bướng bỉnh a.” Jasmine nâng lưỡi dao lên bên môi, liếm một đường, “Đã lâu rồi tôi chưa được nếm qua hương vị ngon miệng này. Đã có ai từng nói rằng máu của cậu khiến người ta đói khát chưa?”

Rolin vẫn không ngẩng đầu nhìn hắn.

Jasmine một tay kéo Rolin từ trên mặt đất dậy, Rolin vẫn chưa đứng thẳng, một dao đã đâm vào bụng.

“A!” Rolin bắt được lưỡi dao, nhưng Jasmine chỉ hờ hững thổi nhẹ vào tai Rolin rồi rút dao ra, máu từ vết thương tí tách nhỏ xuống mặt đất.

Jasmine đột nhiên đâm dao vào bả vai Rolin, đau đớn liên tiếp ập tới khiến Rolin ngoại trừ nhăn nhó thì ngay cả sức để hét lên đau cũng không còn. Hai tay Jasmine túm lấy tóc Rolin, kéo đầu anh đến trước mặt mình.

“Van xin tôi đi, nếu không mười nhát dao đang chờ cậu!”

Rolin lắc đầu cười khổ, “Bản thân cậu… cũng biết… làm Huyết tộc rất không thoải mái… sao còn muốn tôi…”

Giây kế tiếp, Rolin liền bay lên không trung, đập vào vách tường, sau đó lưng đau buốt một trận, Rolin bỗng cảm giác vết thương trên bụng nơi bị đâm hai nhát lại không hề thấy đau nữa.

Chuyện này rốt cuộc là tốt? hay không tốt đây?

Có khả năng xương sống gãy rồi…

Jasmine dẫm lên thi thể thiếu niên nọ, đi tới trước mặt Rolin, một tay rút con dao đang cắm trên bả vai Rolin ra, tay còn lại tùy ý nhặt lên con dao khác từ đống hỗn độn trên mặt đất. Rolin còn chưa kịp hít khí lạnh, thì hai tay đã bị đâm xuyên qua, ghim vào tường.

“Tôi rất ghét người quật cường.” Jasmine ngồi xổm trước mặt Rolin, ngón tay gõ gõ lên chóp mũi Rolin, “Quật cường sẽ phải trả giá đắt, mà tiền bạc thì không đáng.”

Hai bàn tay Rolin run rẩy, cứ mỗi lần run rẩy là mỗi lần lưỡi dao cứa vào thịt, nửa người trên bị kéo căng làm vết thương ở bụng càng chảy nhiều máu.

Mình đang trải qua cuộc khổ nạn giống chúa Jesus sao?

“Cậu chịu đưng… nhiều rồi…” Rolin nhếch miệng cười. Mấy trăm năm qua, cậu luôn đau khổ vì người ấy chưa bao giờ quay đầu lại nhìn cậu.

“Không cần cậu đồng tình! Hiện giờ cậu còn thê thảm hơn tôi!” Jasmine rít lên, thuận tay rút ra con dao đang cắm trên tay trái Rolin, đâm vào ***g ngực anh.

Jasmine nói đúng, sau khi đau đớn đến cực hạn, sẽ không còn cảm thấy đau nữa.

Một dao này không biết có đâm vào tim không… nếu đâm trúng thì tốt rồi…

Rolin hơi lắc đầu, ý thức mơ hồ, ngay cả cơ thể cũng trở nên nhẹ hẫng.

Tất cả đều không quan trọng.

“Rolin! Rolin! Anh đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói hoạt bát dễ nghe vang lên.

“Nghĩ về em a.” Anh ôm lấy cô, đặt một nụ hôn lên trán cô.

“Nói dối, anh ngày nào cũng chỉ nghĩ đến tư liệu ở phòng nghiên cứu, không phân tích xong mẫu vật thì cứ ngây ngẩn như cậu nghiên cứu sinh ngốc ngếch.”

“Lindsay của anh, không có phòng thí nghiệm anh vẫn có thể sống tốt, nhưng nếu không có em, anh phải làm sao đây?”

“Anh là kẻ đại lừa đảo! Ha ha, bất quá hiện tai anh không thể nói “‘không có em anh biết phải làm sao”.”

“Sao vậy? Anh còn tưởng phụ nữ đều thích nghe chàng trai của mình nói như vậy chứ.”

Phải là không có “hai người” anh phải làm sao. Em có thai rồi, tiến sĩ ngốc à! Chỉ số thông minh của anh đến khi nào mới phát huy a!

Giọng nói ấy ngày càng xa vời, ý thức của Rolin cứ thế bay theo.

Dẫn anh đi đi, Lindsay.

Chúng ta chia lìa đã lâu lắm rồi…

Jasmine bắt lấy ánh mắt đã mê man của Rolin, mơ màng nhưng mạnh mẽ.

“Tại sao không van xin tôi? Tại sao?! Cậu không sợ chết ư? Tất cả con người đều sơ chết mà!”

So với cái chết, đánh mất em khiến anh sợ hãi hơn… Lindsay…

“Ha… ha…” Jasmine buông tay, Rolin vô lực ngã xuống đất.

“Vì sao… Vì sao tôi lại muốn yêu thương người ấy?” Jasmine nghiêng đầu, ngồi xổm dưới đất, nhìn Rolin, “Vì sao tôi muốn chịu hết mọi thống khổ này chỉ vì muốn hắn nhìn tôi? Vì sao hắn lại luôn khinh thường tôi? Vì sao tôi không thể chống lại sức hấp dẫn của hắn? Vì sao hắn lại coi trọng cậu hơn tất cả? Gần một ngàn năm qua tôi luôn yêu hắn, vậy mà lại thua một con người chỉ mới tồn tại trên thế giới này hơn hai mươi năm?”

Ngay sau đó, Jasmine cảm thấy cổ mình bị bóp chặt, còn chưa kịp biết người phía sau là ai, nửa người trên bị ấn vào tường, trong chớp mắt, mọi đồ vật sắc nhọn trong phòng bay đến găm vào trong người hắn.

Chậm rãi xoay đầu, Jasmine nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ quỷ mị như đến từ địa ngục, ánh mắt âm u lạnh lẽo như tử thần, “Sao lại là anh…”

“Người kia của cậu, vĩnh viễn sẽ không đến đâu.”

Đó là lời nguyền rủa tàn nhẫn nhất trên đời.

Jasmine chưa kịp lộ ra thần sắc bi thương tuyệt vọng, trái tim đã bị moi ra khỏi cơ thể.

Giống như rác rưởi, người đàn ông vứt trái tim lên mặt tường cứng rắn, trái tim vỡ nát thành trăm mạnh rơi đầy trên đất.

“Rolin! Rolin! Mau mở mắt ra! Cậu không được ngủ!”

Là ai đang nói…

“Rolin!” Feldt nhìn cộng sự đang lạnh ngắc như băng, mỗi một lần hô hấp là một sự tra tấn.

Chuyện Feldt sợ hãi nhất cuối cùng vẫn xảy ra.

Từ lần đầu tiên khi nhìn thấy Rolin, giây phút hắn phải kháng cự lại bản năng đã đến.

Xin lỗi, thật sự xin lỗi…

Tôi không thể chấp nhận cái chết của cậu.

Feldt nâng cổ Rolin lên, lộ ra răng nanh.

Tôi biết từ nay về sau, cậu sẽ căm hận tôi tới tận xương tủy, nhưng tôi không thể kháng cự sự cám dỗ này – dù cho sau này chúng ta sẽ không thể gặp lại, nhưng ít ra, tôi biết cậu vẫn tồn tại trên thế gian này.

Khi đầu nhọn của răng nanh chạm vào da thịt Rolin, trái tim Feldt đau nhói, ngực phập phồng run rẩy.

“Không được… biến đổi… tôi…”

Rolin dùng hết khí lực nâng mí mắt nặng trĩu của mình lên.

Feldt cố gắng cười, giống như đang trấn an đứa bé sợ hãi bị tiêm, “Nhưng cậu sẽ chết.”

“Tôi… sắp được gặp cô ấy rồi…” Rolin nhẹ nuốt nước miếng, như thể đang cố hết sức để thở.

“Đứa ngốc, cậu không thể tiếp tục làm việc gì sau khi chết.” Feldt cau mày, cơ thể rũ xuống, khẽ hôn lên mi mắt Roliln, “Chỉ khi còn sống, cậu mới có thể tiếp tục yêu cô ấy.”

“Tôi… không muốn…không được biến đổi tôi…” Rolin vươn tay cầm lấy cánh tay Feldt.

“Nhưng tôi cầu xin cậu hãy sống, xin cậu hãy sống…” Feldt ôm lấy Rolin, ôm chặt anh vào ngực, ngón tay luồn vào mái tóc anh, tựa như bất luận bản thân có cố gắng bao nhiêu, cũng không thể giữ lại hơi ấm của người trong lòng.

“Anh… thật sự… yêu tôi sao…” Rolin gối đầu lên vai Feldt, hơi thở mỏng manh khi nói chuyện phả lên tai đối phương.

Đối phương chỉ ôm chặt anh.

Có lẽ là do giây phút tử vong đã đến gần, nên các giác quan của Rolin bỗng trở nên rõ ràng.

Cái ôm run rẩy của Feldt, chất lỏng chảy xuống từ gương mặt hắn nhanh chóng hóa thành băng khi rơi vào không khí, thậm chí ngay cả thân nhiệt vĩnh viễn thấp hơn thân nhiệt người thường thế nhưng lại làm Rolin cảm thấy ấm áp.

Hít một hơi, máu theo khoang miệng trào ra.

“Nếu anh… thật sự yêu tôi, hãy để tôi làm điều tôi muốn đi…” Rolin vươn tay ôm lấy Feldt, nhưng lại không đủ sức.

Feldt nhắm mắt lại, “Nếu đã như vậy, tôi sẽ không biến đổi cậu. Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để cậu chết — trừ phi tôi chết trước cậu.”

Rolin nghe thấy tiếng “roẹt”, tựa như có vật gì đó bị xé rách, trong lúc mơ hồ Rolin thấy Feldt quấn một tấm vải đen lên người mình, sau đó đi tới ôm Rolin lên.

Tiếng gió vút qua bên tai, do tốc độ quá nhanh nên ngay cả thanh âm cũng không nghe được.

“Không được ngủ!”

Feldt chưa từng dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện với Rolin, này làm tiến sĩ thấy có chút khó chịu.

Không biết khi nào họ đã ở dưới bầu trời thành phố, từ nóc tòa nhà này đáp xuống nóc tòa nhà khác.

Rolin không biết Feldt muốn đem anh tới đâu, anh cũng không muốn biết.

Tôi ghét anh, Feldt.

Vì tôi tin anh, nên luôn luôn tìm bằng chứng để phủ nhận anh.

Tia nắng ban mai xuất hiện nơi đường chân trời.

Rolin hít khí lạnh, anh bỗng nhiên hiểu được Feldt nói “Tôi tuyệt đối sẽ không để cậu chết – trừ phi tôi chết trước cậu” là có ý gì.

Ánh nắng giống như lưỡi dao đâm xuyên qua kẽ hở của mảnh vải đen, Rolin có thể nghe thấy tiếng cháy “xèo xèo”.

Rolin bỗng có ảo giác, thứ đang bị thiêu đốt, lại chính là sinh mạng của mình.

Cảm nhận sâu sắc này khiến Rolin sợ hãi.

Feldt dùng hết hơi sức cuối cùng của mình lao vào bệnh viện.

Y tá trực đại sảnh khó hiểu nhìn thần sắc người đàn ông đang khoác mảnh vải đen này.

Rút thẻ FBI đặt trên mặt bàn.

Giọng nói khàn khàn chỉ phát ra hai tiếng “Cứu hắn!”

Nhìn người đàn ông người đầy máu, y tá quyết định nhanh chóng gọi điện: “Bác sĩ Howkins, bác sĩ Howkins, đây là CZ152!”

Rất nhanh liền nghe thấy tiếng bác sĩ và y tá chạy ra từ hành lang, Rolin được đưa lên giường, mơ hồ nhìn một loại ánh đèn vụt qua trên đầu.

Feldt… Anh ở đâu…

Y tá trực đại sảnh quay lại muốn hỏi gì đó, lại phát hiện người đàn ông trong mảnh vải đen đã mất dạng.

“Ha… Ha…” Trong phòng vệ sinh ở bệnh viện, Feldt đứng bên bồn rửa tay, ra sức hô hấp, nhưng lại không thể hấp thụ dưỡng khí vào phổi.

Ngón tay Feldt co giật, đầu ngón tay găm vào gạch sứ.

Không được gấp… không được gấp…

Tia tử ngoại đã hủy hoại chức năng hô hấp của phổi, tuy có được khả năng khép kín của huyết tộc, nhưng cũng rất khó để chữa trị vết thương như vậy trong khoảng thời gian ngắn.

Feldt loạng choạng mở cửa một gian phòng, ngồi trên bồn cầu. Gian nan nhấc cánh tay lên, đóng cửa lại.

Ngẩng đầu nhìn trần nhà trơn nhẵn, Feldt biết, nếu phổi không thể khôi phục trước khi cơ thể hết dưỡng khí, hắn sẽ trở thành huyết tộc đầu tiên chết trong WC bệnh viện.

Thật là không có mỹ cảnh mà…