Đá Quý Không Nói Dối

Chương 25: Bên bờ sông nile nguyện bên anh suốt đời




Nước sông lăn tăn gợn sóng, lá cọ đập vào nhau lào xào, giống như tiếng thì thầm nho nhỏ, quyến luyến vô hạn.

Dưới ánh mặt trời, những chiếc bong bóng do bọn trẻ thổi bay lơ lửng, đẹp tựa như không còn ở chốn nhân gian.

Anh nói: “Sau này anh sẽ không làm tổn thương em nữa”.

Luxor của hiện tại, Thebes của quá khứ(*), chính là “đô thành trăm cánh cửa” trong thơ của Homere.

(Luxor: Thành phố ơt phía trung đông của Ai Cập, bên dòng sông Nile. Luxor nằm ở phía nam của Thebes cổ – thủ đô của Ai Cập xưa).

Thiên Hạ bước ra từ sân bay Luxor, phóng tầm mắt lên bầu trời trên đỉnh đầu, sắc trời xanh nhàn nhạt, khoáng đạt vô bờ, lá cọ và những thảm cỏ duỗi dài theo con đường men sân bay.

Ai Cập rộng lớn như thế này, Thiên Hạ và Khưu Lạc đều không có chút manh mối về nơi chôn giấu kho báu, cho nên quyết định trước tiên làm một cuộc du lịch ngắn trong mỗi thành phố, thâm nhập tìm hiểu một chút về quốc gia cổ xưa này.

Thần miếu Karnak cách Luxor 5km về phía bắc, trải qua hơn 3.000 năm vẫn tồn tại sừng sững trên đời, những cột bia đá hình chóp trụ, những tượng thần, những cột đá, những bức bích họa đã cho biết ánh sáng chói lọi của nền văn minh Ai Cập cổ.

Thiên Hạ và Khưu Lạc đến điện chính của thần Amon(*). Rất đông du khách, có người thì đang cầm máy ảnh, người thì nghe hướng dẫn viên giảng giải về các bức bích họa. Đúng lúc có một hướng dẫn viên đang đứng bên cạnh Thiên Hạ, dùng tiếng Trung khá lưu loát chỉ lên bức bích họa giới thiệu về thần Amon. Thiên Hạ nghe những lời giảng giải của anh ta, ngẩng đầu lên nhìn chiếc trụ đá cao 12m, những hình ảnh đã từng thấy trong sách, trong phim giờ đây đang hiện lên trước mắt, hùng vĩ mà tráng lệ.

(Thần Amon: Thấn gió và không khí. Thần miếu Karnak thờ thần Amon)

“Anh đi ra ngoài châm điếu thuốc, em cứ xem từ từ đi nhé”. Nói xong, anh quay người, bước ra bên ngoài. Thiên Hạ vâng một tiếng, đứng sau đoàn du lịch nghe xong những giảng giải về tòa miếu miếu của hướng dẫn viên cũng rời khỏi thần miếu Karnak.

Trước cửa thần miếu không tìm thấy Khưu Lạc, cô lại bước ra ngoài, một đám các quầy hàng ở hai bên đường, trước mặt bầy những thư tịch bằng giấy papirus, ghi chữ Ai Cập cổ, những đồ chế tác mô phỏng, đồ trang sức, hương liệu hết tinh xảo, đẹp mắt…

Một người bán hàng gần cô nhất chào mời:

Ngôn Thiên Hạ lắc đầu.

“Anisses yo!”(*)

Thiên Hạ lại lắc đầu.

“Người đẹp, xin chào!”

Cô hơi kinh ngạc, mỉm cười một cái với người bán hàng, bước tới phía trước quầy hàng, cầm lấy một chiếc bình pha lê màu hồng, hỏi người chủ quầy hàng xem đó là thứ gì. Ông chủ dùng tiếng Anh nói cho cô biết đây là loại tinh dầu đặc biệt, có thể dùng để đuổi muỗi, rắn, chuột, kiến, còn có tác dụng giúp ngủ ngon. Thiên Hạ chuẩn bị mua một bình, khi đang đứng dậy lấy tiền ra, đột nhiên cảm giác chân phải bị một cánh tay sờ lấy một cái.

Người đàn ông Ai Cập đứng bên cạnh ông chủ quầy hàng cười hi hi: “This is a joke(*)!” sau đó chạy mất dạng. Thiên Hạ trừng mắt nhìn chiếc bóng của người đàn ông đó, lúc này có người mới dùng thứ tiếng Trung rất rành rọt nói: “Ở Ai Cập không cho phép quan hệ tình dục trước hôn nhân, chỉ khi là vợ chưa cưới mới có thể cầm tay. Có điều, đối với những cô gái nước ngoài thì…” Thiên Hạ quay người, nhìn thấy anh chàng hướng dẫn viên khi nãy, cười nói: “Xem ra hôm nay tôi phải choàng áo dài”.

“Cô cũng là du khách tới từ Trung Quốc? Thuộc đoàn nào thế?” Vị hướng dẫn viên Ai Cập xem ra rất hiền hòa, thân hình hơi béo, nước da đen sạm, đôi mắt to như chuông đồng, có tướng mạo tiêu chuẩn của một người Ai Cập.

Lúc này Ngôn Thiên Hạ nhìn thấy Khưu Lạc trong đám người, chầm chậm đi về phía mình, cho nên mới nói với anh chàng hướng dẫn viên: “Tôi và bạn tôi tự đi. Nhưng vừa nãy nghe thấy anh giảng giải rất hay, chúng tôi có thể đi cùng đoàn của anh được không?”

“Đương nhiên rồi! Hoan nghênh bọn cô nhập đoàn! Tên tiếng Trung của tôi là Vương Tiểu Nhị!”

“Ai đặt cái tên này cho anh?”

“Là một người bạn du học Trung Quốc mà tôi quen trong trường đại học đặt cho, tôi tốt nghiệp khoa tiếng Trung ở trường đại học Cairo, đã làm hướng dẫn viên nhiều năm rồi. Cái tên này nghe rất hay! Bạn tôi nói chữ “Vương” là cái họ nghe rất có khí thế, “Tiểu Nhị” lại đem tới cảm giác thân thiết cho người ta”.

“Haizz…” Rõ ràng là, đây là một trò đùa ác ý của bạn anh ta.

Khưu Lạc bước tới, họ cùng đi với đoàn lên xe bus, quay trở lại khách sạn Windsor.

Những gò cát liên tiếp trên đường, thi thoảng có một cây cọ xòe tán trên cát, cùng với bầu trời xanh thẳm tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ.

Những người bạn ở nước ngoài trước đây thường than vãn với Thiên Hạ, trở về nước là không thể lái xe được! Bởi vì quá nhiều người vượt đèn đỏ! Bây giờ tới Ai Cập, cô cảm thấy giao thông Ai Cập còn khiến người ta kinh hãi hơn cả giao thông trong nước, nơi đây đến đèn xanh đèn đỏ cũng không có, cũng không chia làn đường, xe bus, xe kéo, xe đạp thậm chí lạc đà cũng đều chạy ngang dọc trên đường.

Đường lại tắc rồi, xe bus dừng lại một lúc. Khưu Lạc tựa vào cửa sổ nhìn thấy một đám người đang khoan xuống đất, tiện miệng hỏi Vương Tiểu Nhị: “Phía trước đang sửa đường à?”

Vương Tiểu Nhị nhìn theo ánh mắt của Khưu Lạc, lập tức đáp: “Không phải, không phải. Người đứng đầu đó,” anh ta chỉ bóng một người đàn ông có mái tóc màu vàng nói, “Tôi quen ông ta, tên ông ta là Hank, người Mỹ, tới Ai Cập 20 năm trước, là một nhà khảo cổ. Khi đó, ông ấy cùng một nhóm chuyên gia khảo cổ học Ai Cập thăm dò khu vực lân cận có một khu mộ cổ, chính phủ đã phê chuẩn tài trợ, điều động lượng lớn nhân lực, vật tư và những thiết bị tiên tiến đương thời để giúp đỡ họ. Kết quả là đào suốt năm năm, nhưng chẳng tìm thấy thứ gì”.

“Không phải ông ấy sẽ đào như thế suốt hai mươi năm đấy chứ?” Thiên Hạ nhìn theo bóng người đàn ông đó hỏi.

“Đúng thế, tất cả mọi người đều từ bỏ. Năm thứ tám, tất cả mọi người đều rời đi, ông ấy vẫn tiếp tục, dường như đã tiêu hết cả gia sản. Sau này không thuê nổi công nhân, thì sai con trai, cháu trai của mình tới giúp, nhưng bây giờ bóng dáng của huyệt mộ cũng chưa thấy đâu”. Vương Tiểu Nhị vừa nói vừa châm điếu thuốc.

Mùi thuốc ngai ngái, Thiên Hạ khẽ nhăn mặt, Khưu Lạc tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ về phía bên phải.

Khách sạn Windsor, khi mọi người ngồi vào bàn ăn ở phòng ăn lớn, Hank và đám người thân cũng tiến vào từ cửa lớn.

Hank nhìn thấy Vương Tiểu Nhị, nở một nụ cười với anh ta, chào hỏi bằng tiếng Anh: “Hôm nay lại dẫn đoàn đi à?”

“Đúng thế. Hôm nay chú lại đi khai quật à?”

Hank cười cười, trong ánh mắt lộ rõ vẻ ưu lo. Ông đã đào bới hai mươi năm nay, không thu hoạch được một chút gì, đổi lại là ai thì cũng đều ưu lo như thế cả.

Sau bữa tối, ai về phòng người nấy.

Vương Tiểu Nhị vốn cho rằng Khưu Lạc và Thiên Hạ cùng ở chung một phòng, chẳng ngờ họ lại chia ra ở riêng. Anh ta mân mê cằm, cố ý làm ra vẻ thông cảm: “Ầy, thi thoảng ở riêng cũng tốt”.

Thực ra giữa hai người đâu chỉ ngăn cách bởi một bức tường.

Thiên Hạ tắm rửa xong thì đem chỗ tinh dầu mới mua lúc ban ngày đốt lên, vừa nằm trên giường vừa nghĩ ngợi tới cảnh của mấy ngày trước.

Cơ thể Trần Giai Vân cũng hơi phì ra, chỉ là cô liếc qua nhưng cũng không chú ý lắm. Kết quả là anh ấy lại nói, cô ấy có thai rồi!

Đứa con có phải của Khưu Lạc không? Dường như có một tảng đá chèn ngang trên lồng ngực cô.

Không khí ngột ngạt, cô đóng cửa sổ lại, bật điều hòa lên, dưới tác dụng của tinh dầu dần dần chìm vào trong giấc ngủ.

Ngày thứ hai sau khi mỗi du khách dùng bữa sáng riêng xong, tập hợp lúc chín giờ ở sảnh lớn của khách sạn.

Khưu Lạc nhàn tản đứng cạnh bể cá trong sảnh, cho cá ăn, đột nhiên có mấy cô gái Nhật Bản trang điểm kỹ lưỡng cười hì hì hỏi có thể chụp ảnh chung với anh không. Anh đặt túi thức ăn cho cá xuống, mỉm cười với họ, “đương nhiên có thể”.

Khi Thiên Hạ bước vào sảnh lớn, liếc qua đã thấy cảnh tượng Khưu Lạc bị các cô gái tíu tít vây quanh chụp ảnh chung. Cô liếc một cái, rồi đứng cùng những người khác trong đoàn. Vương Tiểu Nhị đứng bên cạnh rút ra điếu thuốc cuối cùng, cười lớn nói: “Tập hợp nào! Hôm nay điểm tới của chúng ta chúng là hang Đế Vương!”

Trên khuôn mặt của tất cả mọi người bất giác đều hiện lên vẻ phấn chấn tràn trề. Đúng lúc mọi người chuẩn bị rời khách sạn, đột nhiên có hai người đàn ông xông vào, họ chính là con trai và cháu trai của Hank, Jerryd và Tom. Tốc độ xông vào của hai người vô cùng nhanh, không nhìn rõ đường nhưng cứ xộc thẳng vào trong, đâm sầm vào người Vương Tiểu Nhị ở cửa lớn, “Ối! Thần Amon à, chuyện gì đây?”

“Tiểu Nhị”, Tom nhìn rõ là anh ta, lại quên cả xin lỗi, mà kích động tới mức nắm chặt hai cánh tay của anh ta, “Đào thấy rồi! Chúng tôi đào thấy rồi!”. Trong ánh mắt của anh ta phản chiếu sự vui mừng như điên như dại.

Vương Tiểu Nhị nhất thời không phản ứng kịp, “Đào thấy cái gì?”

“Lối vào mặt đất bí mật!” Jerryd reo lên, tất cả mọi người trong đại sảnh đều có thể nghe rõ lời của anh ta, “chúng tôi phải đi gọi thêm nhiều người nữa, để cho tất cả giới truyền thông đều đến chứng kiến!”

Hai người đàn ông vừa nói xong, liền chạy khỏi tòa nhà tựa như một cơn gió.

Vương Tiểu Nhị thoáng nhớ lại những lời mà Tom và Jerryd vừa nói khi nãy, đột nhiên chấn động toàn thân, vội vàng gọi điện thoại về công ty, “Xin lỗi, phiền công ty lập tức điều một hướng dẫn viên tới khách sạn Windsor thay tôi”.

Khưu Lạc phản ứng cực kỳ nhanh, đi lên trên nắm chặt lấy cổ tay của Thiên Hạ kéo cô ra ngoài, gọi một chiếc xe taxi bám theo sau xe của Vương Tiểu Nhị, đi tới đoạn gò cát trên đường mà ngày hôm qua đã đi qua.

Xung quanh đã có rất nhiều phóng viên truyền thông bao quanh, đang đứng trước một hang hình vuông sâu dưới đất khoảng năm mét và chiếc cầu thang đi xuống đất lấp ló, chụp ảnh như điên như dại.

Hank đang đứng trước đám phóng viên, nói với giọng cực kỳ hòa nhã: “Hai mươi năm trước, tôi đã phán đoán dải đất này nhất định sẽ có huyệt mộ. Chỉ là các cộng sự của tôi đã nhanh chóng từ bỏ, đến chính phủ cũng cắt đứt tiền đầu tư. Nhưng là một chuyên gia khảo cổ, tôi tuyệt đối không từ bỏ giấc mơ của mình…”

“Hank!” Vương Tiểu Nhị len vào đám người, sung sướng tới trước mặt Hank. Hank cười một cách đắc ý, “A, Tiểu Nhị, chúng tôi đào được lối vào của mộ, tôi đã xuống dưới điều tra sơ bộ, bên trong là một địa cung tương đối lớn, trên bức tường lại chẳng hề có mấy đồ trang sức. Ước tính đó là huyệt mộ sau khi chết của một đại tử tế thời cổ đại”.

Khưu Lạc và Thiên Hạ đang ngồi trong một quán trà đối diện với con đường, nhìn cảnh tượng náo nhiệt qua tấm kính. Không chỉ có họ, mà tất cả mọi người trong quán đều đang bàn luận về huyệt mộ mới được phát hiện.

Khoảng chưa đầy một tiếng đồng hồ sau, phóng viên của các nước đóng tại Ai Cập đều đổ đến, gần trăm đơn vị truyền thông đã chụp ảnh Hank, dưới sự theo dõi của các ống kính, cả nhà Hank cùng với mười mấy trợ thủ khảo cổ, hơn mười công nhân vận chuyển và Vương Tiểu Nhị cùng tiến vào lòng đất.

Họ đều đeo mặt nạ phòng độc, mặc những bộ quần áo liền cách li vi khuẩn, đem theo những máy móc tinh vi, tiến vào trong địa cung.

Huyệt mộ này tuy không quá lớn, nhưng mặt tường lồi lõm không bằng phẳng, nhìn không ra là đồ trang sức gì, chẳng lẽ đã bị bọn trộm trộm sạch hay sao? Nhưng coi như bọn trộm đã lấy đi những đồ trang sức bằng vàng bạc, vậy tại sao còn phải hủy hoại cả bức bích họa lớn trên mặt tường? Ngay đến bức tượng đá trên đường đi cũng bị hủy đi một nửa thân trên, thực là đáng ghét.

Sau khi hàng người đi qua mấy cánh cửa đá, cuối cùng đã nhìn thấy một bức tượng điêu khắc hoàn chỉnh – Anubis(*). “Ông ta” đứng trước cánh cửa cuối cùng, chiếc đầu sói màu đen dường như đang nhìn chằm chằm vào những người xâm nhập vào huyệt mộ.

Hank đến trước mặt bức tượng, nhìn thấy dưới chân Anubis có khắc chữ Ai Cập cổ ông quỳ xuống, lấy tay gạt qua lớp bụi, đọc từng chữ từng câu: “Những kẻ dám xông vào lăng mộ của Pharaoh, thần chết sẽ giáng lâm trước mặt chúng”.

Không biết một cơn gió mạnh từ đâu ào tới, hung dữ giật đùng đùng, mọi người bị cơn cuồng phong thổi cho nghiêng ngả, có người còn ngã vào tường. Đột nhiên, cánh cửa của hầm mộ trước mặt tự động mở ra, trận gió đó thổi vào trong mộ rồi lại ào trở lại.

Rất lâu sau, tất cả mới bình tĩnh trở lại, Hank dẫn mọi người bước vào trong huyệt mộ. Ông không thể tin rằng đây là huyệt mộ của một vị Pharaoh, nó khác xa một trời một vực với lăng mộ của Tutankhamun của thế kỷ trước, bên trong không chỉ có những báu vật, những bức bích họa trên tường cũng bị hủy hoại gần hết, chỉ còn có một quan tài bằng đá được đặt ở vị trí trung tâm.

Hank bảo mọi người chung sức, cuối cùng đã đẩy tầng thứ nhất của chiếc quan tài bằng đá ra, lại nhìn thấy một tầng nữa, cho nên chung sức đẩy tầng thứ hai ra, một thứ ánh sáng vàng lấp lánh bỗng phản chiếu vào tận trong đáy mắt, cuối cùng đã tìm thấy đồ tùy táng, tuy chỉ là một tầng mạ vàng mỏng. Mở tầng sau cùng ra, cuối cùng nhìn thấy một bộ xác ướp, không hề có mặt nạ vàng, không hề có những đồ trang sức tinh xảo, chỉ có băng vải trắng quấn quanh, lộ ra chân phải bị gãy màu đen. Thứ duy nhất có thể chứng minh thân phận của người đó chính là móc câu và cây gậy biểu trưng cho quyền lực vẫn nắm chặt trong tay.

Mọi người cẩn thận nhấc quan tài ra khỏi cỗ áo quan bằng đá, tuyên bố với bên ngoài rằng đã phát hiện ra một xác ướp Pharaoh, thân phận vô cùng đặc biệt. Lúc đó, các quan chức chính phủ và các chuyên gia khảo cổ Ai Cập đã tới đầy đủ, đợi ở cửa vào lòng đất. Bộ xác ướp này lập tức được đưa tới cục khảo cổ Ai Cập để tiến hành kiểm nghiệm một cách nghiêm ngặt.

Sau đó, cục này tuyên bố với bên ngoài rằng, đây là xác ướp nữ giới. Lăng mộ của bà ta hình như đã bị hủy hoại gần hết, trừ móc câu và quyền trượng trong tay ra, tất cả những vật phẩm tượng trưng cho quyền lực và bích họa đều bị đánh cắp hoặc đẽo bỏ, chiếc lọ sành đựng ngũ tạng cũng không còn trong hầm mộ nữa. Theo tín ngưỡng của Ai Cập cổ, linh hồn của bà ta sẽ mãi mãi không thể nào tới được vương quốc của người chết, âm hồn vẫn lởn vởn ở chốn nhân gian.

Bộ xác ướp này rất có khả năng là một nữ Pharaoh duy nhất của Ai Cập cổ, là nữ vương Hatshepsut(*) bị vị pharaoh kế nhiệm Thutmosi(*) căm ghét tận xương tủy, đã cho xóa đi mọi hình ảnh, dấu vết của bà trên các bức bích họa.

Để biểu dương cống hiến của gia đình Hank, chính phủ Ai Cập đã phê chuẩn một khoản thù lao. Giới truyền thông toàn thế giới cũng đăng tin những công lao và thành tích của công tác khảo cổ kiên trì trong suốt hai mươi năm của Hank. Trong một khoảng thời gian, Hank từ âu lo đã chuyển sang vui mừng, đắc ý.

Tối hôm đó, Hank đặt tiệc trong sảnh đường lớn của khách sạn Windsor. Hai người con trai của ông ta – Jerryd và Ryan, hai người cháu trai – Tom và Bell, cũng vui mừng hớn hở. Những vị khách ngồi bên bàn là mười mấy vị trợ thủ khảo cổ, mười công nhân vận chuyển, Vương Tiểu Nhị và hai vị khách mà Vương Tiểu Nhị thuận đường mời tới – Khưu Lạc và Ngôn Thiên Hạ.

Hank vui vẻ mời rượu từng người một, cứ trút từng cốc lại từng cốc vào trong ruột, cả khuôn mặt đỏ bừng bừng.

Vương Tiểu Nhị lại kể lể bổ sung với Khưu Lạc và Ngôn Thiên Hạ địa hình trong hầm mộ ra sao, trận gió lạnh lạ lùng như lốc xoáy đó, cánh cửa đá tự động mở ra, còn cả cảnh cáo của Anubis – nhưng anh ta có khuynh hướng coi chuyện này là tiểu thuyết kinh dị, rõ ràng là không hề bận tâm.

Tất cả mọi người đều đang vui vẻ như điên dại, uống rượu ừng ực, nâng cốc chúc mừng.

Bỗng có một giọng nói vô cùng trong trẻo truyền tới tai mọi người, đó là một cô gái ngồi kế bên, cô ta quấn quanh người một bộ áo dài bằng vải đay màu đen bó sát, chỉ cần nhìn sau lưng cũng có thể biết chắc chắn đó là một người đẹp, huống hồ giọng nói của cô ta lại hay như thế. Chỉ là người đẹp hình như ở xa mới tới, bèn hỏi người phục vụ trước mặt rằng: “Ớ, E.P[1]* là cái gì?”

Tất cả mọi người đều lần lượt nhìn về phía lưng người đó, thầm đoán rằng cô gái này là thiên kim tiểu thư con nhà đại gia nào, mới tới Ai Cập, không biết đồng E.P, chỉ biết USD.

“Không có E.P thì cũng có thể trả USD mà”. Người phục vụ đáp lại một cách nhã nhặn.

Cô gái khẽ nghiêng nghiêng má, “USD là cái gì? Tôi chỉ có cái này”. Những ngón tay trắng muốt cực kỳ đối lập với vải đay màu đen, bàn tay đó vừa trắng muốt vừa thon dài, cổ tay như một tác phẩm nghệ thuật quý báu, mà ngón tay đang kẹp lấy một miếng vàng được cắt vuông vắn, trên miếng vàng hình như còn có in chữ.

Người phục vụ trố hết cả mắt ra.

Hank gọi người đó: “Cô gái, tôi có thể giúp cô trả tiền bữa tối và tiền phòng khách sạn, tiền ăn uống, chỉ đổi lấy một miếng vàng trong tay cô, cô có đồng ý không? Tới đây cùng chúng tôi ăn chứ? Kết bạn nhé!”

“Ấy?” Cô gái hơi sửng sốt, quay đầu lại phía mọi người.

Trên khuôn mặt cô gái che một chiếc khăn đen, chỉ lộ ra một đôi mắt rất đẹp, tựa như cô gái trong tranh, đẹp tới mức siêu phàm thoát tục. Trên mí mắt của cô ta dùng cây cọ phết thành bóng mắt màu xanh lục, lại kẻ đường viền mắt màu đen thô và dài, trông giống hệt một mỹ nhân cổ điển của Ai Cập.

Đôi mắt linh lợi đó khẽ cười: “Rất lấy làm vui lòng”.

Người đẹp đến bên bàn ăn, dường như tất cả mọi người đều quay tròn quanh cô ta.

Sau mấy hồi trò chuyện, mọi người đại để đã đoán ra thân phận của cô ta. Tên cô là Sudaly, hẳn là một thiên kim tiểu thư của nhà hào phú Ai Cập, nhận được một nền giáo dục tốt, từ nhỏ đã không màng sự đời, từ việc đến đơn vị tiền tệ cô ấy cũng không biết, nhưng đối với y lý và thiên văn của Ai Cập cổ lại vô cùng tinh thông thì có thể nhìn ra ngay điều đó.

Ánh mắt của Ryan đã không thể rời khỏi người đẹp này từ khi mới bắt đầu câu chuyện.

Ngày thứ hai, khi Vương Tiểu Nhị dẫn Khưu Lạc, Thiên Hạ và Sudaly đi thăm thần miếu Hatshepsut, Ryan chủ động đi cùng, trên đường đi vô cùng ân cần chu đáo.

Tòa thần miếu Hatshepsut được xây dựa vào núi đã qua nhiều lần tu sửa, khoáng đạt nguy nga, những bức tranh màu bên trong điện rực rỡ sán lạn, từng bức phù điêu miêu tả cuộc đời của nữ vương.

Thiên Hạ và Khưu Lạc nhìn những bức tranh màu vẽ đầy trên tường, nghe Vương Tiểu Nhị giảng giải.

Thái hậu Hatshepsut sau khi nhiếp chính một mình đảm đương, phái Thusmosi còn nhỏ rời khỏi Thebes, hợp lực với giới tăng lữ, tự phong mình làm vương.

“E rằng vị đại tế tư này yêu vương hậu”, Vương Tiểu Nhị phán đoán, “nếu không ai dám mạo phạm tới trời đất? Còn có một thuyết khác nói rằng, “giống như bộ phim của Hollywood đã đóng, Thusmosi II chính do bà ta và quan tế tư liên kết giết chết”.

“Nói bậy!” Sudaly đứng một bên bỗng hét to, những người đi cùng không khỏi sửng sốt.

Cô ta nhìn những bức bích họa tranh màu và văn tự, nước mắt chảy ngang dọc. Vuốt ve cái tên đã bị đẽo đi, những đường vân đã bị Thutsmosis bào đi mất, Sudaly run run lẩm nhẩm: “Anh ấy sao có thể làm thế…”

“Sudaly, cô không sao chứ? Thiên Hạ đứng bên cạnh khẽ hỏi. Tất cả mọi người đều ngây người ra, không biết tại sao Sudaly bỗng khóc òa lên trước bức bích họa. Đám du khách xung quanh, có rất nhiều người đứng lại, nhìn cảm thương người đẹp đang khóc lóc.

“A, chỉ là tôi quá đa cảm thôi…” Sudaly dùng những ngón tay trắng muốt lau nước mắt. Ryan đứng bên cạnh an ủi: “Nếu cô mệt, tôi đưa cô về nhé?”

Sudaly lắc lắc đầu, anh ta cho rằng cô chẳng qua là xấu hổ mà thôi, Ryan cười nói: “Không sao đâu, tôi đưa cô về”. Nói xong liền kéo cánh tay của Sudaly rồi bước đi.

Cô ta bỗng nhiên giật thật mạnh tay của Ryan, trừng mắt giận dữ nhìn anh ta. Ryan kinh sợ thất sắc, Vương Tiểu Nhị giải thích với anh ta: “Nữ giới Ai Cập trước khi kết hôn không được tiếp xúc với nam giới. Anh ở Ai Cập cũng được năm,sáu năm rồi, sao đến điều này mà cũng không biết? Huống hồ Sudaly xuất thân cao quý, ngoài đôi mắt ra bất cứ bộ phận nào cũng không được lộ ra ngoài, là một cô gái truyền thống đấy”.

“Là tôi quên mất, xin lỗi”. Ryan xoa đầu xin lỗi cô ta, Sudaly khẽ quay mặt, không thèm để mắt tới anh ta.

Tối hôm đó, về tới khách sạn Windsor, ai về phòng người nấy, bởi vì mệt mỏi cả ngày nên mau chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Jerryd tới gõ cửa phòng Ryan, gọi anh ta dậy ăn sáng, hồi lâu không thấy Ryan trả lời. Jerryd đi ăn sáng một mình, trên đường trở về lại tới cửa phòng anh ta gõ cửa, vẫn không có ai đáp. Jerryd gọi người phục vụ tới mở cửa, nhìn thấy Ryan đang co quắp ở góc giường, cả khuôn mặt rúm ró, đôi mắt mở trừng trừng, dường như nhìn thấy ma quỷ vậy.

Jerryd sợ hết hồn, giận dữ quát: “Anh còn diễn trò nữa sao?” Anh ta bước tới kéo người anh em của mình, Ryan theo đà ngã kềnh ra giường, vẫn khuôn mặt biểu lộ sự kinh sợ tột độ ấy.