Đã Nói Là Yêu Cả Một Đời

Chương 91: 91: Sinh Nhật Của Ông Nội Trần





Trần Minh nắm tay Ái Triêm vừa tiến vào bên trong, Ngọc Minh nhìn thấy đôi tay hai người giao nhau kia, càng bực người ghen ghét muốn điên lên rồi! Nhưng cô ta không dám đối mặt Trần Minh nên trốn luôn phía sau liếc mắt nhìn theo hai người.

Trần Minh kéo Ái Triêm lên lầu:
-Đi với tôi.

Đi lấy quà cho ông nội.

Ái Triêm ừm một tiếng, sau đó rút tay ra khỏi tay anh.

Chọc tức đám người kia xong rồi, cô cũng không muốn diễn nữa.

Trần Minh bàn tay bị trống rỗng cảm giác có hơi hụt hẫng.

Anh cúi nhìn tay mình một giây rồi tĩnh lặng đi lên gác.

Cô lặng lẽ đi theo phía sau anh.

Trần Minh vào phòng lấy một chiếc hộp trên tủ xuống.

Ái Triêm rất ngạc nhiên vì chiếc tủ chứa những hộp gỗ Trần Minh đặt trên phòng làm việc đã bị dời sang đây.

Con tì hưu bằng phỉ thúy đã được trưng bày ở chính giữa bằng chiếc hộp gỗ mới tinh có mặt kính thủy tinh trong suốt.

Tên này bị gì đây.

Tự nhiên mang cái tủ đặt ở đây là ý gì.

Cô đang ngơ ngẩn suy nghĩ thì chiếc hộp nhỏ trên tay Trần Minh đưa tới trước mặt cô:
-Đây là quà cho ông nội.

Em tranh thủ gặp ông trước khi ông ra tiếp khách đi.

Ái Triêm nhận lấy mở ra xem.


Là một bức tượng phật quan âm bạch ngọc.

Ông nội Trần từ khi trao quyền hành cho Trần Minh thì chuyên tâm nghiên cứu Phật pháp.

Hiện tại ở viện dưỡng lão ông cũng cho làm một phật phòng để tụng kinh hằng ngày.

Thứ quà xa xỉ này đúng là cô không nghĩ tới, mà có nghĩ tới thì cũng không dủ tiền mua.

Cô thầm thở dài.

Đúng là người có tiền trong túi có khác, muốn hô mưa gọi gió thế nào cũng được.

Hèn gì anh khinh thường cô là phải mà.

-Vậy tôi đi trước đây.

Tôi muốn tìm ông nội.

Trần Minh nhìn cô đầy thâm ý:
-Ừm.

Xong rồi thì tới tìm tôi.
Ái Triêm nhìn anh một cái, trong mắt xuất hiện một tia khinh thường.

Tìm anh sao? Đừng có mơ.

Cô đâu có dư hơi.

Cô dùng sức xuống chân đạp cửa đi ra ngoài, xuống dưới tầng tìm ông nội.

Ngày trước ông nội Trần vẫn ngủ ở lầu một, sau khi ông đến viện dưỡng lão thì căn phòng vẫn luôn để trống.

Nhưng Trần Minh luôn nhắc nhở người làm dọn dẹp sạch sẽ, giữ nguyên hiện trạng trong phòng.

Ông nội Trần lần này về nhà vẫn ở tại phòng này.

Ái Triêm điều chỉnh lại tâm trạng, mỉm cười đẩy cửa phòng ra:
-Nội ơi!
Ông nội Trần đang ngồi trên ghế dựa, đang gật gù ngủ.

Sức khỏe ở tuổi 80 không còn được như xưa.

Bên ngoài người đến người đi tấp nập, còn ông thì vẫn muốn an tĩnh ở trongphongf nằm nghỉ.

-Ái Triêm sao?
Ông cụ mở mắt, vẫy vẫy tay:
-Lại đây với nội nào.

Cô khép cửa đi tới bên cạnh ông, sau đó kéo một cái ghế, ngoan ngoãn ngồi xuống:
-Sao ông nội không ra ngoài đón khách chứ?
Ông nhổm người ngồi dậy, Ái Triêm nhanh chóng đứng lên đỡ ông:
-Mấy cái lễ lộc này thôi quên đi.

Ông cũng có muốn tổ chức mấy cái tiệc tùng này đâu.

Chủ yếu là tạo cơ hội cho các mối quan hệ của tuổi trẻ bọn con thôi.

Ông không còn khỏe, không theo kịp nữa rồi.
-Nội nói gì vậy chứ.


Nội còn khỏe lắm mà.

Sẽ thọ trăm tuổi cùng con cháu.
Ông nội Trần xếp chiếc quạt trên tay mỉm cười gõ đầu cô một cái:
-Con bé này giờ cũng biết nịnh nội rồi đấy.
Ái Triêm mỉm cười ôm lấy tay tựa đầu vào vai ông.

Nói đến vận mệnh cũng kỳ lạ, Trần Minh chỉ có mẹ không có cha.

Mà Ái Triêm chỉ có cha, không còn mẹ.

Hai người hợp lại đều có một ông nội vô cùng yêu thương bọn họ.
Miệng cô ngọt ngào mà gọi vài tiếng ông nội, ông cụ cười như được mùa.

Hai người nói chuyện một lúc, ông cụ nhìn về phía ngoài cửa:
-Chỉ mình con sao? Trần Minh đâu?
Ái Triêm cố gắng để biểu cảm được tự nhiên một chút:
-Không biết ạ, chắc là đi tiếp khách ở đâu đó rồi.

À.

Mà con có quà cho nội đây.
Cô mở túi lấy hộp gỗ ra, đặt trước mặt ông, mở hộp ra:
-Nội thấy sao? Nội thích đúng không?
-Ừm.

Quà của cháu gái, món nào nội cũng thích hết.

Lúc này hộ lý bên ngoài cùng tiến vào phòng, theo sau còn có Trần Minh.

Anh nhìn thoáng qua cô một chút, rồi đi tới chỗ ông nội Trần:
-Mọi thứ chuẩn bị xong rồi.

Để con đưa ông nội ra ngoài.
Ông nội Trần gật đầu, trong tay vẫn đang cầm món quà Ái Triêm vừa tặng:
-Ừm.

Cũng phải đi làm thủ tục một chút chứ.

Ài..i..i.

Bộ xương già này cũng không còn có mấy lần làm thủ tục thế này nữa rồi.


Ái Triêm cũng đưa tay đỡ một bên cười nói:
-Nội lại nói vậy nữa rồi.

Nội phải mạnh khỏe để làm động lực cho tụi con chứ.

Ông nội Trần bật cười thoải mái:
-Hà hà...!chỉ có con bé này là có thể giúp nội vui vẻ thôi.

Trần Minh lén nhìn cô lần nữa.

Anh cũng biết Ái Triêm xuất hiện sẽ khiến tâm trạng ông nội tốt hơn.
Ra bên ngoài, ông nội Trần được mọi người xum xoe chúc tụng.

Trần Minh dìu ông lên phía trên.

Toàn những người có máu mặt nên Ái Triêm không tiện đi cùng.

Cô vừa tìm chỗ vắng vẻ phía dưới để quan sát, Ngọc Minh lập tức xuất hiện bên cạnh.

Là tiểu thu hào môn, tuy dáng vẻ bề ngoài của cô ta hiền thục đáng yêu, nhưng trong xương cốt lại là đanh đá chua ngoa.

Lúc trước khi Ái Triêm còn ở Nhà họ Trần, Ngọc Minh ỷ vào có Nguyệt Anh chống lưng, luôn dùng tất cả thủ đoạn châm chọc mỉa mai, trong tối ngoài sáng mà ức hiếp bắt nạt cô không thương tiếc.
Cô cũng không phải thật sợ cô ta, nhưng thời điểm đó cô không muốn gây chuyện khiến Trần Minh khó xử.

Còn bây giờ, có lẽ cô không cần phải e ngại mà chìu chuộng cô ta nữa.

Ngọc Minh đánh giá cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt ghét bỏ:
-Buổi tiệc quan trọng như hôm nay mà cô chờ tới giờ sắp vào tiệc mới có mặt.

Thật đúng là làm nhà họ Trần mất mặt mà.