Đã Nói Là Yêu Cả Một Đời

Chương 76: 76: Không Thích Mùi Bệnh Viện





Ái Triêm tỉnh lại thì đã là chiều muộn.

Cô mơ màng mở mắt thì nhìn thấy Trần Minh ngồi bên cạnh giường.

Tay cô vẫn còn cắm dây chuyền nước.

Đầu óc không linh hoạt mấy:
-Tôi bị làm sao vậy?
-Chỉ là bị viêm dạ dày thôi.

Không có gì nghiêm trọng.

Em cần phải nghỉ ngơi nhiều.

Viêm dạ dày? Từ trước tới giờ cô không hề đau dạ dày.

Mà mấy ngày nay cũng không ăn thứ gì ở bên ngoài.

Làm thế nào đau dạ dày nhỉ?
Nhưng điều làm cô cảm thấy lạ hơn là Trần Minh kèm ở bên giường gọt táo.

Chủ tịch King Trần đang ngồi bên giường gọt táo cho cô sao?
-King Trần của anh phá sản rồi sao?
-Không có.

-Vậy sao giờ này anh lại ở đây?
Trần Minh xoay người, một bên tay cầm con dao, một bên tay cầm quả táo đang gọt dở ...!Ái Triêm đột nhiên có cảm giác giây tiếp theo bản thân sẽ thành miếng vỏ táo trên tay anh.

Anh cứ híp mắt như vậy nhìn cô, bên miệng nở nụ cười nhàn nhạt:
-Vì sao tôi ở đây, em nói đi?
Ý cười của anh như một màn sương mù nhợt nhạt ngăn cách giữa hai người, thật thật giả giả cô không thể nắm bắt được.


Hai người đối diện với nhau vài giây, Ái Triêm thu hồi tầm mắt.

Cô ở trong lòng đang mắng thầm anh diễn kịch nhìn rất giống, hiện tại cô và anh như cặp vợ chồng tình thâm ý sâu chăm sóc nhau lúc ốm đau bệnh h.oạn.

Có lẽ ái nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ mất.

Trần Minh cũng không để ý Ái Triêm nghĩ gì, tiếp tục gọt táo trong tay, cắt từng miếng nhỏ bỏ lên đĩa.

Ái Triêm đưa tay nhón một miếng táo trên đĩa thì bị anh cản lại:
-Dạ dày đang trống rỗng, chờ một chút ăn cháo trước đã.

Vừa đúng lúc Vĩnh An bên ngoài mang cháo vào đặt trên đầu tủ, sau đó nói nhỏ vào tai anh vài câu.

Trần Minh gật đầu ừm một tiếng nhưng vẫn chậm rãi mở hộp, đổ cháo ra tô cho cô, sau đó muốn đỡ cô ngồi dậy.

Ái Triêm lắc đầu:
-Tôi tự ngồi được, đâu phải người tàn phế.

Vậy là anh yên lặng kéo bàn ăn ra rồi đặt tô cháo lên.

Cô im lặng ăn cháo.

Trần Minh cũng lẳng lặng quan sát cô một lúc, sau đó mới nói:
-Em ăn đi, tôi ra ngoài xử lý công chuyện một chút.

Là anh đang báo cáo lịch trình của anh với cô ư? Điều này có vẻ hơi khác lạ.

Nhưng đối với điều đó nội tâm của cô không hề gợn sóng, bình thản ăn thêm một miếng.

Vị cháo này hơi lạ, hình như không phải dì Na nấu.

Bên ngoài người chờ Trần Minh chính là cô gái vừa thay thế dì Na làm việc trong biệt thự:
-Lão đại.

Trần Minh gật đầu ngồi xuống ghế chờ bên ngoài phòng bệnh:
-Sao, có phát hiện gì không?
Cô gái lắc đầu:
-Không.

Đồ ăn thức uống trong phòng bếp đều sạch sẽ.

Tôi có chụp lại hình ảnh lúc ban đầu gửi cho anh qua zalo và xét nghiệm tất cả rồi ạ.

Trần Minh lấy điện thoại từ Vĩnh An mở ra xem.

Anh lật từng tấm xem rất chăm chú, một lúc sau mày nhíu chặt.

-Chai sữa trong tủ lạnh đã bị đổi.

Lúc anh xuống lấy nước uống có nhìn qua chai sữa mà Ái Triêm hay uống, hôm qua chỉ còn có một ít.

Nhưng chai sữa được chụo trong hình thì còn tới hơn một nửa.

-Vĩnh An, chiết xuất camera trong tháng này, coi ai có hành động lạ trong nhà bếp.


Còn nữa.

Còn phải tìm xem ai đổi chai sữa trong tủ lạnh.

Linh Đan cố gắng tìm xem chai sữa bị vứt ở đâu xét nghiệm thành phần cho tôi.

Đây chính là mấu chốt.

Cô gái tên Linh Đan gật đầu:
-Vâng, lão đại.

-Được rồi, cô về biệt thự làm việc đi.

Linh Đan đi rồi, Trần Minh mới quay sang Vĩnh An:
-Sắp xếp y tá chăm sóc cô ấy.

Chúng ta cũng về biệt thự.

Thế nhưng khi anh thông báo ý định của mình cho Ái Triêm thì cô phản đối:
-Tôi không muốn ở lại bệnh viện.

Tôi muốn về nhà.
-Nhưng bác sỹ bảo ngày mai còn phải làm một loạt các xét nghiệm để kiểm tra.

-Vậy ngày mai tôi sẽ vào lại để xét nghiệm.

-Không được.

Về nhà không an toàn.

Ái Triêm ném mạnh chiếc muỗng vào tô cháo rỗng kêu leng keng mấy tiếng:
-Vậy tự tôi sẽ về nhà trọ với ba.

Anh có giỏi cho người trói tôi lại đi.

Trần Minh thở dài.

Cái tính ương bướng của cô là từ đâu ra vậy chứ?

-Được rồi.

Vĩnh An.

Liên hệ bác sỹ.

Chúng ta về biệt thự.

Vậy là cô được đưa về biệt thự và kèm một hộ lý đi theo chăm sóc.

Mà thôi kệ.

Không phải ngửi cái mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện là được rồi.

Xe dừng ở trước sân, Ái Triêm bước xuống đã thấy Nguyệt Anh cùng Ngọc Minh ngồi trong chòi nghỉ mát bên ngoài cùng nhau uống trà.

Ồ.

Hình như cô nằm viện ở nhà vui vẻ hơn thì phải.

Nhưng Trần Minh không để cô nghỉ ngợi nhiều liền cúi người bế cô như kiểu bế công chúa đi vào nhà.

Ngọc Minh nhìn thấy cảnh này thì mày chau mắt hip vội vàng hỏi:
-Làm sao vậy? Không phải cô ta phải nằm viện sao? Sao đã xuất viện rồi?
Nguyệt Anh đặt tách trà xuống bàn, nhẹ giọng nói:
-Có lẽ là Trần Minh can thiệp.

Cháu không thấy y tá theo về đó sao? Nó luôn không thích mùi bệnh viện.