Bầu không khí trên bàn ăn sáng cũng coi như hài hòa.
Nguyệt Anh không gây chuyện thì Ái Triêm cũng yên lặng ăn phần ăn của mình.
Nhưng cũng chỉ được đến đó.
Ăn được giữa bữa, bụng Ái Triêm đau quặng lại.
Cô cố gắng nhịn đau nói một câu:
-Tôi ăn xong rồi.
Sau đó đứng dậy cố đi lên phòng.
Trần Minh nhìn phần ăn của cô mới được 1 phần 3, ly sữa cũng còn chưa vơi hết:
-Em còn chưa ăn hết một nửa.
Ái Triêm không có sức để trả lời, cắn răng đi về phía cầu thang, nhưng rồi giữa chừng cũng vì đâu mà phải ngã ngồi xuống đất.
Trần Minh ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng cô là người phát hiện đầu tiên, vứt chiếc muỗng trên tay chạy tới đỡ cô.
-Em bị làm sao?
-Đau...!đau bụng....!
Ái Triêm không có đủ sức để trả lời anh nữa.
Bụng quặn từng cơn làm mồ hôi chảy ướt cả người.
Trần Minh bế cô lên, hét to với quản gia:
-Trần Mạnh, lấy xe.
Hôm nay anh dự định sẽ nghỉ ở nhà nên đã báo cho tài xế nghỉ một ngày.
Vĩnh An cũng không tới quấy rầy.
Vì vậy Trần Mạnh phải lái xe đưa hai người tới bệnh viện.
Trên xe anh đã nhanh chóng gọi điện liên hệ bác sỹ nên vừa đến nơi cô đã được đưa vào phòng cấp cứu.
Mà lúc này đã bất tỉnh.
Trần Minh trầm mặc khoanh tay đứng tựa vào tường, ánh mắt không rời cánh cửa phòng cấp cứu.
Trần Mạnh đã bị anh đuổi về nhà.
Hơn một tiếng sau cánh cửa đóng chặt kia mới mở ra.
Anh nhanh chóng kéo dài bước chân đi tới:
-Cô ấy sao rồi?
Người bác sỹ kéo khẩu trang xuống, ra hiệu cho y tá đưa Ái Triêm tới phòng hồi sức, sau đó mới nói Trần Minh đi cùng mình đến phòng trực.
Trần Minh ngồi xuống ghế đối diện bác sỹ.
Người bác sỹ này là Trọng Nhân, bạn cũ của ba anh nên mối giao tình giữa hai người có thể nói là vừa nhìn là hiểu.
Anh không nói tiếng nào chờ người đối diện lên tiếng.
Trọng Nhân chân mày nhíu chặt chăm chú nhìn anh:
-Trần Minh.
Chú hỏi thật.
Mối quan hệ giữa cháu và Ái Triêm hiện tại thế nào?
Trần Minh dùng ánh mắt thâm thúy nhìn ông:
-Chú hỏi vậy là ý gì?
Trọng Nhân lúc này mới ngồi thẳng người dậy, lắc đầu cười:
-Có ý gì có thể cháu phải rõ hơn chú chứ.
Nếu không yêu, hãy buông tha cho con bé.
Chú biết hai đứa cũng không phải ngày một ngày hai.
Cháu thế nhưng lại để con bé uống thuốc độc hại như vậy thì đúng là thất đức.
-Thuốc sao? Thuốc gì?
Trần Minh tỏ vẻ khó hiểu.
Từ trước tới giờ Ái Triêm rất sợ uống thuốc.
Ngay cả khi ốm đau cô cũng không chịu uống.
Mà thời gian gần đây anh luôn theo sát cô cũng không thấy cô dùng thuốc gì.
Chuyện này là thế nào?
-Kết quả xét nghiệm dịch nhầy ở niêm mạc dạ dày cho thấy con bé đã một thời gian thường xuyên sử dụng các loại thuốc kháng viêm không có chứa steroids.
Đây là loại có tác dụng phụ gây vô sinh cho nữ giới.
Cháu biết không?
Trần Minh lắc đầu.
Thực sự anh không hề biết điều này.
Trọng Nhân nhìn cũng hiểu anh không liên quan.
Tính khí Trần Minh ông hiểu.
Anh là người dám làm dám chịu, ông cũng không nghĩ anh lại sử dụng hạ sách này với vợ tương lai của mình.
-Vậy thì thứ cho chú cảnh báo thẳng với cháu, đã có người trong nhà cháu động tay động chân với con bé.
Không người phụ nữ nào cố tình làm cho mình không thể sinh con.
Hơn nữa loại thuốc này là loại rất mới, không mùi không màu.
Hiện tại các bệnh viện ở Việt Nam chưa dùng tới bởi tác dụng phụ của nó quá mạnh.
Trần Minh yên lặng với vẻ mặt trầm trọng.
Dường như anh lâu nay anh không hề quan tâm chuyện xảy ra trong biệt thự thì phải.
Nếu chuyện này là thật, có lẽ anh sẽ phải xem xét lại tình hình.
Trọng Nhân thấy anh yên lặng thì nói tiếp:
-Cũng may là lượng thuốc chưa đủ gây ngộ độc, chỉ mới làm cho dạ dày phản ứng.
Nếu nhiều hơn có thể sẽ gây nguy hiểm tính mạng.
Còn tác dụng phụ thì chắc chắn con bé bị ảnh hưởng.
-Có cách khắc phục không ạ.
Trọng Nhân lắc đầu:
-Chưa biết thế nào.
Chiều nay để con bé tỉnh lại coi sao, còn phải làm một số xét nghiệm nữa mới có thể kết luận chính thức.
-Tạm thời chú đừng cho cô ấy biết nhé.
Cháu sẽ xử lý chuyện này.
Sau khi nói chuyện với Trọng Nhân xong, anh gọi điện cho Vĩnh An và Khương Đồng, sau đó sắp xếp người chăm sóc cho cô xong thì về biệt thự.
Khương Đồng cùng một người phụ nữ đứng chờ anh trước cổng.
Anh xuống xe thì người phụ nữ theo chân anh đi vào.
Nguyệt Anh đang ngồi ở phòng khách, xoa xoa tay bôi kem chống nắng, vừa nhìn thấy Trần Minh đi vào thì nói:
-Con về rồi sao? Lại mẹ hỏi chút nào.
Trần Minh hơi hơi nghiêng đầu, hơi dừng chân lại:
-Chuyện gì?
Nguyệt Anh dè dặt hỏi:
-Có phải sức khỏe Ái Triêm xảy ra chuyện gì không?
Trần Minh cau mày nhìn bà mấy giây, sau đó lắc đầu:
-Không có, mọi chuyện đều bình thường.
Chỉ bị đau dạ dày cấp tính thôi.
Trên mặt Nguyệt Anh rõ ràng viết hai chữ nghi ngờ, nhưng không dám nói thẳng:
-Vậy ...!con..
Bà đang định nói gì đó thì thấy một cô gái xinh đẹp đứng phía sau anh:
-Ồ, cô gái này là ai đây?
Khóe miệng Trần Minh cong lên:
-Hả? À.
Đây là đầu bếp mới.
Sẽ thay dì Na làm ở đây.
Nguyệt Anh hình như bị sốc bởi tin này:
-Cái gì? Tự nhiên sao phải đổi người làm?
-Con có việc khác cho dì Na.
Một thời gian nếu mẹ thấy không hợp thì đổi sau cũng được.
-Việc khác là việc gì?
-Con cần dì Na chăm sóc cho một người.
-Con thì có người nào khác để chăm sóc?
-Là ba của Ái Triêm.
Không phải mẹ không muốn gặp ông ấy sao? Nên cô ấy phải sắp xếp ông ở bên ngoài.
Cũng cần có người chăm sóc.
Nguyệt Anh hơi nhột khi con trai nói toẹt tâm tư của mình nên ho khan một tiếng rồi cũng không nói gì.
Tiếp đó dì Na dọn quần áo đi với Khương Đồng đến nhà trọ.