Đã Nói Là Yêu Cả Một Đời

Chương 55: 55: Không Cần Kiềm Chế Bản Thân





Kỳ thật cô cũng không giỏi nói dối, thậm chí lấy cớ cũng rất vụng về nên cúi gằm mặt không nhìn anh.

Trần Minh đưa tay nâng cằm cô lên, nghiến răng nghiến lợi cố gàn từng chữ:
-Cùng tôi chơi trò bằng mặt không bằng lòng sao? Giờ lại càng ngày càng tỏ thái độ lạnh lẽo với tôi.

Ái Triêm, em là đang thể hiện cho ai xem?
Trái tim của Ái Triêm đập nhanh hơn một nhịp, đối với chuyện Trần Minh nổi điên cô cũng cảm thấy không có gì ngoài ý muốn, thậm chí hậu quả khi anh không vừa ý cô cũng đã tưởng tượng đến.

Cô nhắm mắt, im lặng chờ đợi, chờ đợi phút giây anh sẽ hoàn toàn bùng nổ.
Tuy nhiên, cô đang đoán sai sự việc.

Thật sự lúc này Trần Minh không phải là tức giận.

Nội tâm anh đang là bất an, khủng hoảng, phần nhiều nữa là sự lo sợ.

Anh đột nhiên tin tưởng, Ái Triêm thật sự....! thật sự không hề thích mình.

Anh không nói nên được cảm giác của anh bây giờ là gì.

Lần đầu tiên trong mấy mươi năm cuộc đời trôi qua, anh cảm thấy sợ hãi.

Cùng với...!trái tim anh đau đớn.
Thái độ của Ái Triêm lạnh lùng như tảng băng, khiến Trần Minh có cảm giác cô coi thường anh, coi thường cả mạng sống của cô.

Rõ ràng cô chán ghét anh, chán ghét đến cực điểm.


Cặp mắt màu đen kia sau thẳm nhìn xoáy vào người con gái trước mặt, như muốn tìm ra phương hướng để trừng phạt cô.

Ái Triêm lẳng lặng cùng anh giằng co.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, sựu nổi giận bùng nổ của anh trong ý tưởng của cô không hề xảy ra.

Anh lẳng lặng không lên tiếng, trong lòng cô lại dần dần bồn chồn nổi lên lo sợ.

Bởi anh hành xử không giống với bình thường.

Cô không sợ anh tức giận, mà sợ nhất là lúc anh nheo đôi mắt xinh đẹp, không nói một lời, mà nhìn chằm chằm cô, làm cho cô có loại cảm giác không nắm chắc, bởi vì không thể hiểu được bây giờ trong đầu anh nghĩ cái gì.

Cô không lo sợ cho bản thân mình, nhưng lo sợ nếu dồn anh đến đường cùng, anh sẽ làm tổn thương đến những người mà cô quan tâm nhất.

Nếu như vậy, cô sẽ không thể nào không cúi đầu phục tùng trước anh.

Trần Minh đột nhiên mở miệng:
-Rõ ràng em có thể đàng hoàng trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Trần, hiện tại lại dùng cách này muốn chọc giận tôi, đi làm cái chuyện không màn đến hậu quả đó, tôi nên nói em ngốc hay là nói em dũng cảm?
Ái Triêmrun run cắn chặt hàm răng, một câu cũng không nói nên lời.

Trần Minh từng chút từng chút một tăng lực đạo ở bàn tay, giọng nói dần dần trở nên mềm mại:
-Nói cho em biết, tối nay tôi đã nói chuyện chúng ta sẽ kết hôn với chú rồi.

Nói xong những lời này, liền thấy Trần Minh nhướn mày một cái, thả cô ra mở cửa đi vào phòng.

Trong nháy mắt Ái Triêm như bừng tỉnh, chạy theo anh vào phòng ngủ:
-Anh điên rồi sao? Sao lại nói với ba tôi chuyện đó?
Anh đứng lại, đưa bóng lưng quyến rũ về phía cô:
-Tôi tin tưởng khi nghe thấy tin này, ba em nhất định sẽ thật vui vẻ.

Ông để em tám năm ở bên tôi không phải cũng chỉ vì kết quả này thôi sao? Vì vậy nên mới nói với ông.

Những lời này khiến Ái Triêm đau lòng không thôi.

Hình như cô sai rồi.

Ông nội Phan và ba cô cũng sai rồi.

Hôn ước mà ông nội Phan và ông nội Trần hứa hẹn với nhau là sai rồi.

Ái Triêm đứng ở sau lưng anh mà đầu óc choáng váng.

Cô lạnh nhạt mà nghĩ, có phải do mình từng quá yêu anh, bám dính lấy anh, cho nên Trần Minh mới có thể muốn làm gì cô thì làm.
Trước kia cô yêu anh, thậm chí hèn mọn yêu đơn phương, gần như trả giá không cần hồi đáp.

Cô cũng từng đơn thuần chỉ là muốn cùng anh "vui vẻ" ở bên nhau.


Kết quả cô tự mình lừa người dối mình.
Ngần ấy năm, Trần Minh không cho cô được bất cứ thứ gì ngoài danh hiệu hào nhoáng giả dối là vị hôn thê của anh.

Giờ thành ra anh coi đó là mong ước của cha con cô, coi ba cô vì muốn gả cô vào nhà họ TRần mà dụng tâm lương khổ để cô ở bên anh tám năm.

Là dã tâm của cha con cô sao? Là ba cô hèn mọn mưu cầu cuộc sống giàu sang cho cô sao?
Trái tim cô dần trở nên lạnh lẽo, tình yêu trong sáng của cô không còn nữa, trong mắt anh nó biến thành mưu mô và lợi ích.

Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô mới thấy rõ Trần Minh chỉ có d*c vọng khống chế cô, mà không hề có tình yêu.
Ái Triêm đặc biệt khinh bỉ mình.

Là cô đã làm liên lụy đến ba, là cô làm ba bị anh coi khinh trên mọi mặt trận.

Vì vậy cô càng quyết tâm tuyệt đối không quay đầu lại:
-Hiện tại tôi không thích anh, tôi cũng không muốn kết hôn với anh.

Hôm nay không đồng ý kết hôn cùng anh, đời này cũng sẽ không.
Cô dùng lời nói tàn nhẫn nhất, chọc phá sự kiêu ngạo của anh, phá hủy cái anh cho là đúng đó.

Áp khí quanh thân Trần Minh trong nháy mắt tăng vọt, thật sự bùng nổ phẫn nộ.

Anh quay người nhìn Ái Triêm, đôi mắt đều đỏ bừng, nhịn hồi lâu, anh mới hung tợn mà tuyên bố:
-Đó không phải là chuyện mà em có thể quyết định, em chỉ có thể gả cho tôi.
Ái Triêm mở to hai mắt đã ngân ngấn nước nhìn anh, gần như không thể tưởng tượng được anh sẽ cố chấp đến mức này.
-Anh là nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi đã nói rồi tôi không muốn kết hôn với anh.

Giữa chúngta không có tình yêu.

Có chăng chỉ là sự ngộ nhận của tôi cùng với sự cố chấp của anh mà thôi.

Vì vậy đừng mang ba tôi ra tiêu khiển nữa.


Ông không có lỗi.

Một loạt những lời nói của cô, không khiến Trần Minh hiểu ra vấn đề giữa hai người, ngược lại còn k1ch thích sự phẫn nộ đang chực chờ bùng nổ của anh.

Chậm rãi bước chân đi về phía cô, đôi mắt đẹp nhíu lại:
-Không muốn kết hôn với tôi, vậy em muốn kết hôn với ai? Với cái kẻ ái nam ái nữ kia ư?
Nghe xong câu đó, cô không kịp phòng bị ngước mắt lên liền bị Trần Minh hung hăn mà hôn lên đôi môi mỏng.

Cô giãy giụa trong ngực anh, dùng sức mạnh toàn thân đẩy người đàn ông trước mắt ra.
Cánh môi của cô cơ hồ như bị phá nát, Trần Minh bị cô cắn một cái, lộ ra màu máu đỏ bừng,trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.

Trần Minh nhíu mày vì đau.

Bàn tay to mạnh mẽ nâng khuôn mặt của cô lên, nhưng anh vẫn không dừng lại.

Một nụ hôn thật sâu, nồng cháy và mãnh liệt, giống như cơn mưa lớn giội xuống trán cô, lông mày cô, má cô… cuối cùng là môi cô, cứ giội tới tấp.
Tay anh thoả sức vuốt v e bầu ng ực mềm mại của cô qua lớp áo, giống như anh vẫn luôn khao khát.

Khát vọng mãnh liệt chiếm hữu toàn bộ thân thể của cô đang bừng bừng trong anh, anh không thể kiểm soát được bản thân nữa.

Đã từng bao lần anh cố kìm nén d*c vọng của bản thân để chờ đến ngày cô hoàn thành việc học.

Nhưng giờ đây, cô lại đang muốn thoát khỏi tay anh.

Anh không cần thiết kìm chế mình nữa.