Tiếng chuông điện thoại trên bàn cứ một hồi lại một hồi đeo bám mãi không tha.
Không phải số riêng của Trần Minh nữa mà là số điện thoại làm việc của anh.
Chắc là nhờ trợ lý gọi đây mà.
Ái Triêm nghe xong một lát liền cảm thấy phiền chán, vì thế cô rút thẻ sim điện thoại ra rồi ném vào trong túi xách.
Trước kia cô mong chờ biết bao nhiêu cuộc gọi của anh.
Nhưng Trần Minh rất ít khi gọi làm cô hụt hẫn cũng biết bao nhiêu.
Mà mỗi lần nhận được điện thoại của anh, cô có thể vui vẻ đến vài ngày cười không khép miệng.
Nhưng nay, cô đã muốn cắt đứt thì nên dứt khoác.
Cô không muốn dây dưa để rồi thân bại danh liệt trong cuộc tình này.
Cô gọi điện cho Trâm Chi bằng số điện thoại mới.
Trâm Chi và Ái Triêm là bạn học đại học, chơi với nhau đã được hai năm rồi.
Lúc sáng nghe được tin Ái Triêm dọn ra khỏi nhà họ Trần, đang chuẩn bị gọi điện hỏi thăm.
Điện thoại vừa mới thông, đầu dây bên kia đã bắt đầu gào rít:
-Nương nương chân ái, cậu lại muốn làm gì thế hả?
Làm bạn thân với nhau, Trâm Chi đã từng nói chỉ cần Ái Triêm có thể buông bỏ được Trần Minh, cô ấy nhất định sẽ tìm cho cô một người bạn trai cao, quý, soái hơn cả Trần Minh.
Thế nhưng người bạn này của cô ấy thật sự bị bỏ bùa mất rồi.
Dù không phải là nứt đố đổ vách kiểu như nhà họ Trần nhưng gia đình Trâm Chi cũng thuộc thành phần không phú cũng quý.
Chỉ là cô ấy rất ngứa mắt cái kiểu nhà giàu vớt mặt lên trời đi không nhìn đường nên không thèm tham gia cái vòng phú nhị đại của đám quyền quý mà lại chỉ chơi với Ái Triêm.
Nhưng từ khi học cấp 3 cho đến tận bây giờ, trong mắt Ái Triêm cũng chỉ có Trần Minh, Trâm Chi đối với cô chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Thấy bên này không lên tiếng, Trâm Chi nóng nảy gào lên:
-Nói đi chứ, lần này cậu lại muốn làm gì? Đào hôn?
Ái Triêm ở đầu dây này không tiếng động mà cười cười.
Thấy Ái Triêm không nói lời nào, Trâm Chi biết chuyện của cô hiện tại không đơn giản là giận dỗi nữa, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn:
-Này, thân ái.
Cậu sao thế? Có chuyện gì, nói tớ nghe.
Không được một mình chịu đựng.
Ái Triêm ở trong điện thoại hít sâu một hơi, cắt đứt điều không nỡ trong lòng:
-Tớ quyết định buông tay.
Trâm Chi ở đầu dây bên kia xít một tiếng, không để tâm trả lời:
-Câu nói này của cậu nói cả tỉ lần rồi.
Trâm Chi không để điều đó trong lòng cũng không phải là không có lý do.
Ái Triêm yêu say đắm Trần Minh.
Cái kiểu yêu chết đi sống lại í, chứ không phải yêu đương bình thường.
Cô đang nói muốn buông tay ư? Không thể nào.
Nếu xa Trần Minh, trừ khi cô chết.
Ái Triêm cũng cười, tựa như chính cô cũng biết Trâm Chi sẽ không tin.
Chính bản thân cô cũng đang không tin nữa là cô ấy.
Cười một tiếng, cô chuyển đề tài:
-Ngày mai đến lớp sẽ nói chuyện.
À.
Mà cậu cho tớ chân chạy vặt ở công ty nhé.
Trâm Chi như bị giật mình:
-Hơ hơ.
Tiểu chân Ái.
Cậu còn nhớ đến cái xó xỉnh này ư? Tớ tưởng cậu không cần tiêu tiền nên cũng quên luôn rồi.
Đến làm gì?
Ái Triêm chậm rãi đi đến ban công nhỏ của căn hộ, cười khẽ:
-Giờ tớ rất cần tiền.
Tớ còn phải nuôi sống bản thân.
Không thì cậu nuôi tớ nha.
Mắt Trâm Chi trợn trắng:
-Này.
Trần Minh nhiều tiền như vậy.
Còn cần tớ nuôi cậu? Có mà hắn mang tiền ra đè chết tớ thì có.
-Tớ không cần tiền của anh ấy.
Tớ...
Bên kia Trâm Chi sửng sốt vài giây, hỏi lại:
-Ý cậu là gì?
Ái Triêm sống ở Nhà họ Trần năm năm.
Tuy Trần Minh không yêu cô, nhưng dù gì cô cũng mang danh là vị hôn thê của anh nên đối với cô rất hào phóng.
Quần áo trang sức đều là loại tốt nhất, xa xỉ nhất.
Mặc dù cô khônhg bao giờ đeo trang sức anh mua để ra ngoài nhưng mỗi lầm nhận được đều chụp hình để khoe với Trâm Chi làm cô ấy ghen tỵ chết đi được.
Giờ lại nói mình không cần tiền của Trần Minh, cái này có hơi đường đột quá.
Ái Triêm cười cười.
Cô biết thế nào Trâm Chi cũng không thể tin chuyện này.
Cô đã từng là cái đuôi bám theo Trần Minh chịu mọi tủi nhục đổi lấy nụ cười của anh.
Giờ ngẫm lại, ngay lúc đó bản thân mình cũng thật là không có tiền đồ.
-Ý trên mặt chữ.
Tớ quyết định rời khỏi Trần Minh, trả lại cuộc sống cho anh ấy.
Trâm Chi trầm mặt vài giây.
Lần thứ nhất là đùa giỡn.
Nhưng lần thứ hai là có vấn đề:
-Cậu thật sự nghiêm túc chứ?
Ái Triêm cười khổ:
-Tại sao mọi người đều không tin tớ sẽ buông tay chứ?
-Ai sẽ tin? Cậu vì anh ta mà chịu đựng ở Nhà họ Trần chừng ấy năm.
Bây giờ cậu nói buông tay là buông tay, cậu đặt tay lên ngực mình xem, cậu có tin không?
Vốn dĩ Ái Triêm rất đau lòng, nhưng lại bị những lời này của Trâm Chi chọc cười:
-Tớ cũng là con người.
Sức chịu đựng của con người sẽ có giới hạn.
Có phải mọi người đều cảm thấy nếu không có anh ta, tớ sẽ không thể sống nổi?
Trâm Chi không một chút do dự trả lời:
-Đúng vậy.
Anh ta giống như được đặt ngay ngắn trong trái tim của cậu.
Nói như thế cũng không ngoa.
Ái Triêm thở dài.
Cũng không biết nói gì cho phải.
Thôi thì cứ để thời gian trả lời đi vậy.
Ậm ừ vài câu nữa với Trâm Chi, hẹn cô ấy ngày mai gặp rồi cô cúp máy.
Bên ngoài trời đang tối dần, ánh đèn trong phòng khách của căn hộ nhỏ tỏa ra một ánh sáng màu trắng nhạt, Ái Triêm ngồi xổm trên mặt đất lau sàn nhà.
Sàn nhà bị lau qua rất nhiều lần, sáng đến độ có thể soi gương nhưng Ái Triêm lại thất thần mà lau hết lần này đến lần khác, như đang muốn đem bóng người trong lòng lau đi.
Điện thoại đặt trên sofa vang lên, lần này gọi là gọi video qua zalo.
Ái Triêm cầm giẻ lau trên tay, nhìn lướt qua di động, chân dung của Trần Minh hiển hiện trên màn hình.
Đây là tấm hình cô chụp len anh khi đang làm việc rồi đưa lên làm hình đại diện zalo cho anh.
Lúc đó Trần Minh lạnh lùng liếc nhìn cô nhưng cũng không phản đối.
Ái Triêm nhướng mày, dừng động tác trong tay một chút.
Trần Minh chưa bao giờ gọi video cho cô, đây là lần đầu tiên.